Tiên Giả

Chương 1026: Giới diện cấp cao

"Còn mấy canh giờ nữa thì mọi người mới đến đông đủ, ngươi dàn xếp mọi người trên đảo trước đi, vừa vặn nhân cơ hội này thử pháp luôn. Đợi các ngươi tề tụ đông đủ rồi ta sẽ sai người gọi ngươi." Mộc đạo nhân khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ hài lòng với việc xử trí của Băng Lan lão tổ, nói.
Viên Minh cũng không có dị nghị gì, cung kính chào từ biệt hai vị lão tổ Đại Thừa, sau đó theo hướng dẫn của Nam Cung Tiên Nhi tới chỗ ở đã được an bài.
Hắn đóng cửa phòng, khoanh chân ngồi xuống, không thể chờ đợi được mà bắt đầu tìm hiểu công pháp huyền ảo này.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh cùng Tát Đậu Thành Binh đều là phân thân thuật nhưng lại cách biệt một trời một vực. Phương pháp này trước tiên cần thi thuật giả lưu lại dấu vết thần thông trên thân người, sau đó bản thân pháp lực bản thân mới có thể triệu hồi ra được một phân thân có thực lực tương đương với bản thể.
Phân thân này có thể tùy ý mượn thần thông của bản thể nhưng cái giá cũng cao không kém. Trong lúc phân thân tồn tại thì bản thể tạm thời sẽ mất đi hết thần thông được mượn nhờ. Hơn nữa một khi phân thân mượn một thần thông, cho đến khi phân thân biến mất thì không thể trả thần thông đó lại được.
Điểm huyền diệu nhất của phương pháp này là ở chỗ có thể cường hành nâng cao thần thông lên ở mức cao nhất. Ví dụ như Viên Minh hiện nay chỉ có thể thi triển thuật pháp hữu hiệu đối với cảnh giới Phản Hư, nhưng nếu hắn có thể triệu hồi ra phân thân thi triển thuật này thì có thể tác dụng được đối với cảnh giới Pháp Tướng.
Mặc dù những thuật pháp thuật pháp vốn không có khả năng tu luyện đến Pháp Tướng kỳ, nhưng Viên Minh có thể cưỡng ép gia tăng uy lực của nó lên, thậm chí còn khiến thần thông sinh ra biến hóa không tưởng được.
Viên Minh đắm chìm trong tham ngộ, qua mấy ngày nhưng lại vẫn không thể tìm được bí quyết nhập môn. Hắn trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc quyết định sử dụng thủ đoạn thường dùng.
Hắn liên hệ mọi người ở Bạch Đế thành, truyền thụ pháp môn Nhất Khí Hóa Tam Thanh cho bọn họ, ra lệnh bọn họ cùng nhau tìm hiểu sớm ngày nắm giữ cửa quan môn trong đó.
Như thế hắn có thể phụ thể lên người bọn họ, học tập lĩnh ngộ của bọn họ.
Những ngày tiếp theo, Viên Minh đóng cửa không ra ngoài, hết sức chuyên chú tìm hiểu công pháp.
Mà Mộc đạo nhân cũng không phái người tới quất rầy, để mặc hắn không bị quấy nhiễu, chuyên tâm tu luyện.
Một buổi sáng sớm nửa tháng sau, ngoài phòng Viên Minh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Hắn chậm rãi mở to mắt, trong lòng khẽ động, biết là có người đến đây truyền lệnh.
"Viên Minh đại nhân, mấy đại nhân khác đã đến đông đủ, lão tổ lệnh cho ta đến báo cho người tập hợp trên đảo giữa hồ." Giọng nói của một nam tử trẻ tuổi cung kính vang lên.
Cửa phòng két một tiếng mở ra, Viên Minh nhanh chóng ra khỏi phòng, nhìn tu sĩ trẻ tuổi kia rồi khẽ gật đầu, nói: "Dẫn đường."
Sau đó không lâu, Viên Minh đã lần nữa đặt chân trên đảo giữa hồ, thấy mọi người đều cung kính bồi tiếp đã lâu, mà Mộc đạo nhân cùng Băng Lan lão tổ lại không có ở đây.
Hắn nhìn quanh bốn phía, phát hiện không ít gương mặt quen thuộc như ẩn như hiện trong đám người.
Đứng mũi chịu sào chính là Tư Mã Trường Cầm, phía sau gã là đám đệ tử Thiên Thánh thư viện. So với lần trước gặp mặt, lần này khuôn mặt gã càng lộ ra tang thương, khí chất nội liễm như thể đã trải qua mưa gió tẩy lễ. Dù chưa đeo đàn cổ nhưng quanh thân gã lại tràn ngập tiếng đàn như có như không làm cho người say mê.
Gã cảm nhận được ánh mắt của Viên Minh bèn ngẩng đầu trông lại, trong mắt cũng không có bao nhiêu địch ý. Gã rời mắt đi, cũng không nhiều lời.
Viên Minh thấy thế cũng không định khiêu khích, lập tức chuyển mắt tới đội ngũ Thái Huyền môn.
Thanh Bình kiếm khách chỉ gật đầu chào hỏi hắn, tay cầm trường kiếm, chân đạp sương tuyết, một bộ thanh sam bồng bềnh tựa như một hiệp khách từ trong họa quyển bước ra, tiêu sái không bị trói buộc.
Phía sau y là Khuyết Nguyệt công tử lại lộ ra vẻ mặt kiêng kị, len lén đánh giá Viên Minh, nét kiêng kị còn pha lẫn nhiều phẫn hận.
Viên Minh lại không để tâm đến gã, lại lần nữa chuyển mắt nhìn về phía đội ngũ Minh Nguyệt cung.
Phía trước đội ngũ có một vị nữ tử mặc quần áo trạng nguyên đỏ, tay cầm quạt giấy đặc biệt gây chú ý. Trên mặt nàng mang theo tự ngạo vui vẻ, đầu khẽ ngẩng cao như đang thưởng thức vẻ đẹp của cây đa trên đảo, như thể chẳng màng gì đến mọi thứ xung quanh.
Người này hẳn là Thánh Nữ đương đại của Minh Nguyệt cung, được xưng tụng là đệ nhất Thủ Giới nhân Hí Trạng Nguyên.
Ánh mắt Viên Minh cũng không lưu lại trên người nàng ta quá lâu mà nhanh chóng chuyển hướng đến Tịch Ảnh trong đám người. Nhận được tin tức của Mộc đạo nhân, hắn cũng đoán Tịch Ảnh có thể sẽ đi theo Minh Nguyệt cung đến Vấn Thiên bí cảnh, lúc này nhìn thấy nàng mới cảm thấy đúng như dự đoán.
Nỗi lo trong lòng hắn chợt buông lỏng, thấy khí sắc Tịch Ảnh vẫn rất tốt, không giống như bị thương, còn cố ý trừng mắt nhìn hắn, miệng làm ra khẩu âm "ta không sao".
Viên Minh cảm thấy không đúng lắm nhưng Tịch Ảnh đã bảo vậy bèn đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, đang định truyền âm hỏi thăm thì đã thấy Tịch Ảnh giơ ngón tay cái lên chỉ chỉ về phía Hí Trạng Nguyên, thủ thế ý bảo chớ lên tiếng.
Hắn đành bất đắc dĩ phải nén nghi hoặc giấu ở đáy lòng.
Đúng lúc này Hí Trạng Nguyên đột nhiên xoay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Viên Minh, bước tới ngăn trước người Tịch Ảnh, chắn ánh mắt Viên Minh lại.
Viên Minh nhíu mày, nhưng nhớ đến lúc nãy Tịch Ảnh đã ra ý bảo trước nên đè nén không vui trong lòng. Hắn đang định rời mắt đi thì chợt phát hiện trong đội ngũ Minh Nguyệt cung còn có một người quen, là Nam Thượng Phong.
Lúc này Nam Thượng Phong lộ vẻ tiều tụy, tâm tình sa sút, thấy Viên Minh nhìn qua cũng chỉ miễn cưỡng cười cười, rồi lại cúi đầu. Viên Minh chợt sinh nghi, nhưng lại không trực tiếp hỏi thăm mà lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Trong những người còn lại, ngoài Hoa Tiên cùng một nhóm tu sĩ Trường Thanh đảo hắn sớm đã bái kiến, còn có thêm một nam tử thanh niên mặc trường bào màu đen. Khuôn mặt y tuấn dật, một đầu tóc dài màu đen buộc thành đuôi ngựa hất qua vai trái. Cột búi tóc là một sợi xích bằng đồng cổ nhỏ, một đầu nối với một con mắt kính thủy tinh được gác trên sống mũi y.
Phát hiện ánh mắt Viên Minh nhưng y không tỏ thái độ gì, cả người như thể một tảng đá, mặt không biểu lộ thần sắc nào.
Viên Minh không quen biết người này, chỉ đang tò mò thân phận của y thì bên tai đã truyền đến tiếng Nam Cung Tiên Nhi nhắc nhở: "Viên đạo hữu, hắn là Khôi Tiên, cũng là một trong những Thủ Giới nhân, am hiểu Khôi Lỗi thuật."
Viên Minh mới bừng tỉnh, không tỏ vẻ gì mà gật gật đầu, thu hồi ánh mắt không nhìn nhiều nữa.
Đợi chừng nửa nén nhang nữa, rốt cuộc mọi người cũng đã có kết quả.
Mộc đạo nhân chợt xuất hiện dưới gốc đa, ông ta nhìn mọi người xung quanh rồi chậm rãi mở miệng: "Đợi đã lâu rồi, Băng Lan đang chuẩn bị giai đoạn cuối, các người tạm theo ta."
Trong nháy mắt tiếp theo, nương theo lấy tiếng nổ đinh tai nhức óc, mặt đất dưới chân mọi người như thể có sinh mạng bắt đầu nhúc nhích.
Trong lúc đó, vô số dây leo từ trong đất bùn chui lên, giống như một con cự xà nhỏ dài ra sức xé rách mặt đất, lôi hết đất đá ra hai bên cạnh, lộ ra một thông đạo tĩnh mịch thần bí nối thẳng xuống lòng đất.
Mọi người theo sát Mộc đạo nhân bước vào trong lối đi này, chỉ cảm thấy xung quanh đầy hắc ám và áp lực, trước mắt lập lòe ánh sáng dẫn dắt mọi người đi tới.
Không biết qua bao lâu, trước mắt chợt sáng tỏ, một tòa đại điện khí thế đập vào mi mắt mọi người.
Không gian đại điện cực kỳ lớn, dù mấy ngàn người đi vào thì cũng không chen chúc được.
Trong đại điện có một đài cao màu xám trắng sừng sững, bên trên có xiềng xích thủy tinh lập loè ánh sáng tím đen quấn quanh, tản mát ra khí tức thần bí khó lường.
Xung quanh đài cao là bảy cột ngọc trụ to lớn, mỗi cột trụ này đều nối liền với đài cao, bị xiềng xích quấn quanh như thể đang thủ hộ lấy bí mật sâu không lường được nào đó.
Sáu cây ngọc trụ trong đó ảm đạm vô quang, chỉ có một cột phía Đông Nam đang được một tầng linh quang màu trắng như tuyết bao phủ. Lúc này Băng Lan lão tổ đang ngồi ngay ngắn phía trên, thần sắc rất bình tĩnh.
Mọi người thấy cảnh này đều cảm thấy kinh thán.
Đúng lúc này, Khôi Tiên đột nhiên mở miệng: "Mộc tiền bối, lần này mở đại môn bí cảnh chỉ có hai vị Đại Thừa là ngài và Băng Lan lão tổ ra tay sao?"
"Bên kia Ma giới liên tục có dị động, tiên quân đã đến, bọn Thanh Liên còn đang tọa trấn ở tại Quy Khư, thật sự không rút thời gian trở về được." Mộc đạo nhân khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Nếu là như vậy có lẽ thời gian duy trì cửa vào Vấn Thiên bí cảnh chẳng phải sẽ rút ngắn lại nhiều sao?" Khôi Tiên nghe vậy, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
"Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu. Nhiều nhất cũng chỉ ngắn hơn một phần ba thời gian. Dù có đáng tiếc thật nhưng cũng không còn cách nào khác." Mộc đạo nhân thở dài.
Nghe vậy, dù đã đoán trước nhưng mọi người cũng đều cảm thấy nặng nề. Bọn họ đều biết Quy Khư ở cực bắc của Xuất Vân giới, không gian nơi đó cực kỳ bất ổn.
Lần thứ nhất Ma giới xâm lấn, Ma tộc bắt đầu từ chỗ đó phá vỡ hư không, tiến nhập Xuất Vân giới. Từ khi đại chiến giới vực kết thúc, cả Ma tộc cùng Nhân tộc Xuất Vân đều đóng quân ở tại Quy Khư, quanh năm chém giết không ngừng.
Trong ngày thường, Quy Khư chỉ có một vị Đại Thừa tọa trấn, hôm nay đã có ba vị Đại Thừa tề tụ, nói rõ hàng rào không gian đã đầy rẫy nguy cơ, tùy thời có thể tan vỡ mà bộc phát ra một lần đại chiến giới diện mới.
Mộc đạo nhân tựa hồ cảm nhận được tâm tình trầm trọng của mọi người, ông ta ngừng một chút rồi chủ động chuyển hướng chủ đề: "Đây là lần đầu tiên các ngươi tới Vấn Thiên bí cảnh, theo lệ cũ ta sẽ giới thiệu cho các ngươi lai lịch bí cảnh này một phen. Khác hẳn với giới diện Xuất Vân, Vấn Thiên bí cảnh thực tế là một giới diện cao đẳng bị sụp đổ, giáp giới với Xuất Vân giới, từng có qua lại với Xuất Vân giới thời thượng cổ, lại không rõ nguyên nhân gì mà tan vỡ chỉ trong một đêm. Sau khi Đại Thừa thượng cổ phát hiện đã thi triển đại thần thông, thành lập một thông đạo tới những chỗ còn ổn định để tiến vào Vấn Thiên giới, thăm dò tìm kiếm bí ẩn."
"Xin hỏi tiền bối, thế nào là giới diện cấp cao?" Viên Minh chợt hiếu kỳ, không khỏi hỏi.
Ánh mắt của những người còn lại cũng nhao nhao nhìn về phía Mộc đạo nhân, hiển nhiên không ít người có nghi hoặc này.
"Cũng như linh mạch phân chia cao thấp, các giới diện khác cũng dựa theo chỉnh thể thực lực cùng mức độ nồng đậm của linh khí mà phân chia đủ loại khác nhau. Xuất Vân giới chỗ chúng ta chính là một giới diện cấp thấp, Ma giới cũng vậy." Mộc đạo nhân giải thích nói.
"Không biết chênh lệch giữa giới diện cấp cao và cấp thấp là bao nhiêu?" Viên Minh lại hỏi.
"Thông đạo đi thông đến Vấn Thiên giới nằm dưới mặt đất Trường Thanh đảo, cho nên thường xuyên có linh khí trong bí cảnh theo khe hở không gian chảy ngược đến, khiến nồng độ linh khí nơi đây cũng tương tự như ở Vấn Thiên giới. Lúc tới đây, có lẽ các ngươi đã cảm nhận được khác biệt?" Mộc đạo nhân mỉm cười đáp.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng chấn động, lập tức hiểu rõ chỗ bất phàm của giới diện cấp cao.
"Giới diện đẳng cấp càng cao thì càng chứa linh khí dồi dào, các loại thiên tài địa bảo cũng đa dạng hơn. Mặc dù Vấn Thiên giới đã bị bể nát nhưng thiên địa linh vật chất chứa bên trong cũng hơn xa Xuất Vân giới cùng Ma giới. Đây cũng là lý do chúng ta muốn các ngươi tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên." Mộc đạo nhân tiếp tục nói.
Mọi người nghe vậy mà nhao nhao gật đầu, trong lòng cũng mang theo đầy mong đợi và kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận