Tiên Giả

Chương 870: Hoạ liên tục đến

"Yêu thú cấp năm!"
Ánh mắt Viên Minh quét về phía bát trảo bạch tuộc, đôi mắt nhắm lại.
Bát trảo bạch tuộc tựa hồ vừa mới phát hiện ra Lôi Vũ, sửng sốt một chút, sau đó thân thể cấp tốc bành trướng, trong chớp mắt biến lớn gấp ba. Ngay sau đó, miệng lớn của nó giấu dưới vực sâu bỗng nhiên mở ra, lộ ra từng vòng từng vòng răng lớn bén nhọn hình khuyên.
Miệng lớn mở ra, phun ra một cỗ sương mù màu xanh sẫm nồng đậm, trong nháy mắt lan tràn ra mấy trăm trượng, chụp vào Lôi Vũ.
Những nơi đi qua, hư không nổi lên thanh âm "Phốc phốc", truyền đến từng mùi hôi thối nồng đậm.
Phạm vi sương độc màu xanh sẫm quá rộng, tốc độ Lôi Vũ cũng cực nhanh, nhưng căn bản không kịp né tránh, nên đâm thẳng đầu vào.
Trong nháy mắt xông vào hắc vụ, cặp mắt của nó truyền đến một hồi nhói nhói, khó mà chịu đựng, chỉ có thể nhắm lại, muốn dựa vào thần niệm phân rõ phương vị, lại phát hiện thần niệm bị sương độc quấy nhiễu, căn bản không dò xét được.
Cùng lúc đó, lông vũ trên người nó cứng rắn như sắt thép, dưới hắc vụ ăn mòn, từng cây cấp tốc hủ hóa.
Phía trên lưng Lôi Vũ, toà pháp trận che chở Nam Thượng Phong cũng bị sương độc màu xanh sẫm ăn mòn không ngừng bốc lên khói trắng, mắt thấy sẽ không chịu nổi.
Nam Thượng Phong cảm thấy một hồi miệng đắng lưỡi khô, vô thức muốn tìm kiếm thân ảnh Viên Minh, nhưng không nhìn thấy.
Đúng lúc này, trong hư không phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng kiếm reo bén nhọn.
Một đạo Kiếm quang giống như mặt trời mới mọc, xé toang sương độc đêm tối bao phủ, mở ra một tuyến quang minh cho thiên địa.
Ngay sau đó, kiếm khí cuồng bạo như giao long quay cuồng, triệt để quấy tán sương độc, bầu trời vốn u ám lại thanh minh trở lại.
Trên đầu Lôi Vũ, Viên Minh đang cầm Tru Tiên Kiếm đứng đó.
Mà đầu yêu thú bạch tuộc kia, đã bị một kiếm của hắn chém thành hai nửa, đang rơi xuống dưới.
"Thật sự là tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn ..." Nam Thượng Phong nhẹ nhàng thở ra, sau đó không khỏi tán thán.
"Tiếp tục đi." Viên Minh lấy được yêu đan, cao giọng hô.
Lôi Vũ vận chuyển yêu lực chữa trị thân thể bị sương độc ăn mòn, tiếp tục bay tới phía trước.
Nhưng bay chưa được nửa khắc, trên mặt biển sóng gió bỗng nhiên bắt đầu cuồng bạo, một cỗ gió biển xen lẫn khí tức tanh hôi quét qua thiên địa, trên mặt biển u ám xuất hiện vô số dòng nước xoáy ngầm.
Từng dãy sóng lớn cao gần trăm trượng cuốn lên, va chạm phát ra tiếng vang ù ù, khuấy động lên vô số bọt nước, như mưa to rơi vãi xuống.
Giữa không trung đột nhiên mây đen chồng chất, từng đạo lôi xà chói mắt tán loạn ra.
Viên Minh ngưng tụ nhìn, quét qua bốn phía, kinh ngạc phát hiện, không chỉ hải vực dưới người bọn hắn xuất hiện tình trạng như thế, ngay cả mặt biển trong vòng mấy trăm dặm cũng ở trong vòng xoáy sóng gió này.
"Chúng ta mau chóng rời vùng biển này, đây không phải phong bạo đơn giản trên biển!" Lúc này, Nam Thượng Phong dồn dập nói, trong thanh âm mang theo một tia lo sợ.
Viên Minh quay người trở lại trên lưng Lôi Vũ, dò hỏi: "Ngươi biết chuyện gì xảy ra?"
"Đây là Thiên Hải Nghịch Lôi Lưu trong truyền thuyết, Đông Cực Hải trăm năm cũng khó xuất hiện một lần, không ngờ chúng ta lại đụng phải." Nam Thượng Phong một mặt khổ sở nói.
"Thiên Hải Nghịch Lôi Lưu?" Viên Minh lại chưa từng nghe nói.
"Là một loại hiện tượng nước biển ngược dòng lên không ở Đông Cực Hải, lôi điện giữa không trung lại rơi xuống, cả hai xen lẫn, cụ thể nguồn gốc không rõ, nhưng thập phần nguy hiểm, một khi bị cuốn vào trong đó, tu sĩ Pháp Tướng kỳ cũng ứng đối gian nan!" Nam Thượng Phong cũng chỉ biết như vậy.
"Lôi Vũ, tăng thêm tốc độ!" Viên Minh nghe xong sắc mặt đại biến, quát lớn.
Lôi Vũ vỗ cánh bay nhanh, tốc độ tăng tới đỉnh điểm, nhưng hải vực phía trước mênh mông, vẫn không thể chạy ra khu vực nguy hiểm.
Đúng lúc này, từng tiếng "Ầm ầm" nổ vang ở đáy biển.
Tựa như có vô số ổ đại pháo, đang từ đáy biển pháo kích lên không, từng đạo vòi rồng to lớn từ trung tâm vòng xoáy trên biển hướng lên, như hắc long xoay quanh, bay thẳng vân tiêu.
Cột nước vòi rồng to lớn mang theo lực lượng kinh khủng, đánh vỡ mây đen thiên khung, như từng chuôi thương mâu đâm xuyên ra ngoài.
Giữa không trung lôi điện gần như đồng thời rơi xuống, quấn quanh phía trên cột nước, thủy mâu biến thành lôi mâu.
Lôi Vũ vội vàng điều chỉnh thân thể, xuyên thẳng qua khe hở do vòi rồng nước hình thành, chật vật tránh né cuồng bạo trùng kích.
Trong tròng mắt của nó chợt phản chiếu một đạo hỏa quang, một đạo ánh lửa từ trong vòi rồng nước sáng lên.
Lôi Vũ lập tức giật mình, đang muốn thi triển thần thông công kích, bỗng nghe Viên Minh nói: "Chuyên tâm tránh né cột nước vòi rồng trùng kích, chuyện khác không cần để ý."
Chợt nó thấy, thân ảnh Viên Minh đã ngăn một bên.
Chỉ thấy trong vòi rồng nước kia, một đầu quái ngư to mập bộ dạng cổ quái, lại thập phần xấu xí, trên đỉnh đầu duỗi ra xúc giác treo lấy một viên cầu to lớn như đèn lồng, phía trên đang sáng rực ánh sáng màu đỏ.
Tiếp theo một cái chớp mắt, hồng quang kia bỗng nhiên phóng đại, hóa thành một đoàn hỏa cầu thiêu đốt, đánh vỡ thủy bích, bắn tới Viên Minh.
Viên Minh đưa tay nắm vào trong hư không một cái, một dòng nước bị hắn khống chế ngưng tụ trong hư không, trực tiếp bao phủ đoàn hỏa cầu kia.
Nhưng hỏa cầu kia gặp thủy bất diệt, vẫn như cũ bay tới hắn.
Viên Minh nhăn mày lại, bàn tay đột nhiên khép lại, một cỗ lực lượng cường đại trong nháy mắt ép bể đoàn hỏa diễm kia.
Hỏa cầu nổ vang, nước bắn ra vô số tia lửa, cũng kinh động đến những yêu thú tiềm ẩn trong đáy biển.
Sau đó, trong từng cột vòi rồng nước, sáng lên vô số đèn lồng đỏ sáng rực, tất cả đều nhắm ngay Viên Minh.
Viên Minh thở dài, trong lòng biết muốn thuận lợi trốn tránh là không thể được.
Hắn nhanh chóng đuổi theo Lôi Vũ, bỗng thấy vô số hỏa cầu từ bốn phương tám hướng đánh tới, nâng lên một nắm tay, vỗ xuống hư không.
Tiếp theo một cái chớp mắt, phía trên thiên khung phun ra ô quang, một bàn tay lớn màu đen trống rỗng hiển hiện, che khuất bầu trời nghiêng đè xuống, khuấy động lên từng vòng từng vòng sóng ánh sáng màu đen, đè ép xuống.
Đại Hắc Thiên Thần Chưởng bắn ra quang mang, trong nháy mắt nuốt sống gần như toàn bộ hỏa cầu, đơn giản diệt chúng.
Vài cột vòi rồng nước tráng kiện, cũng bị chưởng ấn đánh nát.
Thấy vậy, sắc mặt hắn lại không chút nhẹ nhõm, bởi vì càng nhiều yêu vật ở đáy biển để mắt tới bọn hắn.
Lôi Vũ hú gọi một tiếng to, vỗ hai cánh bay nhanh, rốt cuộc thoát ly mảnh Thiên Hải Nghịch Lôi Lưu này, lướt về phương xa.
Viên Minh cũng bay trở về trên lưng của nó, kiểm tra một chút thương thế của nó, phát hiện cũng không lo ngại, lúc này mới hơi yên lòng một chút, quay đầu nhìn hải vực hỗn loạn sau lưng.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, phiến vòi rồng nước xông lên như là Yêu Long xoay quanh hải vực, bị mưa to đầy trời che đậy, trở nên mơ hồ.
Trong màn mưa, hai ngọn đèn lồng tinh hồng bắt mắt dừng lại tại biên giới một hồi, sau đó chậm rãi lui trở về.
"Đó là thứ gì?" Nam Thượng Phong quay đầu nhìn lại, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi.
"Không biết, khí tức yêu vật kia không yếu, chí ít cấp sáu, thậm chí... Có thể là cấp bảy." Viên Minh im lặng phun ra một ngụm trọc khí, phất tay triệt hồi pháp trận, ngồi xuống bên cạnh y.
"Cũng may thứ kia không đuổi theo chúng ta." Nam Thượng Phong nghe vậy biến sắc, may mắn nói.
Viên Minh không nói gì thêm, nhắm mắt điều tức.
Nam Thượng Phong cũng ngậm miệng lại, ánh mắt trông về phía mặt biển đen nhánh xa xa, không biết đang suy nghĩ gì.
...
Lúc đêm khuya.
Lôi Vũ mang theo hai người bay lượn trên tầng mây, trên màn trời đen nhánh lốm đốm sao trời, một vòng cô nguyệt phóng thích ra quang huy thanh lãnh, bốn phía vắng vẻ, ngoại trừ tiếng gió gào thét, không nghe được thanh âm khác.
Nam Thượng Phong ngồi bất động nên có chút nhàm chán, nhìn Viên Minh ngồi một bên tu luyện, muốn mở miệng nói cái gì, lại không dám quấy rầy, trong lúc nhất thời có chút do dự.
Nhưng ngay lúc này, Viên Minh bỗng nhiên mở hai mắt ra, trong mắt loé lên tinh quang, làm Nam Thượng Phong giật nảy mình.
"Sao... Thế nào?" Y vô thức hỏi.
"Có yêu vật đột kích." Viên Minh nói chuyện, đồng thời đứng lên, ngưng mắt nhìn phía trước.
Nam Thượng Phong cũng giật mình đứng lên, mở to hai mắt, nhìn về phương xa.
Sau một lát, nhờ thanh huy ánh trăng, y thấy được một mảng lớn âm ảnh đen nghịt, đang bay vút đến bên này, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Sao lại tới nữa, chúng ta quá xui xẻo đi?" Nam Thượng Phong khổ sở, ai thán nói.
Viên Minh trầm mặc không nói, tay vung lên, lần nữa ném ra trận bàn, phóng xuất ra một tòa pháp trận, bảo hộ Nam Thượng Phong ở trung tâm.
Sau đó, cổ tay hắn chuyển một cái, nắm chắc Tru Tiên Kiếm, thân hình nhảy lên, thoát khỏi lưng Lôi Vũ, hóa thành một đạo lưu quang xông tới phía trước.
Cách đó ngàn trượng, một đám cự cầm lông xanh khoảng chừng mấy trăm con, hình thể to lớn, kết đội bay đến, thấy có người vọt tới, nhao nhao há miệng phát ra trận trận tiếng hú.
Trong tiếng rít chói tai, nương theo ba động thần hồn mãnh liệt, trong hư không ngưng xuất từng đợt sóng âm mắt thường khó mà thấy rõ, tầng tầng lớp lớp như sóng biển, phô thiên cái địa đánh tới.
Viên Minh chuyển hướng, đâm đầu thẳng vào trong biển sóng âm, lập tức cảm giác màng nhĩ hơi nhói nhói, chợt có một cỗ cảm giác hôn mê đánh tới.
Hắn ngưng tụ hai mắt, thần hồn lực phồng lên xuất ra, trong nháy mắt bài trừ hết thảy cảm giác khác thường.
Thần hồn của hắn tựa như một khối đá ngầm kiên cố, mặc cho sóng biển không ngừng đập, vẫn không chút dao động.
Lúc này, cự cầm sắp tới gần nhao nhao vỗ cánh, quạt về phía Viên Minh, từng đạo phong nhận màu xanh từ cánh lông vũ bay ra, đan xen lộn xộn đánh tới.
Cuồng phong gào thét, như một tầng đao võng rậm rạp, bao phủ xuống, tầng mây trên trời cũng bị xoắn nát.
Viên Minh vung vẩy trường kiếm trên tay, mấy đạo Kiếm quang bắn ra đan xen, quấy vào trong đao võng, trên bầu trời thanh âm "Ầm ầm" không ngừng vang lên, từng đạo phong nhận bị Kiếm quang xoắn nát.
Thân ảnh Viên Minh như một đạo lưu quang xuyên qua, đụng vào trong đám cự cầm.
Tiếp theo một cái chớp mắt, cự cầm gào thét vang vọng thiên khung, từng đầu cự cầm giăng khắp nơi, trong kiếm quang sụp đổ, hóa thành vô số thi khối, hỗn tạp trong huyết vũ, nhao nhao rơi xuống.
Đúng lúc này, trong tai hắn bỗng có một tiếng réo vang chói tai truyền đến, cực kỳ bén nhọn.
Thanh âm kia hoàn toàn khác trước, mang theo lực xuyên thấu cường đại, không thèm để ý thần hồn Viên Minh phòng ngự, như một thanh cương đao, đâm thẳng vào thức hải của hắn.
Viên Minh đang ra sức chém giết cự cầm, bất ngờ không đề phòng, bỗng cảm thấy đầu óc "Ông" một tiếng vang, một hồi trời đất quay cuồng, từ không trung trực tiếp rơi xuống dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận