Tiên Giả

Chương 480: Tinh Vũ

Những cái đầu máu xám trắng kia trông có hơi dọa người, trên đó mọc ra hai con mắt kép màu đen như mắt ruồi, bên dưới mắt kép là bốn cái răng nanh được da thịt che khuất chỉ lộ ra một nửa. Bốn cái răng nanh đan vào nhau hình thành giác hút đáng sợ. Đằng sau cái đầu là phần thân thể to mọng, nhìn qua khá giống con tằm, tỏa ra sóng yêu lực khá mạnh.

“Yêu thú cấp hai!” Khung Vân kinh ngạc khẽ hô lên.

Giác hút của đám tằm yêu nay đột nhiên phồng lên, phun ra tơ tằm màu tím chụp tới chỗ ba người Viên Minh.

Long Trùng trong mắt dấy lên chiến ý, đưa tay phải chộp tới cạnh người, thình lình lấy ra một cây pháp bảo dạng trường thương tỏa linh quang màu lam lập lòe. Vừa nắm trường thương trong tay, y lập tức quét ngang một đường, tạo ra một thủy nhận dài khoảng một trượng rưỡi cắt tới phía đám tơ tằm.

Thủy nhận mà Long Trùng chém ra tuy được ngưng tụ từ nước nhưng lại sắc bén vượt xa tưởng tượng, đám tơ tằm nhỏ mượt như tóc vừa bị chém trùng liền tách ra làm hai rớt xuống dưới.

Mấy con tằm cũng bị chém thành hai khúc, dịch lỏng màu tím bắn tung tóe, thủy nhận cũng lập tức bị nhuộm tím, độ sắc bén giảm mạnh.

Viu viu viu!

Thoáng cái lại thấy càng nhiều tơ tằm từ trong rừng cây bắn ra, chỉ trong chốc lát đã bọc kín thủy nhận.

Thấy cảnh này, Long Trùng khẽ nhíu mày, tay phải kéo trường thương lại gần, đưa tay trái lên cùng nằm rồi đồng thời truyền pháp lực từ hai tay vào trường thương.

Mười mấy bóng thương lăng không xuất hiện, ánh nước màu lam nhạt quay cuồng rồi ngưng tụ thành một trời thủy nhận đánh về phía rừng dâu.

Cùng lúc đó, một cỗ yêu khí cường đại trong rừng dâu bộc phát, không ngờ lại đạt tới cảnh giới cấp ba, ngay sau đó một sợi tơ tằm màu tím đen lớn hơn trước rất nhiều từ trong rừng bắn ra, cuốn tới phía đám thủy nhận kia.

Thấy vậy, Khung Vân tức tốc đưa tay phải lên bấm niệm pháp quyết.

Pháp bảo phi kiếm của nàng lần nữa xuất hiện, bay lên nằm lơ lửng trên đỉnh đầu rồi cấp tốc xoay tròn, ánh chớp màu tím chớp động trên thân kiếm từ ít hóa nhiều, nhoáng cái liền tụ lại cùng trường kiếm hình thành một đĩa điện quang hình tròn.

Theo ngón tay Khung Vân chỉ về trước, đĩa điện quang lập tức phóng ra mười mấy đạo hồ quang điện, chỉ chớp mắt đã đuổi kịp Long Trùng vừa đánh ra, hòa chung với chúng thành một thể.

Lôi thủy vừa hòa vào nhau, bên trong những lưỡi dao nước trong suốt kia liền thấy những tia điện chằng chịt du tẩu, chẳng mấy chốc đã lấp đầy thủy nhận khiến cho khí thế lôi quang trường nhận càng đáng sợ hơn.

Đám tằm độc cũng phát hiện khí thế này, lập tức phóng thêm một đợt tơ nữa đan xen cùng đám tơ tím đen lúc trước, bên ra một tấm thuẫn to lớn hòng ngăn cản lôi nhận.

Thế nhưng ngay khi hai bên vừa chạm vào nhau, lôi quang dữ dội lập tức thiêu đốt tơ tằm, mùi tơ cháy khét lẹt đột nhiên truyền ra, tấm thuẫn tơ tằm màu tím lập tức hóa thành tro bụi.

Thế tới của lôi quang trường nhận không giảm, hung hăng chém vào trong rừng dâu.

Một mảng lớn dâu rừng sụp đổ, thân thể đám tằm độc bên trong vỡ nát hóa thành từng đoàn chất lỏng màu tím bắn tóe ra.

Một con tằm độc màu tím đen dài hai, ba trượng hiện ra, trông nó vẫn tương đối hoàn chỉnh, nhìn qua có vẻ là con tằm chúa cấp ba kia.

Trên thân con tằm này chằng chịt bảy, tám vết thương, tất cả đều là bị điện quang thiêu đốt, không chỉ đỏ lên mà còn có mùi thịt cháy truyền ra.

Long Trùng phất tay áo phóng ra một luồng sáng màu lam thu thi thể tằm chúa vào.

Viên Minh chứng kiến màn phối hợp của Long Trùng và Khung Vân xong cũng không khỏi thầm tán thưởng.

Long Trùng và Khung Vân đều chỉ là Kết Đan hậu kỳ, cũng không dạng xuất chúng trong số tu sĩ Kết Đan tiến vào đây, nhưng bằng vào thuật hợp kích này, dù là có tu sĩ Kết Đan đỉnh phong tới e là cũng không chiếm được ưu thế, càng không cần phải nói tới đám tằm độc này.

Hơn nữa, nhìn vào trình độ phối hợp thuần thục của hai người này, rõ ràng đã từng hợp tác hỗ trợ nhau nhiều lần, vậy nên ngoài một chiêu vừa rồi ra, e là còn có nhiều thủ đoạn hợp kích khác, uy lực có lẽ còn lớn hơn nữa.

Viên Minh đảo mắt nhìn qua rừng dâu, thấy vẫn còn một ít tằm độc may mắn sống sót, trong khi đó Long Trùng và Khung Vân có vẻ không định ra tay tiếp, hắn lập tức hiểu bọn họ đang muốn xem thực lực mình một chút.

Hắn không hề bận tâm, chỉ cười cười đồng thời đưa tay trái vuốt khẽ Hàn Nguyệt giới, miệng lẩm nhẩm pháp quyết.

Tức thì, một đám sương lạnh màu trắng từ trong nhẫn phóng ra, trông như lững lờ trôi tới phía đám tằm độc nhưng vẫn tới kịp trước khi chúng kịp thoát đi rồi nhanh chóng vây chúng lại.

Theo một tràng những tiếng lốp cốp, những con tằm độc bị hóa thành tượng băng như mưa đá trút xuống, vỡ tan thành nhưng một vụn băng.

“Viên đạo hữu hảo thần thông.” Long Trùng không khỏi lên tiếng tán thưởng.

Viên Minh mỉm cười, khiêm tốn nói: “Chẳng qua là nhờ vào uy lực pháp bảo, không đáng…”

Hắn nói còn chưa hết câu, mặt mày ba người cùng nhau biến sắc, chớp mắt sau đó không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên trời.

Chỉ thấy bên trên một vì sao màu lam có phần ảm đạm giữa bầu trời, bỗng nhiên có ánh hào quang màu xanh lam bừng lên, theo đó một đợt sóng vô hình tỏa ra, trong nháy mắt đã truyền khắp tòa bí cảnh thu hút sự chú ý của mọi người.

Đám người phân tán trên các đại lục không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhanh chóng khóa chặt vào vào ngôi sao vốn trước đó còn đang ảm đạm kia.

Dưới ánh nhìn của bọn họ, ngôi sao kia đột nhiên hạ xuống, kéo theo một vệt lửa màu xanh lam, vạch một dải sáng nhỏ màu bạc trên bầu trời, lao thẳng xuống dưới cho tới khi đụng vào một khối đại lục nằm lơ lửng giữa không trung, hào quang kia mới từ từ tắt đi.

Nhưng ngôi sao băng này mới chỉ là nốt dạo đầu.

Trên bầu trời, ánh sáng màu lam vừa tắt lại lần nữa sáng lên, lần này không phải một ngôi sao đơn lẻ mà giống như thủy triều, có hàng ngàn hàng vạn vì sao tỏa hào quang, thậm chí khiến toàn bộ bí cảnh sáng hơn rất nhiều.

Ngay sau đó, từng vì sao rớt xuống kéo theo những vệt sáng bạc đánh xuống đại địa như mưa trút nước.

Cảnh tượng này nếu đứng bên ngoài nhìn vào đương nhiên là cảnh đẹp, nhưng với đám người trong bí cảnh mà nói, cơn mưa sao băng từ trên trời đổ xuống kèm theo những dải sáng sặc sỡ, những tiếng rít, tiếng va đập kia chẳng khác nào bùa đòi mạng bọn họ.

Những vì sao từ trên trời rơi xuống kia, lúc mới nhìn chỉ là một điểm sáng, nhưng theo thời gian, điểm sáng đó càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng to bằng người thường, kéo theo tàn lửa màu xanh lam xé gió phát ra tiếng gào rít chói tai khiến ai nấy đều cảm thấy nặng nề.

“Xem ra đây chính là Tinh Vũ, mau vào trong rừng, mấy cây dâu này có lẽ có thể cản giúp chúng ta một chút.” Long Trùng lập tức nói.

Viên Minh gật gật đầu nhưng trong bụng lại không đồng tình, trước khi tới đây, người Phù Tang đảo từng nói Tinh Vũ không chỗ để trốn, những cây dâu quanh đây chưa chắc có thể giúp bọn hắn chống được sao băng đổ xuống.

Long Trùng đương nhiên cũng hiểu điều này nhưng trong lòng y vẫn còn ôm một tia may mắn.

Sau khi chui vào rừng cây, ba người vẫn tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, xuyên qua kẽ lá, bọn hắn thấy sao băng càng lúc càng gần, chỉ giây lát nữa thôi sẽ rớt xuống đầu bọn hắn.

Cũng chính vào lúc này, một chuyện khiến bọn hắn chấn kinh xuất hiện, chỉ thấy một viên sao băng nhỏ bằng nắm tay đập lên trên câu dâu lại giống như chạm vào mặt nước, tạo ra một hồi gợn sóng xong liền cứ thế xuyên qua, tiếp tục đập tới hướng bọn hắn mà chẳng hề gây chút thương tổn nào cho cây dâu kia.

Sao băng đã tới, ba người Viên Minh không kịp nghĩ nhiều, lập tức tự mình thi triển thủ đoạn nghênh đón.

Long Trùng lấy ra một cái vòng đồng màu xanh sẫm, bề mặt lập lóe những điểm sáng nhỏ, ném nó tới phía sao băng.

Vòng đồng trên không trung nhoáng cái xong tách ra thành hơn một trăm ảo ảnh, đập tới đám sao băng. Chỉ trong chớp mắt đã có mấy mươi ảo ảnh vòng đồng vỡ vụn biến mất, nhưng chúng cũng cứng rắn đánh lệch quỹ đạo rơi của đám sao băng sang trái. Cuối cùng sao băng rơi xuống mặt đất bên cạnh Long Trùng rồi biến mất trước mắt bọn hắn.

Khung Vân cũng lấy ra một bảo kính màu lam, thoạt nhìn có vẻ cũng là một kiện pháp bảo tinh thần.

Viên Minh trong mắt lóe lên vẻ bất đắc dĩ, lật tay tế ra cốt đao màu trắng.

Hắn cũng đã tìm kiếm trong phường thị Phù Tang thành, tiếc là đi quá muộn, pháp bảo pháp khí tinh thần trong phường thị đều đã bị người ta mua hết, chỉ đành dùng cốt đao màu trắng thế vào.

Phù Tang đảo chỉ cho có ba tấm Thiên Tinh tráo, Tinh Vũ hiện tại vẫn có thể ứng phó được nên bọn hắn đương nhiên không định dùng tới.

Ba người tự mình thôi động pháp bảo chống Tinh Vũ tập kích.

Nhưng chỉ qua chốc lát, Viên Minh đã phát giác có điều không đúng, sau khi quan sát cẩn thận, hắn phát hiện cốt đao mình tế ra sau mỗi lần va chạm với sao băng đều sẽ có một tia sáng màu xanh lam vô cùng mờ nhạt chui vào bên trong, theo thời gian, hắn có thể cảm giác được pháp bảo của mình dần dần trở nên chậm chạp, thậm chí tới mức hắn ra lệnh xong mà sau một cái chớp mắt cốt đao mới chấp hành.

Pháp bảo của Long Trùng và Khung Vân cũng tương tự, chỉ có điều pháp bảo của hai người đều là thuộc tính tinh thần nên mức độ ăn mòn nhẹ hơn cốt đao màu trắng.

“Bảo sao Lữ Trường Phong bảo pháp bảo tinh thần có hiệu quả ngăn cản Tinh Vũ tốt nhất.” Viên Minh thấy vậy thầm nghĩ.

“Tinh Vũ không biết còn tiếp tục bao lâu, không thể cứ mạnh ai nấy đánh thế nào, chúng ta luân phiên dùng pháp bảo ngăn cản, cố gắng giảm tối đa hư tổn cho pháp bảo.” Long Trùng đề nghị.

Viên Minh và Khung Vân cùng gật đầu, ba người xích lại gần nhau, sau đó theo chủ ý của Long Trùng, thay phiên nhau điều khiển pháp bảo ngăn Tinh Vũ tập kích.

Không biết qua bao lâu, cốt đao màu trắng của Viên Minh sắp không chống đỡ nổi, pháp bảo của Khung Vân dù đỡ hơn chút nhưng linh quang đã yếu đi rất nhiều mà Tinh Vũ vẫn không ngừng, thậm chí còn có xu hướng càng ngày càng nghiêm trọng.

Điều này khiến ba người Viên Minh cùng thầm kêu không ổn, trong lòng đồng loạt bắt đầu tính toán xem tốn thêm một kiện pháp bảo hay là dùng phù lục Thiên Tinh tráo thì có lời hơn.

Nhưng đúng lúc này, Tinh Vũ vừa ngay trước đó còn có vẻ càng lúc càng nghiêm trọng lại đột nhiên ngừng lại, ánh sáng màu xanh lam phủ đầy trời đột nhiên biến mất không lưu lại chút dấu vết nào, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Gặp cảnh này, ba người Viên Minh đều ngẩn ra, tựa như chẳng hiểu vì sao Tinh Vũ xuất hiện, càng không biết vì sao nó biến mất.

Nhưng mặc kệ thế nào, điều này cũng có nghĩa bọn họ không phải tốn thêm pháp bảo nữa.

Ba người nhanh chóng buông bỏ nghi vấn trong lòng, tự mình kiểm tra pháp bảo.

Cốt đao màu trắng của Viên Minh đã bị ăn mòn triệt để, hoàn toàn không thể sử dụng được nữa, pháp bảo của Long Trùng và Khung Vân dù còn dùng được nhưng xét theo tình hình Tinh Vũ vừa rồi, tối đã cũng chỉ có thể dùng thêm một lần nữa.

Ba người đều có chút đau lòng, nhưng đau lòng cũng không thay đổi được thực tế pháp bảo bị hư tổn, cả bọn cũng chỉ có thể thở dài, cất pháp bảo đi.

Cũng vào lúc này, Viên Minh đột nhiên phát hiện cảnh xung quanh hình như có chút thay đổi.

Những cây dâu mọc thẳng tắp đột nhiên cao lớn hơn, trong khi đó những vết tích chiến đấu với đám tằm độc lúc trước lại thình lình biến mất, những cái cây bị thương tổn mới rồi giờ đã khôi phục nguyên trạng, còn đám tằm độc vừa rơi lả tả trên đất lại chẳng thấy tăm hơi đâu.

Viên Minh lập tức tỏa thần thức ra xem xét, ngay lập tức hắn kinh ngạc phát hiện, ở chỗ những con tằm độc vừa rồi, hàng trăm hàng ngàn quả trứng tằm đang phi tốc trưởng thành, bên trong chúng đều ẩn chứa linh lực vô cùng dồi dào, giống như chỉ chớp mắt tiếp đây sẽ nở ra vậy.

Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi lập tức nói lại việc này cho hai người Long Trùng.

Long Trùng, Khung Vân nghe xong đều hơi kinh ngạc, có điều hiện tại thực sự không phải lúc để nghiên cứu việc này, để tránh bị tằm độc nở ra ngăn trở làm lãng phí thời giờ, ba người bọn họ không nán lại mà mỗi người tư thu lấy một ít trứng tằm, xong lập tức tiến lên, tăng tốc xuyên qua rừng dâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận