Tiên Giả

Chương 841: Chuyện càng để tâm hơn

“Bây giờ ta đã đem thần thông Lục Giáp Kỳ Môn tu luyện đến cảnh giới viên mãn, gần nhất thì đang khổ tu Viên Quang Thuật, môn thuật pháp này có mức độ tinh diệu hơn xa rất nhiều so với dự liệu của ta, đặc biệt là khi dùng để truy tung kẻ địch, càng thêm thuận lợi.” Tịch Ảnh nói, nhưng lại chưa nói xem bản thân có ngưng kết ra đạo ấn hay không.

“Bình thường thì ngươi tu luyện Lục Giáp Kỳ Môn và Viên Quang Thuật lúc nào?” Viên Minh cũng không tiếp tục hỏi thêm mà hỏi sang chuyện khác.

“Ngươi muốn dùng Thâu Thiên Đỉnh phụ thể ta để học tập hai môn thần thông này?” đôi lông mày của Tịch Ảnh nhíu lại.

“Ai bảo thiên tư của Tịch Ảnh ngươi hơn xa ta chứ, nếu để cho chính ta tu tập, còn không biết đến tận lúc nào mới đăng đường nhập thất, còn muốn tới mức độ như ngươi, liền càng thêm xa vời.” Viên Minh cười nói.

Nghe ngữ điệu lấy lòng của Viên Minh, Tịch Ảnh khẽ hừ một tiếng, nói ra : ”Muốn ăn hôi kinh nghiệm tu tập của ta cũng được, nhưng mà ngươi phải giúp ta lấy một pháp trận cấp sáu có công năng phòng ngự thật mạnh từ chỗ Tô Dĩnh Tuyết đi.”

“Pháp trận phòng ngự cấp sáu, bên ngươi gặp phải cái gì phiền toái sao?” Viên Minh nghe thế thì vội hỏi.

“Không có, ta dựa vào cây đại thụ Thiên Bằng Thương Hội này thì có nguy hiểm gì chứ, chẳng qua tính nắm giữ một cái át chủ bài để phòng bất trắc thôi.” Tịch Ảnh nhàn nhạt nói ra.

“Được, ta sẽ nghĩ biện pháp.” Viên Minh vừa nói vừa dò xét Tịch Ảnh vài lần.

“Bình thường ta hay tu luyện giờ Hợi, sau giờ Tý ba khắc hơn một chút thì sẽ ngừng.” Tịch Ảnh suy nghĩ một chút rồi nói.

Viên Minh nhớ kỹ thời gian biểu tu luyện của nàng, sau đó hỏi : ”Ngươi còn muốn ở Tuyết Tĩnh quốc thêm bao lâu nữa, cái chuyện Thiên Hỏa ở Vạn yêu Sơn Mạch lúc trước nói, bây giờ tình huống thế nào rồi?”

Mặc dù Ô Lỗ ở Vạn Yêu Sơn Mạch nhưng mà hắn chỉ một thân một mình lẻ loi, lại thích độc lai độc vãng, nên tin tức nắm giữ còn lâu mới có thể so được với Thiên Bằng Thương Hội.

“Căn cứ vào tin tức mà Thiên Bằng Thương Hội sưu tập được, thì ngày hôm có vẫn không thấy sự xuất hiện của Thiên Hỏa, nhưng mà số người tụ tập đến Vạn Yêu Sơn Mạch lại ngày càng nhiều, như thế nào, ngươi cũng muốn đánh chủ ý lên Thiên Hỏa?” Tịch Ảnh hỏi.

“Thiên Hỏa là cơ duyên trân quý bực nào chứ, ta không dám có cái hy vọng xa vời này, chỉ là có chút tò mò mà thôi.” Viên Minh lắc đầu nói.

“Diện tích của Vạn Yêu Sơn Mạch quá lớn, muốn tìm một cái cơ duyên , có khi phải tốn mất mười đến trăm năm, cũng chưa chắc đã có thể tìm được, nếu như ngươi đối với Thiên Hỏa có hứng thú, thì cứ tới là được, thời gian chắc chắn còn kịp.” Tịch Ảnh khẽ cười một tiếng, rõ ràng là không tin lời vừa rồi Viên Minh nói.

“Chờ ngươi xử lý xong chuyện ở Tuyết Tĩnh quốc, đi Vạn Yêu Sơn Mạch rồi nói sau.” Viên Minh không tiếp tục che giấu, chỉ là hắn còn chưa săn giết được con Yêu thú cấp sáu thứ hai, nên trước mắt còn chưa định rời khỏi Đông Cực Hải.

“Ngươi là định ở Thâm Uyên săn thêm con Yêu thú cấp sáu nữa? Yêu thú cấp sáu ở Vạn Yêu Sơn Mạch nhiều hơn, việc gì phải ở chỗ Thâm Uyên đó mạo hiểm làm gì?” Tịch Ảnh nói ra.

“Tình huống ở Vạn Yêu Sơn Mạch quá mức phúc tạp, tuy có vô số Yêu thú, nhưng không có chỗ nào là không có tu sĩ, bằng thực lực của ta bây giờ, chưa thể có cách nào chính diện chống lại Yêu thú cấp sáu, săn thú ở Vạn Yêu Sơn Mạch thực ra còn mạo hiểm hơn nhiều so với ở Thâm Uyên này.” Viên Minh lắc đầu nói.

Tịch Ảnh nghe vậy không nói thêm nữa.

“Đúng rồi, ta đã có được đan phương của Pháp Tướng Đan, ngươi hẳn là rất nhanh cũng sẽ dùng đến.” Viên Minh đem đan phương Pháp Tướng Đan nói lại cho Tịch Ảnh.

Ánh mắt của nàng khẽ chớp, không nói gì.

Sau đó, hai người lại trò chuyện thêm một chút chuyện vặt vãnh nữa, ý thức Viên Minh liền trở về.

Sau khi hắn nghĩ một lúc, thì tiếp tục canh cửa cho Vân La tiên tử bế quan.

Bảy ngày sau, ở trong một căn phòng gian gọn gàng, tại vùng đất Hư Vô của Ma Giới.

Tô Dĩnh Tuyết một thân áo trắng đang ngồi ở trước bàn, tay nâng bút viết tâm đắc trận pháp lên tờ giấy trắng đặt ở trước bàn, bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt một cái, ý thức liền không bị khống chế chìm xuống dưới.

Mốt thoáng qua đi, con ngươi của nàng lại ánh lên dị sắc, ánh mắt cũng lặng lẽ phát sinh biến hóa.

Ý thức của Viên Minh nhập vào thân thể của nàng, tiếp quản quyền khống chế thân thể này.

Hoàn thành phụ thể xong, Viên Minh lập tức tìm tòi trên mặt bàn một lúc, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một cuốn sách được đặt ở bên dưới một chồng sách dày , đó là một cuốn sổ có bìa màu xanh lam, được hai người dùng để liên lạc với nhau.

Yêu cầu trận pháp phòng ngự cấp sáu của Tịch ảnh, đối với người khác mà nói thì có lẽ là khó khăn, nhưng Viên Minh muốn hoàn thành cũng rất đơn giản.

Trước đó, Tô Dĩnh Tuyết mời hắn hỗ trợ dò xét không gian truyền tống trận của ngục giam hư vô, đổi lại sẽ giúp hắn đột phá Trận Pháp SƯ cấp sáu, hắn cũng chuẩn bị đáp ứng cái giao dịch này.

Một khi bản thân đột phá Trận Pháp Sư cấp sáu, thì thiết kế ra một cái trận pháp phòng ngự cấp sáu cũng không có gì khó khăn cả.

Viên Minh đưa tay rút quyển sổ lam ra, đang định đọc qua thì chợt nghe ở bên ngoài phòng giam truyền đến bước chân nặng nề, hắn vội lập tức nhét cuốn sổ lại chỗ cũ.

Tiếng bước chân đến phía ngoài phòng giam, lại là một vị thanh niên khôi ngô có một mắt, ánh mắt của gã lăng lệ, lộ ra sự hung ác, giống như một con sói cô độc.

Trong lòng Viên Minh hơi chấn động một chút, mặc dù hắn chưa thấy qua người này, nhưng mà khí chất dung mạo đặc biệt như thế thì không có khả năng nhận lầm, người này chính là một trong sáu vị đại ngục trưởng, tên là Lê Tranh.

Chờ một chút, không thấy gã nói chuyện, Viên Minh đành phải đứng dậy, trên mặt duy trì bộ dáng phong khinh vân đạm, nhìn sang hỏi.

“Lê Tranh đại nhân có việc?” giọng điệu không kiêu ngạo cũng không tự ti, dò hỏi.

Lê Tranh đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, giống như đang tìm tòi nghiên cứu cái gì.

“Không có gì, ngươi cứ làm chuyện của mình, không cần để ý.” Lê TRanh lãnh đạm nói.

Nói xong, gã cũng không định rời đi ngay, mà vẫn đứng ở bên ngoài phòng giam, nhìn chằm chằm vào bên trong.

Viên Minh thấy thế, đành phải quay người trở về ngồi trước bàn, bắt đầu đọc qua bút ký mà trước đó Tô Dĩnh Tuyết đang viết, trong lòng suy6 nghĩ chập trùng.

Lê Tranh thân là một trong sáu vị đại ngục trưởng, sẽ không vô duyên vô cớ chạy tới nơi này, chẳng nhẽ vị Địa Ngục Ma Quân kia đã nhận ra cái gì?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Viên Minh cho là mình sẽ phải chờ mãi như thế này cho tới lúc hết thời gian phụ thể, coi như lần này tiêu hao vô ích, thì bỗng sau lưng tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, Lê TRanh rời đi.

Trong lòng Viên Minh thoáng thở dài một hơi lập tức rút cuốn sổ bìa lam, lật ra xem.

Lật qua vài tờ, Viên Minh nhanh chóng tìm thấy mấy chỗ tin tức mà Tô Dĩnh Tuyết lưu lại cho hắn, đều là hỏi thăm có thể làm cái giao dịch lần trước nàng nói hay không, ngữ khí càng lúc càng lo lắng khẩn cấp, cái tin tức cuối cùng thậm chí còn biểu thị, chỉ cần Viên Minh giúp nàng điều tra rõ tình huống của không gian truyền tống trận, thì ngoại trừ giúp hắn tiến giai trận pháp sư cấp sáu ra, còn có thể lại đáp ứng một cái yêu cầu nữa của hắn.

Viên Minh cười nhạt một tiếng, quả quyết nâng bút, đáp ứng yêu cầu của Tô Dĩnh Tuyết.

Đồng thời, hắn thuận thế đưa ra yêu cầu của Tịch Ảnh, muốn một bộ trận pháp phòng ngự cấp sáu.

Sau khi viết xong, Viên Minh lại đem cuốn sổ màu lam khoan thai đặt ở trước mặt Tô Dĩnh Tuyết, mà lúc này thì thời gian phụ thể đã hết, Ý thức của hắn trở về.

Tô Dĩnh Tuyết hoảng hốt một cái, phảng phất như nàng chỉ vừa mới thất thần một cái trong lúc viết chữ, liền chợt phát hiện ra bút lông trên tay mình chẳng biết đã buông xuống từ lúc nào, cuốn sổ chép tay có bìa màu lam thì lại đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Là vị cao nhân thần bí kia đã tới qua?

Đầu tiên vẻ mặt của nàng vô cùng căng thẳng, vô thức dò xét trên dưới một cái, sau đó lập tức vừa kích động vừa vui sướng lật cuốn sổ bìa lam ra.

Mở đến chỗ trước kia mình lưu lại tin nhắn, nàng lập tức thấy được tin tức mà Viên Minh lưu lại, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

“Muốn một tòa trận pháp phòng ngự cấp sáu sao, cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, Ngũ Phương Hồn Nguyên TRận’ là được rồi.”Tô Dĩnh Tuyết hơi suy nghĩ một chút rồi âm thầm trầm ngâm nói.

Đối với tình huống Viên Minh có thể giúp nàng lấy được tin tức của kết giới không gian giữa ngục giam Hư Vô và thế giới bên ngoài hay không, tựa như nàng tuyệt không chút nào lo lắng.

Đầu tiên, Tô Dĩnh Tuyết xóa đi chữ viết bên trên bản chép tay, một lần nữa nâng bút lên viết.

“Tấn thăng trận pháp sư cấp sáu, không phải chỉ bằng tiền bối cố gắng là có thể đạt tới, mà cần tiến hành trận đạo truyền thừa tẩy lễ để mở ra con đường cho ngài đột phá trận pháp, trong nửa năm ta sẽ chuẩn bị tốt trận pháp truyền thừa, tới lúc đó, thần hồn của ngài chỉ cần tiến nhập chính giữa đại trận, liền có thể tiếp thụ sự tẩy lễ.”

“Còn về pháp trận phòng ngự cấp sáu mà ngài yêu cầu, chờ ngài có được tin tức về pháp trận không gian truyền tống của ngục giam hư vô với bên ngoài, thì đến trao đổi cùng ta sau.”

Nàng viết xong, lại đem cuốn sổ bìa màu lam nhét về vị trí cũ.

Tô Dĩnh Tuyết lại nhấc bút lên, tiếp tục viết xuống những tâm đắc của mình về Trận Pháp.

Nửa tháng sau, Viên Minh lại lần nữa phụ thể Tô Dĩnh Tuyết, đã nhận được đáp án khẳng định của nàng, nên hắn liền bắt đầu công tác chuẩn bị tìm hiểu không gian truyền tống của ngục giam Hư Vô.

Trong lúc này, Vân La tiên tử cuối cùng cũng kết thúc bế quan, chậm rãi đi ra khỏi mật thất.

Trong khoảnh khắc Viên Minh nhìn thấy Vân La tiên tử, gần như còn không dám nhận nhau, bởi vì người trước mắt cùng Vân La tiên tử mà hắn nhận biết, có hình dáng cũng như khí chất, tất cả đều phát sinh biến hóa cực lớn, nhất là tướng mạo.

Vân La tiên tử trước kia chỉ có thể coi như là một mỹ nhân bình thường, bây giờ thì có thể gọi là tuyệt sắc.

Nếu không phải Viên Minh có thể cảm ứng được khí tức của nàng ta chưa thay đổi, thì hắn thật sự không dám tin người trước mắt này chính là Vân La tiên tử.

“Thế nào, không nhận ra được?” đôi lông mày của nàng khẽ cong lên, vừa cười vừa hỏi.

Sau khi nàng xuất quan, nhìn thấy Viên Minh vẫn luôn ở đây canh cửa cho mình, trong lòng có chút cảm động.

“Là có chút.” Viên Minh gật đầu thừa nhận.

Vân La tiên trử trước mắt đang mặc trên người một bộ váy dài bằng vải mỏng và có màu nước biển, trên thân còn có thêm một loại khí chất thanh tao xuất trần, so với ban đầu càng thêm cao quý trang nhã, nhưng không có cảm giác băng lãnh xa cách, mà khiến người ta có cảm giác vô cùng mâu thuẫn là vừa chỉ dám đứng xa mà sùng bái, vừa muốn tới gần để ngắm thật kỹ.

Viên Minh biết rõ, đây là dấu hiệu của việc tu vi tiến bộ vượt bậc trong tu hành, và do khí tượng bên ngoài hiện ra khi công pháp đại thành, hơi vận chuyển thần niệm một chút, đã đè nén vô số suy nghĩ trong lòng.

Vân La tiên tử vẫn luôn cẩn thận quan sát biến hóa biểu tình của hắn, phát hiện Viên Minh rất nhanh đã ổn định tâm thần, không khỏi có chút thất vọng.

“Xem ra Tố Nữ Tâm Kinh này của ta tu luyện vẫn chưa được tới nơi tới chốn rồi, đã tiến giai tới Pháp Tướng Kỳ mà vẫn không cách nào chạm tới được trái tim của Viên Minh đạo hữu.” Vân La tiên tử có chút u oán nói.

“Vân La đạo hữu quá mức tự coi nhẹ mình rồi, ta rất tò mò, cái biến hóa trên người ngươi là huyễn thuật hay vẫn là…” Viên Minh hỏi dò.

“Là có nguyên nhân công pháp của Tố Nữ Phái, tu luyện càng tinh thâm, dung mạo lẫn khí chất sẽ càng trở nên hoàn hảo, chẳng qua người khác nhau tu luyện, thì hiệu quả sinh ra cũng sẽ có khác nhau.” Vân La tiên tử giải thích.

“Thì ra là thế, chúc mừng Vân La đạo hữu!” Viên Minh giật mình, ôm quyền nói.

“May mắn mà có ngươi luyện chế Pháp Tướng Đan, phẩm chất đan dược cực tốt, nếu không ta cũng không có dễ dàng tiến giai Pháp Tướng Kỳ như vậy, chuyện của ta tạm thời đã xong rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lại đi tìm Yêu thú cấp sáu, giúp ngươi cũng luyện chế một viên Pháp Tướng Đan đi.” Vân La tiên tử thành tâm cảm ơn hắn xong, lại tiếp tục nói.

“Việc này thì cũng không cần vội vã nhất thời.” Viên Minh nghe vậy, có chút do dự nói.

Trước mắt thì chuyện hắn để ý hơn chính là cuộc giao dịch cùng với Tô Dĩnh Tuyết, mà hắn đã nghiệm chứng được công hiệu của Pháp Tướng Đan, cũng thành công ăn hôi được kha khá kinh nghiệm lúc Vân La tiên tử tiến giai, cho nên chuyện săn yêu thú cấp sáu cũng không cần quá khẩn cấp.

“Thật sự không gấp? Chẳng lẽ ngươi còn có chuyện gì quan trọng hơn so với việc luyện chế Pháp Tướng Đan?” Vân La tiên tử nhíu mày hỏi.

“Trong lúc giúp ngươi hộ đạo, ta cũng có cảm ngộ rõ ràng, nên còn muốn bế quan tu luyện thêm thời gian nữa.” Viên Minh gật đầu đáp.

“Đã như thế thì chúng ta liền xuất phát chậm một chút cũng được, ta cũng có thể củng cố tu vi của mình thật tốt một phen.” Vân La tiên tử nghe vậy cũng gật đầu nói.



Bảy ngày sau.

Viên Minh ở trong mật thất bế quan, lần nữa đốt hương đen lên.

Trong ngục giam Hư Vô, tên ngục trưởng Lê Tranh kia đang hành tẩu trong thông đạo, chợt thấy mí mắt run lên, thần thái trong mắt nhanh chóng trở nên ảm đạm, thân thể mất khống chế nghiêng sang một bên vách tường.

Khi thân thể của hắn vừa chạm đến vách tường, thì chiếc đầu đang gục xuống của hắn lại ngẩng lên lần nữa, đôi mắt lấp lánh sáng lên, hắn cũng lập tức nhìn trên dưới xung quanh một vòng.

Lúc này, trong thân thể của vị ngục trưởng “Lê Tranh” đã biến thành Viên Minh.

Muốn dò xét tình huống trong không gian truyền tống trận của ngục giam Hư Vô, thì phụ thể người có thân phận càng cao đương nhiên là càng tốt.

Viên Minh đã tới ngục giam Hư Vô nhiều lần, nhưng lục đại ngục trưởng vẫn luôn ru rú trong nhà, mỗi lần hắn phụ thể đều bận trước bận sau, nên tới bây giờ cũng chỉ gặp qua một vị là Lê Tranh này.

Sau khi phụ thể, Viên Minh cũng không có trì hoãn, lập tức khống chế thân thể của Lê Tranh đi về hướng chỗ sâu trong ngục giam hư vô.

Trong ký ức của Tô Dĩnh Tuyết, có một phần sơ đồ kết cấu của tòa ngục giam này, trong đó có vị trí của tòa trận pháp không gian truyền tống kia, nhưng cũng chỉ là một khu vực đại khái, chứ không có vị trí chính xác.

Lấy thân phận của Lê Tranh, giống Viên Minh dự liệu, trên đường đi đều thông suốt, thuận lợi đi tới khu vực không gian truyền tống trận.

Viên Minh vừa đi tới gần đó, ở đối diện đã có một vị Ma Tộc làm nhiệm vụ canh gác, có tu vi Nguyên Anh Kỳ cầm trường thương trong tay đi tới, nhìn thấy Lê Tranh thì khom mình hành lễ từ xa : ”Lê Tranh đại nhân, hôm nay sao ngài lại rảnh rỗi tới bên này vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận