Tiên Giả

Chương 133: Linh quang lóe lên

Sau khi cầm hương lên rồi dùng thần thức kiểm tra, hắn vẫn không phát hiện hương này có bất kỳ linh lực ba động gì. Kết quả này giống như nhiều lần nghiên cứu trước đây, tuy có thể chứng minh trong hương không có linh tài nào, nhưng phàm vật trong thiên hạ có quá nhiều loại, làm sao để xác định đây?

Hắn lại cẩn thận nhớ từng chi tiết nhỏ trong hai lần phụ thể trước đây.

Viên Minh cứ như vậy ngồi yên lặng, không ăn không uống như kẻ si ngốc.

Một ngày, hai ngày, ba ngày.

Một tiếng đập cửa đột nhiên truyền đến.

Viên Minh lê tấm thân mệt mỏi đứng dậy mở cửa. Ô Tang đi vào, hưng phấn nói: “Lần này ta có thể xác nhận thêm một loại vật liệu trong đó, rất giống Tùng Mộc phấn.”

“Rất giống Tùng Mộc phấn? Thì ra là thế, Ô Tang tiên sinh vất vả rồi.” Viên Minh gật đầu đáp, trên mặt lại không thấy có vẻ vui mừng.

Trong hơn trăm lần thử trước đó, hắn đã sớm thêm vào Tùng Mộc phấn.

Mà dù là Tùng Mộc phấn thật thì phải làm gì tiếp đây?

“Viên tiểu hữu, thứ cho ta nói thẳng, loại hương đen này của ngươi mới nhìn không có gì đặc, nhưng trải qua thời gian phân tích vừa qua, ta lại cảm thấy hương này không tầm thường. Chỉ cần bỏ thời gian, tâm sức thì chắc chắn sẽ thành công, ngươi đừng lo lắng quá.” Ô Tang khuyên nhủ.

Nếu nói lúc trước gã giúp Viên Minh thuần túy là vì tiền, nhưng giờ phút này, gã thực sự cảm thấy vô cùng hứng thú với loại hương đen này. Hương đen xuất hiện cũng khiến lòng cầu thắng trong gã trỗi dậy.

Viên Minh gượng cười, thời gian rời tông của hắn có hạn, không thể ở mãi trong Cửu Lý miếu được.

Một khi trở về tông môn, muốn mua nhiều loại vật liệu để tiếp tục thử nghiệm là chuyện không thể, hơn nữa hắn còn không ít việc phải lo, chung quy là không khả năng phỏng chế thành công hương đen trong thời gian ngắn được.

Bỏ đi, bỏ đi, về tông môn trước vậy.

“Tiểu hữu xin ta nghe khuyên một câu. Tâm tư của ngươi có chút gấp gáp không yên, trong khi chuyện làm hương của ta vốn lại là công việc cần tỉ mỉ, chậm rãi, chỉ bằng ra ngoài giải sầu một chút, đợi tinh thần khôi phục rồi làm tiếp cũng không muộn. Hôm nay trong miếu tổ chức đại điển tế tự Khuyển Nhan Thần hàng năm, ngươi có thể tới bái một cái.” Thấy Viên Minh im lặng không nói gì, Ô Tang do dự một lúc rồi đề nghị.

Viên Minh không có hứng thú gì với chuyện tế bái quỷ thần của thế giới phàm tục, hắn cũng không tin quỷ thần có thật.

Hắn lắc đầu, vừa định mở miệng từ chối thì bỗng nghĩ lại, nuốt ngược lời định nói trở lại.

Loại tu tiên giả như mình trong mắt người phàm tục chẳng phải cũng được xem như thần tiên trong truyền thuyết sao.

“Khuyển Nha Thần đại nhân ở trong Thiên Cung trên chín tầng mây, có thể quan trắc vạn vật, chỉ cần người thành tâm cầu nguyện, biết đâu có thể được ngài để mắt tới, giúp ngươi hoàn thành chuyện làm hương.” Ô Tang thấy Viên Minh động lòng, bèn nói thêm.

“Khuyển Nha Thần có thể giúp ta?” Viên Minh hỏi lại với vẻ trào phúng.

“Tâm thành thì linh, cứ thử một lần thì cũng có sao đâu.” Ô Tang cười nói.

“Ha ha, ở trong miếu quấy rầy đã nhiều ngày, về tình về lý cũng nên dâng một nén hương.” Viên Minh cũng cười nói. Hắn thấy mình mấy ngày nay quả thực có phần trầm mê trong việc làm hương, sắp sửa tẩu hỏa nhập ma tới nơi, đi xem bọn họ giả thần giả quỷ một phen để giải sầu, cân bằng lại tinh thần cũng là chuyện tốt.

Thế là hắn theo sau Ô Tang, đi tới chủ điện, phát hiện số người tới dâng hương trong miếu nhiều hơn ngày thường rất nhiều.

Chẳng biết từ lúc nào, một tòa pháp đàn được dựng đằng trước pho tượng Khuyển Nha Thần, một người coi miếu mặc trường bào tế tự, đeo mặt nạ đầu hổ đang nhảy múa ở trên đó. Người này lúc thì khua tay, lúc thì múa chân, thỉnh thoảng lại quỳ bái pho tượng Khuyển Nha Thần.

Viên Minh biết đó là vũ đạo kính thần của Nam Cương. Vũ đạo này chỉ được biểu diễn vào ngày lễ hoặc trong một ít đại khánh điển.

“Hiện tại đang tiến hành tế lễ.” Ô Tang nhỏ giọng giải thích.

Viên Minh khẽ gật đầu, lẫn vào trong đám người dâng hương.

Trên bàn thờ trước tượng Khuyển Nha Thần cắm đầy những cây hương, khói hương chầm chậm dâng lên, ngưng tụ trên khuôn mặt Khuyển Nha Thần khiến nó trở nên mờ ảo, càng tăng thêm cảm giác thần bí.

Từng đoàn, từng đoàn dân chúng chúng Nam Cương nối tiếp nhau bước lên dâng hương rồi thành tâm cầu nguyện, bầu không khí trang nghiêm bao phủ toàn bộ viện lạc, khiến Viên Minh thân ở trong đó cũng không khỏi cảm thấy xúc động.

Hắn nhớ lại lần phụ thể trên người Vương Thuận, lúc ở bên ngoài miếu hoàng thành nhìn cảnh tượng dân chúng cầu phúc, khi ấy trong lòng hình như cũng sinh ra loại cảm xúc khó tả như bây giờ.

Hắn quan sát dân chúng bốn phía xung quanh, thấy ai nấy mặt mày trang nghiệm, thần sắc thành kính, hoặc chắp tay trên trán hoặc đặt nắm tay lên ngực, như thể đang cầu xin điều gì đó, hoặc đơn giản là thể hiện lòng thành kính.

Đám đông chầm chậm di chuyển, khách hành hương từng người nối tiếp nhau bước lên, dâng hương kính thần, quỳ bái rồi rời đi.

Hết thảy đều trật tự nề nếp, không cần ai phải nói hay làm gì, mọi người đều tuân thủ khuôn phép, không dám ra bất cứ hành động bất kính nào với thần linh.

Viên Minh cũng theo đoàn người tiến lên.

Khác với những người khác, nén hương trong tay hắn chính là nén hương hắn tự làm, sau khi châm trên ngọn lửa trên cây nến, tỏa khỏi màu xanh trắng kèm một mùi hương khá đặc biệt.

Viên Minh học theo bộ dạng những người kia, nâng hương đặt ở chỗ mi tâm, bái tượng Khuyển Nha Thân ba bái rồi cắm hương vào lư.

Vì dùng lực hơi mạnh nên hai ngón út của hắn đè hẳn vào trong lư hương, dính không ít tàn hương.

Sau khi cắm sâu cây hương, Viên Minh chắp hai tay trước ngực, quỳ gối lên bồ đoạn, vừa dập đầu xuống bái, vừa thầm cầu nguyện trong lòng: Cha mẹ bình an, tu luyện có thành tựu, gặp dữ hóa lành.

Kể cũng kỳ quái, sau khi làm theo nghi thức này, bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ, lo lắng vội vàng của Viên Minh đều tan biết, tâm hồn như được xoa dịu, cõi lòng bình yên đến lạ.

Sau khi vái lạy lần cuối xong, khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn bất giác nhìn về phía tượng Khuyển Nha Thần ở trên đài cao.

Lúc này, pho tượng bị khói hương bao phủ, khuôn mặt sau làn khói càng trở nên mờ ảo.

Ngay khi hắn đang sững sờ, trong số dân chúng Nam Cương ở phía sau đã có người nhỏ giọng nhắc hắn nhường chỗ.

Viên Minh bèn đứng lên, đi về phía cửa miếu.

Ô Tang đang đừng chờ ở bên đó.

“Sao rồi? Ngươi có nhận được chỉ dẫn từ Khuyển Nha Thần không?” Ô Tang hỏi.

Viên Minh lắc đầu không đáp.

“Có lẽ còn chưa tới lúc, hoặc là Khuyển Nha Thần vẫn chưa cảm nhận được thành ý của ngươi.” Ô Tang liếc nhìn Viên Minh một cái, ẩn ý thở dài nói.

Tinh thành sở chí, thu tiền bạn sự?

“Có lẽ vậy… Ô Tang, ngươi đã từng nghe được chỉ dẫn từ Khuyển Nha Thần chưa?” Viên Minh hỏi ngược lại.

“Khuyển Nha Thần xưa nay không nói chuyện cùng con người, chỉ dẫn của ngài có thể ẩn trong tiếng gió, giấu trong mây mù cuộn trào, nằm giữa vì sao trong đêm tối, hoặc trong giấc mơ của kẻ lạc lối.” Ô Tang hơi ngớ ra, tiếp đấy lập tức cười nói, đoạn văn này gã nghe một người coi miếu hay nói, giờ thuộc lòng nói ra một cách vô cùng tự nhiên.

Viên Minh nghe thế cũng không bình phẩm gì, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi có ca ngợi thần hay đến đâu thì thần cũng đâu có nghe thấy, nếu thần linh nghiệm, ngươi cũng không đến nỗi thua táng gia bại sản, phải trốn ở đây!”

Nụ cười trên miệng Ô Tang lập tức biến mất, gã thì thào nói nhỏ: “Không, không, đó là do ta không đủ thành kính…”

Đúng lúc này, tiếng chuông thanh thúy êm tai vang lên, thanh âm rất có lực xuyên thấu, cảm giác như có thể đánh thẳng vào tận sâu trong tâm hồn.

Viên Minh nghe tiếng nhìn lại, liền thấy một người vóc dáng cao lớn, đầu đội mặt nạ đầu chó, thân vận áo choàng rách rưới, một tay cầm một cái chuông nhỏ bằng đồng, tay kia cầm một thanh kiếm nhỏ bằng đồng rất tinh xảo, đang nhảy cà từng từ bên ngoài đi vào.

“Dát Long sư huynh sắp nhảy Na Vũ, mau nhường chỗ cho hắn!” Nói xong, Ô Tang liền kéo Viên Minh tránh qua một bên cửa.

Đám người trong miếu cũng nhao nhao tản ra bốn phía xung quanh, nhường lại khu vực trung tâm.

Dát Long đầu mang mặt nạ nhảy tiến vào khoảng trống giữa sân, một bên ngâm xướng những lời khấn khó hiểu, một bên vừa nhảy vừa lắc chuông đồng.

Viên Minh tuy có thể nghe hiểu tiếng Nam Cương, nhưng thực tế lại không hiểu được lời khấn mang vận luận và âm điệu vô cùng đặc biệt kia, chỉ có điều những tiếng chuông với tần suất không nhanh lắm kia lại một lần nữa đánh thẳng vào linh hồn hắn, khiến hắn không khỏi nhớ tới cái chuông màu trắng bạc chuyên thu hồn phách người chết của Bích La Động.

Viên Minh xem một lát, xong liền định rời đi thì lại bị Ô Tang giữ chặt lại.

“Đã xem Na Vũ thì nhất định phải xem hết, đây chính là thời khắc Khuyển Nha Thần giáng lâm, rất hiếm thấy, giờ đi là phạm vào kỵ húy, sẽ có vận rủi rơi xuống đầu.” Ô Tang nghiêm túc nói.

“Ta không tin.” Viên Minh đáp.

Một con bạc chuyển cả linh hồn vào sòng bạc lại có một trái tim thành kính sao?

Nghĩ đến đây, Viên Minh không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Trong tiếng chuông vang pha lẫn tiếng khấn nguyện, Viên Minh từ từ đưa ánh mắt đặt vào lư hương bên trên đài.

Những cây hương dài cắm trong lư đang bốc khói nghi ngút, từng đoạn tàn hương chậm rãi rơi xuống, đọng lại bên trong lư hương. Tàn hương gần trăm năm qua đều tích tụ trong lư hương trên bàn kia.

Hắn không khỏi xiết chặt nắm đây, làn da cảm nhận được tàn hương vừa dính vào khi nãy.

Giờ khắc này, trong đầu Viên Minh như bị điện giật, lóe lên một đạo linh quang.

Đạo linh quang kia lúc này đã hoàn toàn khống chế tư tưởng và hành động của Viên Minh. Một khắc sau, hắn bước thẳng ra, nghiêng người lách mình như cá bơi, xuyên qua bên cạnh Dát Long, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bước tới trước bàn thờ.

Dát Long cũng không khỏi ngừng khua tay múa chân, Ô Tang thì nhất thời không kịp phản ứng.

Viên Minh không để ý tới những người khác, duỗi một tay ra cắm vào trong lư hương, ngay tiếp đó, chiếc nhẫn trữ vật trong tay hắn lóe sáng thu lấy một chút tàn hương, xong xuôi hắn lập tức quay đầu chạy ra khỏi quảng trường, nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Không khí trong đại điện đầu tiên là yên lặng tuyệt đối, ngay sau đấy là một hồi hỗn loạn.

Đám khách hành hương mang thần sắc khác nhau, có người ngơ ngác không hiểu gì, có người phẫn nộ chỉ trích, lại có người quỳ rạp xuống đất cầu nguyện, khẩn cần thần minh rộng lượng tha thứ.

Tất cả mọi người đều không rõ người thanh niên kia đang làm gì, cũng chẳng hiểu vì sao hắn lại làm như vậy? Có người còn bắt đầu lầm bầm chửi mắng.

Dát Long chưa bao giờ rơi vào tình huống này, ngớ người ra, nhảy tiếp không được mà không nhảy cũng không được, nhất thời không biết làm sao cho phải.

Ô Tang không muốn bị kim chủ của mình đuổi ra ngoài, đành phải tạm buông bỏ lòng thành kính với thần linh, bước lên cao giọng nói:

“Chư vị chớ kinh hoảng, có thể hắn được thần minh chỉ điểm, đây là Khuyển Nha Thần phù hộ, lần nữa giáng lâm.”

Đám người nghe vậy mới ngưng phẫn nộ, nhao nhao quỳ lại xuống đất cầu nguyện, còn Dát Long thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục lắc chuông đồng trong tay, chân tay khua múa, lẩm nhẩm khấn nguyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận