Tiên Giả

Chương 954: Dứt khoát tiến hành

Viên Minh tự biết những phân thân mà mình gọi ra, pháp lực ẩn chứa bên trong có hạn, nên đưa tay bắn ra bốn đạo linh quang, chưa ra rót vào bên trong bốn cỗ phân thân, để duy trì pháp lực tiêu hao.
Mặc dù làm như vậy thì pháp lực của hắn sẽ bị tiêu hao nhanh gấp mấy lần bình thường, nhưng hắn có Thế Giới Chi Thụ trợ giúp nên có thể cách không hút tới số lượng lớn linh lực tinh thuần, căn bản không cần lo lắng vấn đề không đủ pháp lực.
Năm “Viên Minh” cùng nhau xuất thủ, tốc độ tế luyện quả nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là Viên Minh vẫn đang nhíu chặt lông mày như cũ, hắn cảm thấy tốc độ như vậy vẫn không đủ.
Sau một khắc, hắn lại phân ra một cỗ pháp lực, từ rễ cây của Thế Giới Chi Thụ, thử rót vào bên trong cột gỗ, định tế luyện từ bên trong cột gỗ ra.
Nhưng pháp lực của hắn cùng cấm chế cột gỗ lại không phù hợp, nên phương pháp này cũng không có bao nhiêu hiệu quả.
“Diệt Hồn Kiếm đã được xử lý hoàn tất, ngươi chỉ cần dùng pháp lực ôn dưỡng một đoạn thời gian là có thể sử dụng bình thường, a, đây là nơi nào? Ngươi đang làm cái gì?” thân ảnh Hi Hòa từ bên trong HI Hòa Bia bỗng hiện ra, nhìn thấy cử động của Viên Minh thì lộ ra vẻ kinh ngạc.
Lúc này Viên Minh mới chú ý tới Hi Hòa Bia vẫn luôn một mực lơ lửng ở bên cạnh, không bị thu hồi.
”Vất vả Hi Hòa Tử đạo hữu!” hắn cảm ơn một tiếng, phất tay áo đem Hi Hòa Bia cất vào Tu La Cung.
Về phần tình huống trước mắt, hắn cũng không có giấu giếm Hi Hòa Tử, thuật lại qua một lần.
“Nguyên lai ngươi đang tranh đoạt Tam Giới Tiên Thuyền, giá trị của bảo vật này không thể đo lường, xác thực đáng giá tranh thủ, chỉ là thủ pháp tế luyện của ngươi thực sự quá kém, mạch suy nghĩ cũng không đúng, ngươi đã có Thế Giới Chi Thụ, vì sao còn cần dùng pháp lực của mình để tế luyện vật này?” Hi Hòa Tử lắc đầu nói.
“Kính xin Hi Hòa Tử đạo hữu chỉ điểm!” ánh mắt Viên Minh lập tức sáng lên, lúc này mới nhớ ra Hi Hòa Tử còn có thân phận là một vị Luyện Khí Tông Sư, bèn vội vàng thỉnh giáo.
“Nếu như ngươi tin được ta thì đem Thế Giới Chi Thụ giao cho ta, ta giúp ngươi luyện hóa cái cấm chế trên cột gỗ kia.” Hi Hòa Tử nói.
Viên Minh hơi do dự một chút, xong lập tức gật đầu đáp ứng, đem Hi Hòa Tử tử trong Tu La Cung thả ra.
Thân hình Hi Hòa Tử hóa thành một cái bóng màu đỏ, cấp tốc dung nhập vào bên trong đan điền của Viên Minh, hợp thành một với Thế Giới Chi Thụ.
Thế Giới Chi Thụ dưới sự điều khiển của Hi Hòa Tử, đột nhiên phóng tới chỗ cột gỗ cấm chế.
Khi hai bên tiếp xúc với nhau trong nháy mắt, quang mang xám xanh lấp lóe, Thế Giới Chi Thụ lại trực tiếp xâm nhập vào bên trong cột gỗ.
Cột gỗ lấp lóe trong linh quang, rễ cây cấp tốc sinh trưởng, đầu trên của cột gỗ cũng này ra mấy cái mầm non mảnh khảnh, cột gỗ trơn bóng trong nháy mắt hóa thành một gốc Thế Giới Chi Thụ khổng lồ.
Hi Hòa Tử mượn nhờ bản nguyên linh lực của Thế Giới Chi Thụ, cấp tốc luyện hóa cấm chế của cột gỗ, tốc độ còn nhanh hơn rất nhiều so với khi Viên Minh liên thủ cùng bốn cỗ phân thân của mình.
Nhưng vào lúc này, bên trong hư không loạn lưu bỗng có bạch quang sáng lên, một viên cầu màu trắng trống rỗng xuất hiện, viên châu này nhanh chóng bành trướng lên với tốc độ kinh người, chớp mắt đã to gấp trăm lần, hóa thành một viên châu khổng lồ to khoảng một căn phòng, nó tản mát ra ba động không gian kinh người, hung hăng đánh tới khu vực màu bạc.
Viên Minh cảm nhận được khí tức ẩn chứa trong đó, trong lòng lại có cảm giác nặng nề, thầm nghĩ : ”Quả nhiên vẫn tìm được.”
Đang cân nhắc, hắn vội vàng điều khiển khu vực ánh sáng màu bạc hướng về phía xa bỏ chạy,
Nhưng Thế Giới Chi Thụ chỉ vừa mới ngưng tụ thành hình, lực lượng vẫn còn yếu, nên ở trong hư không loạn lưu hành động chậm chạp, chưa kịp tránh né đã bị viên cự châu màu trắng ở đối diệp đánh trúng.
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, khu vực màu bạc bị rung động kịch liệt, sau đó bị viên cự châu đánh bay ra khỏi khu vực hư không loạn lưu, xuất hiện ở bên trên tế đàn.
Tô Vô đã đứng ở cách đó không xa, gã nâng một tay lên, lòng bàn tay gã ngưng tụ một đoàn quang mang màu bạc.
Gã đột nhiên vung lên, một dải lụa màu bạc phóng lên tận trời, hóa thành một cây kiếm khổng lồ màu bạc, đâm thẳng vào thương khung.
Bên trên lưỡi kiếm khổng lồ màu bạc kia, có ba động không gian chi lực mãnh liệt, ở mép kiếm thậm chí có hình dáng răng cưa sắc bén, nó chưa bổ xuống mà hư không quanh mình đã bị xé rách, hiện ra từng đạo kẽ nứt không gian.
“Đây là Đại Hư Không Trảm, thần thông ở bên trên Tạo Hóa Thiên Bảng, chuyên môn khắc chế thần thông không gian!” thanh âm của Tịch Ảnh lại vang lên bên tai Viên Minh, nhắc nhở hắn chú ý.
Tô Vô quát khẽ một tiếng, cự kiếm màu bạc trong tay đột nhiên chém xuống.
Hư không lập tức bị xé nứt thành một khe dài màu đen, và khép lại trong nháy mắt.
Khu vực màu bạc của Viên Minh vừa mới bị đánh bay từ trong khu vực không gian loạn lưu ra ngoài, còn chưa ổn định thì lại bị cự kiếm màu bạc trảm tới.
Chỉ nghe thấy một tiếng va chạm chói tai vang lên, khu vực màu bạc bị chém ra một vết rách to lớn.
Một tiếng “Oành” thật lớn vang lên, khu vực ánh sáng màu bạc bị vỡ ra, hóa thành từng mảng ánh sáng màu bạc tán loạn nhấp nháy.
Cột gỗ có cấm chế cùng Viên Minh và bốn cỗ phân thân của hắn cũng lảo đảo hiện ra.
Tô Vô rốt cục cũng thấy rõ được tình trạng bên trong, sắc mặt gã lập tức trở nên khó coi.
Cây cột gỗ mà gã phí hết tâm tư để luyện hóa cấm chế, vậy mà trong thời gian thật ngắn đã biến thành một cây đại thụ xanh biếc rậm rạp cành lá.
Cũng may mà các đường vân trận pháp cột gỗ vẫn còn, pháp lực hắn tế luyện lúc trước cũng chưa tiêu tán hoàn toàn, vẫn chiếm cứ được phân nửa trận văn của cấm chế.
Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, Tô Vô nhanh chóng khôi phục bình tĩnh.
Gã không rảnh bận tấm cột gỗ cấm chế có biến hóa kỳ dị gì, mà quả quyết lôi ba cỗ phân thân ra, lần nữa vùi đầu vào trong quá trình luyện hóa cấm chế.
Lòng bàn tay của bốn người dán chặt vào thân cây, lấy Tô Vô làm trung tâm và ba người Tô Dĩnh Tuyết thì vây quanh, tạo thành một cái pháp trận tế luyện huyền bí.
Bọn họ toàn lực thôi động pháp lực, triển khai tranh đoạt kịch liệt quyền khống chế Tam Giới Tiên Thuyền cùng Viên Minh.
Vốn dĩ Tô Vô tràn đầy tự tin, cho rằng có thể lần nữa phản siêu Viên Minh, song khi pháp lực của gã chậm rãi rót vào cấm chế trên cột gỗ, thì gã lại kinh ngạc phát hiện ra, pháp lực của mình rót vào đó giống như nước chảy vào một cái khe rãnh đang bị chặn lại, muốn tiến lên đều dị thường gian nan, tiến độ luyện hóa càng chậm chạp tới mức khiến cho người khác giận sôi.
Biến cố bất thình lình này làm cho Tô Vô trở tay không kịp.
Mà cùng lúc đó, bên phía Viên Minh lại là một phen cảnh tượng hoàn toàn khác.
Linh quang lục sắc như là nước sông đang mãnh liệt sôi trào, lan tràn nhanh chóng bên trên cột gỗ, chỉ qua mấy hơi thở đã tràn ra luyện hóa được hơn phân nửa trận văn.
Pháp lực của Tô Vô dưới thế công của Viên Minh liên tục bại lui, không hề có lực hoàn thủ.
Thế cục nghịch chuyển trong nháy mắt, Viên Minh mừng rỡ trong lòng, nhưng hắn cũng không dám có chút lười biếng nào.
Đám người đang theo dõi ở bên dưới nhìn thấy hết thảy những phát sinh ở phía trên này, kể từ lúc khu vực ánh sáng màu bạc bắt đầu xuất hiện, thì đã bắt đầu không hiểu được tình huống ở phía trên này như thế nào nữa.
Vẻ mặt Nam Thượng Phong đầy mờ mịt hỏi: : ”Sư phụ, Vạn Thiên Nhân đến cùng đã làm cái gì, mà thậm chí ngay cả Tô Vô kia cũng không là đối thủ vậy?”
Đạm Đài chân nhân lắc đầu, trầm mặc không nói gì, bởi vì lão cũng như Nam Thượng Phong, không cách nào giải thích được những gì đang nhìn thấy.
“Nhìn tình huống này, tựa hồ Tô Vô phải thua…” Dương Phạm thì thào nói.
Những người khác thì đều không nói gì, bọn họ chỉ có thể căn cứ mặt ngoài để phán đoán đại khái tình huống, lúc này thì Viên Minh nguyên bản đang ở thế yếu, hình như cũng chẳng biết đã vận dụng thủ đoạn gì, mà lại bắt đầu chiếm được thượng phong.
“Tại sao có thể như vậy?” sắc mặt Hắc Liên cùng Tô Dĩnh Tuyết đều trở nên ngưng trọng lên.
Tô Vô thì nhìn về phía Viên Minh, trầm giọng hỏi : ”Ngươi dùng thủ đoạn gì?”
Viên Minh cũng không trả lời vấn đề của hắn, mà vẫn đang dùng hai tay bấm niệm pháp quyết cực nhanh.
Pháp lực của hắn đã trải rộng toàn bộ cấm chế cột gỗ, bây giờ chỉ còn lại một khu vực hẻo lánh nho nhỏ là đang bị pháp lực của Tô Vô chiếm cứ.
Cùng với lúc Viên Minh bấm niệm pháp quyết, hơn mười đạo thanh quang giống như những con sói đói, len lỏi dọc theo bốn phương tám hướng đánh tới, hung hăng cắn xé một cái góc còn lại này của Tô Vô.
Pháp lực của Tô Vô cấp tốc sụp đổ dưới sự công kích mãnh liệt này.
Mặc kệ cho gã phản kháng kịch liệt cỡ nào, nhưng vẫn chỉ là tốn công vô ích.
Mắt thấy pháp lực của mình sắp hoàn toàn tán loạn, trong mắt gã lóe lên một tia dứt khoát.
Tô Vô bỗng nhiên nâng một cánh tay lên, bầu trời trên tế đài lập tức xuất hiện một đạo ánh kiếm màu bạc dài hơn trăm trượng.
Lại là một chiêu Đại Hư Không Trảm thình lình xuất hiện, quy mô của lần này còn hùng vĩ hơn so với lần trước đó, không gian chi lực ba động cũng kinh khủng hơn.
Giới Sát thấy vậy thì quát hỏi : ”Ngươi làm cái gì?”
Nhưng Tô Vô chẳng thèm để ý tới chất vấn của Giới Sát , cánh tay gã vung lên, Đại Hư Không TRảm bổ xuống như lôi đình, chém vào chính giữa trung ương tế đàn.
“Ầm ầm!”
Từng tiếng nổ đùng đùng vang lên, dưới lực lượng kinh khủng này, toàn bộ tế đàn cũng bị chém đứt, phân thành hai nửa.
Vì tế đàn đã tổn hại nên dẫn đến quang mang trên cột gỗ cấm chế tản mạn khắp nơi, trận văn cũng trở nên ảm đạm vô quang trong khoảnh khắc.
“Dám cán đảm hủy hoại tế đàn, tội ác tày trời!”
Giới Sát giận tím mặt, khí tức toàn thân lập tức bùng lên như mưa giông gió bão, râu tóc đều dựng ngược, trong đôi mắt cũng lóe ra sát ý thấu xương.
Giới Sát giơ bàn tay lên cao cao rồi đột nhiên vung một cái, giữa không trung đang yên lặng lại lần nữa xuất hiện công kích mãnh liệt.
Lần này, tất cả công kích đều ngưng tụ thành từng đạo tử kim quấn quanh lôi điện, tất cả lại xoáy thành một cơn lốc xoáy giống như thiên phạt, hướng về phía Tô Vô đập xuống ầm vang, giống như muốn đem Tô Vô bao phủ hoàn toàn.
Tô Vô sớm đã có chuẩn bị, trên thân gã toát ra một đoàn hắc khí nồng đậm, nhìn như ma chướng lượn lờ.
Vô luận công kích cuốn tới chỗ gã ta dày đặc cỡ nào, mạnh mẽ cỡ nào, nhưng một khi chạm đến thân thể của gã thì lại bị hắc khí thôn phệ hết trong nháy mắt, biến mất không còn tăm tích.
Giới Sát thấy thế thì sắc mặt càng thêm u ám, giọng nói lạnh lùng : ”Tô Vô, Thiên Thiền Hắc Khí của ngươi mặc dù đã luyện tới hỏa hầu chín thành, nhưng nơi này là Tam Giới Tiên Thuyền, không phải là nơi ngươi có thể giương oai được.”
Tiếng nói rơi xuống, tay phải Giới Sát nắm vào trong hư không một cái, đột nhiên có những tia sáng màu bạc bay ra từ Viên Minh và những người bên dưới, hóa ra lại là những miếng Đăng Thuyền Lệnh.
Những miếng Đăng Thuyền Lệnh này cộng thêm một miếng nữa bay ra từ trong tay của Giới Sát là có tất cả tám cái, trong nháy mắt, chúng xuất hiện ở xung quanh Tô Vô ở nhiều hướng khác nhau.
Tám miếng Đăng Thuyền Lệnh phát ra ánh sáng bạc mạnh mẽ, quấn chặt cơ thể Tô Vô trong một cái kén bằng ánh sáng bạc khổng lồ.
Thiên Thiền Hắc Khí của Tô Vô mặc dù rất lợi hại và hung dữ, nhưng dưới sự đàn áp của nhóm ánh sáng bạc này, nó không thể cắn nuốt được dù chỉ một chút.
Giới Sát phất tay áo vung lên, kén ánh sáng bạc cuốn lấy thân thể của Tô Vô, cấp tốc dung nhập vào bên trong hư không, tựa hồ muốn trục xuất gã ra khỏi Tam Giới Tiên Thuyền.
Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.
Trên thân của Tô Vô đột nhiên cũng có một đoàn ánh bạc sáng lên, trong đó còn xen lẫn hắc khí cuồn cuộn, lại là một viên Đăng Thuyền Lệnh cuối cùng.
Viên Đăng Thuyền Lệnh này dường như đã bị Tô Vô dùng bí pháp nào đó từng tế luyện qua, mặt ngoài của nó bị nhiễm lên một tầng màu đen quỷ dị.
Chỉ thấy thân thể của Tô Vô đột nhiên tan rã, hóa thành một cỗ hắc khí, cấp tốc dung nhập vào bên trong viên lệnh bài màu bạc nọ.
Hào quang của miếng lệnh bài sáng lên, tránh thoát khỏi cái kén ánh sáng bạc, phá không mà ra.
Giới Sát thấy cảnh này thì sắc mặt trầm xuống, trong mắt thoáng hiện ra nét nghi ngờ.
“Giới Sát, Tô mỗ đây là nể mặt sư tôn, mới cấp cho ngươi mấy phần tình mọn, ngươi chớ cho rằng ta thực sự sợ ngươi, đợt ta thu phục xong cái tiên thuyền này, lại đến tính toán cái nhục ngày hôm nay với ngươi sau!” bên trong lệnh bài màu bạc truyền đến giọng nói lạnh lùng của Tô Vô.
Sau đó, viên lệnh bài kia hóa thành một đạo ngân quang, chui vào bên lòng đất bên dưới tế đàn, rồi biến mất trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận