Tiên Giả

Chương 76: Oan gia ngõ hẹp

Sáng sớm ngày hôm sau.

Viên Minh đến Hỏa phường từ sớm, công việc chọn lọc tài liệu luyện khí với hắn cũng không khó, trái lại còn làm từng công đoạn của việc sàng liệu như phân biệt tài liệu, đập vụn tinh thạch, sàng lọc tài liệu vô cùng trôi chảy, rất nhanh đã làm xong công việc của ngày hôm nay.

Hắn không lãng phí thời gian đi nghỉ ngơi, lập tức lại cầm búa rèn lên, bắt đầu hoạt động luyện phôi buồn tẻ mà đầy thách thức, có điều sau một hồi vất vả mà vẫn tiến triển không được bao nhiêu.

Hắn đối với vấn đề này cũng không quá nản lòng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngày hôm nay, hắn liền đi đến nhà ăn ăn cơm trưa, xong liền chạy thẳng tới Ngự Thú đường.

Viên Minh hiện giờ đã biết trong ba ngọn núi ở tông môn, ngọn thấp nhất ở rìa Đông Nam thuộc về Luyện Lô đường, xem như địa bàn của Nhị động chủ, chủ yếu phụ trách trồng linh dược và luyện chế đan dược cho tông môn.

Ngọn núi ở giữa thì không cần phải nói, chính là Hỏa Luyện đường do Tam động chủ quản lý, phụ trách luyện khí cho tông môn.

Còn ngọn núi cao nhất ở phía Đông Bắc là của Ngự Thú đường do Đại động chủ quản lý, đây cũng chính là đường khẩu có địa vị cao nhất, thực lực cường đại nhất trong tông môn.

Do bản thân không có linh thú, Viên Minh đi đường đều nhờ hết vào hai chân, đợi đến khi tới được Ngự Thú đường đã là một canh giờ sau.

Tình trạng Ngự Thú đường khác hẳn Hỏa Luyện đường.

Nó có cách mảng kiến trúc nằm phân bố khắp toàn bộ ngọn núi, chỗ chân núi đã có ngay một tòa đại đường hình tròn chuyên dùng để tiếp đón.

Viên Minh vừa mới bước vào bên trong đã thấy ngay ở phía đối diện có một đệ tử mặt đen tròn, vóc người cường tráng bước tới phía hắn.

“Ha ha, vị sư đệ này nhìn lạ mặt, là mới nhập môn chưa lâu ha?” Tên đệ tử cười híp mắt nói.

Viên Minh được tiếp đón nhiệt tình bất thình lình, nhất thời hơi lúng túng, chỉ có thể khẽ gật đầu.

“Sư đệ đến Ngự Thú đường không cần câu nệ gì cả, chúng ta đây vốn là vì toàn thể huynh đệ tông môn mà phục vụ, giá tiền cũng rất hợp lý, có thể đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi! Không biết sư đệ lần này tới đây là muốn thuê hay là mua linh thú nhỉ? Ta có thể giới thiệu chi tiết cho ngươi một chút.” Đệ tử mặt tròn cười càng thêm tươi, hỏi.

Viên Minh nghe thế liền sững người, hóa ra là vì làm ăn, khó trách lại ân cần như vậy.

“Sư huynh hiểu ta, ta tiếp nhận nhiệm vụ ở Hành Chấp đường nên đến học tập tri thức nuôi dưỡng linh thú cơ sở.” Viên Minh cười lắc đầu, đáp.

Đệ tử mặt tròn nghe vậy sửng sốt, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên hờ hững.

“Ồ, ra là thế. Ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ, vậy đã có thiêm thư của bên Hành Chấp đường chưa?”

Viên Minh đã chuẩn bị kỹ từ trước, nhanh chóng lấy từ trong ngực áo ra rồi đưa tới.

Đệ tử mặt tròn tiện tay tiếp lấy, nhìn một chút rồi nhíu mày nói: “Ngươi sao chỉ có con dấu của Hành Chấp đường, không có chữ ký của trưởng lão sao?”

Viên Minh nghe vậy liền nhướng mày, lúc trước hắn đã xác nhận mấy lần với chấp sự Hành Chấp đường là chỉ cần có thiêm thư đã đóng dấu là được, đối phương rõ ràng là đang bày ra vẻ làm khó dễ hắn.

- Giải thích, "thiêm thư" là dạng công văn có ký tên đóng dấu, tương tự giấy giới thiệu. Hết giải thích.

“Đi về đi, bổ sung thêm chữ ký rồi lại đến nhá.” Đệ tử mặt tròn thuận tay ném thiêm thư lại, đang định quay người mặc kệ Viên Minh.

Đúng lúc này, một bóng người bước vào đại sảnh, vừa nhìn thấy Viên Minh liền lập tức đi tới chỗ hắn.

“Chà, đây chẳng phải là…Viên Minh sư đệ sao?”

Viên Minh nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người đến chính là vị đệ tử Ngự Thú đường chăm sóc chồn lửa mà hắn mới gặp hôm qua.

“Lặc Cống sư huynh, thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.” Viên Minh nhíu mày, chắp tay thi lễ rồi nói.

“Viên sư đệ tới, xem ra là đã nghĩ kỹ, dự định khiêu chiến bản thân một chuyến hả?” Lặc Cống đi đến trước mặt Viên Minh, liếc qua thiêm thư trong tay hắn một cái liền hiểu ngay, bèn cười nói.

“Khụ khụ, Lặc Cống sư huynh, hóa ra các ngươi quen biết a…” Đệ tử mặt tròn trơ trẽn cười nói.

Lặc Cống liếc nhìn sự biến hóa trong ánh mắt gã, biết ngay tên này lại đang làm khó dễ người khác, liền khoát tay, nói:

“Ta dẫn Viên Minh sư đệ vào núi là được, nơi này không cần ngươi quản, lo việc của ngươi đi.”

“Được rồi.” Đệ tử mặt trong không nhắc chuyện ký tên nữa, lập tức quay người bước đi.

“Viên Minh sư đệ, đi theo ta.” Lặc Cống nói xong liền dẫn Viên Minh xuyên qua đại sảnh, từ cửa sau bước ra ngoài.

Ra khỏi đại đường chỗ sơn môn, Viên Minh đầu tiên là đi tới một quảng trường rộng lớn, phía đối diện thấy một tòa kiến trúc hình tròn được xây dựng hoàn toàn bằng đá tảng xếp chồng, thoạt nhìn vô cùng kiên cố.

Thấy ánh mắt hiếu kỳ của Viên Minh, Lặc Cống chủ động chủ động lên tiếng giải thích: “Đây là Đấu Thú trường, đệ tử tông môn có thể mang linh thú của mình đến đây giao đâu, nếu giành thắng lợi thì có thể thu được phần thưởng là lượng lớn điểm cống hiến.”

“Bình thường lúc nào sẽ có giao đấu, có thể đứng ngoài quan sát không?” Viên Minh nghe thế, lập tức thấy hứng thú.

“Thông thường mỗi tháng sẽ có một lần, số lượt đấu không cố định, tùy theo số người tham gia. Đệ tử trưởng lão không tham gia giao đấu cũng có thể đứng ngoài xem, có điều phải nộp mười điểm cống hiến phí nhập trường.” Lặc Cống giảng giả chi tiết.

“Quả nhiên không phải miễn phí…” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

“Nói tới lại nhớ, mỗi lần giao đấu đều vô cùng náo nhiệt! Người xem cũng có thể dựa vào phán đoán của mình mà đặt cược, một khi bên mình đặt giành chiến thắng là có thể dựa vào tỷ lệ đặt cược thu hoạch được phần thưởng điểm cống hiến.” Lặc Cống có chút hưng phấn nói.

“Còn có thể như vậy?”

Viên Minh ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Cái này không phải chính là đánh bạc sao? Không ngờ người tu tiên trên phương diện này cũng chẳng khác gì phàm nhân.”

Trong lúc nói chuyện, hai người vòng qua Đấu Thú trường, tiếp đó đi dọc theo con đường núi phía sau, rồi bắt đầu đi lên phía đỉnh núi.

Hai bên đường cây cối rậm rạp, bên trong thấp thoáng thấy từng tòa kiến trúc quy mô, kiểu cách khác nhau, số lượng không biết gấp bao nhiêu lần Hỏa Luyện đường, thỉnh thoảng còn loáng thoáng nghe đủ loại tiếng thú rống truyền ra.

Đi đến một quảng trường rộng rãi giữa sườn núi, Lặc Cống dừng bước, quay qua dặn dò Viên Minh:

“Chỗ để người không phải đệ tử bổn đường vì việc công tới học tập ngự thú chính là thú viên ở đằng trước, ta chút nữa dẫn đến đăng ký với trưởng lão chấp sự một lát là được. Học xong thì theo đường cũ trở về, không được đi lung tung. Ngự Thú đường chúng ta nhiều quy củ, đăng cấp nghiêm ngặt, đặc biệt là khu vực từ sườn núi trở lên, đó là phạm vi hoạt động của đệ tử nội môn, bình thường không được tới.”

“Đa tạ sư huynh, ta nhớ kỹ rồi.” Viên Minh gật đầu nói.

Nói xong, hai người liền đi tới một tòa viện lạc chiếm diện tích khá lớn, bước vào trong đại điện phía trước nhất.

Trưởng lão chấp sự quản lý nơi này là một người đàn ông trung niên vóc dáng gầy gò, mặt nuôi hai chòm râu cá trê, nhìn thấy Lặc Cống dẫn một người xa lạ tới liền hỏi: “Lặc Cống đến à, vị bên cạnh người là đệ tử Hỏa Luyện đường đúng không?”

“Đệ tử bái kiến Mạc Lỗ chấp sự, lần này tới đây là vì nhận nhiệm vụ nuôi dưỡng linh thú, tới dự thính học tập.” Viên Minh trình thiêm thư lên rồi nói.

“Sư đệ hiếu học như vậy, tất nhiên hoan nghênh! Nào, tới đăng ký một chút, nộp lên năm điểm cống hiến.” Chấp sự râu cá trên giương mắt nhìn hắn một cái, gật gật đầu nói.

Viên Minh nghe xong, hơi nhướng mày.

Hắn đã nhận được câu trả lời rõ ràng từ chỗ chấp sự Hành Chấp đường rằng, người đến dự thính học tập tri thức nuôi dưỡng linh thú vì việc công sẽ không phải trả tiền, đây là ranh giới cuối cùng cần phải có của một tông môn lấy ngự thú lập tông.

“Sao thế, Viên sư đệ có vấn đề gì sao?” Chấp sự râu cá trê thấy Viên Minh đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không hề có vẻ định nhúc nhích, tràng mày không khỏi nhíu lại.

Viên Minh tất nhiên là không có điểm cống hiến, trong lúc nhất thời cũng không biến ra được, khi đang tính từ bỏ quay về, Lặc Cống lại móc lệnh bài đệ tử ký danh của bản thân, đưa cho Mạc Lỗ chấp sự:

“Mạc Lỗ chấp sự, vị sư đệ này mới tới, chưa biết quy củ, trừ điểm cống hiến trong lệnh bài của ta đi.”

“Chưa biết quy củ, ngươi nên cẩn thận dạy hắn một chút, may mà ta là người dễ nói chuyện, gặp phải người khác có lẽ sẽ không khách khí vậy đâu.” Sắc mặt Mạc Lỗ chấp sự dịu đi mấy phần.

Y tiếp nhận lệnh bài, đoạn đưa yêu bài của mình điểm một cái lên, tức thì lòng bàn tay y có hào quang lóe lên, xong liền đưa lại lệnh bài cho Lặc Cống rồi xoay người đi tới cánh cổng phía sau.

“Đa tạ sư huynh. Sau này nhất định ta sẽ trả lại.” Viên Minh quay qua phía Lặc Cống, chân thành nói lời cám ơn.

“Việc rất nhỏ, không đáng gì! Hôm qua nếu không nhờ ngươi hỗ trợ, chồn lửa của Tam động chủ xảy ra chuyện thì ta chắc chắn sẽ phải chịu phạt nặng.” Lặc Cống khoát tay áo, nhỏ giọng nói.

Đang lúc hai người sắp bước qua bậu cửa, chợt nghe một tiếng hét lớn từ phía sau truyền đến: “Dừng lại.”

Viên Minh nhướng mày, lòng thầm than: “Xui xẻo.”

Lặc Cống không rõ ràng lắm, xoay người nhìn lại, sắc mặt hơi đổi, vội vàng chắp tay nói: “Khôn Đồ sư huynh, có chuyện gì sao?”

Viên Minh ở bên cạnh quay người lại, không hề tránh né, nhìn thẳng vào mắt Khôn Đồ.

Hắn vốn nghĩ tông môn rộng lớn như vậy thì sẽ chẳng có chuyện trùng hợp đến thế, không ngờ lại đụng phải tên này, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Khôn Đồ sư huynh, hắn…” Lặc Cống còn chưa nói hết câu đã bị Khôn Đồ trừng mắt nhìn, lập tức câm như hến.

Mạc Lỗ vốn đã đi đến phía sau cửa đại điện, lúc này cũng dừng bước, quay người nhìn lại, khi thấy người tới là Khôn Đồ, hai hàng râu cá trê bên mép run rẩy, miệng chất đầy vẻ tươi cười, bước nhanh mấy bước tới trước mặt Khôn Đồ, chắp tay nói.

“Khôn Đồ sư huynh, ngọn gió nào thổi ngài tới đây thế này.”

“Mạc Lỗ, Ngự Thú đường từ lúc nào lại tùy tiện như vậy, con chó con mèo cũng có thể đi vào sao? Vạn nhất mất linh thú quý giá nào thì sao? Nếu ngươi cảm thấy công việc chấp sự này làm vất vả quá, ta cũng không ngại đề nghị sư tôn một chút, để ngươi có thể về chuyên tâm tu luyện.” Khôn Đồ liếc mắt nhìn Mạc Lỗ, bóng gió uy bức.

“Ấy, Khôn Đồ sư huynh nói đi đâu vậy! Ta vừa thấy tiểu từ này mắt la mày lém, không giống thứ tốt đẹp gì, đang định đuổi hắn đi thì ngài đã đến. Này, nói ngươi đó, nơi này là chỗ người có thể tùy tiện đến sao? Còn không mau cút đi!” Mạc Lỗ cười làm lành với Khôn Đồ, xong lập tức hướng về phía Viên Minh nghiêm mặt quát lớn.

Viên Minh từ thần sắc biến hóa trên mặt Lặc Cống khi nhìn thấy Khôn Đồ liền hiểu ngay ra, Khôn Đồ dù là đệ tử mới vào nội môn nhưng địa vị ở Ngự Thú đường đã rất không tầm thường, chuyện học tập hôm nay nhất định bị lỡ, cứng đầu ở lại cũng chẳng lấy được thứ gì tốt, trái lại còn tạo điều kiện cho gã giội nước bẩn.

Hắn vốn định nói một tiếng cảm tạ Lặc Cống, nhưng lại lo đem phiền phức đến cho y nên không nói gì, lập tức xoay người đi ra phía ngoài đại điện.

“Đứng lại, ta đã nói để ngươi đi đâu.” Khôn Đồ thấy Viên Minh không nhìn minh, sắc mặt càng thêm âm trầm, quát lớn một tiếng.

Hai con chó săn sau lưng gã lập tức nhoáng người một cái, một trái một phải chặn đường đi của Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận