Tiên Giả

Chương 332: Chiến đấu vì tự do

"Tả đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào, cứ giằng co ở chỗ này sợ là đêm dài lắm mộng." Phùng Lăng vừa triền đấu cùng Chu Tư, vừa truyền âm hỏi Tả Khinh Huy.

Tuy rằng gã không nói rõ nhưng ngụ ý đương nhiên là lo lắng, một khi tu sĩ Kết Đan kỳ Hải trưởng lão kia xuất hiện, lực lượng vừa mới tụ tập lại bên phe mình sợ là dễ dàng sụp đổ.

"Chúng ta làm tốt chuyện của mình, nhanh chóng giải phóng tất cả quáng nô này là được. Phàm nhân cũng không được từ bỏ. Về phần Hải trưởng lão, chủ thượng ta đã có sắp xếp." Tả Khinh Huy nói.

"Ta biết rồi." Phùng Lăng nghe vậy gật đầu, sau đó môi gã khẽ nhúc nhích truyền âm đi.

Gã là người được nhiều người quen mặt nhất, danh vọng cũng cao nhất trong quáng nô, nên đã nhanh chóng trao đổi với mấy người khác chia tách tu sĩ Trúc Cơ kỳ phe mình làm hai tốp. Một tốp có pháp khí, tu vi thâm hậu ngăn cản tu sĩ Quy Nguyên tông, một tốp nhỏ hơn thì chia nhau đi giải cứu quáng nô Trúc Cơ kỳ khác.

Cứ như vậy, càng ngày càng nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ thoát khốn mà ra, gia nhập chiến đấu, thế cục càng lúc càng có lợi. Đệ tử thủ vệ Quy Nguyên tông dần dần rơi xuống hạ phong.

Cũng không lâu lắm, đã có hơn phân nửa tu sĩ quáng nô Trúc Cơ kỳ bị giam cầm nơi đây khôi phục pháp lực, nhân số cùng khí thế gia tăng, đã bắt đầu xuất hiện ưu thế áp đảo.

Qua nhiều năm, số lượng tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị Quy Nguyên tông lần lượt bắt vào trong mỏ quặng đã không dưới trăm người, nhưng mỏ quặng rất bí ẩn, cộng thêm có pháp trận gia trì, chưa kể tất cả các quáng nô đều bị hạn chế pháp lực cho nên vẫn luôn luôn trật tự.

Tuy rằng Quy Nguyên tông không cho rằng sẽ có người giở trò nhưng vẫn chưa từng buông lỏng phương diện thủ vệ. Chỉ riêng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã không dưới hai mươi người được phái tới thủ vệ nơi này, đệ tử Luyện Khí kỳ có hơn một trăm người, còn có cả một tu sĩ Kết Đan kỳ tọa trấn.

Hôm nay đột nhiên có rất nhiều quáng nô tu sĩ Trúc Cơ kỳ được khôi phục pháp lực, hăm hở chiến đấu, đệ tử thủ vệ Quy Nguyên tông mới chỉ tạm thời tụ hợp lại, vội vàng không có chuẩn bị, dù có am hiểu hiệp đồng tác chiến thế nào cũng không thể nào ngăn cản được lực lượng tuyệt đối này cả.

Rất nhanh, Chu Tư cùng đám tu sĩ đã bị đánh tan, thực lực mạnh còn có thể rút lui ra khỏi đây, những đệ tử Trúc Cơ kỳ hoặc đệ tử Luyện Khí kỳ còn lại bị đánh chết hơn một nửa, pháp khí đeo trên người cũng bị chia chác không còn.

"Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô! Tin Minh Nguyệt thần đạt được tự do!"

"Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô! Tin Minh Nguyệt thần đạt được tự do!"

Không biết ai là người hô lên đầu tiên, lập tức đã có người hô ứng theo sau, từng tràng từng tràng hô ứng khiến tâm tình mọi người không hiểu sao mà trở nên đầy hưng phấn. Trong bọn họ có rất nhiều người nằm mơ còn chưa từng nghĩ tới cuộc đời mình còn có hi vọng thoát khỏi mỏ quặng tối tăm hắc ám này.

Hôm nay Phùng Lăng đã báo được đại thù, lại cầm đầu chúng tu sĩ đánh tan đệ tử thủ vệ nơi đây, trong lòng vui sướng, càng thêm phần cảm kích Minh Nguyệt thần. Đương nhiên gã không dám quên lời sứ giả Tả Khinh Huy phân phó.

Lúc này gã đã bắt đầu an bài một số tu sĩ canh giữ lối vào khu phòng nghỉ, đồng thời phân chia đại bộ phận tu sĩ đi khắp các khu vực phòng nghỉ cởi bỏ vòng cổ cho quáng nô Luyện Khí kỳ.

Không bao lâu, trên quảng trường rộng rãi ngay lối vào khu phòng nghỉ đã có mấy trăm quáng nô tu sĩ quần áo tả tơi tề tụ đến, trong đó có cả tu sĩ Luyện Khí kỳ. Cả nhóm người hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, mặt mày ngơ ngác, thậm chí còn lộ ra vẻ khủng hoảng.

Quy Nguyên tông xử phạt những quáng nô có ý đồ bỏ trốn rất nặng. Mấy trăm người bọn họ thoạt nhìn có chiến lực mạnh mẽ nhưng dù sao cũng đã lâu không tranh đấu, lại mang lòng sợ hãi với đại năng Kết Đan kỳ Hải trưởng lão đóng giữ nơi đây.

Tả Khinh Huy đứng nơi cao cao, bên cạnh là đám người Phùng Lăng, Hoa Chi mặc áo đen đứng ngay sát rìa ngoài đám người.

Hắn nhìn lướt qua mấy trăm tu sĩ bên dưới, nhìn thấy vẻ mê mang trên mặt bọn họ, trong lòng cũng nảy sinh ra một ý tưởng.

Nhiều tu sĩ như vậy mà trở thành tín đồ trung thành của Minh Nguyệt thần, có lẽ lượng nguyện lực cung cấp đủ cho thuật Hồn đan nhanh chóng đạt đại thành.

Đáng tiếc tâm tính tu sĩ kiên định, Trúc Cơ kỳ có kiến thức rộng rãi hơn nên sẽ không dễ dàng quy phục. Chỉ là qua sự kiện lần này, trong bọn họ cũng sẽ tồn tại rất nhiều cảm kích.

Tuy rằng nguyện lực sinh ra từ cảm kích không lâu dài bằng từ tín ngưỡng nhưng có còn hơn không. Vả lại cường độ nguyện lực đó hẳn sẽ hơn xa của phàm nhân.

"Chư vị, người tu tiên chúng ta được trời cao chiếu cố, nắm giữ được pháp lực, vốn nên tiêu dao giữa trời đất, truy cầu tiên đạo. Nhưng hôm nay lại bị Quy Nguyên tông đưa vào đây đào quặng, không ngày thoát ra. Chủ thượng ta là Minh Nguyệt thần biết được không cách nào ngồi yên không chú ý đến, nên phái ta tới đây giải cứu chư vị. Hải trưởng lão đã có lão nhân gia người đối phó, chúng ta chỉ cần chịu trách nhiệm thanh lý đám thủ vệ Quy Nguyên tông nơi đây, đồng thời cũng phóng thích quáng nô phàm nhân ra, bình yên rời khỏi nơi này!" Tả Khinh Huy đứng trong đám người cất giọng nói.

"Minh Nguyệt thần?" Không ít tu sĩ Luyện Khí kỳ nhìn nhìn nhau.

Trong khoảng thời gian này Tả Khinh Huy không ngừng truyền giáo nên mọi người tại đây ít nhiều gì cũng đã từng nghe nói qua, lại không thể nào tin được.

Tả Khinh Huy không nói thêm, quay đầu nhìn về phía Phùng Lăng.

Phùng Lăng hiểu ý, đi ra nói: "Đúng vậy, chúng ta có thể thoát khốn đều nhờ cả vào Minh Nguyệt thần đại nhân phù hộ. Chỉ cần mọi người nơi đây đồng tâm hiệp lực, tất nhiên có thể rời được khỏi nơi này, lại lần nữa có được tự do!"

Phùng Lăng có uy tín rất lớn trong quáng nô, nghe gã nói vậy, các tu sĩ Luyện Khí kỳ không biết chuyện gì kia đã thoáng cái trở nên bình ổn.

"Chiến đấu vì tự do, giết!" Tả Khinh Huy và Phùng Lăng không nói chi tiết, mà mang theo đại quân tu sĩ bắt đầu phóng ra bên ngoài.

...

Cùng lúc đó, dưới hang ngầm trong lòng đất cũng diễn ra một trận kịch chiến.

Kim Cương tung hoành chém giết dưới hang ngầm, gắng sức thu hút sự chú ý của đám thủ vệ kia để Tả Khinh Huy, Hoa Chi có thể tranh thủ thời gian giải cứu quáng nô và đám người Viên Minh có đủ thời gian phá hư trận pháp nơi đây.

Càng lúc càng có nhiều tu sĩ Quy Nguyên tông chạy tới, chỉ riêng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã có hơn mươi người được nam tử một sừng Phương Đại Phú chỉ huy vây lấy Kim Cương lại.

Nhưng mà Kim Cương nhanh nhạy, lực lượng mạnh mẽ bài sơn đảo hải, tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường căn bản không phải là đối thủ chứ nói chi là đám thủ vệ Luyện Khí kỳ.

Trong nháy mắt có không ít đệ tử thủ vệ Quy Nguyên tông chết đi, mặt đất cũng đầy những đoạn tay đứt chân cụt cùng với máu tươi. Toàn bộ hang ngầm tràn ngập một mùi máu tanh khó ngửi.

Ầm ầm!

Đại môn tòa nhà bốn tầng ầm ầm mở ra, Hải trường lão bay vút ra ngoài.

"Hải trường lão!" Đám thủ vệ Quy Nguyên tông đều phấn chấn.

Phương Đại Phú thấy Hải trường lão xuất hiện, vẻ mặt mang đầy phức tạp lại có thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn thấy tình cảnh bên trong hang ngầm, trong mắt Hải trường lão cũng hiện vẻ phẫn nộ, tay bấm niệm pháp quyết chỉ vào Kim Cương.

Một thanh cốt đao trắng hếu phá không mà ra, chém về phía Kim Cương.

Phần chuôi của thanh cốt đao này là một cái đầu lâu dữ tợn, thân đao tản mát ra ánh sáng trắng như thể ngọn lửa lập lòe, không mang theo nhiệt độ mà chỉ làm người ta cảm giác được sự hung lệ âm hàn.

Cốt đao trắng chém giết tới, đao khí mãnh liệt hình thành nên một luồng khí tràng âm hàn vô cùng, hầu như có thể đóng băng huyết dịch người khác lại, hung hăng chém xuống đầu Kim Cương.

Thân thể Kim Cương bị khí tức âm hàn của cốt đao bao phủ cũng phải run lên, nhưng làn da y nhanh chóng lóe lên một tầng ánh sáng vàng kim rồi lập tức trở về nguyên trạng. Trong tay y cũng lóe sáng lên, xuất hiện thêm một thanh trường thương màu tím.

Thương này chính là Tử Tinh Cửu Long thương trong túi trữ vật của Tả Khinh Huy. Y giơ thương lên cao ngăn cản cốt đao màu trắng, một tiếng "leng keng" vang lên.

Hải trường lão khẽ kinh ngạc. Khí tức Kim Cương cổ quái, tuy rằng có tản mát ra yêu khí nhưng không mạnh mẽ bao nhiêu, không ngờ thân thể thoạt nhìn lại mạnh đến vậy.

Còn có thanh trường thương màu tím kia, ngăn cản được cốt đao lãnh diễm của ông ta thì chắc chắn là pháp bảo rồi. Tuy không thúc giục ra được uy năng thật sự nhưng yêu viên màu trắng trước mắt ông ta lại sử dụng nó như một kiện vũ khí thuần túy vậy.

Trong lúc cân nhắc, Hải trưởng lão đã đưa tay bấm niệm pháp quyết điểm ra, phần lưỡi của cốt đao đã bùng lên ánh lửa cháy màu trắng, như hóa thành vật sống đánh về phía Kim Cương.

Cánh tay Kim Cương lắc lư, mũi thương Tử Tinh Cửu Long thương chấn động mạnh một cái, một lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra lại đánh bay cốt đao đi.

Tay y vòng một vòng kéo mũi thương từ trái qua phải tạo thành một luồng thương phong gào thét kinh người bắn ra, chấn tan nát cả đám lửa màu trắng theo sát thân đao.

"Đây là..." Hải trưởng lão khẽ giật mình.

Kim Cương không dây dưa với Hải trưởng lão mà lập tức đánh về phía đám tu sĩ Trúc Cơ kỳ khác.

Có Tử Tinh Cửu Long thương trong tay, chiến lực của y càng thêm đáng sợ, mũi thương nở rộ như pháo hoa.

Những nơi mũi thương chạm tới, dù vận dụng bất kỳ pháp thuật pháp khí hộ thể nào thì cuối cùng đều vỡ nát, không có tác dụng gì, giữa trán hoặc ngay ngực của những tu sĩ kia đều sẽ có thêm một lỗ thủng.

"Tất cả mọi người lùi lại, yêu viên này là thể tu, chớ giao phong cận thân với nó!" Hải trưởng lão kinh hãi hét lên, đồng thời phóng người qua.

Bạch Sắc cốt đao bị đánh bay đã quay lại, tiếp tục chém thẳng đến Kim Cương.

Nhưng vào lúc này, Kim Cương luôn di chuyển vun vút chợt ngừng lại, nắm tay bùng lên ánh sáng màu vàng kim, sau đó ánh sáng nơi nắm tay chuyển sang màu vàng óng. Y đảo tay ra một quyền đấm vào Bạch Sắc cốt đao.

"Bốp!" một tiếng vang lên thật lớn. Bạch Sắc cốt đao bị đánh bay, nắm tay của Kim Cương cũng có một vết rạch sâu bám đầy lửa cháy màu trắng hừng hực thiêu đốt.

Kim Cương không chút để ý. Cánh tay phải đột ngột biến to lên gấp đôi, ném bay Tử Tinh Cửu Long thương đi ra ngoài.

Vù...

Một ảnh ảo màu tím bắn thẳng về phía sau, vọt thẳng tới ngực Hải trưởng lão.

Biến chiêu này quá bất ngờ, đợi khi Hải trưởng lão kịp phản ứng lại thì Tử Tinh Cửu Long thương đã đến trước người.

Hải trưởng lão vội dừng lại, đưa hai tay đẩy về phía trước.

Hai dải lụa màu lam bắn ra, quấn lấy Tử Tinh Cửu Long thương rồi lập tức bị cắt nát thành hơn mười mảnh vải rách. Nhưng nhờ vậy mà cản trở được Tử Tinh Cửu Long thương trong tích tắc.

Có được khoảng nghỉ này, mắt phải của Hải trưởng lão đột nhiên biến thành màu xanh lam đậm, hơn nữa còn biến to gấp đôi, chính giữa con mắt hiện ra một đường thẳng đứng nhìn qua vô cùng khó coi, lại tản mát ra chấn động yêu khí và pháp lực hỗn tạp đầy quỷ dị.

Một tia sáng màu lam nhanh như chớp bắn ra từ con mắt quái dị đó, đánh vào trên Tử Tinh Cửu Long thương.

Chỉ nghe một tiếng "keng", Tử Tinh Cửu Long thương bị đánh rớt ra ngoài.

Tia sáng màu lam đó bộc phát ra một luồng khí tức cực hàn, một ngọn núi băng màu lam cao mấy trượng đột ngột xuất hiện đóng băng Tử Tinh Cửu Long thương vào bên trong, mặt đất gần đó cũng bị đóng một tầng băng màu xanh lam mỏng.

"Đây là thần thông gì?" Linh trí của Kim Cương chỉ mới khai mở, thấy được thủ đoạn của Hải trưởng lão đã hết sức kinh ngạc.

Chỉ là Kim Cương hiếu chiến hiếu sát, không cảm thấy sợ hãi mà nhoáng người biến mất, tích tắc sau đã xuất hiện ở chỗ núi băng, tung một quyền đấm xuống.

Núi băng vỡ tan thành mười mấy khối băng lớn nhỏ, bắn về phía Hải trưởng lão. Từng khối băng lại ẩn chứa theo man lực của Kim Cương, xé gió bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận