Tiên Giả

Chương 692: Ma Vân thụ

“Vâng, chủ nhân!” lão giả áo choàng đen đáp, rồi quay người đi ra cửa mật thất.

Viên Minh giơ tay lên, gỡ bỏ cấm chế, rồi dẫn Hoa Chi đi theo.

Bọn họ xuyên qua hành lang, tiến sâu vào lòng đất, dọc đường gặp phải rất nhiều đệ tử Vu Nguyệt Giáo đang hoảng hốt chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy lão giả áo choàng đen, bọn họ đều bối rối hành lễ, nói ra : ”Bàn Cơ trưởng lão!”

Dưới sự chỉ dẫn của Viên Minh, mỗi lần như vậy, lão giả áo đen đều thốt ra một câu ngắn gọn, lời ít ý nhiều : ”Cút!”

Những đệ tử bình thường kia giống như được đại xá, lại tiếp tục chạy trốn, cũng chưa có ai dám cả gan nhiều lời, chỉ có một vị trưởng lão áo đen thấy tình huống hơi lạ, tiến lên tra hỏi, kết quả đương nhiên là bị Viên Minh tặng cho một quyền giết đi.

Chưa đến thời gian uống cạn chén trà, bọn họ đã đi xuống tới một đại sảnh ngầm rộng mênh mông và trống trải.

Ở lối vào đại sảnh, có bố trí một cái cấm chế bằng ánh sáng màu đen, bị Bàn cơ trưởng lão dễ dàng mở ra.

Khi họ bước vào đại sảnh, Viên Minh nhìn thấy một tấm màn ánh sáng hình bán cầu, có bản kính khoảng mười thước ở chính giữa đại sảnh, đang nằm lộn ngược trên mặt đất.

Trên thân nó có một luồng sáng đủ mầu sắc bay lơ lửng, tản ra một cỗ lực lượng cực kỳ đậm đặc cùng cấm chế, bên trong nhìn rất lờ mờ, không có cách nào thấy rõ ở đó có cái gì.

“Mở cấm chế nơi này ra!” Viên Minh hạ lệnh.

“Chủ nhân, ta chỉ có mỗi chìa khóa cấm chế của chỗ đại sảnh này, không có chìa khóa cấm chế của tòa đại trận này, cái tòa đại trận này, trừ giáo chủ thì cũng chỉ có Cửu Âm Tôn Giả có thể mở ra.” Ánh mắt Bàn Cơ trưởng lão vô hồn đờ đẫn, giọng nói uể oải đáp.

“Đi, cưỡng ép mở nó ra!” Viên Minh nghe vậy thì hơi nhíu mày, nhưng vẫn ra lệnh.

“Vâng!” Bàn Cơ trưởng lão đáp.

Dứt lời, lão liền tiến lên phía trước, vung tay lên một cái, trong lòng bàn tay hiện ra một mũi nhọn hình xoắn ốc có màu đen nhánh.

Trên thân vật đó được khắc phù văn dày đặc, tản mát ra khí thế sắc bén.

“Lên!” Bàn Cơ trưởng lão khẽ quát.

Lão chắp hai tay trước mặt, mũi nhọn màu đen bay lên không trung, rồi bắt đầu quay nhanh giữa hai tay lão ta.

Khi mũi nhọn quay, các phù văn trên đó lần lượt sáng lên, một lực lượng bén nhọn tụ thập từ thân của mũi nhọn hình xoắn ốc lên đến đầu nhọn của nó.

Hai tay của Bàn Cơ trưởng lão khẽ vẫy, pháp lực toàn thân rót hết vào phía trên mũi nhọn, giọng lão vẫn đờ đẫn, quát : ”Đi!”

Trong nháy mắt tiếp theo, mũi nhọn màu đen bỗng biến thành một ánh sáng đen bắn ra, đâm vào trên màn sáng cấm chế.

Một tiếng “Oành” vang lên.

Màn sáng cấm chế bị va chạm, đã xảy ra biến dạng kịch liệt, chỗ bị ánh sáng màu đen đâm trúng, đã bị lõm xuống thành mộ cái hố sâu, chuẩn bị phá vỡ ra.

Nhưng vào lúc này, trên mặt đất phía dưới màn sáng bỗng có một vòng phù văn sáng lên, sau đó thì một vầng sáng màu vàng đất dâng lên, nhập vào bên trong màn sáng.

Đáng lẽ ấm chế đã đến bờ vực bị phá vỡ, nhưng ngay tại lúc này, đột nhiên hào quang tăng vọt, chỗ lõm kia bất ngờ căng phồng lên.

Ánh sáng năm màu chói mắt tràn ra cả bên ngoài, lập tức chấn cho mũi nhọn màu đen bắn ngược trở lại.

Bàn Cơ trưởng lão bị cỗ phản chấn này dội lại, bay thẳng ra ngoài, thân hình lão đập lên vách tường đá “Oành” một tiếng.

Viên Minh thấy thế, đưa tay đấm một quyền về phía trước, dễ dàng đem cỗ phản chấn này đánh tan.

“Cấm chế thật là lợi hại.” Hoa Chi thấy thế thì không nhịn được chậc chậc nói.

Viên Minh nhướng mày, trong mắt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Hắn vừa cẩn thận quan sát Bàn Cơ trưởng lão phá cấm chế, nên đã biết rõ chuyện gì xảy ra với cái đại trận cấm chế này rồi.

Đại trận này có hai tầng uy năng là phòng thủ và phản kích, Bàn Cơ trưởng lão thất bại vì lực lượng của lão không đủ mạnh, nên mới không thể phá vỡ nó trước khi đại trận kích hoạt phản kích.

Hắn đi lên phía trước, vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục Công, điều động lực lượng khí huyết thể nội vận chuyển điên cuồng, toàn thân toát ra hơi nước mầu đó, nhấc hai tay lên mắm thành hai năm đấm, tiến một bước về phía trước, cùng lúc đấm vào màn sáng cấm chế.

“Oanh!”

Một tiếng vang thật lớn.

Một con voi khổng lồ màu máu được ngưng tụ ra, rồi hướng về màn sáng cấm chế xông đến.

Giữa lực lượng đất rung núi chuyển, màn sáng cấm ché năm màu mặc dù không lõm xuống dưới như lúc nãy, nhưng ánh sáng ngũ sắc lưu chuyển đã tán loạn, đây rõ ràng đã bị đánh loạn tiết tấu vận hành.

Một chuyền chưa thể đập vỡ, ở trong dự liệu của Viên Minh.

Cho nên hắn cũng không ngừng tay, lại tiến lên đấm ra một quyền nữa.

Dưới sự va chạm của huyết sắc cự tượng, màn sáng cấm chết rốt cuộc cũng bị đánh rụng một tầng sơn, một lượng lớn ánh sáng năm màu bị tróc xuống, lộ ra một tầng ánh sáng mầu vàng đất ảm đạm ở phía dưới.

Nhưng mà nó vẫn chưa bị đấm vỡ.

Lúc này, vầng sáng trên mặt đất sáng lên, một vòng phù văn sáng lên, pháp trận phản kích chuẩn bị phát động.

Nhưng vào lúc này, Viên Minh đã tới bên cạnh pháp trận, để nhanh hơn, hắn lại tung ra một nắm đấm khi mới chỉ tụ lực được khoảng chưa đầy năm phần mười, phát ra một tiếng vang.

Tầng ánh sáng mầu vàng dưới mặt đất bốc lên đột nhiên dừng lại, màn sáng năm mầu cũng vang lên tiếng nứt rồi vỡ tan.

Khi từng tia sáng rực rõ tiêu tán vào hư vô, khung cảnh bị hạn chế cuối cùng không còn mơ hồ nữa, mà dần lộ ra trước mắt Viên Minh.

Trên mặt đất nơi đó có một cây cổ thụ màu đen, cong cong như sừng rồng, cao hơn mấy trượng, tán cây trải dài như một cái lọng che, phía trên mọc lít nha lít nhít lá cây màu đen.

Viên Minh chau mày, cảm nhận được sinh cơ nồng đậm trừ trên thân cây kia truyền đến, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.

Lúc này, lông mày hắn bỗng nhiên nhướng lên, giống như phát hiện cái gì, vội vàng đi vòng quanh cây cổ thụ màu đen, để nhìn nó từ một hướng khác.

Kết quả hắn liền nhìn thấy, ở một bên kia của thân cây màu đen, trên thân bị lõm xuống một chỗ, ở bên trong hốc cây trũng xuống đó, có một người đang cuộn mình nằm nghiêng.

Một nửa thân thể của người nọ bị vùi vào trong hốc cây, hai tay người đó đan vào nhau để trên ngực, mặt cũng vùi vào trong hốc, toàn thân tối đen, giống như đã hòa vào một thể với cái cây.

Nhìn thấy cảnh tượng này, da dầu Viên Minh không khỏi cảm thấy căng cứng, điều này khiến hắn nhớ tới Bất Tử Thụ.

Trước đó, khi hắn tu luyện Cú Mang Linh Quyết, cũng là cùng Bất Tử Thụ hòa tan vào cùng nhau, tình trạng hết sức tương tự với một màn trước mặt này.

Nhưng mà, còn không đợi hắn nhìn kỹ, trong thức hải của hắn vang lên giọng của Thất Dạ.

“Ma Vân Thụ, tại sao nơi này có thể có Ma Vân Thu?” giọng nói của Thất Dạ tràn đầy ngạc nhiên, giống như không thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi nói cái cây trước mắt này là Ma Vân Thụ? Chứ không phải là Bất Tử Thụ?” Viên Minh truyền âm hỏi.

“Ngươi và Bất Tử Thụ dung hợp một thể, chẳng lẽ còn không phân rõ được cái gì là Bất Tử Thụ sao, ta dám khẳng định với ngươi, cái cây trước mắt này tuyệt đối là Ma Vân Thụ.” Thất Dạ cười nói.

“Ma Vân Thụ, hẳn là ở Ma Giới các ngươi mới có chứ, nó có đặc tính gì?” Viên Minh hỏi.

“Cho dù ở Ma Giới, thì Ma Vân Thụ này cũng là tồn tại cực kỳ đặc biệt, nó không chỉ có ẩn chứa sinh cơ cực mạnh, mà còn có thể thôn phệ nguyên khí thiên địa, rồi chuyển hóa thành ma khí.”

Viên Minh nghe thế thì cũng không có quá mức để ý với cái cây này nữa, chẳng qua người mầu đen bị khảm bảo trong hốc cây kia, quả thực để cho hắn có cảm giác có chút không thoải mái.

Thế là hắn lại lần nữa vận chuyển Ma Tượng Trấn NGục Công lên, đấm một quyền về phía nó nữa.

Huyết sắc cự tượng giơ vòi gầm thét, hướng về Ma Vân Thụ đụng vào, khí thế bàng bạc đánh thẳng khiến hư không chấn động.

Ma Vân Thụ giống như cảm ứng được nguy cơ, thân cây run rẩy, thân và lá cùng tỏa ra ma lực cuồn cuộn, kết hợp với một tầng ánh sáng màu xám, tạo thành một kết giới ngăn cản bên ngoài.

Tuy nhiên, thân thể Viên Minh đã thành tựu bán ma, một quyền này vốn chẳng lưu lực, nên uy lực của quyền này mạnh đến mức khó có thể chống đỡ được.

Một tiếng “Bụp” thật lớn vang lên.

Tầng kết giới mầu đen vừa mới được ngưng tụ thành kia, dưới va chạm của cự tượng, đã vỡ vụn ra trong nháy mắt.

Ma Khí cuồn cuộn phị quyền kình tác động, bay tán đi bốn phương tám hướng.

Viên Minh nhíu mày, lại đấm ra một quyền nữa.

Lần này thân cây không tiếp tục điều động ma khi ngưng tụ thành bình chướng che chắn nữa, nhưng Viên Minh lại kinh ngạc phát hiện, bóng người màu đen bị khảm trong thân cây kia, đột nhiên chuyển động.

Chẳng biết lúc nào, dáng nằm cuộn mình vùi đầu vào hốc cây của người kia đã quay lại, hai tay không đặt trước ngực nữa mà đang bịt lỗ tai, mặt hướng về phía Viên Minh.

Toàn thân người đó gầy gò, khuôn mặt tiều tụy, lông mày nhíu chặt, ngũ quan vặn vẹo, biểu lộ giống như hắn ta đang chịu được một loại thống khổ khó tả nào đó.

Trong tiếng gào thét, nắm đấm của Viên Minh đánh tản ma khí, hướng thẳng vào đầu của người nọ.

Nhưng vào lúc này, bóng người đang ngồi bất động gần như vô hồn, đột nhiên co giật mí mắt, rồi mở mắt ra.

Viên Minh chỉ nhìn thấy đôi môi khô quắt của hắn ta mấp máy mấy lần, nắm đấm hướng về đối thủ của hắn bỗng bụp một cái rồi biến mất trong hư không.

Trong lúc kinh ngạc, ánh mắt của Viên Minh chạm phải ánh mắt của người màu đen kia.

Đó là một đôi mắt đen kịt, không nhìn thấy con ngươi màu trắng, sương đen trong con mắt chuyển động không ngừng, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy.

Một nháy mắt kia, Viên Minh chỉ cảm thấy thần hồn của bị giống như muốn bay ra khỏi thức hải, vòng xoáy sương đen trong đôi mắt kia sinh ra khát vọng khó mà ngăn chặn, giống như cảm thấy nơi đó mới là chỗ hắn an thân.

“Thật muốn đi…” một tiếng thở dài vang lên từ thần hồn.

Viên Minh đột nhiên tỉnh lại đôi chút, hồn lực bàng bạc điên cuồng vận chuyển, trong nhát mắt thoát ra khỏi khát vọng gần như bản năng kia.

Hắn vội vàng quay mặt đi nơi khác, không dám nhìn lại nữa, lập tức xoay cổ tay cầm lấy Diệt Hồn Kiếm, chém ra một kiếm về phía bóng người cổ quái kia.

Chỉ thấy một luồng kiếm màu đen quét ngang ra, hóa thành một vòng cung giữa không trung và bay về phía bóng người màu đen nọ.

Trong đôi mắt của bóng người kia không thấy bất kỳ thần thái nào, nhưng bờ môi khô quắt kia lại nhẹ nhàng mấp máy vài cái, kiếm quang bay đến trước người kia lại lần nữa “Phốc” một tiếng, tiêu tán vào hư không.

Viên Minh thấy tình huống này, chợt cảm thấy da đầu có chút tê dại.

Vừa nãy thắn căn bản không nhìn thấy bóng người màu đen kia xuất thủ, thậm chí không có cảm giác được bấy kỳ ba động pháp lực nào tỏa ra trên người nọ.

Nhưng cuối cùng là làm sao làm được?

Chưa hiểu chuyện gì, Viên Minh cũng không dám tiếp tục tiến lên nữa, mà đưa tay lên, đầu ngón tay ngưng tụ ra một đám lửa, đám lửa nhanh chóng phát triển, nhiệt đột xung quanh đột nhiên cao lên.

Trong lúc Viên Minh giơ một tay lên, hỏa cầu liền hướng về bóng người màu đen kia “vù vù” đánh qua.

Nhưng hỏa cầu đến cách trước người màu đen kia hơn một xích, thì như là bị cái gì đó ngăn cản, ngắn ngủi dừng lại một chút.

Viên Minh cũng không chờ bóng người màu đen nọ lần nữa thi triển năng lực cổ quái kia, mà nghiêm túc quát một tiếng : ”Bạo!”

Chớp mắt tiếp theo, Hỏa Bạo Thuật bỗng nhiên phát động, hỏa cầu hừng hực nổ tung ầm vang, ánh lửa bay lên đầy trời, một cỗ lực lượng vô cùng nóng rực khuếch tán ra, cuốn lên một làn sóng không khí thiêu đốt.

Viên Minh dựa trên Hỏa Bạo Thuật cơ sở, dung nhập vào Thái Dương chi lực của bản thân, cho nên mới có uy năng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận