Tiên Giả

Chương 544: Thượng Cổ Bất Tử thụ

“Vậy… Sứ thần đại nhân, hắn đang còn trong bí cảnh thí luyện, chẳng biết…” Nhan Tư Vận thấy Minh Nguyệt thần đại nhân không để ý đến những chuyện này, trong lòng không khỏi trấn định, lại tiếp tục do dự hỏi.

“Sứ đồ của ta tất nhiên sẽ được ta che chở, không cần ngươi phải lo lắng.” Viên Minh nói.

"Thuộc hạ biết sai." Nhan Tư Vận nghe vậy, vội vàng cúi đầu.

“Sau này ngươi tiếp tục thu thập tình báo ở các hòn đảo Đông Hải khác, còn thêm cả tin về Vu Nguyệt giáo nữa, kịp thời cầu nguyện báo cáo.” Viên Minh suy nghĩ một chút, phân phó tiếp.

"Vâng." Nhan Tư Vận mừng thầm, vội vàng đáp ứng.

Nàng đang sợ Minh Nguyệt thần đại nhân không để ý tới mình nữa, nếu Minh Nguyệt thần đại nhân bảo nàng làm càng nhiều việc thì Bách Đan phường càng an toàn hơn.

“Niệm tình ngươi dạo gần đây vất vả, ta ban thưởng cho ngươi chút yêu đan và linh tài, ngươi giữ lấy một phần, còn lại mang đến Bách Đan phường giao cho Nhan Tư Tịnh luyện thành đan dược.” Viên Minh tiếp tục nói.

"Đa tạ đại nhân." Nhan Tư Vận nghe vậy mừng rỡ, vội vàng bái tạ.

Nháy mắt tiếp theo, hư không trước mắt nàng hiện ra một vầng sáng hai màu vàng bạc rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một hư ảnh cánh cửa cao vài thước.

Tiếng Kẹt Kẹt vang lên, cánh cửa hai màu vàng bạc mở ra.

Một chiếc túi trữ vật từ bên trong vọt ra, rơi xuống mặt đất trước người Nhan Tư Vận.

Nhan Tư Vận thông qua thần thức cảm ứng được ánh cửa ánh sáng màu vàng bạc kia còn chưa tiêu tán nên vẫn chưa cầm lấy túi trữ vật.

Mà bên kia cũng không phải Viên Minh quên triệt tiêu không gian cấm chế đi, chỉ là trong lúc vừa ném túi trữ vật qua hắn chợt nảy sinh một suy nghĩ, cho nên mới có khoảng ngừng kia.

Suy nghĩ này liên quan đến Lục Giáp Kỳ Môn. Lục Giáp Kỳ Môn là phương thức hoán đổi không gian, cách không lấy vật.

Lục Giáp Kỳ Môn có hạn chế lớn đó là đối tượng cách không lấy được nhất định phải nằm trong phạm vi tác dụng của thần thức và pháp lực.

Thần thức của Viên Minh cường đại có thể lan tràn ra mấy chục dặm nhưng phạm vi pháp lực của hắn lại hẹp hơn nhiều, tác dụng của Lục Giáp Kỳ Môn có hạn nên hắn không để tâm nhiều đến thuật này cho lắm.

Nhưng lúc này, Viên Minh đột nhiên phát hiện ra cách dùng mới của Lục Giáp Kỳ Môn.

“Ta nhờ Thâu Thiên đỉnh trợ giúp có thể mở rộng phạm vi thần thức và pháp lực đến cực rộng, chẳng biết có thể thi triển kết hợp Lục Giáp Kỳ Môn cùng Thâu Thiên đỉnh với nhau hay không?” Viên Minh thầm nghĩ.

Đây không hẳn là ý nghĩ hão huyền, bởi không gian cấm chế này chỉ có thể do hắn truyền tống vật phẩm cho người khác, lại không thể để người khác truyền tống vật phẩm cho mình. Nếu không gian cấm chế này truyền tống được vật phẩm hai chiều thì rất có tác dụng.

Nghĩ đến đấy, Viên Minh không nhịn được mà phải thốt lên hai tiếng “thật tuyệt”, rồi bắt đầu thử nghiệm.

Chỉ thấy hắn đưa hai tay bấm quyết thi triển bí thuật Lục Giáp Kỳ Môn, trước người xuất hiện một phù trận hình tròn do ánh sáng nhạt ngưng tụ thành, bên trong cửa ánh sáng truyền ra từng đợt không gian chấn động.

Viên Minh đưa tay về phía trước, phù trận hình tròn kia cũng theo đó đến gần không gian cấm chế hơn, sau đó dần dần dán sát vào nhau.

Ngay khi hai phần này hợp lại với nhau, dù không dung hợp thành một thể nhưng lại không xuất hiện bài xích nào.

Viên Minh chỉ cảm thấy không gian bên trong hai phần đó chấn động càng lúc càng mãnh liệt.

Hắn chợt động tâm niệm, trong đầu nghĩ đến túi trữ vật mình vừa đưa qua, năm ngón tay nắm vào trong không trung, thầm hô một tiếng:

“Trở về!”

Chớp mắt tiếp theo, Viên Minh chỉ thấy tay trầm xuống, lòng bàn tay đã có thêm một vật. Là túi trữ vật mà lúc nãy hắn đưa cho Nhan Tư Vận.

“Có thể, có thể được…”

Viên Minh mừng rỡ không thôi, Nhan Tư Vận bên kia lại hốt hoảng.

Nàng trơ mắt “nhìn” thấy túi trữ vật trước mắt nàng bị một lực lượng vô hình dẫn dắt bay ngược trở về phía bên kia cánh cổng ánh sáng màu vàng và bạc rồi mất hút.

Trong thoáng chốc nàng còn nghĩ mình đã làm gì sai khiến Minh Nguyệt thần đại nhân tức giận nên mới thu hồi bảo vật vừa ban thưởng.

Nhưng dù nàng nghĩ thế nào thì cũng không nghĩ ra bản thân rốt cuộc đã sai ở đâu?

Ngay lúc nàng còn đang rầu rĩ có nên nhận sai hay không thì cánh cổng ánh sáng vàng bạc trước mắt lại kẹt kẹt mở ra, túi trữ vật lại bay ra lần nữa.

“Minh Nguyệt thần đại nhân…” Nhan Tư Vận ngẩn người, thử gọi.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy người trả lời, mà lực lượng thần thức khổng lồ cũng tiêu tán mất.

Hiển nhiên, Minh Nguyệt thần đã kết thúc quá trình hàng lâm.

Nàng vội vàng nhặt túi trữ vật trên mặt đất lên, ngơ ngác không rõ Minh Nguyệt thần đại nhân có ý gì?

Bên kia, Viên Minh cũng ý thức được hành vi của mình không ổn nhưng hắn cũng không định giải thích, cũng không thử thêm nữa.

Nếu thử thêm hai ba lần nữa, e là lòng trung thành của Nhan Tư Vận đối với thần minh sẽ dao động mất.

Chẳng qua hắn không thử nghiệm với Nhan Tư Vận không có nghĩa là sẽ không tiến hành thử nghiệm nữa.

Thế là Viên Minh liên hệ Hứa Triệt, tìm hiểu tình hình bên y thế nào rồi tiếp tục thử dùng Lục Giáp Kỳ Môn thu hồi vật phẩm, nhanh chóng thuần thục năng lực này.

Hắn cũng không thử nghiệm nhiều, dù sao thì không gian lực trong tinh thạch cũng có hạn.

Trong lòng hắn chợt vui vẻ, có năng lực này ngày sau hắn không chỉ còn đưa đồ một chiều cho người khác nữa, mà sẽ có thể vận chuyển vật phẩm qua lại hai chiều vô cùng đơn giản.

Sau đó, Viên Minh ở lại Ly cung thêm chừng ba ngày nữa.

Trong ba ngày này, hắn tiếp tục tu luyện hai bộ bí thuật thần thông là Lục Giáp Kỳ Môn và Viên Quang thuật.

Gần đến ngày thứ tư, Viên Minh thấy bên ngoài gió êm sóng lặng, không thấy thụ nhân như thủy triều bạo phát hay thần cung vàng kim đại phát thần uy xuất hiện, thậm chí tầng mây đen che kín cả bầu trời cũng tiêu tán không có dấu vết, hắn mới đi ra khỏi Ly cung điện.

Bên ngoài quảng trường hỗn độn vô cùng, khắp nơi đều là thi thể thụ nhân bị thần cung vàng kim đánh chết.

Thụ nhân có thân thể khác hẳn với người thường, không bị rữa nát mà vẫn giữ nguyên bộ dạng như lúc vừa mới chết.

Viên Minh đi xuyên qua đống thi thể thụ nhân này, lòng chợt dâng lên cảm giác kỳ quái. Hắn buông thần thức nhìn qua những thi thể thụ nhân này, rồi sắc mặt chợt biến đổi, vô thức nắm Tử Tinh Cửu Long thương trong tay.

Lúc vừa lướt qua, hắn cảm nhận được trên thi thể thụ nhân này có một nguồn lực đang không ngừng sinh rồi, thiếu chút nữa hắn còn tưởng mấy thứ này sống lại.

Chẳng qua sau khí dò xét kỹ lưỡng, Viên Minh mới xác nhận thụ nhân này đã không thể nào sống lại được nữa.

Lực lượng sinh sôi trong người chúng nó chẳng qua chỉ là linh lực tự nhiên của thiên tài địa bảo, là một loại năng lượng bộc phát tản ra ngoài, không phải là sinh mệnh lực thật sự.

Lúc này Viên Minh chuyển mắt, dùng thần thức liên hệ với Hoa Chi.

Sau khi nhận được câu trả lời, Viên Minh bắt đầu chạy khắp quảng trường thu cất thi thể đám thụ nhân màu đen đang rải rác trên mặt đất, ném vào trong túi linh thú cho Hoa Chi cắn nuốt bồi bổ.

Tuy rằng Hoa Chi đang bế quan nhưng dây leo cũng cảm ứng được thụ nhân, lập tức vươn dài qua điên cuồng cắn nuốt thi thể những thụ nhân, hấp thu lực lượng trong cơ thể chúng nó, khiến quá trình dung hợp với Tử Cực Thái Tuế nhất thời tăng nhanh hơn rất nhiều.

Viên Minh mất gần một canh giờ mới thu hết được tất cả thi thể thụ nhân màu đen, đều ném hết cho Hoa Chi cắn nuốt.

Ngay khi hắn định kết thúc công việc rời đi, phía sau cung điện chợt truyền đến một luồng uy áp cường đại.

Viên Minh lập tức thấy căng thẳng, còn không kịp thi triển độn thuật rời đi đã thấy một luồng kim quang bắn nhanh tới trước người hắn, ngưng tụ thành một cây thần cung vàng kim đứng giữa không trung.

“Ngươi là kẻ nào?”

Thần cung màu vàng kim khuấy lên từng gợn sóng chấn động màu vàng kim, còn có giọng nói của nam tử mang theo uy nghiêm vang lên.

Khí linh của thần cung?

“Vãn bối là tán tu ở Đông Hải, vài ngày trước tham dự đại hội Tiên Quả ở Phù Tang đảo, vô ý đi vào trong Tam Tiên đảo này.” Viên Minh không kịp nghĩ nhiều, vội chắp tay nói.

“Nhìn khí tức trên người ngươi sạch sẽ, không giống như đã bị lão quái vật kia nhiễm bẩn, hẳn đúng là vừa mới tới.” Thần cung màu vàng kim nghe vậy, đầu cung cong cong xuống như thể đang chậm rãi gật đầu.

“Lão quái vật?” Viên Minh khẽ giật mình hỏi.

“Chính là lão thụ yêu trên Bồng Lai đảo, ngươi có thể tránh thoát thụ tử thụ tôn của lão truy sát cũng coi như có chút bản lĩnh.” Thần cung màu vàng kim nói.

Viên Minh cảm ứng được có một đôi mắt đang dò xét mình, trong lòng run lên, tóc gáy dựng đứng.

Thần cung này có linh tính như vậy sao? Chẳng biết trong ba ngày nay phải chăng nó vẫn đang một mực quan sát hắn? Có phát hiện ra Thâu Thiên đỉnh hay không?

“Vãn bối có một kiện pháp bảo che giấu khí tức nên mới may mắn sống sót.” Trong lòng hắn cuống cuồng nhưng ngoài mặt vẫn không đổi sắc nói.

“Không cần lo lắng, ta chính là khí linh linh bảo được Kim Quỳ tiên nhân lưu lại đây, không thèm thuồng gì đồ của tiểu bối ngươi.” Thần cung màu vàng kim khẽ nói.

“Cũng đúng, đồ này trong tay tiểu nhân làm sao lọt vào mắt xanh của ngài được. Lúc này ngài hiện thân hẳn là cần tiểu tử này dốc sức làm chuyện gì sao?” Viên Minh cẩn thận hỏi.

“Lão phu bị giam ở Kim Quỳ tiên đảo này đã không biết bao nhiêu năm, khó mà liên hệ được với bên ngoài, chẳng biết hiện tại thế giới bên ngoài thế nào rồi?” Thần cung màu vàng kim hỏi.

“Bên ngoài? Ý ngài là giới tu tiên Đông Hải sao? Nơi đó…” Viên Minh bắt đầu nói về chuyện ở Đông hải, không có nói về chuyện công kích của Vu Nguyệt giáo để tránh không thể nào giải thích được.

“Những nơi khác ở Vân Hoang đại lục thì thế nào?” Thần cung màu vàng kim tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với tình hình bên ngoài, nên hỏi tiếp.

Viên Minh không giấu giếm mà kể hết tất cả những điều mình biết, lần này cũng không giấu thần cung về tin tức Vu Nguyệt giáo tái xuất nửa.

Thần cung màu vàng kim im lặng không nói, không biết đang nghĩ gì.

“Tiền bối, xin hỏi những thụ nhân màu đen lúc trước là thứ gì? Ngài nói lão thụ yêu trên Bồng Lai đảo là thứ gì?” Viên Minh thấy thần cung dễ nói chuyện, cũng không muốn làm khó mình, bèn cả gan hỏi.

“Lão thụ yêu Bồng Lai đảo là một gốc Bất Tử kỳ thụ, thụ nhân kia đều là tử tôn do lão thụ yêu khống chế.” Thần cung màu vàng kim nói.

“Bất Tử thụ? Là thượng cổ kỳ thụ có thể kết xuất Bất Tử tiên quả trong truyền thuyết hay sao?” Hai mắt Viên Minh sáng lên.

Kể từ khi biết Phù Tang đảo có thượng cổ kỳ mộc Phù Tang thần thụ, hắn đã bảo Nhan Tư Vận gom góp không ít tư liệu về thượng cổ kỳ mộc. Bất Tử thụ hoàn toàn không kém cạnh so với Phù Tang thần thụ, thậm chí còn huyền diệu hơn hẳn. Nghe nói Bất Tử thụ kết trái có thể khiến người ta trường sinh bất tử, có thể khiến người chết phục sinh, vô cùng thần kỳ.

“Ăn Bất Tử quả của lão thụ yêu quả thật có thể trường sinh bất tử, nếu ngươi muốn thì ta sẽ đưa ngươi đi Bồng Lai đảo.” Thần cung màu vang kim cười lạnh.

“Tiền bối nói vậy là có ý gì? Hẳn là chỗ Bất Tử thụ có nguy hiểm gì sao?” Viên Minh nghe thấy ý thần cung chế nhạo bèn hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận