Tiên Giả

Chương 74: Một chiếc sừng cong

“Nếu người muốn cám ơn thì cám ơn hắn đi, hai chúng ta không ra sức, không dám giành công.” Xích Thuật nhìn Viên Minh, xong nói với thanh niên tóc đỏ.

“Đa tạ vị sư huynh này, hôm nay nhờ có ngươi, nếu không ta chắc sẽ gặp rắc rối lớn.” Thanh niên tóc đỏ vội chắp tay nói cám ơn với Viên Minh.

“Không dám nhận hai chữ sư huynh, tại hạ Hỏa Luyện đường Viên Minh, vừa vào Bích La Động chưa lâu, hai vị này là Mộc Ly, đệ tử Luyện Lô đường và Xích Thuật, đệ tử Luật Quy đường, không biết các hạ tên gì?” Viên Minh không giải thích mà giới thiệu hai người Mộc Ly, sau đó hỏi.

“Tại hạ Lặc Cống, đệ tử Ngự Thú đường.” Thanh niên tóc đỏ gãi gãi đầu, vội vàng giới thiệu.

“Thì ra là Lặc Cống sư huynh, ta từng gặp con chồn lửa này, nó là linh thú yêu thích của Tam động chủ, sao ngươi phải dẫn nó tới chỗ này?” Viên Minh đưa chồn lửa tới rồi hỏi.

Lặc Cống vội vươn tay ra tiếp, có điều chồn lửa vừa vào tay y thì bỗng giãy giụa kịch liệt, miệng còn không ngừng gào thét chi chi, đồng thời còn hung hăng vung chảo cào một hồi lên tay y.

Móng vuốt của chồn lửa khá sắc, lập tức cào tay Lặc Cống rách mấy đường, máu tươi chảy ra ròng ròng.

Y đau đớn kêu lên, đồng thời bàn tay buông lỏng để chồn lửa rơi xuống.

Viên Minh vội vàng vươn tay ra đỡ lấy con chồn lửa.

Nhắc tới cũng lạ, chồn lửa vừa vào tay Viên Minh thì lập tức trở nên ngoan ngoan, chẳng những không giãy giụa làm hắn bị thương, trái lại còn đưa đầu cọ nhẹ vào người hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Lặc Cống, Mộc Ly, Xích Thuật cùng lộ vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ Viên sư đệ chẳng những biết luyện khí mà còn tinh thông thuật ngự thú nữa.” Lặc Cống nói.

“Viên mỗ mới vào tông môn, nào có biết gì về thuật ngự thú, nhưng có điều ta lúc trước từng may mắn gặp được Tam động chủ trong Thập Vạn Đại Sơn, sau đó lúc đi theo bên người nàng có một khoảng thời gian bế con chồn lửa này, có thể là nó vẫn nhớ mặt ta chăng?” Viên Minh nửa thật nửa giả giải thích.

“Thì ra là như vậy.” Lặc Cống ngạc nhiên ồ lên, ánh mắt dường như có hơi thất vọng.

Mộc Ly và Xích Thuật nghe Viên Minh có quen biết Tam động chủ liền liếc nhìn nhau, ánh mắt nhìn Viên Minh bất giác có chút thay đổi.

Kéc…

Một tiếng chim kêu chói tai vang lên, Kim Tình điêu theo tiếng bay tới, Lam Kha và A Cổ Lạp đứng trên lưng điêu, hiển nhiên là do để ý thấy tình huống bên này mà bay tới.

“Lặc Cống, sao ngươi cũng ở đây?” Lam Kha nhảy từ trên lưng điêu xuống, đưa mắt nhìn về phía Lặc Cống rồi hỏi, có vẻ như có quen biết Lặc Cống.

A Cổ Lạp cũng lập tức nhảy xuống theo, chỗ ngực áo gã lờ mờ thấy phồng lên khá nhiều, hiển nhiên là trong khoảng thời gian vừa có lại thu hoạch được thêm không ít.

“Lam Kha sư tỷ, vẫn là do con chồn lửa này thôi.” Lặc Cống gật đầu chào hỏi rồi cười khổ đáp.

“Không phải ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ của Tam động chủ đó chứ?” Lam Kha liếc nhìn con chồn lửa trong tay Viên Minh, hỏi.

“Đúng vậy, có điều cân nhắc không chu toàn lắm. Nhiệm vụ này còn khó hơn ta tưởng tượng lúc trước nhiều, hôm nay nếu không phải được bọn Viên sư đệ hỗ trợ thì suýt nữa đã hỏng việc, xem ra thiên phú về thuật ngự thú của ta không đủ, tốt nhất là dừng nhiệm vụ ở đây thôi.” Lặc Cống thở dài đáp.

“Hai vị đang nói gì vậy? Đừng có chỉ nói cho hai người các ngươi biết, kể cho chúng ta nghe chút coi, Lặc Cống sư huynh là đang chấp hành nhiệm vụ tông môn á?” Mộc Ly nhíu mày hỏi.

Bọn họ tới đây để thu thập Hỏa Phác ngọc, thực sự không muốn nhúng tay vào chuyện khác.

“Mộc Ly sư đệ không cần lo lắng, nhiệm vụ mà ta nói không phải cái gì khác, mà chính là chuyện chăm sóc con chồn lửa này, đây là nhiệm vụ do Tam động chủ ban bố, sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta thu thập Hỏa Phác ngọc.” Lam Kha giải thích.

“Chăm sóc chồn lửa? Còn có loại nhiệm vụ này sao?” Viên Minh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Trông coi một con linh thú thôi mà cũng phải ban bố nhiệm vụ? Nếu chồn lửa thực sự quậy phá, giam lại không phải là xong sao?

“Viên sư đệ ngươi không biết ngự thú, không rõ môn đạo trong đó. Nuôi dưỡng linh thú không phải cứ cho ăn ngon uống đủ là xong, còn phải cẩn thận để ý cảm xúc, uốn nắn tính tình của bọn nó. Con chồn này vẫn đang trong giai đoạn trẻ con, chính là thời kỳ hoạt bát hiếu động, giam cầm thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của nó. Tam động chủ thường bận rộn không có thời gian nên mới ban bố nhiệm vụ này.” Lặc Cống giải thích một tràng.

“Ra là vậy, có điều ta hình như không thấy nhiệm vụ này trong Hành Chấp đường?” Viên Minh lại hỏi.

“Hành Chấp đường nhiều người phức tạp, Tam động chủ vẫn chưa tuyên bố nhiệm vụ ra ngoài, chỉ dặn dò người Ngự Thú đường chúng ta nên trên bia đá nhiệm vụ mới không hiển thị.” Lặc Cống giải thích thêm.

Viên Minh ồ một tiếng, đang muốn nói gì đó thì con chồn lửa trong tay đột nhiên giãy giụa, từ ngực Viên Minh nhảy xuống dưới đất.

Viên Minh giật mình toan đưa tay bắt lại, nhưng chồn lửa lại không chạy trốn mà há miệng cắn quần Viên Minh, lôi hắn về phía xa.

“Kéc kéc kéc!” Kim Tình điêu của Lam Kha cũng phát ra tiếng kêu chói tai, hoảng sợ nhìn về phía ngọn núi lửa khổng lồ.

Mọi người ở đây nhất thời sững sờ.

Đúng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên rung một cái mạnh tới mức lấy thực lực mấy người ở đây cũng suýt ngã xuống.

Không đợi bọn họ ổn định thân thể, mặt đất rung chuyển lần thứ hai, tiếp đó là lần thứ ba…

Viên Minh tái mặt, vội bám vào một tảng đá lớn bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

Vào lúc này, tiếng ầm ầm từ dưới lòng đất dồn dập truyền đến, giống như vô số sấm sét nổ vang, mặt đất rung chuyển dữ dội, tựa như có cỗ cự lực không thể ngăn trở đột nhiên bộc phát.

Mấy người ở đây đứng trước cỗ lực này chẳng khác gì cây con đứng trước giông bão, cơ bản không có hề có sức phản kháng, thân thể lập tức bị ném bay ra ngoài.

Ngay sau đó, một tiếng “Ầm ầm” cực lớn từ đằng xa truyền đến!

Viên Minh cố gắng ngẩng đầu nhìn lên, thần sắc lập tức đại biến.

Chỉ thấy miệng núi lửa chấn động kịch liệt, rồi một cột dung nham cực kỳ to lớn phun trào ra, vô số dung nham đỏ lửa dọc theo ngọn núi khổng lồ trút xuống.

Chỗ mấy người cũng có dung nham cuốn tới.

Viên Minh lập tức thôi động Phi Mao thuật, hóa thành hình thái vượn trắng.

Vượn trắng lực lớn thân nặng, trạng thái ổn định hơn nhiều so với lúc ở dạng người, lập tức lao người lồm cồm chạy như điên xuống phía dưới núi.

Đám Lam Kha ai cũng vội vàng thi triển thủ đoạn, chạy trối chết về phía xa.

Lúc này, mỗi người chỉ có thể lo cho bản thân mình, cơ bản không thể quan tâm người khác được.

Viên Minh liên tục lăn lộn chạy về phía xa xa, không biết té ngã bao nhiêu nhiều, cuối cùng cũng đến được chân núi.

Nếu không phải hình thái vượn trắng da dày thịt béo thì hắn đã sớm ngã vỡ đầu chảy máu.

Dù có da vượn bảo vệ, hắn vẫn bị va đập cho mặt mày bầm dập, miệng mũi chảy máu, trong đầu còn ong ong choáng váng.

Nhưng hiện tại không phải lúc nghỉ ngơi, bởi dung nham đã cuồn cuộn chảy tới chỗ cách không xa sau lưng hắn, hòa tan mọi thứ trên đường đi của nó.

“Chi chi chi…” Tiếng chồn lửa kêu từ phía trước truyền đến, nhìn lại thấy nó đang vội vàng chạy về phía một ngọn núi thấp, cơ bản không bị mặt đất lắc lư ảnh hưởng.

Viên Minh mắt sáng lên, cũng lập tức chạy về phía đó, chỉ sau thoáng chốc đã tới chân ngọn núi thấp.

Hắn thôi động tấm da vượn trắng, tức thì mười ngón mọc ra móng tay sắc bén, dễ dàng đâm vào trong núi đá, rồi nhanh chóng leo lên đỉnh ngọn núi thấp.

Dung nham cuồn cuộn cuốn qua, chảy thẳng tới chỗ cách chân núi mấy dặm mới từ từ dừng lại, mọi thứ nơi dung nham chảy qua đều bị nó nuốt chửng.

Địa chấn do núi lửa phun trào cũng dần dần lắng lại, mặt đất chậm rãi khôi phục lại vẻ tĩnh lặng.

Viên Minh lúc này đã leo gần tới đỉnh ngọn núi thấp, hắn giải trừ biến thân Phi Mao thuật rồi ngã ngửa ra đất, miệng thở hổn hển, lòng vẫn còn sợ hãi.

Chồn lửa nằm sấp bên cạnh hắn, trông khá bình tĩnh.

“Hỏa Sàm Nhi, lần này đa tạ ngươi.” Viên Minh khẽ vuốt đầu chồn lửa.

Vừa mới đây nếu không có chồn lửa nhắc nhở để hắn kịp thời chạy tới ngọn núi thấp này lánh nạn thì hiện tại có tới tám phần đã bị dung nham nuốt chửng, xương cốt cũng không còn.

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, xong đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích những người khác.

Đám Lam Kha, Mộc Ly có linh thú phi hành, chỉ cần có thể kịp thời triệu hoán, bay lên không trung thì hẳn có thể chạy thoát.

Lặc Cống kia hình như không có linh thú phi hành, không biết có chạy thoát được không.

Khắp nơi xung quanh đều là dung nham đỏ lửa, đừng nói người, chim chóc cũng không thấy con nào.

Viên Minh lắc đầu, xem xét tình hình quanh ngọn núi thấp.

Nơi này ba mặt đã bị dung nham bao trùm, cũng mau phía sau còn có một khu vực không có dung nham, lưu lại một lối đi.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi ôm lấy chồn lửa, cất bước đi tới nơi đó.

“Chi chi chi…” Dọc đường đi, chồn lửa đột nhiên hưng phấn kêu ầm lên, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một mảnh dung nham cách đó không xa, trong mắt lộ vẻ khao khát.

Viên Minh dừng bước lại, nhìn tới chỗ mà chồn lửa đang đặt ánh mắt lên.

“Ồ!” Hắn nhíu mày, bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Nền đất khu vực dung nham nổ ầm một tiếng, theo đó một cây gai gỗ thô to đã bị đốt cháy đen nhô ra.

Bên trong cây gai gỗ kiên cường tỏa ra những tia sáng màu lục, chống lại sự thiêu đốt của dung nham, rồi đột nhiên uốn cong hất ra ngoài, giống một bàn tay lớn hắt nước.

“Rào” một tiếng, một mảng dung nham bị gai gỗ hất tung ra, rơi xuống chỗ không xa trước người Viên Minh.

Một thứ hình sợi dài từ dung nham lăn ra, nhìn kỹ thì là vật thể màu đỏ lửa, dài khoảng một thước, hình dạng hơi cong, trông giống như sừng của một con dị thú nào đó.

Cả cái sừng tỏa ánh sáng đỏ lấp lánh, giống như trên mặt có lửa nóng thiêu đốt.

Ánh mắt Viên Minh sáng lên, cái sừng đỏ lửa này dù không có tỏa ra bao nhiêu linh lực chấn động, nhưng chỉ nhìn bề ngoài thôi cũng đã không thể xem thường, Hỏa Phác ngọc còn xa mới có thể so sánh, hẳn là một kiện linh tài phẩm cấp không thấp.

Chồn lửa trước đó như phát điên lao đến dung nham, hẳn chính là vì thứ này?

Chồn lửa hò reo một tiếng, xong lập tức hóa thành một dải bóng mờ nhào qua, cắn vào cái sừng đỏ lửa, trông bộ dáng y như muốn nuốt chửng nó.

“Dừng tay, không phải, dừng miệng!” Viên Minh vội vào nhào tới, tóm lấy một phần khác trên cái sừng.

Thứ này không phải linh tài cấp thấp như Hỏa Phác ngọc, bất kỳ kiện linh tài cấp cao nào cũng có giá trị rất lớn, để chồn lửa cứ thế ăn hết thì quá thiệt thòi.

Chồn lửa ra sức cắn chặt cái sừng đỏ lửa, lực cắn mạnh kinh người, Viên Minh dùng phân nửa khí lực mà cũng không giật ra được.

Hắn thầm cuống quýt, đang định thi triển ít thủ đoạn để đoạt lấy cái sừng cong, bỗng phát hiện răng chồn lửa căn bản không cắn nổi vật này, hàm răng sắc nhọn của nó thậm chí còn không lưu lại được một vết xước trên sừng.

Viên Minh yên lòng không tranh giành nữa, chỉ mỉm cười nhìn chồn lửa.

Chồn lửa cắn đi cắn lại, cắn đến mỏi nhừ răng cũng không gặm cái sừng này được chút nào, chỉ đành hậm hực từ bỏ.

Viên Minh thấy vậy mới cầm cái sừng cong màu đỏ lửa lên, đưa lại trước mắt cẩn thận quan sát.

Vật chạm tay có cảm giác nóng nhưng không bỏng, cầm ở trong tay còn khá dễ chịu, đường vân trên sừng ẩn hiện một ít đồ án hỏa diễm kỳ dị, thoạt nhìn hình như là trời sinh.

“Rốt cuộc là sừng dị thú gì mà ở trong dung nham vẫn có thể bảo tồn hoàn hảo như vậy?” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng, lông mày đột nhiên nhướng lên.

Hắn lúc này đang đứng cách dung nham không xa, nhiệt độ xung quanh cao không chịu nổi, đó giờ vẫn luôn phải ra sức vận công chống cự, nhưng sau khi cầm cái sừng này lên, cảm giác nóng bỏng xung quanh đột nhiên dịu đi rất nhiều, tựa như cái sừng này đang ngăn chặn sức nóng xung quanh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận