Tiên Giả

Chương 653: Tám tên Kết Đan

"Ha ha, Tiêu Phương Thành không có bản sự phát giác được Thuế Ti Chu của ta, chẳng biết là vị cao nhân nào ở sau lưng tương trợ, có thể hiện thân gặp mặt không?" Thanh âm Lạc Chu lúc này thay đổi, không còn mang theo mị í như có như không, mà nghiêm túc hơn không ít.

Sắc mặt Viên Minh trầm xuống, nghĩ đến đạo thần thức lạ lẫm vừa mới đảo qua kia, hắn dám đoán chắc, cỗ thần thức này tuyệt không phải do Lạc Chu toả ra, ngược lại có chút tương tự thần thức Huyết ảnh cùng Hồng Lăng trong Tu La phệ huyết đồ tản ra nhìn trộm.

Hắn do dự một lát, đi vào trong nhà, cuối cùng hiện ra thân hình.

Thấy Viên Minh vô thanh vô tức trực tiếp xuất hiện bên cạnh Tiêu Phương Thành, trong mắt Lạc Chu lóe lên vẻ kinh ngạc, mặc dù rất nhanh bị che giấu, nhưng Viên Minh vẫn nhạy cảm bắt được điểm này.

Cùng lúc đó, Tiêu Phương Thành cũng triệt thoái ra sau hai bước, giống như tôi tớ đứng sau lưng Viên Minh.

Thấy vậy, Lạc Chu lộ vẻ cảm thấy hứng thú.

"Đạo hữu là..." Nàng hỏi dò.

"Ta chính là sứ giả Minh Nguyệt Thần, đến vì chuyện Vu Nguyệt Giáo, xin chào Lạc đảo chủ." Viên Minh nhàn nhạt mở miệng nói.

"Minh Nguyệt Thần? Đạo hữu là từ Bắc Mạc tới?" Lạc Chu lúc này hơi nghi hoặc một chút.

Viên Minh cười cười, biết rõ ý Lạc Chu, đơn giản là đang nghi ngờ quan hệ giữa Minh Nguyệt Thần và Vu Nguyệt Thần, hoài nghi hắn là một phái khác hệ trong Vu Nguyệt Giáo, cũng tôn Vu Nguyệt Thần làm chủ, chỉ là xưng hô khác nhau.

"Ta đến từ Đông Hải, Lạc đảo chủ không cần suy nghĩ nhiều. Minh Nguyệt Thần cũng không phải là Vu Nguyệt Thần, ta cũng không phải người Vu Nguyệt Giáo." Hắn cười giải thích.

"Như thế, thần sứ và Bàn Ti Đảo ta cũng coi như hữu duyên, chư đảo Nam Hải Vân chúng ta phân chia chế độ chính là bắt chước theo Đông Hải, chỉ bất quá trước đó vài ngày Đông Hải tựa hồ bị nhiễu loạn không nhỏ, tin tức truyền đến Nam Cương giảm đi không ít, không biết Phù Tang Đảo chủ Cốc Huyền Dương có khỏe mạnh không?" Trong lòng Lạc Chu hơi thả lỏng, lúc này hỏi.

"Lạc đảo chủ sợ là nhớ lầm, Phù Tang Đảo chủ chính là Vạn Thiên Nhân, bất quá bởi vì Vu Nguyệt Giáo náo động lớn, ngày nay Đông Hải cũng không quản lý theo hòn đảo, mà là tụ tập dưới cờ xí Đông Hải Minh, đề cử Vạn đạo hữu làm Minh chủ, gắn bó với Minh Nguyệt giáo ta, cùng nhau đối kháng Vu Nguyệt Giáo, giữ gìn an bình Đông Hải." Viên Minh đương nhiên sẽ không rơi vào bẫy của Lạc Chu, thuận miệng nói rõ tình huống Đông Hải ngày nay.

"Có ý tứ, nếu vậy, Đông Hải ngày nay cũng xem như nhất thống rồi? Nói cách khác, Vu Nguyệt Giáo mặc dù bị đuổi chạy, nhưng chuyện bọn hắn muốn làm đã làm được, chỉ bất quá người thống nhất Đông Hải đã thay đổi, ta hiểu như vậy có đúng không?" Lạc Chu cười, giữa lông mày bất giác lại nhiều hơn mấy phần vũ mị.

"Không sai, bất quá chủ nhân Đông Hải là Vạn Thiên Nhân, mà không phải Minh Nguyệt giáo, điểm khác nhau đó, ta tin rằng Lạc đảo chủ sẽ nhìn ra." Thần sắc Viên Minh tự nhiên nói.

"Vậy ngươi lấy thân phận gì gặp ta? Nhúng tay vào phân tranh giữa ta và Sâm La Phái, là muốn lặp lại chuyện Đông Hải?" Lạc Chu đánh giá Viên Minh, muốn nhìn ra mục đích thật sự của hắn.

"Lạc đảo chủ hiểu lầm ý ta, Nam Cương thời gian tới như thế nào, thống nhất cũng tốt, phân liệt cũng được, vẫn do người Nam Cương các ngươi quyết định. Ta cũng đã nói, ta tới chỉ vì Vu Nguyệt Giáo, không vì cái khác." Viên Minh lắc đầu.

"Nói rõ hơn đi." Lạc Chu rốt cuộc thu liễm lại thần sắc.

"Vu Nguyệt Giáo vạch kế hoạch, vừa rồi Tiêu Phương Thành cũng đã nói vơi ngươi, bọn hắn lựa chọn ủng hộ Sâm La Phái, vậy ta tự nhiên muốn hợp tác với Bàn Ti Đảo các ngươi, chí ít không thể để cho bọn hắn đạt được mưu đồ. Đương nhiên Minh Nguyệt giáo chúng ta trợ giúp cũng không phải không có ràng buộc, ta hi vọng về sau có thể do Lạc đảo chủ dẫn đầu, đại biểu các tông Nam Cương ký kết minh ước với Đông Hải Minh, chung nhau đối kháng Vu Nguyệt Giáo." Viên Minh nói ra suy nghĩ của mình.

Trước khi tới, hắn đã có ý nghĩ này, Vu Nguyệt Giáo thế lớn, Đông Hải mặc dù tạm thời đánh lui nó, nhưng sớm muộn đến một ngày bọn chúng sẽ ngóc đầu trở lại, thay vì ngồi chờ chết, không bằng sớm liên hệ thế lực khắp nơi, hợp tác với nhau, tái hiện tràng cảnh năm đó Trường Xuân Quan hủy diệt Vu Nguyệt Giáo.

Nghe vậy, Lạc Chu cúi đầu trầm tư thật lâu, sau đó ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp nhìn ánh mắt Viên Minh.

"Hợp tác có thể, yêu cầu của thần sứ ta cũng có thể đáp ứng, bất quá trước đó, thần sứ còn phải xuất ra chút thành ý, chứng minh bản thân có thực lực đối phó Vu Nguyệt Giáo. Nếu không, Bàn Ti Đảo chúng ta cũng sẽ không làm chim đầu đàn, cùng Vu Nguyệt Giáo không chết không thôi." Lạc Chu chậm rãi nói.

"Ta giúp Lạc đảo chủ bài trừ âm mưu Sâm La Phái, chẳng lẽ còn không đủ thành ý?" Viên Minh hỏi lại.

Lạc Chu khẽ lắc đầu, chợt khoát tay, trong nháy mắt ngoài phòng dâng lên hai đạo uy áp Nguyên Anh kỳ.

Viên Minh không cần quay đầu, biết rõ nơi cửa đã bị hai vị Nguyên anh Hắc Hổ cùng Hắc Báo mai phục, dù sao hắn đến chỗ này sớm cũng đã phát giác được hai người mai phục tại phụ cận. Nhưng đối mặt tình huống như vậy, hắn thực sự không sợ chút nào, trong nháy mắt Tịch Ảnh giải trừ Hóa Hư thuật, xuất hiện ở bên cạnh hắn.

Lạc Chu sững sờ, thần sắc rốt cuộc ngưng trọng lên.

"Cho nên, Lạc đảo chủ muốn thử xem thực lực chúng ta? Chỉ là lúc này động thủ, ngươi không sợ sẽ kinh động người Sâm La Phái?" Viên Minh mỉm cười, thần sắc thoải mái nhìn về phía Lạc Chu.

Nhưng hắn còn chưa nói hết, lại thấy Lạc Chu đổi lại khuôn mặt tươi cười mang theo một chút lười biếng và vũ mị.

"Ai nha, thần sứ nghĩ gì vậy, ta chỉ muốn nói, cho dù thần sứ không ra tay, tối nay chúng ta cũng sẽ bắt lấy Tiêu Phương Thành, hắn phản bội ta đã biết rõ. Không chỉ như vậy, phía sau Sâm La Phái là Vu Nguyệt Giáo, điểm này ta cũng đã sớm biết, tình báo trên tay có lẽ còn nhiều hơn thần sứ nghĩ. Cũng tỷ như, mưu tính Nam Cương không chỉ Hãm Không Tôn giả, vẫn còn một vị Tà Nhãn Tôn giả khác, ngày nay cũng trú quân ở Sâm La Phái." Lạc Chu nói xong, lại phất phất tay, Hắc Hổ cùng Hắc Báo bên ngoài yên lặng thối lui, tiếp tục ẩn thân tại chỗ tối, đề phòng bốn phía.

Nghe vậy, Viên Minh có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Tịch Ảnh, chỉ thấy Tịch Ảnh cũng lắc đầu với hắn, hiển nhiên cũng không biết Tà Nhãn Tôn giả lại tham dự việc này.

"Thì ra là thế, xem ra vẫn là chúng ta xem thường Lạc đảo chủ, chỉ là những tin tình báo này không phải người bình thường có khả năng biết được, Lạc đảo chủ có được từ chỗ nào?" Viên Minh mở miệng hỏi.

"Ta tự có thủ đoạn của ta, thần sứ không nên hỏi nhiều." Lạc Chu không muốn nhiều lời.

Ánh mắt Viên Minh chớp lên, loại chuyện bí ẩn này, ngay cả phụ thân Tịch Chính của Tịch Ảnh cũng không rõ, trong trí nhớ Hình Dung cũng không có tình báo liên quan, Lạc Chu lại có thể biết được, cộng thêm mới vừa rồi từ bên hông nàng toả ra thần thức, vị Bàn Ti Đảo chủ này có lẽ cũng không đơn giản.

"Vậy nói tiếp chủ đề khi nãy, Lạc đảo chủ đã sớm phòng bị âm mưu của Sâm La Phái, chẳng biết chúng ta phải biểu hiện thành ý thế nào?" Viên Minh không tiếp tục truy đến cùng, quả quyết dời chủ đề.

"Rất đơn giản, chỉ cần thần sứ giúp chúng ta giết một người là đủ." Lạc Chu cười nói.

"Lạc đảo chủ là đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cao quý, muốn giết một người rất đơn giản, vì sao phải mượn tay chúng ta? Mà mục tiêu chính là La Vĩnh Kỳ?" Viên Minh ngạc nhiên hỏi.

"Giết người này dễ dàng, nhưng hậu quả Bàn Ti Đảo chúng ta trước mắt còn đảm đương không nổi, cũng không biết thần sứ có gan thay chúng ta chịu phần áp lực này không?" Lạc Chu lắc đầu nói.

"Ồ? Người này là ai?" Viên Minh hiếu kì hỏi.

"Tây Môn Duệ, cái tên này, thần sứ đã từng nghe chưa?" Lạc Chu quan sát vẻ mặt Viên Minh.

Nghe đến tên Tây Môn Duệ, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc, không ngờ Lạc Chu muốn giết là gã.

"Người này ta đã nghe nói, chỉ là Lạc đảo chủ, ngươi dám đối đầu với hai vị Tôn giả Hãm Không cùng Tà Nhãn, lại không dám giết người này, nói là đảm đương không nổi hậu quả, phải chăng có chút nói ngoa rồi?" Viên Minh lại hỏi.

"Có câu Vu Nguyệt Giáo mạnh nhất là con trai của Tôn giả, tin đồn này chưa hẳn yếu hơn Tôn giả, huống chi Bàn Ti Đảo chúng ta dù sao chỉ là một tông phái Nam Cương, thế đơn lực bạc, một mình đối phó Sâm La Phái cùng hai đại Tôn giả đã cố hết sức, nếu trong lúc mấu chốt lại chọc tới vị Cửu Âm Tôn giả kia, chỉ sợ sẽ cách phá tông diệt môn không xa." Lạc Chu lắc đầu.

Nghe vậy, Viên Minh ngược lại hiểu ra tâm tư Lạc Chu.

Giữa Vu Nguyệt Giáo và Bàn Ti kỳ thật chỉ tồn tại tranh chấp lợi ích, nếu chết một hai Tôn giả, Vu Nguyệt Giáo tuy coi trọng, nhưng sẽ không lập tức bỏ xuống kế hoạch thu phục bốn khu vực khác, một mạch tiến công Nam Cương.

Nhưng nếu như nhi tử Cửu Âm Tôn giả chết trên tay bọn họ, rất khó nói y sẽ không bị lửa giận công tâm mà bỏ qua chuyện này, toàn lực điều binh tiến công Bàn Ti Đảo.

"Tây Môn Duệ này ác độc, lấy ngược sát người khác làm niềm vui, đã từng bí mật giết chết rất nhiều đệ tử đảo ta, thậm chí ngay cả một tên đệ tử thân truyền của ta cũng bị hắn thi bạo ngược sát, món nợ máu này nhất định phải đòi lại. Nếu như thần sứ có thể giúp chúng ta giết chết kẻ này, ta có thể dùng thân phận Bàn Ti Đảo chủ đảm bảo với ngươi, Nam Cương, nhất định sẽ đứng bên Minh Nguyệt Thần giáo." Nhắc tới tội ác Tây Môn Duệ, trong mắt Lạc Chu dấy lên lửa giận, lúc nói chuyện càng nghiến răng nghiến lợi.

Rất khó tưởng tượng Lạc Chu vừa rồi vừa vũ mị lại mang theo cơ trí, thần sắc bây giờ lại biến hoá như vậy.

Viên Minh không khỏi thở dài, thực sự càng ý thức được, nếu hắn giết Tây Môn Duệ, vị Cửu Âm Tôn giả kia sẽ phản ứng thế nào.

Đại khái sẽ phẫn nộ hơn cả Lạc Chu lúc này, dù sao cũng là con trai ruột của y.

Yêu cầu chả Lạc Chu, thật sự là một chuyện phiền toái.

"Vậy thần sứ có dám làm không?" Thấy Viên Minh trầm mặc, nàng cảm thấy bất mãn, sắc mặt trầm xuống, mở miệng thúc giục.

Ai ngờ tiếp theo một cái chớp mắt, Viên Minh đột nhiên cười một tiếng.

"Lạc đảo chủ yên tâm, yêu cầu của ngươi ta đáp ứng, mặc kệ Tây Môn Duệ có bối cảnh lớn cỡ nào, mệnh của hắn ta nhất định sẽ tự tay gỡ xuống, chỉ bất quá ta còn cần thêm thời gian tìm được vị trí của hắn, trước mắt vẫn là giúp Lạc đảo chủ giải quyết vấn đề Sâm La Phái đã." Viên Minh nói.

"Xem ra thần sứ còn không biết, Tây Môn Duệ, Hãm Không Tôn giả cùng Tà Nhãn Tôn giả đang ẩn thân trong tám tên Kết Đan đi cùng La Vĩnh Kỳ." Lạc Chu lúc này nói.

Viên Minh cảm thấy kinh ngạc, lúc ban ngày, hắn cũng nhìn thấy tám tên Kết Đan kỳ kia, căn bản không phát giác được ba người Tây Môn Duệ ngụy trang.

Lạc Chu làm sao biết những thứ này? Hẳn là sau lưng nàng còn giấu một tồn tại trên Nguyên anh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận