Tiên Giả

Chương 655: Truy sát

Ai ngờ La Vĩnh Kỳ vừa dứt lời thì Lạc Chu đã thu vẻ mặt kinh sợ vừa rồi lại, khóe miệng lộ ra một nụ cười giảo quyệt đắc ý: "Tiểu muội ta cũng muốn biết uy lực trận pháp này thế nào đấy, chỉ là La đạo hữu các ngươi mới có thể cảm nhận được."

Cùng lúc đó, bỗng nhiên Tiêu Phương Thành lấy mẫu trận bàn ra, điểm lên phía trên.

Trong nháy mắt tiếp theo, một màn quỷ dị xuất hiện!

Những lưỡi dao gió giữa không trung lại đồng loạt đổi hướng nhắm thẳng về phía đám tu sĩ Sâm La phái.

Các tu sĩ Sâm La phái vội vàng không kịp chuẩn bị, lập tức bị đám dao gió phô thiên cái địa bao phủ, lâm vào trong hỗn loạn, tiếng mắng chửi kêu rên nổi lên bốn phía.

La Vĩnh Kỳ cũng chủ quan nên bị bao phủ trong đám dao gió rậm rạp chằng chịt, có chút luống cuống tay chân. Chẳng qua tu vi gã cao thâm nên nhanh chóng thoát khỏi quẫn cảnh, bảo vệ được bản thân.

"Tiêu Phương Thành, ngươi dám phản bội ta!" Chỉ có điều lúc này gã đã hừng hực lửa giận, mắt sói hung hãn nhìn về phía Tiêu Phương Thành đang cầm mẫu trận bàn.

"La đạo hữu nói chuyện này không ổn. Tiêu đạo hữu vốn chính là minh hữu với Bàn Ti đảo ta, làm gì có chuyện phản bội La đạo hữu?" Lạc Chu khẽ cười một tiếng, pháp quyết trong tay biến đổi, vô số sợi tơ rậm rạp hòa cùng dao gió tấn công về phía La Vĩnh Kỳ.

Mà trong lúc nàng này xuất thủ, hai huynh đệ Hắc Hổ Hắc Báo đã sớm có chuẩn bị cũng đã lấy pháp bảo ra, nhắm hướng nam tử đeo đao cùng Nguyên Anh Trọng Trường Ly của Sâm La phái mà tấn công.

Còn các tu sĩ Kết Đan khác cũng nhao nhao ra tay, tình cảnh nhanh chóng loạn thành một cục.

Dưới sự yểm hộ của vô số dao gió, Viên Minh vẫn có thể ẩn nấp như cũ. Chỉ có điều mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào đám Kết Đan của Sâm La phái, nhanh chóng quét qua một lượt.

Tịch Chính, Tà Nhãn tôn giả, Tây Môn Duệ cũng trà trộn trong đám tu sĩ Kết Đan kỳ Sâm La phái. Bọn họ không ngờ tình huống đột biến như vậy nên cũng đang bận rộn đối phó với dao gió tập kích tới.

Một chỗ của cái bóng mờ phía sau Tây Môn Duệ đột nhiên trở nên nồng đậm, rồi một thanh hắc kiếm bắn ra, nhắm thẳng đầu gã.

Tây Môn Duệ vô cùng cảnh giác. Hắc kiếm vừa xuất hiện thì dưới hai chân gã cũng hiện lên một vòng ánh sáng màu xanh xoay tròn, cả người mờ ảo đi tạo thành tản ảnh lách về phía bên cạnh khiến hắc kiếm đâm hụt vào khoảng không.

Viên Minh cũng từ trong cái bóng hiện tay, hai tay vẫn bấm niệm pháp quyết.

Tây Môn Duệ nhìn về phía Viên Minh, đồng tử đột nhiên co rút lại, la thất thanh: "Là ngươi!"

Viên Minh chợt kinh ngạc. Để tránh hiềm nghi, hắn đã cải biến dung mạo, nhìn bộ dạng Tây Môn Duệ thì hẳn đã nhận ra mình?

Chẳng qua cũng không sao. Hắn vừa nghĩ, tâm niệm đã thúc giục ba đạo phù văn Nguyền Rủa, Diệt Thức, Cuồng Huyết trên Diệt Hồn kiếm.

Tây Môn Duệ phát hiện ra hành động của Viên Minh, ánh sáng màu xanh xoay tròn dưới chân lại bùng sáng, lần nữa lách qua bên cạnh. Đáng tiếc đã không kịp.

Gã chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, tầm mắt tối thui, thần thức bị một lực lượng chặt đứt không cách nào cảm ứng được bất kỳ tình huống gì xung quanh.

"Có chuyện gì xảy ra!" Gã chấn động.

Nhưng gã còn chưa kịp phản ứng thì khí huyết cùng thần hồn trong cơ thể đã hỗn loạn dị thường, rồi phun ra một ngụm máu lớn. Khí tức của gã lập tức suy yếu không ít.

Viên Minh âm thầm tiếc hận. Thần hồn của hắn bị phong ấn trong đài sen bạch ngọc, hồn lực chỉ còn ở Nguyên Anh nên uy lực của ba đạo phù văn giảm mạnh, nếu không chắc chắn đã đánh rớt tu vi Tây Môn Duệ xuống một cảnh giới.

Hắn cảm thán một tiếng, lại không ngừng tay. Diệt Hồn kiếm hóa thành một cái bóng mờ chém ngang qua cổ Tây Môn Duệ.

Tây Môn Duệ kinh hãi nhưng không loạn, đã nhận thấy nguy hiểm bèn không nhiều lời, giơ hai tay lên.

Một đạo đạo kim quang từ trong tay áo gã bay ra, hóa thành một cái chuông nhỏ phía trên đỉnh đầu gã. Chuông quay tít một vòng rồi tản ánh sáng ra bên ngoài, lập tức hình thành một vòng bảo hộ màu vàng nhạt.

Diệt Hồn kiếm chém lên vòng bảo hộ màu vàng, phát ra một tiếng keng thật lớn rồi bị đánh bay ra ngoài.

Viên Minh cau mày lại, không ngờ Diệt Hồn kiếm có uy lực không kém hơn linh bảo phỏng chế mà còn bị chuông nhỏ màu vàng này dễ dàng ngăn cản đến vậy. Xem ra thứ kia cũng là một kiện linh bảo phỏng chế.

Khóe miệng của hắn nhếch lên, Diệt Hồn kiếm đột nhiên biến đổi hình dạng thành cái bóng mờ nhỏ dài, lần nữa chém xuống vòng bảo hộ màu vàng.

Nhưng mà tiếng keng giòn vang lại xuất hiện, Diệt Hồn kiếm hóa thành trạng thái bóng mờ cũng bị ngăn cản mất.

Viên Minh cau chặt mày. Chuông nhỏ màu vàng này lại cao minh như vậy, có thể ngăn cản được cả Diệt Hồn kiếm đã hóa thành hình thái linh thể!

Tây Môn Duệ cảm nhận được vòng bảo hộ màu vàng chấn động hai lần, tuy không nhìn thấy gì nhưng có thể đoán được chuyện xảy ra, trong lòng gã đã không còn chiến ý nữa mà chỉ muốn chạy trốn đi.

Ánh sáng màu xanh xoay tròn dưới chân gã sáng ngời, rồi chạy vọt ra ngoài đại trận.

Viên Minh cau mày. Vất vả lắm hắn mới thừa dịp loạn cục mà chặn được người này, nếu để gã chạy mất thì sau này khó có cơ hội giết chết gã được.

Hắn mạnh mẽ thúc giục phù văn Cuồng Huyết, thần hồn khí huyết Tây Môn Duệ lại lần nữa hỗn loạn, động tác phi độn cũng bởi vậy mà trì trệ lại trong chốc lát.

Vào lúc này, hư không bên cạnh Tây Môn Duệ chấn động lên, một nhánh rễ cây màu đen đột ngột thò ra đâm vào cơ thể gã, dễ dàng xỏ xuyên qua người gã một lỗ máu.

Tây Môn Duệ kêu thảm một tiếng, ánh sáng màu xanh quanh người sáng ngời lên. Cả người gã hóa sáng một tia sáng xanh đâm vào phần rìa ngoài đại trận cấm chế, lóe lên rồi xuyên qua, nhanh chóng chạy thục mạng về phía xa.

Viên Minh lập tức đuổi theo, thi triển Hóa Hư thuật xuyên qua cấm chế.

Nhưng một tiếng bộp vang lên, cảm người hắn lại bị màn sáng ngăn trở không cách nào xuyên thấu đi qua.

Hắn vội phân phó Tiêu lão tổ mở cấm chế ra, tiếp tục đuổi theo.

Viên Minh cùng Tây Môn Duệ giao thủ cực nhanh, lúc này những người khác mãi mới phát hiện động tĩnh phía bên này.

Bàn Ti đảo chủ Lạc Chu thấy vậy lộ ra vẻ mừng rỡ.

Nàng tự thấy tu vi Tây Môn Duệ cao thâm, trong tay không thiếu pháp bảo, dù nàng ta ra tay cũng chưa chắc chiếm thượng phong. Viên Minh lại dễ dàng đánh bại Tây Môn Duệ, thực lực mạnh mẽ còn vượt xa cả nàng dự đoán.

Sắc mặt Tịch Chính và Tà Nhãn tôn giả đều biến đổi, nhất là Tịch Chính. Vẻ mặt ông ta cực kỳ khó coi, lật tay tế ra một kiện pháp bảo màu thoạt nhìn như một cánh cửa nhỏ màu bạc rồi vận pháp lực rót vào bên trong.

Trước người ông ta xuất hiện một cánh cửa màu bạc, bên trong đen kịt không rõ đi thông tới nơi nào.

Tịch Chính nhấc chân bước vào, cánh cửa màu bạc lập tức đóng lại rồi biến mất không còn dấu vết.

"Ồ, chẳng lẽ đây là Đại Diễn Hư Không môn của Tịch gia?" Ánh mắt Tà Nhãn tôn giả lóe lên, cũng bay vọt ra bên ngoài.

Vào lúc này, hư không phía trước gã đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng kim chói mắt, tiếng kêu như xao sơn chấn hải tràn ra, phạm vi tầm hơn mười trượng quanh đây đều đã biến thành một mảnh hải dương màu vàng.

Tịch Ảnh hiện thân trong ánh sáng vàng kim, ngăn cản trước mặt Tà Nhãn tôn giả.

"Ngươi là kẻ nào? Dám ngăn cản ta? Không muốn chết thì cút ngay!" Tà Nhãn tôn giả cau mày nói.

Tịch Ảnh không nói gì, hai tay vung ra, vô số lông vũ màu vàng màu vàng từ trong biển kim quang bắn ra, phô thiên cái địa đánh tới Tà Nhãn tôn giả.

Lông vũ màu vàng chợt xuất hiện, dịch chuyển cực nhanh khiến người ta nhìn mà hoa mắt, không khỏi đắm chìm vào trong đó.

"Chút tài vặt!"

Tà Nhãn tôn giả khẽ quát một tiếng, không hề bị lông vũ ảnh hưởng. Mi tâm gã bắn ra một tia sáng tím, ngưng tụ thành một con sư tử màu tím dài chừng một trượng. Nó rống to một tiếng, một đợt sóng âm quét sạch qua, dễ dàng đánh bay hết đám lông vũ màu vàng, không còn cọng lông vũ nào có thể đến gần Tà Nhãn tôn giả hơn mười trượng cả.

Tịch Ảnh lại không thèm để ý, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Lông vũ Đầy trời nhanh chóng tung bay, vây quanh Tà Nhãn tôn giả hình thành một vòng xoáy màu vàng thật lớn bao vây Tà Nhãn tôn giả vào bên trong. Một chiêu huyễn thuật cường đại gấp mấy lần lúc trước theo vòng xoáy lộ ra.

Hồn lực trong thức hải Tà Nhãn tôn giả cũng trở nên hỗn loạn, gã kinh ngạc, bèn khựng người lại vận công ổn định hồn lực.

Mi tâm gã nổi lên ánh sáng đỏ thẫm, rồi một con mãnh hổ đỏ thẫm bay ra, phun ra từng cơn cuồng phong đỏ hòa cùng đợt sóng âm màu tím của con hổ tím phát ra, ý đồ xé rách vòng xoáy màu vàng.

Về phần Đại trưởng lão Sâm La phái, lão đang kịch liệt giao thủ với Bàn Ti đảo chủ. Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác cũng cùng chém giết với tu sĩ Kết Đan kỳ loạn thành một cục.

Bên phía Bàn Ti đảo có đại trận cấm chế tương trợ nên chiếm được thế thượng phong.

Tây Môn Duệ chạy ra được một khoảng, tầm mắt sáng ngời, ngũ giác cũng được khôi phục, thậm chí pháp lực bị suy yếu cũng có dấu hiệu khôi phục, trong lòng gã cũng thoáng buông lỏng.

Nhưng gã chưa kịp cao hứng bao lâu thì trước mặt đã lóe lên ánh chớp, Viên Minh đạp lên Lôi Vũ xuất hiện, cản đường đi của gã.

"Viên đạo hữu, đây là lần thứ hai ta gặp ngươi, cũng không có thâm cừu đại hận gì, chẳng lẽ không chết không thôi?" Trên mặt Tây Môn Duệ cứng đờ, trầm giọng hỏi.

Viên Minh không định nói gì, Diệt Hồn kiếm lại lần nữa bắn ra. Tử Tinh Cửu Long thương cũng được hắn lấy ra, hung hăng đánh lên vòng bảo hộ màu vàng của gã, đáng tiếc vẫn không công lui về.

Lông mày hắn cau lại, lại lần nữa thúc giục phù văn Nguyền Rủa nhằm tiêu giảm tu vi của Tây Môn Duệ.

Một lực lượng nguyền rủa vô hình bao trùm lên người Tây Môn Duệ.

Vào lúc này, khoảng không phía trước mặt gã chợt nổ tung, một đạo quyền phong đỏ rực như hóa thành thực chất kéo tới đánh tan lực lượng nguyền rủa đi.

Sau đó, Tịch Chính hiển hiện ra.

Viên Minh nhìn Tịch Chính, trong lòng thầm kinh ngạc.

Lần đầu tiên hắn thấy có người thi triển thủ đoạn ngăn cản được lực lượng nguyền rủa của mình.

"Các hạ là ai? Bàn Ti đảo hình như không có nhân vật bản lĩnh như ngươi?" Tịch Chính nhìn Viên Minh chằm chằm, hỏi.

"Tịch thúc thúc, kẻ này là Viên Minh mà Tịch Ảnh từng dẫn về." Tây Môn Duệ thoáng khựng người, nói.

Tịch Chính lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn Viên Minh một lượt, sắc mặt mới chuyển sang lạnh lẽo.

"Các hạ là người của Bàn Ti đảo? Vì đạt được mục đích, Bàn Ti đảo thật không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào." Tịch Chính lạnh giọng nói.

Viên Minh không ngờ Tịch Chính lại nghĩ như vậy, chẳng qua nghĩ đến tình cảnh cả hai đụng mặt tại Tịch gia sơn trang, sau đó lại gặp mặt tại tình huống hiện nay, Tịch Chính có suy đoán như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tình huống trước mắt vô cùng khẩn cấp nên Viên Minh không rảnh giải thích với Tịch Chính. Hắn điều khiển chủ hồn bên trong đài sen bạch ngọc đi thẳng đến bạch sắc hỏa diễm.

Một tiếng xoẹt xuất hiện, chủ hồn bị ngọn lửa màu trắng đốt thủng một lỗ.

Tây Môn Duệ sau lưng Tịch Chính đột nhiên hét thảm lên. Thần hồn trong thức hải cũng bị thủng một lỗ.

Vừa rồi dùng rễ cây đen đâm Tây Môn Duệ bị thương, Viên Minh còn đã phát động ra thần thông Cộng Mệnh kết nối mình và Tây Môn Duệ lại với nhau, cùng chia sẻ thương tổn.

Thần hồn của hắn ở trong trong không gian của Bạch Ngọc Liên đài nên hắn không chắc chắn có thể cộng hưởng được vết thương hay không nên mới thử nghiệm như vừa rồi. Nhìn phản ứng của Tây Môn Duệ thì có lẽ đã đúng như hắn dự liệu.

"Ngươi đã làm gì?" Tịch Chính vội vàng kiểm tra tình huống của Tây Môn Duệ, sau đó mới nghiêm nghị quát hỏi.

Viên Minh làm ngơ không nghe tới, tiếp tục điều khiển hồn vọt tới ngọn lửa màu trắng.

"A!" Thần hồn Tây Môn Duệ lại bị trọng thương lần nữa, trên mặt đã xuất hiện vẻ hôi bại.

Thần hồn của gã không có được năng lực khôi phục mạnh mẽ như Viên Minh, cho nên đã gần như tan vỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận