Tiên Giả

Chương 390: Không thể thoát ra

Kết quả là Viên Minh bèn theo đoàn người Cố Chí Bình áp tải thẳng Đào Văn Long qua Hình Phạt đường, cũng đã bắt đầu tiến hành thẩm vấn gã.

Dưới đủ loại thủ đoạn đan dược phù chú cùng pháp khí tra tấn, Đào Văn Long nhanh chóng mở miệng, khai ra hết toàn bộ đầu đuôi ngọn ngành tin tức mà mình biết được.

"Ngươi nói là, gã không phải là Đào Văn Long thật sự mà là tán tu dựa vào thuật pháp cùng dịch dung thế thân hắn?"

Bên trong Hình Phạt đường, Viên Minh nghe được kết quả thẩm vấn của Cố Chí Bình mà đầy kinh ngạc.

"Đúng vậy, bản thân gã chẳng qua là một tán tu thuộc Bắc Minh Tán minh, lần này lẻn vào tông ta làm nhiệm vụ nào đó nhưng người tuyên bố nhiệm vụ chưa nói cho gã biết mục đích cụ thể của nhiệm vụ. Chẳng qua chỉ bảo gã dùng thân phận Đào Văn Long hạn chế xuất hiện, nếu cần sẽ liên lạc với gã." Cố Chí Bình nói thêm.

"Gã mạo danh thế thân, chẳng lẽ các sư huynh đệ của Đào Văn Long không nhận thấy điểm khác thường sao?" Viên Minh cau mày hỏi.

"Tính cách Đào Văn Long tương đối quái gở, thường ngày không có nhiều bạn bè. Huống hồ sau khi gã lẻn vào cũng không gây ra hành động dị thường gì, hầu như không rời khỏi Tú Kiệt phong. Nếu gã không bị Chân sư đệ ngươi phát hiện dùng lệnh bài, e là không ai nghĩ tới gã đã đổi thành người khác." Cố Chí Bình bất đắc dĩ nói.

"Chuyện gã trộm lệnh bài tiến vào kho lưu trữ, rốt cuộc là làm gì?" Viên Minh như có điều suy nghĩ mà hỏi.

"Tựa hồ là tiêu hủy một phần tin tức. Theo lời gã thì nội dung là những chuyện mà Thôi sư đệ Trường Nhạc phong từng trải qua. Hắn cùng một hảo hữu tán tu ra ngoài tìm dược, lại gặp phải một con yêu thú cấp ba, hai người tranh nhau chạy trối chết. Cuối cùng chỉ có Thôi sư đệ còn sống. Vốn tưởng chỉ có vậy, nhưng mấy ngày sau Thôi sư đệ lại gặp người bạn tốt kia hoạt động như người thường. Chẳng qua tính cách người đó trở nên hoàn toàn trái ngược với lúc trước, trí nhớ cũng thiếu hụt. Hắn rất nghi hoặc bèn tìm hiểu kỹ lưỡng, sau đó phát hiện người bạn tốt kia đã chết thật rồi, còn thi thể lại bị một loại quái trùng ký sinh nên nhìn qua tựa hồ như đã sống lại." Cố Chí Bình nói xong cũng chậc chậc miệng lấy làm kỳ lạ.

Nhưng Viên Minh nghe xong lại nghi hoặc: "Đây là tin tức mà Bắc Minh Tán Minh không tiếc vận dụng ám tử đi phá hủy? Nghe qua có vẻ không đáng giá gì."

"Đúng vậy a, cho nên ta cũng đang rầu đây! Ta cũng đã phái người tìm vị Thôi sư đệ kia... Ài, ngươi xem, người đã về tới rồi." Cố Chí Bình nói xong, chợt có người vội vàng đi đến bèn cười cười, vẫy tay gọi hắn.

"Cố sư huynh, ta đi Trường Nhạc phong nghe ngóng một vòng, bọn họ đều nói một tháng trước Thôi sư đệ đã rời khỏi tông môn, đến nay chưa về." người vừa tới mang theo vẻ mặt ngưng trọng nói.

Nghe vậy, Cố Chí Bình và Viên Minh đều trầm mặt lại, trong lòng thừa hiểu vị Thôi sư đệ này đã biết chuyện không nên biết, e là lành ít dữ nhiều rồi.

"Cố sư huynh, xem ra việc này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều. Có lẽ chúng ta nên thông báo đến Phong chủ của quý đường để tránh gây họa." Viên Minh bèn nói ngay.

"Như vậy không hay, dù chúng ta bắt được kẻ nằm vùng nhưng cũng chỉ là cá con, cũng chưa tra được tin tức mấu chốt gì. Chưa kể hôm nay tông môn lại có đại điển, tùy tiện quấy rầy, lão nhân gia người có lẽ sẽ trách tội chúng ta." Cố Chí Bình tựa hồ không muốn như vậy.

Viên Minh đang muốn khuyên nữa, đột nhiên thấy Thẩm Bằng đi tới, phất phất ngọc giản trong tay.

"Chân sư đệ, ngươi nói trúng phóc rồi. Trong hai mươi mốt ngọn núi, có năm ngọn núi kể cả Linh Hình phong có chôn giấu một đạo trận pháp kỳ lạ. Ta đã thỉnh hảo hữu Trận Phù đường tới giúp phân tích trận pháp, đoán chừng sẽ nhanh chóng làm rõ được tác dụng thế nào." Thẩm Bằng hớn hở nói, giọng nói còn mang theo vài phần hưng phấn.

Viên Minh giả bộ kinh ngạc cầm lấy ngọc giản, sau đó mặt mày trở nên nghiêm túc lại.

"Cố sư huynh, ta lại phát hiện thêm một tin tức mấu chốt. Chuyện quá khẩn cấp, kính xin huynh lập tức liên hệ Phong chủ quý đường, nếu có bị trách phạt, ta sẽ tự mình gánh hết." Viên Minh dùng ngữ khí không thể cự tuyệt nói.

Cố Chí Bình dường như cũng nhận thấy có điểm không đúng, do dự một chút vẫn gật đầu, lấy Truyền Âm phù ra.

Không bao lâu, Phong chủ Thính Đào phong là Địch Đào đã từ trên không trung hạ xuống, bước vào trong Hình Phạt đường.

Viên Minh từng tìm hiểu qua tướng mạo Phong chủ hai mươi mốt ngọn núi, vừa thấy ông ta đến, chưa cần Cố Chí Bình tiến lên bẩm báo đã đi tới nghênh đón.

"Địch sư thúc, ta là Chân La, thân truyền của Linh Hình phong, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ngài." Viên Minh cung kính nói.

Địch Đào nhướng mày có chút bất mãn, Cố Chí Bình thấy vậy bèn tiến lên nói rõ Viên Minh chính là người bắt được kẻ nằm vùng trong tông.

Địch Đào đã biết đại khái chuyện nằm vùng này thông qua Truyền Âm phù, cũng biết Viên Minh lập được công lao nên thái độ cũng trở nên hòa hoãn đi. Ông ta gật gật đầu với hắn, ý bảo hắn nói tiếp.

"Khởi bẩm sư thúc, những ngày này đệ tử phát hiện được ba điểm dị thường trong tông. Thứ nhất chính là chuyện tên nằm vùng kia lấy trộm lệnh bài. Thứ hai là sư phụ của đệ tử đã trò chuyện với một lão nhân áo đen trong động phủ. Đệ tử cảm thấy bất an mới chép lại hình ảnh của người nọ, để trong miếng ngọc giản này. Thứ ba là đệ tử phát hiện trên Linh Hình phong có một trận pháp đặc thù bao phủ cả ngọn núi, không biết là kẻ nào bố trí ra. Đệ tử cũng đã ghi chép lại, sau đó cũng phát hiện bốn ngọn núi khác cũng có trận pháp tương tự, tựa hồ như cùng một loại." Viên Minh nhanh chóng nói, tay cũng đưa ra hai miếng ngọc giản.

Ba sự kiện này nếu tách ra từng sự kiện không có gì đáng chú ý, nhưng nếu có thể liên kết cả ba lại, có thể hiểu được ý tứ hắn ám chỉ.

Nghe hắn nói xong, Địch Đào cau mày, quan sát Viên Minh một lúc mới nhận lấy ngọc giãn.

Vừa thấy rõ khuôn mặt của lão giả trong ngọc giản, sắc mặt ông ta đại biến, trong mắt còn dâng lên vẻ hoảng sợ.

Nháy mắt tiếp theo, ông ta bỗng nhiên giơ tay đánh ra một đạo thuật pháp, linh quang màu lam rơi vào người Viên Minh liền hóa thành xiềng xích trói tay chân hắn lại.

Hành động của ông ta khiến mọi người ở đây đều thất kinh, tuy Viên Minh sớm có chuẩn bị nhưng thấy Địch Đào quyết đoán như thế cũng không khỏi kinh ngạc.

"Đệ tử Thính Đào phong nghe lệnh, trước khi ta quay về phải canh chừng kỹ Chân La, không được để hắn chạy thoát, cũng không được dùng hình tra tấn hắn."

Địch Đào nghiêm nghị phân phó một câu rồi vội vàng rời khỏi Hình Phạt đường, cả người hóa thành một đạo độn quang vọt thẳng tới chủ phong của Triêu Thiên tông.

Mọi người thấy Địch Đào vội vàng rời đi đều không hiểu ra làm sao, chỉ có Viên Minh biết ông ta là đi bẩm báo tình hình với lão tổ Nguyên Anh. Hắn thầm thở phào, chắp tay với Cố Chí Bình, bình tĩnh hỏi:

"Kế tiếp làm phiền Cố sư huynh rồi, không biết trong nội đường còn gian phòng yên tĩnh nào không? Cũng tiện cho sư huynh canh chừng."

Sau nửa đêm, tại chủ phong của Triêu Thiên tông.

Hai vị lão tổ Nguyên Anh kỳ quanh năm bế quan không lộ diện đã đột nhiên hiện thân, triệu tập Phong chủ của hai mươi mốt ngọn núi tiến về chủ phong nghị sự. Hội nghị một mực kéo dài đến sáng sớm ngày thứ hai, đến khi tia sáng mặt trời đầu tiên rơi xuống Triêu Thiên tông thì cánh cửa đại điện đóng chặt của chủ phong mở ra, hai mươi mốt vị phong chủ đi vào trong đại điện, nhưng chỉ có mười sáu vị đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, trong Hình Phạt đường cũng nhận được lệnh của Đường chủ Địch Đào, thả Viên Minh ra ngoài.

Viên Minh lại lần nữa đứng dưới ánh mặt trời. Lúc biết được sư phụ mình cùng bốn vị Phong chủ khác ăn nói lỗ mãng nên bị phạt phải diện bích ở chủ phong, hắn không khỏi mỉm cười.

Nhưng nửa canh giờ sau, khi hắn phát hiện mình vẫn chưa rời khỏi huyễn trận, nụ cười trên mặt hắn đã không còn sót lại gì nữa.

Trong sương phòng Linh Hình phong, Viên Minh cau mày đi qua đi lại trong phòng, suy nghĩ có điểm sơ suất nào không.

Qua một phen nỗ lực, đa số nhân tố bất lợi trong trận chiến khiến Triêu Thiên tông bị diệt đều đã bị diệt trừ, còn sót lại có lẽ chỉ có lão giả áo xám thần bí đứng đầu phản loạn mà thôi.

Chỉ là người kia là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể giải quyết được lão sao?

Viên Minh thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn bức tranh treo trên tường.

Bên trong bức tranh là hình ảnh Thân Linh Vận mặc trường bào trắng tinh, ánh mắt như nước, nhu hòa lại thanh tịnh, nụ cười trên mặt lại như ánh nắng ấm áp trong ngày đông.

Trước người ông ta là Chân La mặc quần áo cũ nát đang quỳ xuống bái lạy. Trong tranh, mặt hắn đầy nước mắt như thể trải qua cực khổ không nói thành lời. Bối cảnh phía sau hai người cũng khác hẳn nhau, một sáng một tối trái ngược, như biểu đạt mơ hồ ước mơ cùng khát vọng ở sâu trong nội tâm của người vẽ.

Bên dưới góc phải của bức tranh chỉ có hai chữ - sư phụ.

Viên Minh nhìn chăm chú lên bức tranh, chỉ cảm thấy trong đầu chợt sáng tỏ. Trí nhớ từ sau khi tiến vào trong ảo trận ùn ùn kéo đến, cuối cùng đã hoàn toàn kết nối với nhau.

Thân Linh Vận là hồn tu, còn xưng hô với lão giả áo xám là sư tôn. Nhưng từ động tĩnh mà lần trước lão giả áo xám ra tay có thể thấy lão không phải là hồn tu.

Vậy công pháp hồn tu của Thân Linh Vận là ai cho? Chẳng lẽ nhờ kỳ ngộ đạt được?

Nhưng pháp hồn song tu khó khăn thế nào, Viên Minh dựa vào Thâu Thiên đỉnh cùng rất nhiều cơ duyên mới miễn cưỡng đi tới một bước này, Thân Linh Vận vừa nằm vùng trong Triêu Thiên tông lại che giấu thân phận hồn tu với lão giả áo xám thì lấy đâu ra tài nguyên cung dưỡng cho bản thân đi đến một bước này?

Ngoài ra tin tức mà Bắc Minh Tán minh phải đặc biệt phái người tới hủy diệt đi chỉ nói về một loại yêu thú đặc thù, làm sao phải trả giá lớn như vậy chỉ để xóa bỏ tin tức đó đi?

Nếu như liên hệ vấn đề này với hai chữ "hồn tu" thì hết thảy vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.

Thủ đoạn của Hồn tu, ngoại trừ các loại thuật pháp như huyễn thuật này kia, theo bản chất mà nói thì cũng chỉ là thần hồn luyện hình mở rộng ra mà thôi.

Nếu biết luyện hình của hồn tu là gì, có thể không hoàn toàn suy đoán ra được năng lực cụ thể của hồn tu đó nhưng ít nhất cũng có thể hiểu đại khái phạm vi năng lực của hắn.

Như huyết bức của Sa Hạo và Đại trưởng lão, đặc điểm nổi bật nhất liên quan đến "Sóng Âm", mà hồn nha của Viên Minh thì mấu chốt nhất nằm ở "Viễn Du".

Bắc Minh Tán minh xóa đi tin này, có lẽ trong đó ẩn chứa tin tức mấu chốt nào đó.

Ý thức được điểm này, Viên Minh không nói hai lời mà phóng ra khỏi sương phòng, lo lắng chạy tới Hình Phạt đường, tìm tới Cố Chí Bình, nói thẳng:

"Cố sư huynh, xin giúp ta thông báo với Địch sư thúc một tiếng, ta có chuyện quan trọng bẩm báo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận