Tiên Giả

Chương 85: Đuổi theo không bỏ

Viên Minh vừa chống sào đẩy khúc gỗ dưới chân nhanh chóng tiến lên, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh, may mà cũng không thấy cái xúc tu đen kia xuất hiện nữa.

Hắn vẫn không dám thả lỏng chút nào, tiếp tục nhanh tay chống sào, đồng thời thôi động Khu Vật thuật hỗ trợ, chỉ chốc lát đã sắp thoát hẳn khỏi khu vực xuất hiện hiện tượng bất thường kia, có điều bất tri bất giác lại đi tới gần chỗ trung tâm hồ Thiên Lô mà Hỏa Sàm Nhi muốn tới khi trước.

Trong sương mù phía trước có thể lờ mờ thấy được một mảng bóng râm, trông có vẻ như là một hòn đảo, Viên Minh thấy thế, sau một thoáng nghi hoặc liền đưa mắt nhìn về phía tiểu gia hỏa trên đầu vai mình.

Hỏa Sàm Nhi giờ phút này đã không còn vẻ hưng phấn lúc trước, thay vào đó đang căng thẳng nhìn bốn phía, khi nãy vòng xoáy và xúc tu đen làm nó chấn kinh không ít.

Viên Minh đưa tay trấn an Hỏa Sàm Nhi một chút, tiếp đó cân nhắc thêm chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định tới chỗ bóng râm trước mắt xem xét tình hình.

Nếu là một hòn đảo thì có thể dừng lại một lát, rồi lần nữa làm một cái bè gỗ.

“Chi chi.” Hỏa Sàm Nhi đột nhiên nhìn về phía sau lưng, miệng phát ra tiếng kêu chói tai, thân thể liên tục run rẩy.

Viên Minh theo tiếng kêu nhìn lại, tròng mắt đột nhiên co rút lại.

Chỉ thấy một cái bóng đen kéo dài đang từ đáy nước nhanh chóng đuổi theo, nhìn kỹ thì chính là bản thể của cái xúc tu màu đen kia.

“Thứ quỷ này vẫn còn đuổi theo!” Viên Minh sầm mặt, bấm niệm pháp quyết điểm ra một cái.

Thanh Ngư kiếm từ trong túi trư vật lóe hiện, rồi lập tức hóa thành một đạo kiếm ảnh màu xanh đâm vào nước hồ, lao thẳng về phía bóng đen kia.

Bóng đen kia có vẻ đã phát hiện ra, nhanh chóng lướt ngang với tốc độ nhanh không tưởng.

Thế nhưng Thanh Ngư kiếm cũng đột ngột chuyển hướng, đồng thời tốc độ nhanh thêm mấy phần, kiếm quang xanh trong dưới nước vẽ ra một chữ Chi.

Bóng đen muốn tránh thêm lần nữa nhưng không kịp, bị Thanh Ngư kiếm quét trúng, vạch ra một vết thương dài hơn một thước, máu tươi ào ạt chảy ra, nhuộm đỏ một vùng nước lớn.

Tiếng gào rít chói tai từ trong hồ nước vang lên, tựa như cú vọ rên rỉ, nghe thê lương tới cực điểm, khiến người ta rùng mình.

Soạt!

Một cái xúc tu màu đen còn lớn hơn cái trước đó từ trong nước bắn vọt ra, lao thẳng về phía Viên Minh, trên xúc tu cũng thấy đầy những sợi hồ quang điện màu lam chằng chịt, trông thế thế tới này là muốn bóp Viên Minh thành thịt nát.

Viên Minh lại khá bình tĩnh, một lân nữa tung người nhảy lên, tế ra lư hương rồi bám một tay vào nó, treo người lơ lửng giữa không trung.

Xúc tu màu đen quấn lấy khúc cây kia rồi dễ dàng xiết nó vỡ vụn.

Viên Minh nhướng mày kinh hãi. Xúc tu màu đen kia chẳng những có lực lượng lôi điện đi kèm mà bản thân nó cũng rất mạnh mẽ, nếu như ở trong nước rồi bị nó cuốn lấy thì kết cục chắc chắn là chết không nghi ngờ.

Hắn đưa tay kết pháp quyết rồi làm một động tác như dẫn đường giữa hư không, tức thì Thanh Ngư kiếm rẽ nước quay lại, rơi vào trong tay hắn.

Thân kiếm bị điện hồ đánh trúng nhưng không thấy lưu lại vết tích. Hắn thu kiếm vào trong túi trữ vật, xong lập tức thôi động lư hương, bay về phía mảng bóng râm đằng trước.

Quái vật màu đen trong hồ nước tuy thực lực cường đại nhưng có vẻ chỉ hoạt động được dưới nước, gặp địch nhân giữa trời không thì chẳng làm được gì, chỉ có thể ở dưới nước truy đuổi không bỏ.

Tốc độ bay của lư hương khá nhanh, chỉ chốc lát đã mảnh bóng râm kia.

Đúng như Viên Minh dự đoán lúc trước, nơi này là một hòn đảo bị sương trắng dày đặc bao phủ, tầm nhìn cực thấp, trong phạm vi mà mắt thường có thể tiếp cận, chỉ thấy đâu đâu cũng là rừng cây tươi tốt, cây cối mọc um tùm.

Quét mắt nhìn thoáng qua bóng đen trong nước, Viên Minh không dám đáp xuống mà tiếp tục bay vào chỗ sâu trong đảo, biến mấy đằng sau một mảng cây rừng tươi tốt.

Bóng đen lúc này mới phát ra tiếng gầm rít không cam lòng rồi quay người chui vào đáy nước, biến mất không thấy gì nữa.

Không bao lâu sau, một thân ảnh xẹt qua ngọn cây đại thụ, bóng Viên Minh xuất hiện, khi thấy bóng đen ở rìa đảo đã hoàn toàn biến mất, khuôn mặt căng cứng của hắn mới buông lỏng, thả người đáp xuống cây đại thụ bên cạnh, bước chân hơi lảo đảo.

Chỉ phi hành trong chốc lát mà pháp lực của hắn đã tiêu hao hơn phân nửa.

“Xem ra không thể tùy tiện sử dụng biện pháp này.” Viên Minh thầm tự nói, thu hồi lư hương rồi đưa mắt dò xét hoàn cảnh xung quanh.

Mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, không ngờ thiên địa linh khí trên đảo này lại vô cùng nồng đậm, gần như không thua sơn môn Bích La Động.

Hắn từng nghe Trần Uyển nói rằng, toàn bộ sơn môn Bích La Động là được xây trên một linh mạch, cộng thêm một ít bố cục đặc biệt mới có thể tạo ra hoàn cảnh linh khí tốt như vậy, chẳng lẽ hòn đảo này cũng có một đầu linh mạch sao?

Hỏa Sàm Nhi không có suy nghĩ lắm thứ như Viên Minh, không còn bóng đen dưới nước uy hiếp, nó lập tức hoạt bát trở lại, hưng phấn nhìn quanh mấy lần, đoạn thừa lúc Viên Minh không để ý, tung người nhảy ra ngoài.

“Quay lại!”

Viên Minh nhanh tay lẹ mắt, đưa tay bắt một phát tóm ngay được gáy, kéo nó quay lại, xong cũng mặc kệ Hỏa Sàm Nhi gào thét phản đối, thu thẳng nó vào trong túi linh thú.

Hắn giờ đã không còn là tên Phi Mao thú nô trước kia, trong những ngày ở trong Bích La Động, hắn đã hiểu thêm không ít điều về tu tiên giới, thấy hòn đảo này có linh khí nồng đậm như vậy, nhất định có điểm bất thường, cần phải cẩn thận.

Viên Minh cẩn thận tra xét từng chút, từng chút xung quanh, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới tựa lưng vào gốc đại thụ, khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển Cửu Nguyên quyết.

Đảo này linh khí nồng đậm, cỏ cây um tùm, linh lực Mộc thuộc tính vô cùng dồi dào nên hắn chỉ một lúc đã khôi phục hoàn toàn pháp lực.

Viên Minh đứng dậy nhìn vào phía trong đảo, im lặng không nói.

Một lúc sau, hắn lấy tấm da vượn ra quấn bên hông theo thói quan, đồng thời một tay khác nắm chặt Thanh Ngư kiếm, bắt đầu bước về phía sâu trong đảo.

Nơi đây ngoài tiếng sóng nước rì rào ra thì hết thảy đều yên ắng, ngay cả tiếng chim hót cũng không thấy.

Viên Minh bước đi vô cùng cẩn thận, tận lực không để phát ra tiếng động, thoáng cái đã tiến lên được hơn trăm trượng, chỉ thấy cây cối phía trước càng lúc càng tươi tốt, lúc này đã cao quá đầu hắn, cộng thêm sương mù ảnh hưởng khiến tầm mắt của hắn chỉ còn chưa tới ba, bốn trượng, chẳng ai biết ngoài phạm vi đó có hung thú nào đang ẩn nấp hay không.

Hắn lúc trước ở trong Thập Vạn Đại Sơn cũng đã gặp đủ loại tình huống, thế mà lúc này chẳng biết tại sao tâm thần lại có phần bất an.

“Xem ra tâm tính ta vẫn còn bất ổn.” Viên Minh lắc đầu, tiếp tục bước tới.

Đột nhiên, một hương thơm kỳ lạ từ phía trước truyền đến, thấm vào tâm hồn, như thể có thể thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng.

Viên Minh mắt sáng ngời, lập tức gia tăng cước bộ thêm một chút, rất nhanh đến trước một cây đào cao tới mấy trượng, chỉ thấy trên cây kết hơn mười trái đào màu đỏ tía to cơ nắm tay, đây cũng chính là nguồn gốc của hương thơm kỳ lạ kia.

Giờ phút này đứng ngay trước cây, hương thơm càng thêm nức mũi mê người, Viên Minh vốn đã lâu không ăn, giờ phút này trong miệng cũng không nhịn được túa nước miếng. Hắn lập tức tung người nhảy lên, đưa tay hái xuống một trái.

Nhưng hắn còn chưa kịp bóc vỏ ăn, một tiếng ‘soạt’ đột nhiên từ rừng cây phía trước vang lên, ngay tiếp đó một con vượn cao hơn trượng nhảy xổ ra.

Con vượn này cả người một màu vàng óng, lông lá trên thân cũng tỏa từng điểm sáng vàng kim, miệng rộng tai lớn, điểm kỳ dị nhất là con vượn này có bốn mắt, hai lớn hai nhỏ nằm song song trên mặt, nhìn qua vô cùng quái dị.

Bốn con mắt của nó cũng lóe ra từng tia, từng tia sáng vàng lấp lánh, nhưng khác với ánh sáng trên người, ánh sáng từ mắt nó cho người ta cảm giác như là thực chất.

Kim viên bốn mắt nhìn thấy Viên Minh và quả đào đỏ tia trong tay hắn, lập tức cuồng nộ rống to rồi lao thẳng qua chỗ hắn.

Viên Minh không hề hoảng hốt, trái lại còn có cảm giác nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng thu quả đào lại, đoạn giơ tay phải lên, theo đó toàn bộ pháp lực trong cơ thể đều được kích phát.

Tiếng “phốc phốc” vang lên.

Mặt đất trước người kim viên bốn mắt vỡ ra, đồng thời bốn cây gai gỗ thô to trồi lên rồi đâm về phía bắp chân kim viên với tốc độ nhanh dị thường.

Mấy ngày nay hắn tuy khổ luyện Minh Nguyệt quyết và Khu Vật thuật, nhưng cũng không lơ là Cửu Nguyên quyết, nhất là việc điều khiển Mộc Thứ thuật càng ngày càng thuần thục, lấy pháp lực hiện tại của hắn đã có thể cùng lúc gọi ra bốn cây gai gỗ.

Kim viên bốn mắt tựa như đã sớm biết Mộc Thứ thuật tập kích, thoáng tung mình nhảy dựng lên, dễ dàng tránh thoát gai gỗ đánh lén, đồng thời kéo theo một cơn gió mạnh lao đến trước mặt Viên Minh.

Viên Minh sớm đã thi triển Vô Ảnh bộ, thân hình kéo theo hai tàn ảnh, nhoáng cái xuất hiện ở đằng sau một gốc cây cổ thụ gần đó.

Cánh tay hắn vừa nhấc lên, tức thì một đạo kiếm ảnh màu xanh rời tay bắn ra, đâm vào phía sau lưng kim viên, nhìn kỹ thì chính là Thanh Ngư kiếm.

Một tiếng “keng” thanh thúy vang lên.

Thanh Ngư kiếm chỉ đâm vào được hơn tấc liền dừng lại, thân thể kim viên tựa như được tạo thành từ sắt thép khiến Viên Minh thầm kinh hãi.

Kim viên bốn mắt giận dữ, trong ngoài cánh tay tráng kiện tỏa ra một tầng hào quang vàng óng, đoạn nó trở tay vung ra.

Theo thanh âm kim loại va chạm lớn vang lên, Thanh Ngư kiếm bị chấn bay ngược ra ngoài.

Viên Minh muốn đưa tay ra tiếp lấy Thanh Ngư kiếm, lại bất ngờ cảm thấy một cỗ cự lực từ trên kiếm truyền tới, khiến cơ thể hắn chấn động mạnh, “bịch bịch bịch” lùi lại liền mấy bước, trong lòng càng thêm giật mình.

Con kim viên bốn mắt đột nhiên xuất hiện có lực lượng quả thực kinh người, vượt xa hắn ở dạng biến thân vượn trắng, hơn nữa người nó còn cứng hơn sắt thép, trước mắt hắn tuyệt đối không phải địch thủ.

Viên Minh triệu hồi Thanh Ngư kiếm rồi dứt khoát nhằm phía rừng cây bên cạnh chạy trốn.

Tấm da vượn bên hắn cuốn ngược lên trên, trong nháy mắt hóa thành hình thái vượn trắng.

Kim viên tựa hồ bị hành vị hái trộm đào tiên của Viên Minh chọc giận, lập tức đuổi theo.

Kim viên thân hình như gió, tốc độ nhanh dị thường, Viên Minh dù đã hóa thành vượn trắng mà tốc độ vẫn thua xa, kết quả chỉ sau thời gian mười mấy nhịp thở mà khoảng cách hai bên đã chỉ còn chưa tới hai trượng.

Hung quang nổi lên trong mắt kim viên, cánh tay phải của nó tựa như pháp khi tỏa ra kim quang như có thực chất, ngưng tụ thành hình dáng một lưỡi kiếm, đoạn chém ngang tới.

“Đây là thần thông gì?” Viên Minh cả người lông tóc dựng đứng, vội vàng thụp người xuống sát đất rồi lăn ra ngoài, miễn cưỡng né được cú chém.

Trong phạm vi hơn trượng phía trước, những nơi kim quang đi qua, tất cả gốc cây lùm cỏ đều bị chém đứt, tạo ra một mảnh đất trống lớn.

Viên Minh thấy thế không khỏi rùng mình ớn lạnh, vội bấm niệm pháp quyết vỗ xuống mặt đất.

Bãi cỏ sau lưng hắn lập tức ầm ầm rung động, đồng thời bốn cây gai gỗ thô to trồi nhanh lên, nhưng chúng không tấn công kim viên mà kết thành một bức tường gỗ chắn trước người nó.

Kim viên vung tay lên, tức thì lưỡi kiếm màu vàng kim lại lần nữa bắn ra, dễ dàng chém đứt bốn cây gai gỗ.

Đúng lúc này, một tiếp nổ nhỏ từ dưới đất truyền lên, đồng thời một mảng khói xám đen thình lình bốc lên, bao phủ phạm vi mấy trượng xung quanh.

Kim viên bốn mắt rống to một tiếng, không khí chấn động tạo thành gió lốc dữ dội, dễ dàng thổi tan khói mù.

Nhưng chính vào khoảnh khắc trì hoãn này, Viên Minh đã kịp trốn xa, bóng dáng gần như sắp biến mất trong rừng cây.

Bốn con mắt của kim viên gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã mơ hồ của Viên Minh, mặt tràn đầy vẻ tức tối, lập tức dậm chân đuổi theo, mỗi lần nhấc chân là bước tới mấy trượng, khoảng cách song phương nhanh chóng bị thu hẹp lại.

Trong lúc đầu óc quay cuồng tính toán, hắn vận dụng Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, hóa thành một bóng trắng xuyên qua rừng cây, đồng thời không ngừng thay đổi phương hướng, cản trở kim viên thể hiện tốc độ bất khả tư nghị của nó.

“Con vượn bốn mắt này rốt cuộc là cái giống gì? Đến giờ vẫn chưa từng nghe qua, thực lực của nó tuyệt đối đạt đến cấp một bậc cao, chỉ e còn là bậc cao đỉnh cấp, khó trách trước đó ta lại hồi hộp vô cớ!” Hắn vừa chạy trốn, vừa động não suy nghĩ tìm cách để có thể an toàn thoát khỏi nó.

Có điều hắn dù sao cũng vừa mới đảo nhỏ này, hoàn toàn mù tịt, thủ đoạn tự thân đã sớm dùng gần hết, trong nhất thời kiếm đâu ra được kế sách thích đáng, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận