Tiên Giả

Chương 331: Tu sĩ tuyệt không làm nô !

Tám năm trước? Thành Vô Cấu? Thiếu nữ áo trắng?

Trong đầu Trần Thượng hiện lên ba cụm từ này, trước mắt mơ hồ hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ tinh nghịch.

Y thuở còn trẻ vốn háo sắc, đã từng lợi dụng quyền thế gia tộc thỉnh thoảng bắt nữ tử phàm nhân về thỏa mãn. Về sau nữ tử phàm nhân đã không cách nào thỏa mãn khẩu vị của y nên đã bắt đầu chuyển mục tiêu đến những nữ tử tán tu cấp thấp không quyền không thế.

Mà y cũng có thói quen sau khi thỏa mãn xong sẽ giết chết nữ tử đó đi để tránh gặp phải những phiền toái không cần thiết.

Thiếu nữ mặc áo trắng kia chẳng qua chỉ vừa mới bước chân vào tiên đồ. Khí chất tinh nghịch mà thanh thuần cùng với tính nết bướng bỉnh không tuân theo đã khiến y vô cùng ấn tượng. Nếu đã gặp được, đương nhiên y sẽ không bỏ qua.

Trần Thượng cẩn thận nhớ lại bộ dạng thiếu nữ kia, thấy có phần hao hao giống với Phùng Lăng trước mắt. Chẳng lẽ hai người là cha con?

Trong lòng y trầm xuống, ngoài miệng vẫn nói: "Phùng đạo hữu, ta không biết ngươi đang nói cái gì. Đúng là ta lớn lên ở thành Vô Cấu nhưng đã rời khỏi đó hai mươi mấy năm trước rồi, sau khi gia nhập Quy Nguyên tông cũng chưa từng trở về qua, ngươi chắc chắn đã nhận lầm người."

"Thật không? Vậy ta giúp ngươi nhớ lại một chút." Phùng Lăng chậm rãi di chuyển mũi đao màu lam, lưỡi đao sắc bén cắt vào nội tạng Trần Thượng.

"A..." Trần Thượng kêu lên thê lương thảm thiết.

"Bây giờ, đã nhớ ra?" Trường đao trong tay Phùng Lăng ngừng lại, gã chậm rãi hỏi.

"Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì? Ta chính là truyền nhân dòng chính của Trần Gia Bảo thành Vô Cấu, là đệ tử nội môn của Quy Nguyên Tông, ngươi không thể giết ta..." Trần Thượng thống khổ cầu khẩn.

"Ha ha, địa vị không nhỏ như vậy hẳn làm càn không ít chuyện a, là tay này làm?" Khóe miệng Phùng Lăng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhấc chân giẫm lên tay phải Trần Thượng, dùng sức đạp mạnh.

"Rắc!" Một tiếng, cả bàn tay Trần Thượng vỡ vụn thành một bãi thịt nát, xương cốt cũng bị giẫm nát vụn.

Trong tiếng kêu thảm thiết và ánh mắt hoảng sợ của Trần Thượng, chân Phùng Lăng lại đặt chân lên tay kia của y, đạp thành thịt nát.

Trần Thượng lại lần nữa kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, ánh mắt nhìn Phùng Lăng đã mang đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng.

Y đã nhìn ra, Phùng Lăng căn bản không quan tâm y có thừa nhận hay không, chỉ muốn tra tấn y chậm rãi mà chết trong đau đớn.

"Năm năm trước ta đã tra được hung thủ là ngươi. Năm năm này, để báo thù cho con gái, ta từng giây từng phút đều nhìn chằm chằm ngươi. Chỉ là ngươi quá mức nhát gan, một mực trốn ở chỗ an toàn, dù ở trong mỏ quặng vẫn một mực co đầu rút cổ trong chỗ ở của đệ tử Quy Nguyên tông. Lần này nếu không có người tương trợ, không biết phải bao lâu nữa ta mới báo được thù!" Phùng Lăng chậm rãi nói nói, bàn chân đạp lên đầu gối Trần Thượng, giẫm mạnh xuống.

Xương đùi Trần Thượng vỡ vụn, y kêu thảm một tiếng rồi đau đớn ngất đi.

"Thời gian còn lại không nhiều lắm, đã có thể kết thúc được rồi." giọng nói của Hoa Chi vang lên bên tai Phùng Lăng.

Phùng Lăng trầm mặc, sau đó rút thanh trường đao màu lam trở tay bổ xuống.

Huyết quang hiện lên, đầu Trần Thượng bay đi xa.

"Ta đã tuân thủ ước định giữa ngươi và chủ thượng, đã giúp ngươi báo thù xong, còn chuyện ngươi đáp ứng thì sao?" Hoa Chi tiếp tục truyền âm hỏi.

"Yên tâm, ta đã an bài xong hết. Ngươi dựa vào kế hoạch mà làm là được." Phùng Lăng thu trường đao lại, nói.

"Được." Hoa Chi đáp lại một tiếng, sau đó hoàn toàn nín lặng.

Phía trước truyền đến một tràng kinh hô, là các đệ tử thủ vệ Luyện Khí kỳ tuần tra khu vực phòng nghỉ mơ hồ nghe thấy tiếng động bèn chạy đến bên này.

"Đến thật tốt, cùng chôn cùng một chỗ đi." Trong mắt Phùng Lăng mang đầy thù hận, lập tức cầm đao nhào tới.

Mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ này làm sao là đối thủ của Phùng Lăng, trong chớp mắt tất cả đều đã phơi thây tại chỗ.

Phùng Lăng liên tục giết chết mấy kẻ địch mới dần bình tĩnh lại, rồi cầm túi trữ vật của Trần Thượng và mấy tên tu sĩ Luyện Khí kỳ lên, đi thẳng đến khu vực phòng nghỉ.

Trong một gian phòng lớn nằm sâu bên trong khu vực phòng nghỉ, gần hai mươi mấy quáng nô tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang tụ lại, trong đó có cả Xà Vu, Hứa Triệt, Ô Lỗ.

Tất cả mọi người không nói gì, tựa hồ đang chờ đợi gì đó.

Đột nhiên, mặt đất trước mặt mọi người nứt ra, một dây leo từ trong đó phóng ra cuốn lấy mấy cái vòng cổ tên cổ mọi người.

Đám người chợt xao động, nhưng không tránh né.

Một luồng yêu lực cường đại từ trên dây leo trút xuống, dễ như trở bàn tay hủy hoại tất cả cấm chế bên trong vòng cổ.

Mười mấy cái vòng trên cổ mọi người vang lên tiếng "lạch cạch" vỡ vụn rồi rơi xuống đất.

Trên người những người này sáng lên đủ loại ánh sáng, pháp lực đều khôi phục.

"Dựa theo thương nghị lúc trước, bắt đầu hành động!" Một đại hán đầu trọc nói, mười mấy người được khôi phục pháp lực bắt đầu chạy ra ngoài.

Dây leo Hoa Chi lại lần nữa bắn ra, quấn đấy vòng cổ những tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn sót lại, tiếp tục phá vỡ chúng.

Tả Khinh Huy, Xà Vu, Hứa Triệt và Ô Lỗ đều ở trong số này. Bên ngoài thân thể Xà Vu và Hứa Triệt cũng hiển hiện lên quầng sáng màu vàng, đều là tu luyện công pháp thuộc tính Thổ.

Những người này cũng chạy ra bên ngoài, đi giải trừ vòng cổ cho tu sĩ quáng nô khác.

Xà Vu, Hứa Triệt cùng Ô Lỗ cũng đang muốn chạy đi, lại bị Tả Khinh Huy gọi lại.

Hắn phất tay áo, mặt đất chợt sáng lên, có thêm hai kiện pháp khí cùng hai tấm Độn Địa phù.

"Pháp trận phòng hộ trong mỏ này có rất nhiều mắt trận. Xà Vu, Hứa Triệt, các ngươi đều tu luyện công pháp thuộc tính Thổ. Các ngươi sử dụng hai kiện pháp khí cùng Độn Địa phù này đi phá hư cột đá mắt trận kia giúp chủ thượng đi." Tả Khinh Huy nói. Vừa rồi lúc Hoa Chi giải trừ vòng cổ đã đưa pháp khí trữ vật tới cho hắn.

Xà Vu, Hứa Triệt đáp ứng một tiếng rồi lấy pháp khí cùng phù chú, lập tức độn vào lòng đất.

Tả Khinh Huy chuyển hướng qua Ô Lỗ, đang định phân phối nhiệm vụ cho y.

Thế nhưng Ô Lỗ mới vừa đứng bên cạnh hắn lúc nãy đã không còn bóng dáng.

Tả Khinh Huy khẽ giật mình, hắn một mực dùng thần thức cảm ứng xung quanh lại không nhận thấy Ô Lỗ biến mất khi nào.

Chẳng qua hắn cũng không quá để ý, chỉ bay ra ngoài gia nhập vào quá trình giải trừ vòng cổ.

Một truyền hai, hai truyền bốn, bốn truyền tám...

Trong thời gian cực ngắn, chừng bốn mươi, năm mươi tu sĩ quáng nô đã được tự do, khôi phục lại pháp lực.

Phá vỡ vòng cổ cần có pháp lực Trúc Cơ kỳ, bởi vậy đám người Tả Khinh Huy đều chọn giải cứu tu sĩ Trúc Cơ kỳ trước.

Hoa Chi cùng Phùng Lăng mang vũ khí đến, phân phát ra ngoài nhưng vẫn còn chưa đủ dùng, rất ít người có được pháp khí, còn lại đa số vẫn là hai tay trống trơn.

Dù vậy với bốn mươi năm mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã là một lực lượng cực kỳ khả quan rồi.

Chu Bành nằm trong hàng ngũ được giải cứu đầu tiên. Chẳng qua thoát khỏi vòng cổ trói buộc, gã cũng không vui vẻ bao nhiêu, ngược lại vẻ mặt còn mang đầy lo lắng, thậm chí còn có vài phần mờ mịt.

Vào thời khắc này, rốt cuộc đám tu sĩ Quy Nguyên tông phía trước hang ngầm dưới lòng đất đã phát hiện khu vực phòng nghỉ có dị động, hơn mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ mang theo hơn mười tu sĩ Luyện Khí kỳ vội xông đến nơi này.

Chu Tư, Liêu Trung vừa rời đi lúc nãy cũng có mặt trong đó.

Chu Bành bị Quy Nguyên tông nhốt đã nhiều năm, sâu trong lòng đã sinh lòng kính sợ đối với Quy Nguyên tông, vừa nhìn thấy tu sĩ Quy Nguyên tông đánh giết tới, kẻ nào kẻ nấy mặt mà đầy sát ý khiến y vô cùng kinh hãi.

Không ít tu sĩ giống như Chu Bành, nhao nhao sợ hãi lui về phía sau, không còn chút ý chí chiến đấu nào.

Sĩ khí vừa mới dâng lên đã lập tức rớt xuống đáy vực.

"Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô!"

Phùng Lăng đã sớm dự liệu được tình hình trước mắt, tiến lên hét lớn một tiếng, thúc giục trường đao màu lam nghênh đón Chu Tư cầm đầu đám người.

Sau lưng gã cũng có mấy tên thủ hạ thân tín thúc giục pháp khí vừa mới tới tay, theo chân Phùng Lăng đánh về phía trước.

Chu Tư đối mặt với thế công của Phùng Lăng, không chút suy nghĩ mà đưa hai tay bấm niệm pháp quyết, quanh người chớp động hiện ra từng gai nhọn màu sáng bạc, rồi chín thanh kiếm nhỏ màu bạc bay vụt ra. Mỗi thanh kiếm lại có ánh sáng bạc lưu chuyển mang theo khí thế bức người.

Mấy tiểu kiếm xoay quanh người ả, rồi tiến lên đối chiến với trường đao màu lam.

Tả Khinh Huy biết lúc này là thời khắc mấu chốt, nếu không thể thúc đẩy ý chí chiến đấu của những quáng nô này lên thì e là cố gắng trước đó trở thành công dã tràng.

"Chư vị đạo hữu, chủ thượng chúng ta đã quấn lấy Hải trưởng lão, chỉ cần chúng ta đánh tan đám tu sĩ Quy Nguyên tông này là sẽ lập tức thoát được khỏi ma chưởng của bọn họ. Đến lúc đó trời đất bao la mặc ta ngao du. Các vị còn do dự gì nữa? Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô, vì tự do mà chiến!" Tả Khinh Huy cũng hét lên một tiếng, tế Huyết Tinh đồng lên.

Huyết Tinh đồng tách ra một luồng sáng đỏ tươi chói mắt, một viên Huyết Sắc đạn bắn ra, đánh thẳng lên Liêu Trung đang cầm đầu đám người.

Liêu Trung đã từng nhìn thấy uy lực của Huyết Tinh đồng nên rất kiêng kị, vội vàng tế ra một tấm thuẫn màu vàng đen cùng một lá cờ lớn màu vàng, chồng chất ngăn cản trước người.

Linh lực trên tấm thuẫn màu vàng đen cùng lá cờ vàng chấn động mãnh liệt, hiển nhiên cũng thuộc phẩm cấp không thấp.

Huyết Sắc đạn đánh lên tấm thuẫn, phát ra hai tiếng vang khẽ "phốc phốc", dễ dàng xỏ xuyên qua hai kiện pháp khí, đánh thẳng tới Liêu Trung.

Vẻ mặt Liêu Trung chợt biến đổi, vội vàng lách qua bên cạnh tránh đi, đồng thời ánh sáng trắng trên người gã cũng trở nên chói mắt, hình thành nên một màn sáng trắng bao quanh người gã.

"Phập!" Huyết Sắc đạn lại lần nữa dễ dàng đột phá tầng hào quang màu trắng, đánh lên ngực Liêu Trung, chui vào bên trong.

Ngực Liêu Trung bị ăn mòn thành một lỗ máu cỡ miệng chén cơm, vẫn còn đang lan rộng ra. Những nơi bị ăn mòn, không chỉ da thịt mà cả xương cốt cũng bị hòa tan.

Thất khiếu gã đã chảy ra máu tươi, người ngã ra đất, giãy giụa vài cái rồi tuyệt khí. Thân thể gã nhanh chóng hóa thành một đống máu mủ.

Đám tu sĩ Quy Nguyên tông gần đó đều trở nên kinh hãi, đầy hoảng sợ.

Tả Khinh Huy lại không chút bất ngờ. Hắn đã nghiên cứu Huyết Tinh Đồng này hơn một năm, đương nhiên đã nắm giữ hoàn toàn bí ẩn của kiện pháp khí này.

Ống đồng này có thể hòa tan thi thể yêu thú, ngưng luyện thành Huyết Sắc đạn có tính ăn mòn cường đại, tồn trữ bên trong, uy năng cực lớn.

Hôm nay trong ống đồng đang có bốn viên Huyết Sắc đạn. Huyết hoàn mà Tả Khinh Huy công kích Thôi Vũ Nhiên là do thi thể yêu thú cấp hai biến thành.

Lúc này để cổ vũ sĩ khí, phải một chiêu tất sát cho nên hắn mới đánh ra một viên Huyết hoàn từ yêu thú cấp ba ngưng luyện thành. Viên đạn này đến tu sĩ Kết Đan kỳ chưa chắc chống đỡ được, huống chi chỉ là Liêu Trung.

Phốc phốc phốc!

Mặt đất quanh đó rạn nứt, hơn mười ngọn dây leo vừa thô vừa to bắn ra, phô thiên cái địa cuốn tới đám thủ vệ Quy Nguyên tông vừa bị Huyết Tinh đồng hù dọa xong.

"Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô! Chúng ta xông lên!"

"Tu sĩ vĩnh viễn không làm nô! Giết!"

Những quáng nô khác thấy người cầm đầu tu sĩ Quy Nguyên tông đã bị giết bèn giật mình tỉnh người, nhao nhào gào thét thúc giục pháp khí thuật pháp, xông lên đánh giết.

Số lượng quáng nô tu sĩ Trúc Cơ kỳ bên này vốn chiếm ưu thế, lại có thêm đám người Hoa Chi, Tả Khinh Huy đã lập tức ép đám đệ tử Quy Nguyên tông rơi xuống hạ phong, phải liên tiếp lui về phía sau.

Chỉ là nhờ có tu sĩ Trúc Cơ ở Quy Nguyên chỉ huy, đám đệ tử Quy Nguyên tông đã dần dần ổn định lại trận tuyến. Lúc này bọn họ gặp bất lợi nhưng vẫn chưa đến mức tan tác.

Cùng lúc đó, thỉnh thoảng lại có đệ tử thủ vệ từ xung quanh gia nhập chiến đấu, trong khoảng thời gian ngắn hai bên chợt lâm vào cục diện bế tắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận