Tiên Giả

Chương 597: Xuất thủ một lần, Đánh tan địch nhân

“Vừa rồi mới phát hiện thanh kiếm này của ngươi không tệ chút nào, không ngờ lại là một kiện pháp bảo có lực nguyền rủa, phẩm cấp phù văn có vẻ rất cao nữa, lấy ra đi!” Nét tham lam lóe lên trong mắt Hắc Giáp ma tướng, gã tiếp tục vung đao chém tới.

Trên bề mặt trảm mã đao màu đen của gã củng phủ đầy lực lượng nguyền rủa, dù không thể huyền diệu như phù văn nguyền rủa của Diệt Hồn kiếm nhưng mật độ dày hơn rất nhiều.

Viên Minh không đáp nửa câu, lập tức điều khiển Diệt Hồn kiếm và Tử Tinh Cửu Long thương nghênh tiếp, triền đấu cùng trảm mã đao màu đen.

Ngoại trừ lực nguyền rủa, còn có một lực lượng bẩn thỉu quấn quanh bề mặt trảm mã đao.

Diệt Hồn kiếm được chế từ Cửu Y Minh Thiết nên không bị cỗ lực lượng bẩn thỉu kia ảnh hưởng, nhưng Tử Tinh Cửu Long thương lại khó mà ngăn cản, linh quang trên nó trở nên ảm đạm, thân thương xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn.

“Gãy cho ta!” Hắc Giáp ma tướng điên cuồng cười lớn, cùng với đó thanh trảm mã đao màu đen đột nhiên nhoáng một cái, tức thì mười mấy bóng đao màu đen rít gào bổ xuống, chém tới phía Tử Tinh Cửu Long thương.

Cùng lúc đó, bên trong Thâu Thiên đỉnh, phân hồn thứ nhất của Viên Minh đang ngồi ngay ngắn trên đài sen bạch ngọc.

Chủ hồn của hắn đã đột phá cảnh giới Miên Vu từ lâu, dưới sự dẫn dắt của chủ hồn, phân hồn thứ nhất mấy năm qua cũng đã đột phá bình cảnh, thuận lợi đạt tới cảnh giới Miên Vu, lúc này dưới sự hỗ trợ của đài sen bạch ngọc, hồn lực cũng bành trướng tới trình độ bán bộ Ngôn Vu.

Từ Bách Quỷ Dạ Hành đồ đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu phân hồn thứ nhất, phù văn Chúng Sinh Mộng xoay tròn rồi bắn ra, rơi lên người phân hồn thứ nhất rồi chìm vào trong.

Chớp mắt sau đó, phân hồn thứ nhất đột nhiên mở trừng mắt, theo đó, một cỗ hồn lực mãnh liệt phun trào ra, nhưng nó không khuếch tán bừa bãi mà xuyên qua Thâu Thiên đỉnh, lao thẳng về phía Hắc Giáp ma tướng do Tà Vương kính biến thành.

Thân thể Hắc Giáp ma tướng bỗng run lên, trong hai mắt phản chiếu thân ảnh Viên Minh, mặt mày thất thần, cả ngươi rơi vào trong huyễn thuật, trong khi đó mười mấy bóng đao do trảm mã đao biến thành cũng thu lại.

Viên Minh bấm đốt điểm một cái vào hư không, Diệt Hồn kiếm liền hóa thành một đạo hắc quang, chém về phía đầu Hắc Giáp ma tướng.

Tử Tinh Cửu Long thương cũng hóa thành bóng thương màu tím tỏa khí tức bùng nổ, đâm về phía ngực Hắc Giáp ma tướng.

Nhưng trong người Hắc Giáp ma tương đột nhiên bộc phát ra một cỗ khói đen, cũng chính là sương đen do yêu lực của Bất Tử thụ yêu tạo thành.

Ánh mắt Hắc Giáp ma tướng lập tức tỉnh táo trở lại, thân thể cứng đờ tái chuyển động, lách mình tránh né đòn tập kích của kiếm khí trường thương, đồng thời một tay nó bóp một pháp quyết cổ quái.

Hộ tâm kính chỗ ngực gã phóng ra một tia ô quang, đánh thẳng về phía Viên Minh. Tia sáng này đi được nửa đường thì hóa thành một đầu lâu màu đen.

Đầu lâu này to bằng cả gian phòng, bên trong nhấp nhoáng rất nhiều ảo ảnh mặt người, trên mặt mang đủ vẻ tiêu cực như hoảng sợ, phẫn nộ, oán hận…, khiến ngươi ta thấy mà sởn cả da đầu.

“Cẩn thận, đó là Tà Vương Khô Lâu ấn! Đừng để nó cắn trung, nếu không lực nguyền rủa và tâm tình tiêu cực khổng lồ sẽ rót ngay vào trong người ngươi, không chết cũng phát điên.” Thất Dạ lên tiếng nhắc nhở.

Viên Minh thầm rùng mình, vận khởi toàn bộ pháp lực, hồn lực, rót vào trong Diệt Hồn kiếm và Tử Tinh Cửu Long thương.

Phân hồn thứ nhất bên trong Thâu Thiên đỉnh cũng rót hồn lực vào trong hai kiện pháp bảo.

Ầm ầm!

Diệt Hồn kiếm và Tử Tinh Cửu Long thương bất thình lình trở nên cuồng bạo, hóa thành hai con cuồng long một tím, một đen, cùng hung hăng chém lên khô lâu màu đen.

Một tiếng nổ kinh người vang lên, cùng với đó khô lâu màu đen nổ tung, có điều Diệt Hồn kiếm và Tử Tinh Cửu Long thương cũng bị đánh văng đi.

Dù đã có hai kiện pháp bảo giảm xóc nhưng vẫn có một cỗ lực nguyền rủa kinh khủng kèm một cỗ tâm tình tiêu cực truyền vào trong người Viên Minh. Trong mắt hắn lập tức lóe lên nét thống khổ, nhưng hắn lập tức đè nó xuống, tiếp đưa tay nắm một cái vào hư không.

Sương mù trắng dày đặc cuồn cuộn tuôn ra, chỉ trong chốc lát đã bao phủ phạm vi mấy chục trượng xung quanh, che khuất tầm mắt mọi người. Đây chính là sương trắng có thể ngăn cách thần thức từ trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Cùng lúc đó, hắn xoay người một cái, tức thì toàn thân tỏa ô quang chói mắt, chân tay thân mình đều hóa thành thân cây, nhìn kỹ thì đúng là đã hóa thành hình thái đại thụ màu đen kỳ quái kia.

“Cái này…” Nhìn thấy cảnh này, Hắc Giáp ma tướng lộ vẻ kinh hãi.

Ngay tiếp đó, gã không nói lời nào thêm, lập tức xoay người bay vút về phía xa.

Đại thụ màu đen khẽ hừ một tiếng, mấy trăm rễ cây màu đen vươn ra, chui vào trong hư không.

Hư không chỗ Hắc Giáp ma tướng chấn động, tiếp đó mấy trăm rễ cây màu đen từ bốn phương tám hướng vươn tới, rồi cùng quấn quanh thân Hắc Giáp ma tướng, cơ bản không cho gã kẽ hở nào để trốn chạy.

Nhánh cây của Bất Tử thụ màu đen cũng vươn tới, trong chớp mắt đã trói nghiến Hắc Giáp ma tướng thành đòn bánh tét.

Viên Minh vận khởi thần thức rót vào Thâu Thiên đỉnh, theo đó đại thụ màu đen liền nhoáng một cái tiến vào trong Thâu Thiên đỉnh, Hắc Giáp ma tướng cũng bị kéo vào theo.

“Đây là chỗ nào?” Trong Thâu Thiên đỉnh cũng tràn ngập sương trắng giống như bên ngoài, nhưng Hắc Giáp ma tướng vẫn đủ nhạy cảm để phát hiện đã tiến vào một địa phương khác.

Ánh mắt gã liên tục biến đổi, đoạn bất thình lình há miệng phun một ngụm máu tươi lên hộ tâm kính.

Máu tươi vừa chìm vào hộ tâm kính, một vầng sáng ma quái khổng lồ từ đó bừng lên, tiếp đó là mấy chục cái khô lâu màu đen bắn ra, không ngờ chúng đều là Tà Vương Khô Lâu ấn, cái nào cái nấy không ngừng giãy giụa bên trong vầng sáng, phát ra từng hồi những tiếng tru tê tâm liệt phế.

Thanh âm kia tựa như có thể xuyên qua thần hồn con người, chỉ trong nháy mắt đã đưa các loại tâm tình tiêu cực lan ra khắp không gian Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh mặt mày lộ vẻ thống khổ, tâm thần chập chờn, không ngờ lại không trấn định được.

Đám tu sĩ Nguyên Anh Minh Không nữ vương đang ẩn thân trong không gian Thâu Thiên đỉnh cũng bị thanh âm này ảnh hưởng, lập tức không thể trụ vững, có xu hướng sụp đổ.

Viên Minh cũng cảm ứng được cảnh này, vội bấm niệm pháp quyết điểm tới.

Hồn lực khổng lồ của phân hồn thứ nhất tỏa rộng ra, cấm chế sương trắng quanh mình cũng quay cuồng phun trào, triệt tiêu hơn nửa tiếng tru tréo kia, vẻ thống khổ của đám người Minh Không nữ vương lập tức dịu đi rất nhiều.

Viên Minh lập tức kéo thân thể Hắc Giáp ma tướng, lách người đi tới gần kiếm ngân thâm uyên.

Hắc Giáp ma tướng cảm ứng được khí tức của vực sâu vết kiếm, mặt lộ vẻ hoảng sợ, hai chân chuyển sang dạng gỗ, toát ra vô số rễ cây. Những sợi rễ này nhanh chóng cắm vào hư không, làm Viên Minh có lôi kéo thế nào cũng không thể lay động nó dù chỉ chút ít.

Viên Minh lộ vẻ lo lắng, đảo mắt liếc qua, thoáng thấy Tru Tiên kiếm đang lơ lửng giữa khoảng không trên vực sâu vết kiếm.

Hắn đánh mắt nhìn vào, tức thì ba sợi rễ xuyên qua hư không, lăng không xuất hiện bên trên Tru Tiên kiếm rồi chụp tới chuôi kiếm.

Sợi rễ đầu tiên vừa tới gần liền bị một đạo kiếm khí tuôn ra từ bề mặt kiếm xoắn đứt, trong lúc đó hai sợi rễ khác thừa cơ quấn lấy chuôi kiếm rồi kéo mạnh về sau một cái, theo đó Tru Tiên kiếm bị kéo vào hư không, chớp mắt đã tới cạnh Viên Minh.

Ô quang trên người Viên Minh lóe lên, hắn một lần nữa trở lại hình người, tay nắm chặt Tru Tiên kiếm chém một kiếm về phía Hắc Giáp ma tướng.

Theo tiếng kiếm rít chói tai vang vọng khắp xung quanh, một đạo kiếm khí khổng lồ màu xanh phóng lên tận trời, tựa như có thể xuyên thủng hư không, khiến cả không gian Thâu Thiên đỉnh cũng chấn động.

Kiếm khí màu xanh chém vào thân thể Hắc Giáp ma tướng chẳng khác nào chém đậu phụ, dễ dàng cắt gã thành hai nửa.

Hai nửa thân thể Hắc Giáp ma tướng mất khống chế bay ngược về sau rồi rớt thẳng xuống vết kiếm hồng câu kia.

“Không…” Hắc Giáp ma tướng kinh hoảng hét lớn.

Vừa rơi lên trên vết kiếm hồng cầu, thân thể nó lập tức bị sương mù cuồn cuộn nuốt chửng.

Sau một hồi những tiếng ken két nghe như đang gỡ giáp vang lên, thân thể Hắc Giáp ma tướng sụp đổ, hóa thành vô số mảnh vỡ chìm vào trong vực sâu.

Giữa vực sâu đột nhiên có một vầng ô quang bộc phát, kế đó một bóng đen từ trong sương mù bắn ra ngoài, rơi lên trên mặt đất.

Viên Minh định thần nhìn lại, phát hiện ma kính màu đen mà hắn từng thấy một lần đang lăn tới cạnh chân hắn, trên bề mặt tấm kính bất ngờ có thêm một vết nứt nhỏ kéo dài.

Viên Minh phất tay thu ma kính vào trong lòng bàn tay, đoạn đưa thần thức vào trong đó, sau khi tra xét rõ ràng phát hiện bên trong có khí tức của Hắc Giáp ma tướng, nhưng khí tức này lại có chút bất thường, giống như đang chìm vào trong giấc ngủ.

Hắn hiện giờ cũng không tiện tra kỹ, chỉ có thể lấy phù lục phong ấn ra dán lên mặt kính rồi cất đi luôn.

Tiếp đó, hắn bước ra ngoài Thâu Thiên đỉnh, sương trắng cuồn cuộn vây quanh mình cũng theo đó tiêu tan hết.

Lão giả áo bào đen vừa rồi còn thấy bóng dáng Viên Minh và Hắc Giáp ma tướng cùng ở trong làn sương trắng cuồn cuộn, vậy mà giờ phút này chỉ thấy có mỗi Viên Minh hiện thân, không thấy tung tích Hắc Giáp ma tướng đâu, lập tức biết đại sự không ổn.

“Chém gió khoác lác tới trời, vậy mà chỉ hai ba cái đã bị người ta đánh giết, thành sự không có, bại sự có thừa, ngu xuẩn.” Y thầm mắng trong bụng một câu, cùng với đó đồ án sao trời bên trên Đại Hoang Tinh Hà châu cấp tốc sáng lên.

Ngay khi phát hiện khí tức Hắc Giáp ma tướng biến mất, y liền dặn dò Tam Tam lão nhân, đồng thời âm thầm thôi động Đại Hoang Tinh Hà châu.

Phải thôi động hoàn toàn Đại Hoang Tinh Hà châu mới có thể xé rách hư không, nhưng khi thắp sáng một nữa đồ án sao trời trên đó cũng có được công năng truyền tống cự ly xa.

Các vì sao bên trên đồ án nhanh chóng sáng lên, chẳng mấy chốc đã được một nửa, lão giả áo bào đen lập tức điểm một cái vào Đại Hoang Tinh Hà châu.

Những điểm sáng chói lóa từ trên bảo châu màu bạc bắn ra, trở thành vô số vầng hào quang nhỏ vờn quanh người y, cuối cùng tất cả hóa thành một dải sáng bạc độn đi tới phía xa, để lại trong hư không phía sau một vệt sáng bạc rõ nét.

Đúng lúc này, một mũi tên bốc lửa màu vàng kim đột nhiên xé gió bắn tới, đâm thẳng về phía dải sáng bạc.

Hậu Nghệ Xạ Nhật cung chẳng biết đã tới cạnh đó từ khi nào, cả thân cung tỏa ánh sáng vàng kim chói lòa.

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Dải sáng màu bạc nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng rớt xuống khắp xung quanh, lão giả áo bào đen từ trên cao rơi xuống, phần ngực bị đâm thủng một lỗ lớn.

Viên Minh đảo mắt thoáng nhìn qua Hậu Nghệ Xạ Nhật cung, đoạn tế lên Lôi Công chùy và Oanh Thần trùy rồi thình lình nện xuống, theo đó, một cột sáng lôi điện to như vại nước từ trên trời bổ xuống, đánh lên trên người lão giả áo bào đen.

Lão giả áo bào đen mới bị Hậu Nghệ Xạ Nhật cung đánh bị thương, khi vừa định bò dậy lại bị cột sáng lôi điện bổ vào người, thân hình co rúm lại, rất lâu sau vẫn chưa đứng thẳng lên nổi.

Ngay tiếp đó là một tiếng kiếm reo to rõ truyền đến.

Trong hư không, Tam Tuyệt lão nhân xòe tay bấm niệm pháp quyết rồi vung xuống dưới, tức thì tầng tầng kiếm quang, kiếm ảnh ngưng tụ lại với nhau, hình thành một mũi kiếm to lớn tỏa ánh sáng trắng. Mũi kiếm tách cột sót lôi điện đang áp chế lão giả áo đen, nặng nề chém lên người y.

Một tiếng “ầm” chấn động truyền ra, vô số kiếm quang kiếm ảnh vỡ vụn.

Trong khoảng không gian quanh người lão giả áo bào đen thoáng xuất hiện những gợn sóng bất quy tắc, vô số đạo kiếm quang giăng cắt khắp nơi, kiếm khí sắc bén không ngừng xuyên vào khiến cho y phát ra một tràng những tiếng gào thét thê thảm.

Đợi tới khi kiếm quang tắt đi, thân thể lão giả áo bào đen đã là tứ chi đứt đoạn, người thủng trăm ngàn lỗ, thương thế vô cùng nghiêm trọng.

Lúc này đám người Ô Lỗ, Hoa Chi cùng vừa đuổi tới, khi thấy một màn hùng vĩ này đều không khỏi kinh thán không thôi.

Làm phân thân Bất Tử thụ, sức sống mãnh liệt đủ để y dù có bị trọng thương như vậy nhưng vẫn chưa bỏ mình, thậm chí thân thể vỡ vụn vẫn vừa có thể chống lại kiếm khí ăn mòn, vừa liên tục tự chữa trị.

Chỉ có điều Viên Minh đương nhiên sẽ không cho y bất cứ cơ hội nào, hắn nhoáng người lướt tới bên cạnh, điểm vào mi tâm y.

Một cỗ hồn lực cường đại được rót vào, cùng với đó phù văn Chúng Sinh Mộng cũng bay ra, tiến vào trong thức hải y.

Lão giả áo bào đen cứng đờ người, hoàn toàn rơi vào trong huyễn cảnh.

Viên Minh vung tay tóm lấy lão giả áo bào đen, thu y vào trong không gian Thâu Thiên đỉnh, dự tính sau này sẽ từ từ luyện hóa.

Tiếp đấy, hắn xoay người nhìn viên châu màu bạc rơi trên đất, nhưng khi định đi qua nhặt thì bảo châu màu bạc kia đột nhiên bị một tầng ánh sáng màu đỏ tia bao phủ, bay ngược về đằng sau.

Viên Minh nhíu mày nhìn theo, thấy bảo châu màu bạc rơi vào chỗ cạnh Hậu Nghệ Xạ Nhật cung, lóe lên một cái rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Rất rõ ràng, Đại Hoang Tinh Hà châu kia đã bị Hậu Nghệ Xạ Nhật cung dùng một môn bí pháp triệu hoán trở về.

Mắt thấy Hắc Giáp ma tướng cùng lão giả áo bào đen liên tiếp thất bại, Đại Hoang Tinh Hà châu cũng bị lấy đi, khóe mắt Nguyên Vô Cực, người đang triền đấu cùng Nghê Mục, giật mạnh hai cái, lập tức truyền âm cho mấy người khác, quát: “Đi!”

Ba người Huyết Giới tôn giả mặt mày vô cùng khó coi, bám sát sau Nguyên Vô Cực, cùng bỏ chạy về phía xa.

Nghê Mục chỉ hơi cau mặt nhíu mày chứ không truy sát, để mặc bốn người bọn họ rời đi.

Ở một phía khác, Ngân Không thụ yêu bị “Quả Quả” và Kim Vân tiên tử liên thủ tấn công, sớm đã rơi vào cảnh đỡ phải hở trái, thấy tình hình như vậy liền không dám do dự thêm, lập tức thi triển thần thông bản mệnh, trốn vào hư không.

Nhưng ngay lập tức cũng có một đạo thần hồn cường hoành quét tới, đuổi vào hư không.

Ngân Không thụ yêu mặt mày tối sầm, từ trong hư không rơi ra.

Gần như ngay khoảnh khắc đó, một luồng nửa hai màu trắng vàng phóng tới, đánh trúng vào Ngân Không thụ yêu, thì ra chính là Kim Ô chân hỏa của Kim Vân tiên tử.

Ngân Không thụ yêu hét thảm rớt xuống.

Quả Quả đã chờ sẵn ở dưới, thần hồn của Tịch Ảnh từ trong người nó hiện ra, hóa thành một con Tam Túc Kim Ô toàn thân tỏa hào quang, đâm thẳng vào trong thức hải Ngân Không thụ yêu.

Thần hồn Ngân Không thụ yêu rung mạnh, chỉ chớp mắt đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận