Tiên Giả

Chương 427: Dựa theo bản thân mà tạo thành

Viên Minh để ngọc giản và binh khí qua một bên, tay phất lên, Kim Cương chợt xuất hiện.

"Chủ nhân, ngài gọi ta có chuyện gì?"

"Ta nơi đây có hai bộ công pháp thể tu, ngươi xem xem có giúp ích được gì không?" Viên Minh đưa ngọc giản ghi chép Ma Tượng Trấn Ngục công cùng Đại Lực Kim Cương quyết tới.

Kim Cương tiếp nhận ngọc giản, vừa đưa thần thức vào bên trong thì cả người đã chấn động, ôm đầu hét thảm đầy thống khổ.

Viên Minh nhăn mày lại, nhanh chóng phát hiện ra thần hồn của Kim Cương gặp vấn đề vội vàng thi triển bí pháp ổn định thần hồi cho y.

Vẻ thống khổ của Kim Cương giảm xuống, một hồi lâu sau, y mới phục hồi lại được.

"Chủ nhân, Ma Tượng Trấn Ngục công này ngài tìm được từ đâu vậy?" y đưa hai mắt sáng ngời dị thường nhìn về phía Viên Minh, không dằn nổi mà hỏi.

"Lấy được từ Tu La thượng nhân, công pháp này khá tinh diệu, ta cảm thấy phù hợp với ngươi." Viên Minh đáp.

"Không sai, công pháp này vô cùng phù hợp với ta, vừa nhìn vào công pháp này đã thấy trong đầu xuất hiện một chút tin tức lạ lẫm. Tựa hồ như ta một mực tìm kiếm công pháp này...." Kim Cương đáp.

"Công pháp này phù hợp với ngươi là tốt rồi. Ngươi tu luyện cho tốt, mau chóng gia tăng thực lực lên đi." Viên Minh nghe vậy bèn gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Kim Cương có ma khí trong người, bên trong Ma Tượng Trấn Ngục công cũng có ma tự, xem ra hai bên có chút liên quan.

"Có Ma Tượng Trấn Ngục công này, ta chắc chắn trong ba năm nữa sẽ đột phá đến cảnh giới Thông Khiếu chi thể." Kim Cương vỗ vỗ ngực nói.

"Tốt! Vậy ta sẽ chờ, chẳng qua ta hối hả ngược xuôi cả ngày, hẳn cũng ảnh hưởng tới chuyện tu luyện của ngươi rồi." Viên Minh nói.

"Ngài quả là hiểu ta, đúng là vậy, Kim Cương thật sự muốn rời đi một đoạn thời gian tìm nơi khổ tu Ma Tượng Trấn Ngục công này." Kim Cương tán thành nói.

"Cũng được, vậy tặng thêm cho ngươi hai kiện pháp bảo hộ thân!" bên cạnh Viên Minh hiện tại cũng không quá cần đến Kim Cương, bèn thoải mái đáp ứng.

Nói xong, hắn phất tay cuốn bộ nội giáp màu lam và thanh Ki Tam Tiên Lưỡng Nhận đao đến trước mặt Kim Cương.

Kim Cương nhận lấy, vận khởi nội tức rót vào bên trong, nội giáp màu lam đã tự động mặc lên người y. Hai chân y rời mặt đất, lơ lửng trên không.

Thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao cũng bắn ra một lưỡi đao màu bạc, dài đến hai ba mươi trượng.

Phốc!

Một ngọn núi nhỏ bị mũi đao màu bạc quét trúng, đỉnh núi bị cắt gọn gàng như thể cắt đậu hũ.

Kim Cương mừng rỡ chuyển cổ tay bắn ra lưỡi đao màu bạc đánh xuống mặt đất. Mặt đất khẽ chấn động, vậy mà bị đâm thành một lỗ thủng to bằng miệng chén ăn cơm, sâu đến mấy chục trượng.

"Thanh Tam Tiên Lưỡng Nhận đao phù hợp hoàn hảo với nội tức của ta, còn tốt hơn cả Tử Tinh Cửu Long thương nữa. Đa tạ chủ nhân ban thưởng bảo vật." Kim Cương thu đao lại, nói cảm ơn.

"Ngươi dùng tiện tay là được." Viên Minh cũng bị uy lực của Tam Tiên Lưỡng Nhận đao làm kinh ngạc nhưng cũng không có ý định lấy lại thanh đao mà gật đầu nói.

"Ta có đao này, không cần dùng tới Tử Tinh Cửu Long thương nữa, chủ nhân ngươi lấy về đi." Kim Cương đưa tay điểm ra, Tử Tinh Cửu Long thương bắn tới.

Viên Minh không khách khí, phất tay áo quấn lấy thương, cất đi.

Hắn lập tức thúc giục bia đá Tu La đưa Kim Cương rời khỏi Tu La cung.

Rồi hắn bình ổn tâm thần lại, tiếp tục xem xét pháp khí trữ vật của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ là Lôi Minh lão tổ, Độc Cô Phong cùng Tô Tử Mạc.

Của cải của tu sĩ Nguyên Anh kỳ vượt xa so với tu sĩ Kết Đan kỳ. Chỉ tính linh thạch, thì trong đó mỗi người đã có chừng bốn mươi năm mươi vạn khối, đủ loại đan dược, linh tài, phù lục...

Đáng tiếc pháp bảo là thứ quý giá nhất đối với mỗi đại năng Nguyên Anh kỳ lại chỉ còn mỗi lôi ấn của Lôi Minh lão tổ, còn Hắc Bạch song kiếm của Độc Cô Phong và mấy hồ lô cát của Tô Tử Mạc đều đã bị tổn hại không cách nào sử dụng được nữa.

Viên Minh cầm lấy pháp bảo lôi ấn, lật một vòng.

Trên lôi ấn có khắc vô số hoa văn có hình dạng tia sét, nhìn qua đã có cảm giác tê dại, dưới đáy ấn có ba chữ nhỏ "Kinh Lôi ấn."

"Kinh Lôi ấn, tên này chuẩn xác!" Viên Minh nói thầm một tiếng, bấm quyết tế luyện. Hắn nhanh chóng biết được tình hình sơ qua của Kinh Lôi ấn.

Kinh Lôi ấn được luyện hóa từ Kinh Lôi đạo thạch. Đá này ẩn chứa lực lượng lôi điện khổng lồ, là vật liệu cao cấp nhất được dùng để luyện chế ra pháp bảo thuộc tính Lôi.

Cũng giống Lôi Công chùy, bên trong Kinh Lôi ấn được khắc chín đạo phù văn lôi điện hình thành một bộ phù trận lôi điện có hình lôi long.

Nhưng khác với Lôi Công chùy, Ấn này dùng Kinh Lôi đạo thạch phẩm chất không cao nên lực lượng lôi điện ẩn chứa bên trong lại tương đối hỗn tạp, không thể nào cô đọng như Lôi Công chùy.

Uy lực của phù trận lôi điện bên trong Kinh Lôi ấn cũng không đủ, không cách nào khống chế hoàn toàn lực lượng lôi điện khổng lồ bên trong đại ấn, chứ đừng nói là hấp thu lực lượng lôi điện cho bản thân ấn sử dụng.

Cho nên lực lượng Kinh Lôi ấn này nhìn rất kinh người, thế nhưng nếu tìm đúng quy luật lại dễ dàng bị đánh tan đi.

Viên Minh ước lượng ấn này, mày cau lại, đột ngột lật tay lấy Lôi Công chùy ra điểm một cái. Một đạo lôi điện màu bạc bắn ra, bổ lên Kinh Lôi ấn.

Thuộc tính của Kinh Lôi ấn và Lôi Công chùy giống nhau, cho nên lôi điện màu bạc bay ra đã đánh thẳng vào bên trong Kinh Lôi ấn, hung hăng đánh lên phù trận lôi điện bên trong. Phù trận lôi điện của Kinh Lôi ấn lập tức rung chuyển, có dấu hiệu bất ổn.

Viên Minh cảm ứng được tình hình này bèn bấm quyết điểm chỉ ra, lôi điện màu bạc đã biến đổi hình dạng thành một lưỡi đao lôi điện hung hăng đánh lên phù trận lôi điện của Kinh Lôi ấn.

Phù trận lôi điện bị đánh nứt ra một khe hở nho nhỏ, một lượng lôi điện kinh người tiết ra bên ngoài.

Ầm ầm!

Toàn bộ Lôi ấn bị một luồng quang điện màu xanh lam bao phủ, hình thành nên một quả lôi cầu màu lam lớn chừng một trượng phát ra tiếng sấm sét ì ùng.

Viên Minh thấy vậy bèn gọi Lôi Vũ bên trong túi linh thú ra.

Thời gian này Lôi Vũ một mực không được hấp thu lôi điện, nhìn qua có vẻ ốm yếu. Nó cảm ứng được lôi cầu màu lam của Kinh Lôi ấn, ánh mắt lóe sáng đầy hưng phấn kêu vang một tiếng xuyên thủng trời mây, giương cánh nhào tới.

Hơi nước quanh đó nhanh chóng hội tụ quanh người Lôi Vũ hình thành nên một đám mây trắng dày đặc, bao bọc Kinh Lôi ấn vào bên trong.

Lôi điện bên trong lôi cầu màu xanh lập tức bị đám mây hấp thu sạch sẽ, dung nhập vào trong người của Lôi Vũ.

Kinh Lôi ấn là pháp bảo do tu sĩ Nguyên Anh kỳ luyện chế, cẩn chứa lôi điện dồi dào. Lôi Vũ lại chỉ là linh thú cấp hai hạ cấp, hấp thu được luồng lôi điện này, khí tức nhanh chóng tăng vọt, không bao lâu đã có thể đạt tới cấp hai trung giai.

Viên Minh không để ý đến Lôi Vũ nữa mà mặc nó tu luyện.

Hắn lại lấy ra bốn vật phẩm nữa, đó là hồ lô đen, miếng ngọc trắng, viên châu xanh và tiểu kỳ màu bạc lấy được từ thụ yêu Ngân Không.

Hồ lô đen nhìn qua giống với hồ lô chứa nguyện lực hắn từng đoạt được trên người gã Hắc Hà thần sứ lúc trước. Toàn bộ hồ lô màu đen được đúc từ Cửu U Minh thiết, chính giữa hồ lô có khảm một mảnh ngọc thạch màu trắng, bên trong tồn trữ không ít nguyện lực.

Viên Minh mỉm cười. Hồ lô màu đen này còn lớn hơn hồ lô trước kia, cộng với khối Cửu U Minh thiết hắn đổi được lúc trước, coi như đã đủ để khắc được thêm đạo phù văn thứ hai rồi.

Trên miếng ngọc màu trắng ghi chép toàn bộ nội dung Lục Dục Đoạn Tình đại pháp. Nội dung pháp quyết này cũng có sáu tầng khẩu quyết như Minh Nguyệt quyết.

So với Minh Nguyệt quyết tương đối ôn hòa, uy lực Lục Dục Đoạn Tình đại pháp lại mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhưng mà tính tình của Viên Minh lại không hợp với Lục Dục Đoạn Tình đại pháp đầy tính bá đạo. Dù tu luyện công pháp này đến cực hạn có thể chặt đứt liên hệ giữa thần hồn và nhục thân, có thể trường sinh bất tử nhưng hắn vẫn không có ý định từ bỏ Minh Nguyệt quyết mà chuyển qua tu luyện Lục Dục Đoạn Tình đại pháp.

Chẳng qua hắn không rút thần thức ra khỏi ngọc giản màu trắng mà tiếp tục nhìn tiếp xuống bên dưới.

Phía sau đoạn ghi chép Lục Dục Đoạn Tình đại pháp còn có không ít bí thuật hồn tu khiến Viên Minh phải mở rộng tầm mắt.

Với thân phận và địa vị của Lục Dục tôn giả, đương nhiên bí thuật được ghi trên miếng ngọc trắng không thể nào giống như những bí thuật Tịch Thương Khung lưu lại trong ngọc giản hồn tu được.

Xem qua từng bí thuật, trên mặt Viên Minh cũng càng thêm vui vẻ.

Những bí thuật hồn tu này có uy lực to lớn vượt xa dự liệu của hắn. Ngoài bí thuật dùng để công kích còn có bí thuật phòng ngự, cũng có đủ các loại thủ đoạn quỷ dị như mê hồn, tạo mộng, khống chế cự ly xa... như mở ra cho Viên Minh khoảng trời mới về hồn tu.

"Lục Dục tôn giả không hổ là đại hồn tu sống qua ba ngàn năm, may mà lúc trước ta cùng Tịch Ảnh lấy thế sét đánh nhanh chóng đánh giết chủ hồn của lão. Nếu như để lão đào tẩu mất, cứ truy truy đuổi đuổi, ai thắng ai thua thật khó mà nói được." Viên Minh cảm thấy may mắn nghĩ thầm.

Những bí thuật hồn tu này không nhất định phải phối hợp cùng với Lục Dục Đoạn Tình đại pháp, thậm chí có thể phối hợp với Minh Nguyệt quyết thi triển ra được.

Viên Minh tự nghĩ nếu có thể tu luyện thành những bí thuật này, lại tăng trình độ pháp lực của bản thân lên tới Kết Đan hậu kỳ, dù không tiến vào không gian của Thâu Thiên đỉnh thì hắn vẫn có thể đối địch được với tồn tại Nguyên Anh kỳ, chí ít có thể bảo vệ được bản thân mình.

Bí thuật Đại Hắc Thiên Thần chưởng mà lúc trước Lục Dục tôn giả thi triển ra cũng ở trong những bí thuật này.

Căn cứ trên ghi chép của ngọc giản, thần thông này cũng không phải từ hồn lực thuần túy ngưng tụ thành mà là đại thần thông hình thành từ sự kết hợp hồn lực, pháp lực và nguyện lực do Vu Nguyệt thần tự mình sáng tạo ra.

Đại Hắc Thiên Thần chưởng không chỉ công kích thần hồn được mà còn có thể khiến pháp lực bị tổn thương, càng có hiệu quả phong ấn cường đại. Nhất là cực thiện phong ấn các loại pháp bảo, dù là bảo vật lợi hại đến thế nào thì cũng khó có thể thoát được móng vuốt của thần thông này.

Chẳng qua hiệu quả phong ấn chỉ là đi kèm, Đại Hắc Thiên Thần chưởng vẫn lợi hại nhất ở lực công kích kinh người.

Một khi tu luyện chưởng pháp tới cực hạn có thể đánh nát hư không, xứng danh thần chưởng, cũng là thủ đoạn công kích hàng đầu của Vu Nguyệt giáo.

Tuy rằng uy lực của Đại Hắc Thiên Thần chưởng kinh người nhưng tu luyện lại vô cùng gian nan. Không chỉ phải dung hợp hồn lực cùng pháp lực, mà gian nan nhất là phải dung hợp được cả nguyện lực đi vào.

Bên trong nguyện lực ẩn chứa đủ loại cảm xúc hỗn tạp của ngàn vạn tín đồ. Tu luyện Đại Hắc Thiên Thần chưởng cần phải nhét những nguyện lực này vào thân thể, nếu không có thủ đoạn hóa giải, dù có ý chí có kiên định thế nào thì trải qua quanh năm suốt tháng tra tấn cũng sẽ phát điên lên.

Bởi vậy tuy rằng thần thông này lợi hại nhưng ngoài Vu Nguyệt thần, không còn ai trong Vu Nguyệt giáo tu luyện thành được cả.

Lục Dục tôn giả chọn cách luyện hóa nguyện lực như Viên Minh từng làm, chia tách ra phân hồn, để phân hồn tiếp nhận nguyện lực ăn mòn, còn chủ hồn ngưng tụ Đại Hắc Thiên Thần chưởng mới miễn cưỡng tu thành thuật này.

Nhưng mà phân hồn thứ hai cũng tiếp nhận lượng nguyện lực có hạn, Lục Dục tôn giả chỉ có thể tu luyện Đại Hắc Thiên Thần chưởng tới ba bốn phần mười liền không dám tu tiếp, nếu không lúc trước Viên Minh cùng Tịch Ảnh tuyệt đối không ngăn được thuật này.

Viên Minh xem hết phương pháp tu luyện Đại Hắc Thiên Thần chưởng xong, trong lòng không khỏi đại hỉ.

Trước mắt hắn đã có thể rút nguyện lực trong Thâu Thiên đỉnh ra ngoài, mà những nguyện lực đó cũng đã được luyện hóa không còn bất kỳ tạp chất cảm xúc gì, có thể tùy ý rút ra tu luyện.

Đại Hắc Thiên Thần chưởng này cơ hồ là loại thần thông dựa theo bản thân hắn mà thành a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận