Tiên Giả

Chương 540: Ma Tâm Đằng

Lôi Hạc giật mình trước thế công phô thiên cái địa của Viên Minh, thầm kinh ngạc trước thủ đoạn của hắn. Đồng thời đoản chùy đen trong tay y cũng đã đánh ra bảy tám tia lôi điện bổ về phía Hồng Lăng và Huyết Ảnh.

Cùng lúc đó, trước người y xuất hiện một vầng sáng đỏ, rồi một bức tranh cổ màu đỏ chợt xuất hiện, phần phật trải rộng ra.

Chỉ nghe tiếng ầm ầm vang lên, ngọn núi đỏ thẫm to lớn trên bức tranh cổ đã bay ra, cơ hồ chiếm hết chỗ trong đại điện này, nghênh đón một loạt pháp bảo công kích đến.

Nhưng mà tốc độ sóng âm màu đen của Nha Trận còn nhanh hơn, đã dễ dàng xuyên qua ngọn núi màu đỏ, bao phủ thân thể Lôi Hạc.

Trên mặt Lôi Hạc thoáng thất thần, linh quang trên đoản chùy màu đen và ngọn núi màu đỏ cũng theo đó ảm đạm đi.

Phược Tiên tác từ dưới đất chui lên, cuốn lấy mắt cá chân Lôi Hạc, kéo y ra khỏi phạm vi bảo hộ của ngọn núi màu đỏ.

Mấy chục đạo bí pháp của các pháp bảo ào ào bao phủ lấy thân thể Lôi Hạc. Một tia sáng đỏ chợt lóe lên, cũng ngay lập tức bị những ánh sáng chói mắt này bao phủ.

Sau mấy hơi thở, một tiểu nhân màu tím bị Phược Tiên Chu võng của Hồng Lăng bao lại đưa đến trước mặt Viên Minh.

Ngũ quan tiểu nhân này tương tự với Lôi Hạc, chỉ là lúc này hai mắt đang nhắm nghiền như hôn mê.

Viên Minh cảm thấy phạm vi tê dại trên người dần lan rộng ra, trên da cũng nổi lên màu xám trắng như thể tảng đá, pháp lực vận chuyển cũng trở nên trì trệ đi. Chẳng qua hắn vẫn gắng gượng cầm lấy Không Không thủ sáo, được Hồng Lăng đeo giúp lên.

Một bàn tay xanh thẫm xuất hiện, chui vào trong nguyên anh của Lôi Hạc.

không bao lâu sau, bàn tay xanh thẫm này cũng tiêu tán.

Từ trong trí nhớ của Lôi Hạc, Viên Minh đã biết toàn bộ sự việc, cũng biết toàn thân hắn tê dại đi là vì trúng một loại kịch độc thuộc tính Thổ tên là Sa Nhân độc.

Trúng độc này, toàn thân tê dại, sau đó thân thể hóa đá, kể cả nội tạng huyết mạch cũng vậy. Cuối cùng sẽ hoàn toàn hóa thành một pho tượng đá, rồi vỡ nát ra, biến thành một đống đất đá vụn.

Đến lúc này dù là thân thể hay thần hồn đều sẽ hoàn toàn biến mất, không để lại chút dấu vết.

Luận về mức độ kịch độc thì Sa Nhân độc không dưới Nhất Nhất Hồng của Xà Nhân tộc.

Sa Nhân độc cũng vô sắc vô vị, nhưng khác với Nhất Nhất Hồng có dạng chất lỏng thì độc này lại có dạng bột phấn không khác gì bụi bặm cho lắm, cũng không có mùi vị hay khí tức gì nên rắc lên mặt đất căn bản không cách nào phát hiện được.

Nhược điểm duy nhất của loại độc này là hiệu quả chậm, sau khi trúng độc cần thời gian dài mới phát tác nên Lôi Hạc mới lôi kéo Viên Minh nói lâu như vậy.

Sa Nhân độc này có nguồn gốc từ Ngũ Tiên giáo ở Nam Cương. Nhiều năm trước, Lôi Hạc từng đánh chết một cao thủ Ngũ Tiên giáo, lấy được loại độc này từ đây, vẫn chưa từng dùng qua, lần này là lần đầu tiên y sử dụng.

Viên Minh thầm cười khổ, cảm thấy mình được một tu sĩ Nguyên Anh kỳ coi trọng như vậy cũng quá là vinh hạnh.

Về phần lý do Lôi Hạc tập kích Viên Minh thì cũng không khác gì Thiên Bảo đạo nhân cả, cũng là nhắm vào đồ đạc của hắn. Chỉ là y không mưu tính lấy Kim Ô thần tiễn, mà là lấy Lôi Công chùy của hắn.

Đoản trùy màu đen trong tay Lôi Hạc tên là Oanh Thần chùy, cùng một bộ với pháp bảo Lôi Công chùy của hắn, tên là Lôi Công Oanh Thần chùy.

Lôi Công Oanh Thần chùy không phải là một kiện linh bảo phỏng chế như Tử Tinh Cửu Long thương hay Hàn Nguyệt giới mà là một kiện linh bảo lôi điện hàng thật giá thật, chỉ thiếu khí linh.

Bảo vật này không phải từ Tam Tiên đảo mà là pháp bảo trấn phái của Thần Tiêu đảo, một thế lực thần bí ở Đông Hải vạn năm trước.

Thần Tiêu đảo cũng là đảo lớn nổi danh ở Đông Hải cùng Phù Tang đảo, am hiểu thần thông lôi điện, trên đảo còn có một linh mạch lôi điện cực tinh thuần, nghe nói có thể tự động hấp thu lôi điện lực trong trời đất cung cấp cho tu sĩ Thần Tiêu đảo sử dụng.

Chỉ là chẳng biết làm sao vạn năm trước Thần Tiêu đảo lại độ nhiên biến mất, đến cả hòn đảo cũng không còn thấy bóng dáng, chỉ có một số ít môn nhân ở bên ngoài còn sót lại.

Hồng Vũ đảo kế thừa đạo thống của Thần Tiêu đảo, pháp bảo trấn phái truyền thừa chỉ có Oanh Thần chùy, chẳng rõ tung tích của Lôi Công chùy đi đâu, không ngờ lại bị Tu La thượng nhân lấy được.

Lôi Hạc từng thấy Viên Minh sử dụng Lôi Công chùy tại Tiên Quả hội. Y đã cảm thấy kinh ngạc và không thể tưởng được, nên dùng một loại bí pháp là “Viên Quang thuật” theo dõi hắn, vừa điều tra xem có phải Lôi Công chùy kia là trọng bảo thất lạc của Thần Tiên đảo hay không, vừa lên kế hoạch cướp đoạt lấy.

Chỉ là dù Viên Minh có tu vi Kết Đan kỳ nhưng thực lực lại cao thâm khó lường nên sau khi cẩn thận tính toán, Lôi Hạc quyết định bày ra thiện ý để lấy được tín nhiệm của Viên Minh trước mới hạ thủ, nên mới có những tình huống dọc đường đi vừa rồi.

“Cáo già!” Viên Minh thầm mắng.

Về phần Viên Quang thuật là bí pháp lưu truyền của Tam Tiên đảo. Những lời Lôi Hạc nói với hắn cũng không sai, từng có tiền bối Hồng Vũ đảo ngẫu nhiên gặp được Tam Tiên đảo xuất thế, chiếm được một trang của Kim Quỳ thiên thư ghi chép lại thuật pháp này, có thể vô thanh vô tức theo dõi người khác, kín kẽ hơn việc dùng thần thức dò xét nhiều.

Viên Minh không suy nghĩ đến Lôi Hạc nữa mà bắt đầu tính toán đến Sa Nhân độc trên người.

Độc này khó giải, ít nhất trên người Lôi Hạc không có giải dược, mà Viên Minh lại trùng hợp thiếu thổ linh căn nên khó mà cản được loại độc này.

Ý niệm trong lòng hắn chợt biến đổi, bất chấp Hoa Chi đang đột phá đã truyền âm gọi nó.

“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì?” Hoa Chi từ trong cái kén dây leo xuất hiện, khí tức đã tăng thêm một bước, đã bước một chân vào cảnh giới cấp bốn.

Chỉ đang đang đột phá bị cắt đứt, yêu khí trong người nó hỗn loạn, hẳn đã bị cắn trả không ít.

Viên Minh không rảnh để ý tới những chuyện này mà kể chi tiết việc Lôi Hạc ám toán mình cho Hoa Chi biết.

Hoa Chi nghe vậy vội vàng chui ra khỏi túi linh thú, đâm vài nhánh dây leo vào trong người Viên Minh thi triển thần thông hấp độc.

Thời gian dần trôi qua, nhành dây leo đã xuất hiện một tầng màu xắm trắng nhưng cảm giác tê dại trên người Viên Minh không giảm đi chút ít nào.

“Không được, thần thông hút độc của ta lấy từ con cóc độc kia, mà cóc độc chỉ là yêu thú bình thường ở Nam Cương. Hiện tại thực lực ta không ngừng tinh tiến, thần thông cũng thiên về cắn nuốt và tái sinh, thần thông hút độc đã coi như là loại thứ yếu, gặp kịch độc bình thường không sao nhưng đây là kịch độc Sa Nhân độc của Ngũ Tiên giáo, ta cũng bất lực.” Hoa Chi chán nản nói.

Viên Minh cũng trầm mặc đi. Hắn không có thủ đoạn giải độc nào khác, Hoa Chi không làm được, coi như Sa Nhân độc này thật sự khó giải được.

“Chết tiệt, chẳng lẽ hôm nay ta phải nằm lại nơi này…” Hắn nghĩ thầm, không thể không nghĩ đến thủ đoạn cứu mạng cuối cùng của Hồn tu: Đoạt xá.

Đoạt xá là năng lực của Miên Vu, hắn còn cách Miên Vu một bước nhỏ, chỉ là có thêm Thâu Thiên đỉnh trợ giúp hẳn cũng có thể thi triển được pháp môn đoạt xá.

Nhưng như vậy thì thành quả khổ tu pháp tu và thể tu qua nhiều năm của hắn cũng bị hủy hoại trong phút chốc.

“Tiểu hữu không cần nản lòng, ta có cách phá giải kịch độc trên người ngươi.” Ngay lúc này, chợt giọng nói của Thất Dạ vang lên.

"Thất Dạ tiền bối! Lời này có thật không?” Viên Minh nghe vậy vui vẻ.

“Đương nhiên là thật, kỳ thật vật giải độc ngay bên cạnh tiểu hữu, chỉ là ngươi không biết mà thôi.” Thất Dạ nói.

“Tiền bối nói là?” Viên Minh vội vàng truyền âm hỏi.

“Là gốc yêu đằng bên cạnh ngươi, không nghĩ tới ta lại nhìn thấy được Ma Tâm đằng ở Vân Hoang đại lục. Thật sự kiếm thấy!”

Thất Dạ nói.

“Ma Tâm đằng?” Viên Minh quét thần thức nhìn về phía Hoa Chi.

Hoa Chi nhận thấy thần thức của Viên Minh, chỉ không hiểu ra sao.

“Ma Tâm đằng là sinh linh Ma giới, có thể cắn nuốt tất cả sinh linh chuyển hóa thành chất dinh dưỡng cho bản thân, thậm chí ở Ma giới cũng ít thấy được. Tiểu hữu vậy mà có thể thu phục được một gốc Ma Tâm đằng làm linh thú cho mình, quả là phúc duyên thâm hậu.” Trong lời nói của Thất Dạ có pha lẫn chút hâm mộ.

"Ma giới? Trên đời này thật sự có Ma giới?” Viên Minh nhịn không được tò mò hỏi.

“Thế giới này rộng lớn vô tận vượt xa tưởng tượng của ngươi, Vân Hoang đại lục chỉ là một góc hẻo lánh không đáng kể mà thôi." Thất Dạ cười nói.

“Chuyện Ma giới để sau này rảnh rỗi rồi bàn tới, tiền bối nói Hoa Chi có thể giải kịch độc trên người ta, phải làm sao?” Dù cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài nhưng cảm giác tê dại trên người hắn đã càng mãnh liệt, đành phải áp chế tò mò lại.

“Ma Tâm đằng có năng lực cắn nuốt sinh linh khác vô cùng kinh khủng, tuy nhiên ma đằng này còn một năng lực lợi hại hơn nữa, đó là khả năng thông qua thuật cộng sinh có thể cướp đoạt lấy bản mạng tinh hoa của sinh linh khác thành thần thông của bản thân mình.” Thất Dạ nói.

Lúc Hoa Chi còn là yêu đằng vốn cũng không phóng độc, chỉ là sau khi hấp thu năng lực giải độc của cóc độc mới có thần thông hút độc của nó.

Trước đó hắn còn thấy kỳ quái, hiện tại coi như đã hiểu Hoa Chi có thể luyện hóa, cướp đoạt thần thông của sinh linh khác.

“Năng lực hút độc của gốc Ma Tâm đằng này từ yêu thú cấp thấp nên không làm gì được Sa Nhân độc, ta cảm ứng được trên người ngươi có Tử Cực Thái Tuế, phẩm cấp còn rất cao. Tử Cực Thái Tuế chính là vạn độc chi vương, ngươi để Ma Tâm đằng lại thi triển thuật cộng sinh lần nữa, hấp thu Tử Cực Thái Thuế, nhất định năng lực hút độc của nó sẽ có tiến triển lớn. Đừng nói là Sa Nhân độc mà dù kịch độc lợi hại hơn mấy lần nữa nó cũng có thể cắn nuốt, luyện hóa được.” Thất Dạ nói.

Viên Minh nghe vậy mà mừng rỡ, sau đó nhíu mày.

“Viên tiểu hữu còn chần chừ gì nữa?” Thất Dạ thấy vậy hỏi.

“Hoa Chi còn không rõ bản thân có năng lực cộng sinh, lúc trước dung hợp cóc độc cũng nhờ trời xui đất khiến mà thành, dù có thi triển ra được thuật cộng sinh thì chỉ sợ cũng phải cần một khoảng thời gian dài, chỉ sợ tại hạ không cố được đến lúc đó.” Viên Minh lắc đầu nói.

Sa Nhân độc đã ăn mòn vào sâu trong người hắn, không bao lâu nữa đã có thể lấy mạng hắn rồi.

“Gốc Ma Tâm đằng này của người đã sắp bước vào cấp bốn, dù không thức tỉnh thần thông cộng sinh cũng có thể dùng bản năng thi triển được, điểm này người không cần nghĩ ngợi. Còn chuyện thời gian, ta có một bộ công pháp có thể trì hoãn Sa Nhân độc, ngươi dùng cách này áp súc Sa Nhân độc tại một nơi nào đó trong cơ thể. Coi như sau này Hoa Chi cộng sinh với Tử Cực Thái Tuế vẫn không cách nào khu trừ được Sa Nhân độc thì ngươi có thể chém đứt khu vực Sa Nhân độc hội tụ lại là được, dù sao cũng không tổn thương đến tính mạng.” Thất Dạ nói.

"Đã như thế, vậy thì đa tạ Thất Dạ tiền bối." Viên Minh cảm tạ nói.

“Chuyện nhỏ, ngươi nhớ kỹ công pháp khẩu quyết…” Thất Dạ đưa một tia ý niệm truyền vào trong thức hải của Viên Minh, là một bộ công pháp thâm ảo.

Bộ công pháp này tên là “Thái Âm Luyện Tỳ quyết”, là một bộ công pháp thuộc tính Thổ tiếp dẫn tinh hoa mậu thổ vào cơ thể, dung nhập trong lá lách.

Công pháp bình thường đều trữ pháp lực trong đan điền, Thái Âm Luyện Tỳ quyết lại hoàn toàn khác.

Cơ thể con người chia làm âm dương ngũ hành, lá lách thuộc thổ, dồn tinh hoa mậu thổ vào lá lách càng có thể bổ sung cho nhau, tinh diệu hơn công pháp thuộc tính thổ bình thường rất nhiều.

Căn cứ theo công pháp thì khi tu luyện Thái Âm Luyện Tỳ quyết đến cảnh giới cao thâm thì chính là Vạn thổ chi vương, có thể khống chế hết thảy linh lực thuộc tính thổ, còn có thể khống chế được nguyên từ lực ở địa tâm, thi triển ra các loại thần thông cao thâm thuộc tính thổ như Mậu Thổ thần lôi, Độn Thổ thuật, Di Sơn thuật, Địa Ẩn thuật…

Sa Nhân độc là kịch độc thuộc tính thổ, cho nên cũng không thoát được phạm vi của Thái Âm Luyện Tỳ quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận