Tiên Giả

Chương 259: Trứng Dực điểu

“Cái này rốt cuộc tính là chuyện tốt hay xấu?” Viên Minh có hơi không xác định hỏi.

“Nửa tốt nửa xấu đi, kết quả chỉ có thể chờ ấp trứng nở xong mới biết được. Cũng có khả năng là không thể ấp nở được. Nếu Lục thúc công tông môn ở đây, ta có thể nhờ ngài ấy giám định một phen.” Cổ Thu Minh trầm ngâm đáp.

Viên Minh nghe nói vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khả năng trứng này biến dị thành linh thú mạnh hơn là cao hơn. Tịch Thương Khung đích thực đã giấu trứng này trong Bích La động trong nhiều năm, còn để thú nó thu thập rất nhiều tinh huyết yêu thú để ngâm nó. Nhất định không phải là Dực điểu bình thường.

“Cáp Cống đạo hữu, ra giá đi!” Cổ Thu Minh mở miệng đề xuất, xong còn nhấn mạnh thêm một câu: “Tùy ý ngươi!”

“Thứ này ta không bán, chỉ muốn giao cho Trân Linh các các ngươi ấp giúp.” Viên Minh nói.

Dù đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng chính tai nghe Viên Minh nói không bán, Cổ Thu Minh trong mắt vẫn hiện lên nét thất vọng không khó để nhận ra.

“Ngươi tin ta đi, loại dị biến này tỷ lệ nở ra phế vật tuyệt đối cao hơn tỷ lệ nở ra linh thú mạnh. Ngươi đánh cược với nó còn không bằng bán đi với một cái giá tốt, như vậy thì có lợi hơn.” Cổ Thu Minh khuyên.

“Trứng này do một người bạn tặng, có ý nghĩa đặc biệt với ta, dù ấp ra một con linh thú cùi bắp ta cũng chấp nhận.” Viên Minh cười nói.

Tịch Ảnh đưa huyết noãn cho hắn, làm sao có thể bán đi được?

“Được rồi, nếu đã vậy ta sẽ không khuyên ngươi nữa. Có điều ta phải nói trước, quả trứng Dực điểu này không thể xem như trứng thường, ở trong Trân Linh các không cách nào ấp nở dược, ta phải mang về Trân Linh tông chúng ta, mượn nhờ pháp trận mới ấp được.” Cổ Thu Minh nói.

“Được, chuyện này không vấn đề gì, có điều ta phải đi cùng ngươi.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi nói.

“Cái này là đương nhiên, sau khi trứng linh thú được ấp nở, ngươi phải tranh thủ lúc nó chưa trưởng thành, nhanh chóng thuần hóa. Bằng không đợi khi nó lớn lên, sinh ra dã tính rồi thì muốn thuần hóa cũng phải vất vả một phen.” Cổ Thu Minh nói.

“Giá ấp trứng hộ tính thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Theo quy định của tông môn, muốn dùng pháp trận ấp trứng linh thú thì ít nhất phải tốn một trăm linh thạch. Chúng ta là bằng hữu, ta đích thân ấp trứng giúp ngươi, có thể bớt mười linh thạch. Chín mươi linh thạch chưa tính linh thạch để vận hành trận pháp. Thất bại hay thành công thì vẫn là giá này.” Cổ Thu Minh nói.

“Giá này vẫn có thể chấp nhận được.” Viên Minh nghe vậy khẽ gật đầu.

“Sảng khoái! Ta ở đây còn có một ít việc cần xử lý. Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát.” Cổ Thu Minh cười nói.

“Mạo muội hỏi một câu, Trân Linh tông các ngươi ở đâu?” Viên Minh hỏi.

“Ở một phía khác của đầm lầy Vũ Khư, cách nơi này cũng không xa lắm.” Cổ Thu Minh đáp.

“Được, vậy sáng sớm mai chúng ta xuất phát.”

Hẹn ngày giờ xong, Viên Minh liền rời khỏi Trân Linh các.

Sáng sớm hôm sau, Viên Minh và Cổ Thu Minh cưỡi hạc xuất phát tiến về Trân Linh tông.

Cùng lúc đó, bên trong đầm lầy Vũ Khư, Hoa Chi đang dùng dây mây bện một món đồ nhìn như lưỡi cày, bản thân ngồi trên đó còn phía trước dùng hai sợi đằng buộc vào hai con cá chuối dài ba thước, để chúng kéo băng băng lướt đi.

Trên đường đi tới Trân Linh tông, Cổ Thu Minh giới thiệu một ít kiến thức cơ bản về Trân Linh tông cho Viên Minh.

Hắn từ đó mới biết Trân Linh tông ở phía Đông đầm lầy Vũ Khư, là một tông môn cỡ nhỏ dựng dọc theo rìa đầm lầy, hoạt động kinh doanh chính là ấp và thuần dưỡng linh thú, truyền thừa đã được mấy trăm năm.

Nói tới đây mới thấy, kỳ thực Trân Linh tông có phần giống với Bích La động, chỉ khác là thiếu mất khâu săn bắt linh thú.

Nhưng có một điều đặc biệt là, dù là một tông môn tu luyện nhưng lại lấy gia tộc họ Cổ làm chủ thể, đồng thời thu nạp rất nhiều tu sĩ họ khác mà thành.

Những nhân vật nắm thực quyền bên trong tông hầu như đều mang họ Cổ, Cổ Thu Minh chỉ là người của dòng phụ trong gia tộc họ Cổ.

Sau khi hai người tiến vào trong địa giới Trận Linh tông, thứ đầu tiên Viên Minh thấy là những cổng vòm bằng đá được điêu khắc tinh xảo, từng cái nối nhau xếp ngay ngắn, kéo dài mấy trăm trượng.

Bên trên những cổng vòm kia phần lớn là khắc những dòng chữ kiểu “Thiên Thu Đại Nghiệp”, “Phong Quang Tễ Nguyệt”, “Động Thiên Thắng Cảnh", vân vân... chỉ có cái cuối cùng cũng là cổng vòm lớn nhất, trên đó khắc ba chữ “Trân Linh Tông”, kiểu chữ lớn, khí thế bàng bạc.

Hiển nhiên môn phái này từng cực kỳ hiển hách, Viên Minh không khỏi càng có lòng tin hơn.

Viên Minh đứng dưới cổng vòm nhìn về phía sau, chỉ thấy từng tòa kiến trúc tường trắng ngói đen ven hồ đầm lầy, ẩn hiện bên trong núi rừng rậm rạp, dưới màn sương phủ giăng giăng càng làm nổi bật hơn loại mỹ cảm mông lung.

Hắn từ xa xa đã có thể nghe thấy hồi những tiếng chim kêu thú rống từ trong mảng kiến trúc kia truyền tới.

Sau khi tiến vào Trân Linh tông, Viên Minh thấy nó rõ ràng giống như một tông môn dạng thành trấn, được chia ra rất nhiều khu vực, trong những khu vực khác nhau sẽ nuôi dưỡng những linh thú khác nhau, số lượng dù trông không nhiều nhưng chủng loại đa dạng, phi cầm tẩu thú đều có, bên ngoài đều có màn sáng pháp trận bao phủ.

Bên bờ hồ đầm lầy còn có những ao nước được rào lại, trong ao nuôi dưỡng như linh thú thủy sinh.

Cổ Thu Minh dẫn Viên Minh đi thẳng một mạch vào trong Trân Linh tông, trên đường gặp không ít người, ai nấy đều chủ động chào hỏi Cổ Thu Minh, chỉ có điều xưng hô giữa đôi bên đa phần là kiểu thân quen như thúc bá, huynh đệ mà không phải là sư huynh sư đệ.

“Trứng Dực điểu của ngươi khá đặc thù, ta phải mời thúc công tới giám định cho ngươi, tránh để xảy ra sơ sót gì.” Tiến vào nội bộ tông môn, Cổ Thu Minh vừa đi trước dẫn đường, vừa nói.

“Được.” Viên Minh tự nhiên không có ý kiến.

Hai ngươi xuyên qua tầng tầng cổng vòm và những dãy hành lang dài, cuối cùng đi tới một viện lạc u tĩnh.

“Thúc công là chấp pháp trưởng lão của Trân Linh tông, luôn luôn nghiêm khắc, chút nữa gặp mặt cứ để ta nói chuyện, ngươi ở bên cạnh nghe là được, có gì không rõ có thể chờ hỏi ta sau.” Cổ Thu Minh dường như khá e ngại vị thúc công kia.

Viên Minh khẽ gật đầu.

“Cháu trai Thu Minh cầu kiến Lục thúc công.” Đi tới cổng viện tử, Cổ Thu Minh liền hô.

“Vào trong nói.” Chờ giây lát, một giọng nói khàn khàn với ngữ điệu không nhanh không chậm từ trong viện truyền ra.

Cổ Thu Minh lập tức vẫy vẫy Viên Minh, dẫn theo hắn đi vào trong đình viện.

Trong viện, dưới một gốc cây già to khỏe, trên một băng ghế đá, một lão giả uy nghiêm tóc hoa râm với bộ râu bạc dưới cằm đang ngồi, đưa đôi mắt nội uẩn thần quang đọc cuốn sách trong tay.

Nhìn thấy hai người bước vào, chân mày lão giả không khỏi nhíu lại.

Cổ Thu Minh biết lão không thích mình dẫn người ngoài vào, nhưng việc liên quan tới linh thạch, vội vàng mở miệng nói trước.

“Lục thúc công, vị bằng hữu này của cháu có một quả trứng linh thú kỳ lạ, ánh mắt cháu nông cạn vụng về, nhìn không ra nó là gì, chỉ có thể lờ mờ đoán là Dực điểu, nhưng màu lại là đỏ nên muốn nhờ người xem cho.”

Nghe lời này, lão giả uy nghiêm đặt quyển sách trong tay xuống, rõ ràng là đã cảm thấy hứng thú.

“Trong đám tiểu bối, ngươi lăn lộn ngược xuôi nhiều năm, ánh mắt không tệ, ngươi nói là trứng Dực điều thì quá nửa là không sao, lấy ra ta xem một chút.” Lão giả nói.

Cổ Thu Minh vội liếc mắt ra hiệu cho Viên Minh, Viên Minh hiểu ý, lập tức lấy quả trứng ra đặt ở trên bàn.

Lão giả uy nghiêm đưa mắt nhìn lướt qua quả trứng rồi hỏi:

“Trứng này của ngươi là làm ra từ Nam Cương?”

“Tiền bối làm sao biết?” Viên Minh thầm kinh ngạc, hỏi.

“Đây chính là một quả trứng Dực điểu bình thường nhưng từng trải qua Huyết Dưỡng chi pháp thai nghén, đây là thủ đoạn mà ngự thú sư Nam Cương hay dùng.” Lão giả giải thích.

“Huyết Dưỡng chi pháp là gì?” Viên Minh hỏi.

“Ngự thú sư Nam Cương sau khi có được trứng chim sẽ ngâm nó vào trong máu yêu thú để tăng cường sức sống của chim sau khi nở ra, do hấp thu huyết khí nên vỏ trứng này cũng hấp thu huyết sắc mà thôi. Phải mau ấp nở một chút, nếu không rời khỏi quá trình Dưỡng Huyết quá lâu, nội thai sẽ chết đói.” Lão giả uy nghiêm quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói.

“Thúc công, cháu tính dùng trận pháp ấp nở trứng này, người thấy thế nào?” Cổ Thu Minh dò hỏi.

“Cũng được.” Lão giả uy nghiêm hờ hững đáp một câu xong không nói gì nữa.

Cổ Thu Minh và Viên Minh cùng nói lời cảm tạ, xong liền cáo từ rời đi.

“Đại tài tiểu dụng.” Lão giả nhỏ giọng nói một câu.

Khi hai người đi ra cửa viện tử, một nam thanh niên thân vận trường bào gấm hoa từ phía đối diện đi tới. Người này tướng mạo anh tuấn, làn da trắng bóc, một lọn tóc dài từ trên trán rủ xuống, trông có mấy phần phong thái phóng túng không chịu trói buộc.

“Ồ, đây không phải tam ca cụt tay sao, ngươi luôn luôn ở bên ngoài buôn bán kiếm lời, hôm nay làm sao lại trở về rồi?” Nam thanh niên vừa thấy Cổ Thu Minh liền nói.

Cổ Thu Minh chỉ lạnh lùng nhìn y một cái, xong cũng không hề có phản ứng gì thêm, cứ thế dẫn Viên Minh rời đi.

Nam thanh niên kia dường như cũng chẳng để tâm lắm, hé miệng cười một tiếng xong liền đi vào trong viện, nghiêm mặt vấn an lão giả kia: “Lục thúc công.”

“Thu Long! Cớ gì lại vô lễ với đường huynh?” Lão giả uy nghiêm nhìn y, nói với vẻ không vui.

“Hắn cùng lắm cũng chỉ là một phế vật cụt tay mà thôi.” Cổ Thu Long lộ vẻ không quan tâm, bước tới ngồi đối diện lão giả.

“Ngươi câm miệng cho ta! Hắn chiến đấu vì gia tộc mới cụt tay!” Lão giả đột nhiên đổi sắc.

Hiển nhiên Cổ Thu Minh cũng chẳng hề bận tâm đến chuyện vừa rồi, vẫn cười đùa dẫn Viên Minh đi đến một tòa viện lạc cách đó khá xa. Trong viện không thấy có ai, đồ đạc bài trí khá cũ kỹ, lớp sơn trên cửa đã có dấu hiệu bong tróc, xem ra Cổ Thu Minh đã lâu không trở về đây.

“Viên đạo hữu, nơi này là chỗ ở của ta, ngươi trước cứ ở tạm đây mấy ngày. Ta phải tới phòng ấp trứng của gia tốc, ấp nở quả trứng chim này cho ngươi.” Cổ Thu Minh tìm một gian phòng cho Viên Minh, sắp xếp cho hắn ở lại.

“Đại khái phải chờ khoảng bao lâu?” Viên Minh hỏi.

“Cần khoảng trên dưới mười ngày, ngươi yên tâm, đợi khi Dực điểu sắp phá vỏ ra đời, ta sẽ dẫn ngươi tới. Có điều mấy ngày tiếp đâu chúng ta hẳn là sẽ không gặp mặt.” Cổ Thu Minh nói.

“Không sao, vậy ta sẽ ở đây chờ tin tốt lành.” Viên Minh cười đáp.

Cổ Thu Minh nghe vậy, thần sắc lại có vẻ khác thường, bộ dạng như muốn nói lại thôi.

“Sao vậy, có gì không ổn sao?” Viên Minh hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ có điều trong khoảng thời gian ta không ở đây, ngươi tốt nhất là cứ đợi trong viện, xin đừng đi qua chỗ khác.” Cổ Thu Minh rõ ràng có chỗ khó xử nên chỉ đáp mơ hồ.

“Ta đâu có chuyện gì mà phải đi đâu, ngươi yên tâm đi.” Viên Minh cười nói.

Sau khi Cổ Thu Minh mang trứng máu rời đi, Viên Minh ở trong viện đi lại một chốc rồi bỗng khép hai ngón tay lại, điểm lên mi tâm một cái.

Ngay sau đó, bốn con hồn nha từ mi tâm hắn bay ra, giương cánh bay lên không trung, lướt ra bên ngoài viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận