Tiên Giả

Chương 312: Minh Nguyệt thần

Hồ Cát lách người qua gã mập kia đi vào trong phòng, mắt vô thức quét qua phòng một lượt.

Trong phòng nhìn qua không có trưng bày xa hoa lại lộ ra một cảm giác thần bí. Sát vách tường có một pho tượng thần cao cỡ hai người, điêu khắc một nam tử thần bí mặc áo bào đen, mặt mũi lại bị mũ trùm che khuất không thể nhìn rõ được.

Trong phòng còn có không ít người mặc trường bào đen, có nam có nữ, trước ngực có hình thêu ba sợi tơ hình thù gợn sóng như một biểu tượng chứng minh thân phận tín đồ Hắc Hà thần của bọn họ.

Hồ Cát đứng trong phòng nghe những lời cầu nguyện của bọn họ, trong lòng chợt thấy bực bội.

Chỉ là rất nhanh, gã mập cầm túi tiền của y đã đi ra khỏi buồng trong, tay còn cầm theo một cái hộp gỗ.

Hồ Cát nhận hộp gỗ, đếm sơ qua phát hiện thuốc bên trong ít hơn gần một nửa so với trước kia, nhất thời một cỗ lửa giận xông thẳng lên đỉnh đầu. Chỉ là khi y ngẩng đầu, đã thấy bên người gã mập mạp đã xuất hiện thêm vài tên to con mặc áo bào đen.

"Hồ huynh đệ, đây chính là phần thưởng của Hắc Hà thần, ngươi nên cẩn thận thu về, bằng không nếu mạo phạm Hắc Hà thần, người giáng thần phạt xuống, ta không thể bảo vệ được ngươi đâu." gã mập cười cười khẽ nhìn Hồ Cát, cố làm ra vẻ.

Thấy vậy, Hồ Cát chỉ có thể đè lửa giận xuống, nói: "Xin hỏi thần sứ, Hắc Hà thần ban thưởng thuốc xuống đắt như vậy, thật sự có thể chữa khỏi được chứng bệnh thanh độc sao? Vợ ta uống thuốc lâu như vậy sao còn chưa khỏi bệnh?"

"Lớn mật, ngươi dám chất vấn Hắc Hà thần? Thê tử ngươi không khỏi bệnh là do mụ không đủ thành kính. Ngươi về bảo mụ ta tụng nhiều kinh văn Hắc Hà thần lên, dược hiệu hiển nhiên sẽ mạnh mẽ hơn, bớt ở đây quấy phá đi." Gã mập hừ lạnh một tiếng, vung tay lên. Mấy gã to con bèn cạnh liền kéo Hồ Cát ra ngoài.

Hồ Cát bị bọn họ đẩy ngã dúi ra bên ngoài, chật vật lắm mới bảo vệ được hộp gỗ trong tay. Mà khi y đứng dậy, cửa chính của căn nhà kia đã đóng cửa rồi. Thấy vậy y chỉ đành đứng dậy, xoay người trở về nhà.

Cùng lúc đó, bên phía trên nóc nhà, một con hồn nha cũng đã thu hết mọi chuyện vào trong mắt. Thấy Hồ Cát rời đi nó bèn vỗ cánh, cả người hư hóa chui xuống dưới mặt đất, nhanh chóng biến mất không còn dấu vết.

....

Bởi vì lúc nãy thê tử đã uống thuốc rồi nên về nhà, Hồ Cát để hộp gỗ qua một bên, bắt đầu làm việc nhà.

Chẳng qua trong lòng y bất giác đã nảy sinh nghi ngờ với "Hắc Hà thần", đồng thời xen lẫn trong đó còn có chút oán hận không miêu tả rõ được. Chẳng qua trước mắt ngoại trừ việc tin tưởng "Hắc Hà thần" ra thì y cũng không có cách nào khác.

Có thuốc uống còn đỡ hơn không có.

Đến lúc y đã ngơi tay, đem quần áo đã giặt xong ra ngoài phơi. Lúc quay vào nhà chợt bất ngờ thấy có một nam tử mặc trường sam trắng đang nói chuyện với con gái mình.

Thấy vậy, Hồ Cát thầm rùng mình, vội vàng đi lên muốn chắn trước người con gái mình. Nhưng sau khi nhìn thấy dung mạo nam tử kia, y nhất thời sửng sốt.

"Ân công?"

Viên Minh cười cười gật đầu với y: "Nhiều ngày không gặp, nhìn ngươi đầy sức sống như vậy ta cũng yên tâm."

Hồ Cát kích động quỳ xuống trước người Viên Minh: "Lúc trước Tiểu nhân có mắt như mù, trên đường đi đã có nhiều bất kính với ân công. Đa tạ ân công khoan hồng độ lượng, không chỉ không so đo mà còn cứu tiểu nhân thoát khỏi hắc phong, đại ân đại đức này tiểu nhân không biết báo đáp làm sao, đành nguyện làm trâu làm ngựa, phàm là ân công phân phó tiểu nhân tuyệt không chối từ."

Minh lẳng lặng nhìn Hồ Cát, khóe miệng vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Hồ Cát đúng là người thông minh. Y vô cùng rõ ràng, Viên Minh là tu sĩ, sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm mình. Cho nên mới vừa gặp mặt, y đã biểu đạt cảm kích với mình, cùng với tâm ý tình nguyện làm việc cho Viên Minh.

"Hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn giúp ngươi."

Viên Minh nói xong bèn đi thẳng tới bàn thờ, khép hai ngón tay làm dao, cầm bài vị xóa dòng chữ “Hắc Hà thần” trên bề mặt đi, lại viết xuống ba chữ mới - "Minh Nguyệt thần."

"Từ nay về sau, ta muốn ngươi lấy danh nghĩa Minh Nguyệt thần truyền giáo trong thành này. Số lượng tín đồ càng nhiều, ngươi sẽ càng được thưởng nhiều hơn. Sau này khi đạt được số lượng lớn, ngươi muốn bước lên tiên lộ cũng không phải là chuyện không thể." Viên Minh nói vậy.

Hồ Cát không chút do dự: "Cẩn tuân chỉ thị của ân công, từ nay về sau tiểu nhân sẽ toàn lực ứng phó để không phụ kỳ vọng của ân công. Chẳng qua là, tiểu nhân vẫn còn một chuyện hi vọng ân công có thể trợ giúp."

Viên Minh nói thẳng: "Là chuyện muốn ta chữa khỏi bệnh cho phu nhân ngươi?"

"Ân công liệu sự như thần. Quả thật tiểu nhân có ý đó. Chẳng qua việc này tiểu nhân không chỉ xuất phát từ việc tư của mình, mà còn suy nghĩ vì chuyện truyền giáo cho ân công nữa."

"Nói thử xem sao." Viên Minh nhìn Hồ Cát, trong lời nói mang theo chút ý tứ kiểm tra.

"Lúc trước tiểu nhân từng nói qua với ân công. Phàm nhân nơi sa mạc Hắc Phong hỗn tạp, lại nằm giữa giao giới hai nước Tần Triệu và Bắc Mạc, nên trong mỗi tòa thành đều có đủ dân chúng Bắc Mạc cùng dân chúng hai nước Tần Triệu. Tại hạ là người Triệu Quốc, còn vợ tiểu nhân là người Bắc Mạc, người Trung Nguyên không có thói quen tín ngưỡng giáo phái nào, còn người Bắc Mạc thì đa phần đều có tín ngưỡng. Bởi vậy muốn truyền bá tân giáo, khó khăn không ít."

Hồ Cát biết rõ Viên Minh đang kiểm tra ánh mắt và năng lực phán đoán của mình, bởi vậy cũng không dám giải thích qua loa.

"Huống hồ, phàm nhân trong sa mạc Hắc Phong đều là nô bộc tu sĩ, dù tầm mắt có hạn những cũng sẽ không vì thấy mấy thuật pháp thông thường sẽ quỳ lạy. Muốn có được tín ngưỡng của bọn họ nhất định phải thật sự giải quyết được vấn đề bọn họ gặp phải. Mà gần nhất trong thành Hãm Sa này, phàm nhân đang phải đối mặt với chứng thanh độc, cũng là chứng bệnh mà vợ tiểu nhân cũng mắc phải. Chỉ cần có thể giải quyết được chứng bệnh này, có lẽ sẽ đạt được tín ngưỡng dễ như trở bàn tay.”

Nghe vậy, Viên Minh hỏi: "Những lời ngươi nói, là chuyện Hắc Hà thần kia đang làm?"

"Đúng vậy, Hắc Hà thần chỉ mượn việc này làm giàu cho tân giáo. Lúc này đang dựa vào buôn bán thần dược lấy được đại lượng tín đồ. Chỉ cần ân công có thể dạy tiểu nhân chế tạo dược liệu có hiệu quả tốt hơn, là đã mời chào toàn bộ tín đồ của họ thu vào trong túi." Hồ Cát gật gật đầu nói.

"Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Thuốc kia của bọn họ chẳng qua chỉ là bùn đất vo viên, không có lấy một tia linh khí dao động, chỉ có thể lừa gạt người khác. Ngươi lấy đan dược trong bình này hòa với nước, thành nước thuốc phân phát ra bên ngoài. Hiệu quả so với bọn họ tốt hơn gấp trăm ngàn lần."

Viên Minh lắc đầu, lấy ra một bình giải độc đan hạ phẩm, đặt lên bàn.

Hồ Cát mừng rỡ, vội vàng đứng dậy cầm lấy đan dược, nói với Viên Minh một câu rồi vội vã đi vào trong phòng ngủ.

Viên Minh lơ đãng nơi đó, không theo vào. Hắn tùy ý đảo mắt nhìn quanh gian phòng. Mà lúc này, con gái Hồ Cát lại dùng hai tay bưng một bát nước đi tới trước mặt Viên Minh, dùng một giọng điệu giòn tan nói.

" Ân công, mời uống trà."

Nàng mới năm sáu tuổi, còn không rõ thân phận tu sĩ của Viên Minh, lại thấy phụ thân của mình cũng cung kính như vậy nên vô thức dùng đạo đãi khách ngày xưa dâng trà lên cho Viên Minh.

Viên Minh bị cô bé ngoan ngoãn này đả động, bèn cúi đầu nhìn nước trà trong chén, lại dở khóc dở cười.

Trong chén chỉ là mấy lá trà vụn trôi lơ lửng trên mặt nước xanh nhạt, hơi nóng bốc lên không mang theo hương trà mà lại mang theo mùi chua chua.

Viên Minh đã bao giờ uống loại trà thế này qua đâu? Nhưng nhìn ánh mắt chân thành của cô bé, chút mềm mại còn tồn tại trong lòng bị lay động, không đành lòng từ chối đánh khẽ nhấp một miếng xem như là đã uống.

Nhưng mà nước trà này vừa vào bụng, Viên Minh lại đột nhiên nhướng mày, giơ tay lên gọi Hoa Chi đi ra.

Cô bé thấy đột ngột có một con quái vật bằng dây mây hiện ra trước mặt mà trở nên kinh sợ, sau đó lại cả gan sờ lên cánh tay Hoa Chi, mặt đầy hiếu kỳ.

Viên Minh không để ý đến việc này mà đưa chén trà đến trước mặt Hoa Chi nói: "Ngươi xem một chút, độc trong trà này là đến từ đâu?"

Hoa Chi nhận lấy chén trà, dùng tay dính dính nước trà một hồi, lại vân vê lá trà bên trong, rồi nuốt vào bụng.

Không bao lâu nó đã có kết luận: "Chủ nhân, trong nước có độc."

Viên Minh gật gật đầu. Đúng lúc này, trong phòng ngủ vang lên tiếng hoan hô kinh hỉ, tiếp đó là Hồ Cát dắt díu lấy thê tử đi ra ngoài. Mà những nốt lấm tấm xanh trên mặt thê tử y đã nhạt đi trông thấy.

"Ân công, đây là..." Hồ Cát ngẩng đầu liền nhìn thấy Hoa Chi, lập tức cả kinh.

"Đây là đồng bọn của ta, trước hết khoan để ý tới đã. Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, nước trong nhà ngươi, từ đâu tới? Đã từng bỏ cái gì trong này? Hoặc là có người nào từng tiếp xúc qua?" Viên Minh hỏi.

Hồ Cát suy nghĩ một lại mới lắc đầu: "Nước này hàng ngày múc trong giếng ra, tuy mùi vị không ra gì nhưng vẫn còn sử dụng tạm. Mỗi nhà đều tự đi múc về, không tiếp xúc với cái gì, cũng không nói tới có bỏ thứ gì vào."

"Giếng nước ở đâu? Dẫn ta qua." Viên Minh phân phó nói.

Hồ Cát gật gật đầu, đỡ thê tử ngồi xuống, sau đó lập tức dẫn đường đưa Viên Minh đến chỗ giếng nước.

Rất nhanh, Viên Minh đã tới giếng nước. Hắn thả hồn nha đi dọc xuống miệng giếng tìm hiểu. Nhưng mà một đường đi xuống giếng nước, Viên Minh lại phát hiện đáy giếng liên thông với sông ngầm dưới mặt đất, nước chảy chỗ đó lại vô cùng đục ngầu, căn bản không nhìn rõ thứ gì bên trong.

Viên Minh suy tư một lát, bèn quyết định dùng huyễn thuật che lấp, thả Hoa Chi chui vào giếng nước, đi xuống sông ngầm, nghĩ cách tìm ra ngọn nguồn của chất độc trong nước giếng.

Lúc này Hoa Chi lĩnh mệnh chui xuống dưới đất, nhắm hướng sông ngầm mà đi.

Mất hơn nửa ngày, Hoa Chi mới tới sông ngầm. Bởi nước sông đục ngầu che kín tầm nhìn, Hoa Chi không cách nào phân biệt phương hướng, lại có thể cảm nhận được hướng lưu động của độc tố trong nước sông bèn ngược dòng mà đi lên ngọn nguồn độc tố.

Không bao lâu, Hoa Chi đột nhiên chui ra khỏi mặt nước, trước mặt nó là một cái động trống không rộng lớn dưới mặt đất. Một con đại trùng có hình thù như con bọ rùa, đầu có xúc tu, thân lớn bằng người thường đang nằm yên trên vách đá, vui vẻ ăn mấy xác chết của các loại yêu thú họ trùng khác.

Từ trên lưng nó là đống dịch thể màu xanh lá đang nhỏ giọt xuống mặt đất, tích tụ thành một bãi nước nhỏ, rồi cuối cùng lại đổ ra con sông ngầm.

Thấy vậy, Hoa Chi bèn xông tới chiến đấu với yêu trùng.

Yêu trùng này chỉ là cấp hai hạ cấp, thực lực còn không thể bằng dây leo mà Hoa Chi triệu hồi ra, còn dịch thể kịch độc lại không hề có tác dụng với Hoa Chi, bởi vậy nó nhanh chóng rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy sắp bị giết, yêu trùng đột nhiên run sợ, thân thể cuộn tròn, xúc tu trên đỉnh đầu run lên rồi hạ thấp xuống duỗi về phía Hoa Chi.

Hoa Chi cảm nhận được ý tứ thần phục của nó nhưng cũng không hàm hồ tiến lên, chỉ dùng dây leo nhẹ nhàng đâm vào thân thể yêu trùng một chút, để lại ấn ký trong cơ thể nó. Tiếp theo bèn gọi nó đi theo mình cùng trở lên mặt đất.

Trên mặt đất, Viên Minh nghe Hoa Chi kể rõ tiền căn hậu quả, biết được độc tố trong nước đã được giải, trong lòng cũng trở nên cao hứng. Hắn bắt đầu suy nghĩ xem có nên tận dụng việc này thu thập thêm nguyện lực cho mình hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận