Tiên Giả

Chương 113: Bất lực

Huyết quang trong hai mắt Cáp Cống cũng không tối đi lâu, chỉ thoáng chốc đã trở lại như lúc ban đầu, xong y lại tiếp tục gầm thét, thậm chí còn dữ dội hơn trước mấy phần.

“Xem ra Cáp Cống cũng chưa hoàn toàn mất đi thần trí, nghe được tiếng vợ sẽ khôi phục lý trí trong thoáng chốc.” Viên Minh thầm nghĩ.

Lý trí của Cáp Cống vẫn còn, vậy cũng không phải hoàn toàn không có cách.

Hắn ngồi xếp bằng xuống trước người Cáp Cống, đè chặt một tay lên đầu y, dự định cảm ứng thức hải của Cáp Cống.

Thức hải của Cáp Cống đã bị huyết quang dày đặc bao phủ, hồn lực vận chuyển trở nên vô cùng chậm chạp, trong khi những huyết quang kia lại khá linh động, giành hết quyền khống chế.

Viên Minh rất quen thuộc với huyết quang này, bởi hắn đã từng thấy nó trong thức hải của mình khi trước, chính là sát khí do Phi Mao thuật tạo ra.

“Đây chính là tình trạng khi bị sát khí khống chế hoàn toàn sao? Không khác với ta đoán lắm.” Viên Minh thầm tự nói một câu rồi bắt đầu toàn lực vận chuyển Ngự Thú thuật.

Thức hải của Nhân tộc rất đặc biệt, khác xa so với hung thú nên không cách nào gieo phù văn ngự thú xuống, vậy nên Ngự Thú thuật cũng không phải thuật pháp để đối phó Nhân tộc, chỉ có thể dùng để mài mòn, khuất phục ý chí của đối phương.

Viên Minh tính thử dùng Ngự Thú thuật giúp Cáp Cống tỉnh lại.

Một luồng khói đen tiến vào trong thức hải Cáp Cống, không để ý tới thần hồn của y mà phóng toàn bộ tới những huyết quang kia.

Đám sát khí màu máu này khống chế thần trí Cáp Cống, nên chỉ cần có thể làm nó suy yếu, thậm chí loại bỏ thì Cáp Cống hẳn có thể hồi phục lại như cũ.

Ý nghĩ của Viên Minh không sai, có điều áp dụng thực tế lại khó khăn hơn hắn tưởng rất nhiều. Đám sát khí này khó đối phó hơn nhiều so với hồn lực, khói đen từ Ngự Thú thuật đánh lên nó hầu như không có hiệu quả.

Mi tâm hắn nhíu chặt rồi nhanh chóng giãn ra, năm ngón tay hơi cong lại, miệng bắt đầu tụng niệm chú ngữ cổ xưa.

Khói đen từ Ngự Thú thuật ở trong thức hải Cáp Cống lập tức ngưng tụ lại, hóa thành hai khối đá lớn màu đen liên tục xoay tròn, trông tựa như hai cái cối xay màu đen, nghiền ép những sát khí bên trong thức hải.

Sau khi thần hồn hóa hình, Viên Minh điều khiển hồn lực càng thêm thành thạo, trình độ Ngự Thuật cũng theo đó tăng lên. Hắn hiện tại đã có thể điều khiển khói đen của Ngự Thú thuật tiến hành tiến hành thay đổi hình thái.

Đương nhiên, khói đen biến hóa không phải tự nhiên mà có, trong đó còn có cả hiệu quả của Minh Nguyệt quyết.

Sau khi hóa thành cối xay màu đen, uy lực của Ngự Thú thuật lập tức tăng mạnh, sát khí màu máu không chịu nổi, bắt đầu tán loạn.

“Minh Nguyệt quyết quả nhiên lợi hại, biến hóa một chút thôi đã có thể có được thần thông như vậy!” Viên Minh khẽ rờ cằm.

Cáp Cống lại không được thư thái như vậy, trên mặt lộ vẻ thống khổ, miệng liên tục gào thét.

Bên trong những sát khí huyết quang này ẩn chứa không ít hồn lực của y, hơn nữa cả hai giờ dính chặt rất khó tách rời, giờ cùng bị nghiền nát nên tự nhiên sẽ cảm thấy đau đớn.

Viên Minh coi như không nghe không thấy, tiếp tục thi triển pháp thuật.

Huyết quang trong thức hải Cáp Cống liên tục suy yếu, chẳng mấy chốc đã tiêu tan hơn nửa.

Cáp Cống mặt mũi tái xanh, miệng không ngừng thở dốc, dĩ nhiên rồi, lực lượng thần hồn của y cũng mới bị nghiền nát hơn nửa.

Có điều tất cả những việc này đều rất đáng giá, sắc máu trong mắt Cáp Cống đã cực kỳ mờ nhạt, khoảng cách tới khi khôi phục thần trí không còn xa.

Khi sát khí tan đi quá nửa, thân hồn của Cáp Cống hiện ra, trên đó lại thấy một đường phù văn quấn quanh tạo thành một cái huyết liên, nhìn qua giống như một loại bí thuật khống chế, điều khiển nào đó.

“Đây là thủ đoạn để Hô Hỏa điều khiển Cáp Cống?” Viên Minh híp mắt lại, điều khiển cối xay màu đen bao trùm huyết liên rồi hung hăng xay nghiền.

Thân thể Cáp Cống run lên bần bật, thất khiếu bắt đầu chảy máu.

Huyết liên kiên cố hơn sát khí huyết quang rất nhiều, cối xay màu đen cũng không làm gì được.

Đồ Á thấy Viên Minh bỗng nhiên ngồi xếp bằng thi pháp, hình như đã quên mất hai mẹ con nàng nên định dẫn con gái rời đi, nhưng Viên Minh lại không nói gì nên nàng vẫn chưa dám nhúc nhích.

Thân ảnh ngồi xếp bằng kia như một ngọn núi cao ngất, đè ép mọi suy tính của nàng.

“Các ngươi lại đây.” Tiếng Viên Minh đột nhiên vang lên.

Mẹ Đồ Á lấy làm kinh hãi, nhưng nơi nào đó trong lòng lại trở nên nhẹ nhõm, kéo con gái bước tới.

“Đại nhân, ngài cần chúng ta làm gì?” Mẹ Đồ Á ngồi xổm xuống bên cạnh Viên Minh, nói.

“Ngươi có biết tại sao ta năm lần bảy lượt ra tay tương trợ các người không?” Viên Minh không quay đầu lại, hỏi.

“Xin đại nhân nói rõ.” Mẹ Đồ Á vẫn luôn muốn hỏi việc này nên vội vàng lên tiếng.

“Ta và phu nhân người, Cáp Cống là chỗ quen biết cũ, mấy tháng trước cùng làm Phi Mao thú nô trong Bích La Động…” Viên Minh chậm rãi đem quá trình mình và Cáp Cống quen biết nhau, cũng như chuyện Cáp Cống biến thành nhân tiêu ra kể sơ lược một lần.

“Đại nhân, ngài nói là, quái vật này chính là phu quân của ta?” Mẹ Đồ Á nhìn Cáp Cống, cảm xúc lẫn lộn, run giọng hỏi.

Đồ Á tuổi còn quá nhỏ, không hiểu những lời này của Viên Minh.

“Hắn đã suy biến thành nhân tiêu, hiện giờ bị người khác khống chế, ta đang nghĩ cách để hắn khôi phục thần trí. Có điều việc này không dễ làm, cần các ngươi hỗ trợ một chút.” Viên Minh nói.

“Tiểu phụ nhân tất nhiên dốc hết sức hỗ trợ, chỉ cần có thể giúp phu quân tỉnh lại, cho dù phải đổi tính mạng ta cũng bằng lòng.” Mẹ Đồ Á lau khô nước mắt, vội vàng đáp.

“Phu nhân không cần lo quá, việc này cũng không khó, ta bây giờ đang nghĩ cách trấn áp cấm chế trong thần hồn Cáp Cống, các người lên tiếng gọi hắn là được.” Viên Minh nói.

“Thật sao?” Mẹ Đồ Á lộ vẻ mừng vui, lập tức kéo Đồ Á tới, cùng gọi tên Cáp Cống.

Sát khí bên trong thức hải Cáp Cống đã bị Viên Minh nghiền nát quá nửa, thần trí vốn đã rục rịch muốn động, giờ nghe vợ con gọi tên liền nhanh chóng có phản ứng.

Người y khẽ run lên, đồng thời huyết quang trong mắt nhanh chóng biến mất, hiện ra vẻ tỉnh táo.

“Cát Na, Đồ Á, là các ngươi. Sao hai mẹ con lại ở đây? Đây là đâu?” Cáp Cống nhìn vợ con trước mắt, tức khắc nhận ra hai người.

“Phu quân, chàng tỉnh lại rồi…” Mẹ Đồ Á lệ rơi đầy mặt.

“Cha…” Đồ Á cũng hiểu ra quái vật trước mắt chính là cha nó, muốn xích lại gần nhưng vẫn còn hơi sợ.

“Chỗ này là rìa Thanh Áo sơn.” Viên Minh lên tiếng.

“Viên Minh huynh, đa tạ ngươi giúp ta khôi phục thần trí.” Y nhìn Viên Minh, chân thành nói lời cảm tạ.

“Ngươi trước kia giúp ta nhiều lần, ta chỉ là có qua có lại thôi, đừng nói nữa, thần trí của ngươi đã quay về, vậy tiếp tục giữ vững thần hồn bản nguyên linh quang, ta thử xem một chút coi có thể tiêu diệt hết sát khí trong thức hải của ngươi không.” Viên Minh nói với giọng pha chút lo lắng.

Tiêu diệt sát khí trong thức hải Cáp Cống ban nãy đã tốn khá nhiều thời gian, nên Hô Hỏa có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Cáp Cống nhận ra sự lo lắng trong lời nói của Viên Minh, vội gật đầu, tập trung giữ vững tâm trí.

Viên Minh hít sâu một hơi rồi tiếp tục vận chuyển Ngự Thú thuật. Hai khối cối xay màu đen tiếp tục nghiền sát khí huyết quang.

Tuy không tới mức không thể lay động như huyết liên, nhưng những sát khí huyết quang cuối cùng này lại vô cùng cứng cỏi, hiệu suất của cối xay màu đen cũng vì đó mà giảm mạnh.

Hơn nữa thần hồn của Cáp Cống và sát khí liên hệ quá chặt chẽ, mỗi lần thanh trừ một điểm huyết quang là lực lượng thần hồn của y cũng sẽ chịu tổn thương không nhỏ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đợi khi toàn bộ huyết quang bị thanh trừ, thần hồn của Cáp Cống cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Cáp Cống tuy chưa từng tu luyện Minh Nguyệt quyết, không cách nào nhìn thấy tình hình thức hải, nhưng phản ứng của cơ thể đủ để y nhận ra tình hình thực tế.

“Không thể khu trừ hết sát khí phải không?” Ánh mắt nóng bỏng mừng vui của Cáp Cống khi trước dần lạnh đi, y chậm rãi hỏi.

Mẹ Đồ Á nghe được lời này, mặt mũi lập tức tái xanh.

Viên Minh trầm mặt, im lặng không đáp.

Hắn giờ phút này thực sự vô kế khả thi.

“Viên Minh đại nhân, dù thế nào cũng xin ngài cứu phu quân ta một mạng, lấy mạng của ta đổi cũng được.” Mẹ Đồ Á liên tục dập đầu cầu xin Viên Minh.

“Van cầu ngài.” Đồ Á cũng khẩn khoản cầu xin.

Viên Minh không trả lời hai người, đưa mắt nhìn ra xung quanh.

Hắn bước lên con đường tu luyện chưa lâu, kiến thức có hạn, năng lực càng có hạn hơn, giờ khắc này thực sự có lòng mà không có sức, hiện tại kẻ có năng lực cứu Cáp Cống cũng chỉ có con mèo bạc kia, chẳng biết nó có theo tới đây không.

Xung quanh im lắng như trước, chỉ có thể thấy tiếng chim hót gió thôi, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.

Viên Minh thầm thở dài, cho dù mèo bạc ở gần đây, nhìn phản ứng này cũng hiểu, nó hiển nhiên không muốn nhúng tay vào chuyện này.

“Sống chết có số, các người đừng có làm khó Viên Minh huynh!” Cáp Cống nhắm mắt lại, khi lần nữa mở ra trở nên bình tĩnh dị thường, trầm giọng nói.

Mẹ con Đồ Á ngưng dập đầu, ngây ra tại chỗ.

“Cáp Cống huynh, thực lực của ta hiện giờ không đủ, hôm nay e là không thể cứu ngươi.” Viên Minh trong mắt lóe lên nét áy náy.

“Viên Minh huynh cớ gì nói ra lời này. Ngươi giúp ta khôi phục thần trí, để ta từ biệt vợ con đã là ân huệ cực lớn, chưa kể người vì giải cứu mẹ con Đồ Á mà công nhiên chống lệnh Bích La Động, tại hạ cũng không phải người lòng tham vô đáy, sao có thể đòi hỏi thêm nữa.” Cáp Cống cười ha ha, nói.

“Cáp Cống huynh, ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành? Chỉ cần ta đủ khả năng, nhất định sẽ giúp ngươi làm nốt.” Viên Minh vẫn có chút khó tiếp nhận, nói.

Cáp Cống nghe lời này, đang định nói gì đó thì cả người đột nhiên cứng đờ, miệng giữ nguyên trạng thái há ra, đồng thời huyết liên trên thần hồn ầm ầm rung động không thôi.

Một tầng huyết quang thình lình dâng lên trong thức hải của y, sắc máu cũng nhanh chóng lan tràn trong mắt.

Viên Minh mặt mày biến sắc, vội vàng thả hai con hồn nha ra dò xét xung quanh, đồng thời một lần nữa thôi động cối xay màu đen, toàn lực trấn áp huyết liên.

Chỉ có điều hồn lực của hắn đã hao tổn không ít, nên giơ dù có toàn lực thi triển Ngự Thú thuật cũng không thể áp chế được huyết liên nữa.

“Viên Minh huynh, mẹ con Đồ Á xin phiền ngươi trông nom…” Cáp Cống hai mắt đã bị màu máu xâm chiếm quá nửa, lý trí lại lần nữa lung lay sắp đổ, gian nan mở miệng.

Nói xong lời này, y bất ngờ đưa hai tay nắm chặt đầu và cổ mình.

“Cáp Cống huynh, ngươi…” Viên Minh ý thức được Cáp Cống muốn làm gì, theo bản năng muốn ngăn cản.

Cáp Cống nhìn hắn, trong phần mắt còn trong trẻo ánh lên vẻ cương quyết.

Cánh tay đang giơ lên của Viên Minh khựng lại, ngay sau đó, hắn lách mình xuất hiện bên cạnh Đồ Á, đưa tay che mắt con bé lại.

Cáp Cống lộ vẻ cảm kích, hai tay thình lình dùng sức.

Răng rắc!

Cổ Cáp Cống ngoẹo sang một bên, sắc máu trong mắt tan đi hết, cả người cũng mất hết lực lượng, thả treo trong Mộc Lao thuật.

“Phu quân…” Mẹ Đồ Á nghẹn ngào khóc rống.

“Mẹ, cha làm sao rồi?” Đồ Á dùng sức toan kéo tay Viên Minh ra, kêu khóc hỏi.

Viên Minh không thả tay, tay trái nhẹ nhàng chặt lên cổ Đồ Á.

Đồ Á cả người mềm nhũn, gục đầu ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận