Tiên Giả

Chương 186: Tập hợp

“Ồ!”

Viên Minh đột nhiên phát hiện một tình huống khác thường, đó là những Tử Hắc yêu đằng kia không chỉ mọc ra những phiến lá tươi tốt, nở những đóa hoa tím đen mà độ dài cũng có biến đổi cực lớn.

Yêu đằng trước kia tối đa chỉ dài khoảng bảy, tám trượng, nhưng dây leo trước mặt lại hơn xa mức đó, tối thiểu cũng phải dài hai mươi mấy trượng, việc này hẳn có liên quan đến việc nó hấp thụ thứ khói đen cổ quái kia.

Viên Minh suy nghĩ một chút rồi dùng thần niệm kết nối với cóc đen.

Cóc đen lắc bụng một cái, tỉnh lại.

Cảm nhận được sự tồn tại của Viên Minh, cóc đen vội quay người, sau lưng phát ra hào quang màu tím đen, tức thì những nhánh dây leo bò khắp điện nhanh chóng rụt lại rồi biến mất sau lưng nó.

Sau mấy nhịp thở, dây leo lan tràn khắp đại điện đều biến mất không thấy đâu nữa, còn cóc đen đã nhảy tới cạnh Viên Minh.

Viên Minh kết nối tâm thần cùng cóc đen, hỏi nó làm thế nào lại tới chỗ này.

Ý niệm của cóc đen ông ông truyền lại, nó cố gắng thuật lại những việc mình đã trải qua tại Xà Vương cốc trong khoảng thời gian này.

Linh trí cóc đen không cao nên kể không được mạch lạc rõ ràng lắm, Viên Minh phải mò mẫm chắp vá một hồi mới đại khái hiểu được quá trình đi tới chỗ này của nó.

Hôm đó, sau khi Viên Minh để nó lại Xà Vương cốc, cóc đen lập tức quay lại Xà Vương động này, tiếp tục khói đen hung lệ trong cột đá.

Nhưng chỉ lúc đầu là bình an vô sự, mấy ngày sau cột đá màu đen đột nhiên từ mặt đất trồi lên, đồng thời lòng đất rung lắc một trận như địa chấn, kết quả là xuất hiện cái địa động thẳng tắp kia.

Cột đá màu đen sau đó lập tức tiến vào vào địa động giống như có người đang điều khiển.

Cóc đen khi ấy đang nằm cạnh cột đá, thấy kịch biến như vậy, vội vàng dùng Tử Hắc yêu đằng quấn chặt cột đá, nhờ vậy mới không bị hất văng đi.

Cột đá màu đen cứ vậy thuận lợi xuyên qua thông đạo đá xanh, đi tới địa cung màu xám này.

Ở đây hắc khí cổ quái kia còn dày đặc hơn, cóc đen vui mừng quá đỗi, dứt khoát ở lại đây rồi phóng dây leo ra hấp thu.

Tử Hắc yêu đằng cực kỳ yêu thích đám hắc khí cổ quái kia, hút càng nhiều thì càng tươi tốt hơn.

Cóc đen sống cộng sinh cùng yêu đằng nên dù không có được lợi ích cụ thể nào, nhưng cũng cảm thấy rất dễ chịu, chẳng mấy chốc đã ngủ say, mãi tới khi nãy Viên Minh xuất hiện đánh thức mới tỉnh dậy.

Viên Minh vừa âm thầm suy ngẫm về tất cả những chuyện đã xảy ra, vừa cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, khi đưa mắt nhìn về phía lưng cóc đen, hắn phát hiện cái cổ bao kia giờ này cũng đã lớn thêm không ít, trông giống như được mấy phiến lá tím đen bọc lại.

“Cột đá màu đen kia giờ ở đâu?” Viên Minh hỏi.

Cóc đen ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu nhất của địa cung.

Trên vách tường chỗ đó có một cửa đen màu đen đang đóng chặt, cột đá màu đen đang đứng sừng sững bên phải cánh cửa, bề mặt nổi lên những tia sáng màu đen, tỏa ra hắc khí nồng đậm gấp mười lần.

“Ngươi không cần để ý tới ta, tiếp tục hấp thu hắc khí đi.” Viên Minh ra lệnh.

Nghe hắn nói vậy, cóc đen phấn khởi kêu to một tiếng, xong một lần nữa phóng dây leo ra hấp thu hắc khí.

Viên Minh bước tới cạnh cột đá, vận thần thức dò xét thêm lần nữa, đáng tiếc kết quả vẫn như trước, thần thức vừa chạm tới cột đá liền bị một lực lượng vô hình đẩy bật ra.

Hắn thở dài đưa mắt nhìn qua cửa đá màu đen, đoạn vận thần thức đi tới thăm dò.

Nhưng cửa đá hay vách tường đều có bày một cấm chế nào đó, thần thức cơ bản không thể xuyên qua được.

Viên Minh đi qua đi lại quanh cửa đá cẩn thận tìm kiếm một hồi nhưng cũng không phát hiện thứ gì kiểu cơ quan mở cửa.

Cột đá màu đen chắc chắn không vô duyên vô cớ bay từ Xà Vương động tới đây, đằng sau cánh cửa này dĩ nhiên có nhiều bí ẩn.

Viên Minh trầm mặc một lúc rồi thình lình bấm tay điểm tới.

Một đạo đao quang màu vàng kim, chính là thanh Cửu Hoàn kim đao lấy được từ chỗ Cốt Đồ, bắn ra, hung hăng chém lên cửa đá.

Một tiếng “cang” thật lớn vang lên, Cửu Hoàn kim đao bị phản chấn bay ngược về, trong khi đó cửa đá chẳng sứt mẻ gì.

Viên Minh nhíu mắt, đoạn lập tức đưa tay phải ra bóp nhẹ, bắt đầu tụ Nhiên Bạo thuật rồi không ngừng rót pháp lực vào trong hỏa cầu.

Hắn hiện tại đã đạt tới Luyện Khí tầng mười hai, không chỉ có pháp lực hùng hậu hơn nhiều, mà khả năng vận dụng thuật pháp cũng tăng mạnh, chỉ chốc lát đã làm hỏa cầu phình lên to bằng cái thớt, ba động pháp lực tỏa ra cũng mạnh mẽ vượt xa khi chiến đấu với Cốt Đồ.

“Đi.” Viên Minh duỗi tay đẩy hỏa cầu to lớn đánh lên cửa đá màu, đồng thời lui nhanh về phía sau.

Ngọn lửa cuồn cuồn lan rộng ra, bao trùm toàn bộ cửa đá, cùng với đó là một tiếng nổ cực lớn khiến địa cung không ngừng rung lắc, cấm chế trên cửa đá cũng nổi lên những gợn sóng hỗn loạn.

Ngọn lửa màu đỏ tắt đi rất nhanh, để lại một cái hố to cháy đen trên mặt đất, nhưng cửa đá màu đen vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì.

Cách cửa đá mấy trượng, Viên Minh sầm mặt hẳn xuống.

Hắn lại suy nghĩ một chút, đoạn luồn tay vào ngực áo lấy ra một cái túi nhỏ màu đen, chính là túi dưỡng thi với thi thể Thiên Xà thượng nhân bên trong.

Hắn phất tay gọi thi thể Thiên Xà thượng nhân ra, đang định gỡ đinh sắt màu đen rồi dùng hồn nha điều khiển thi thể này.

Thi thể Thiên Xà thượng nhân đột nhiên mở to hai mắt, bắn ra hung quang hưng phấn dị thường, đồng thời đinh sắt màu đen trên trán ầm ầm rung động giống như sắp bị một lực vô hình đẩy bay ra ngoài.

Tiếng “cang cang” từ phía trước truyền đến, nghe kỹ thì không ngờ là thanh ầm từ sau cánh cửa, tựa như có người ở bên trong đang điên cuồng đập.

Viên Minh mặt mày biến sắc, trái tim đập thình thịch theo những tiếng đánh từ sau cánh cửa, một cảm giác sợ hãi khó tả xộc lên đầu Viên Minh, cảm giác như hắn đang phải đối mặt với một con cự thú thủa hồng hoang.

Hắn lập tức thôi động túi dưỡng thi, thu thi thể Thiên Xà thượng nhân vào trong rồi vận pháp lực trấn áp thi thể.

Thi thể Thiên Xà thượng nhân dần bình tĩnh lại, tiếng đánh sau cửa đá màu đen cũng biến mất theo.

Viên Minh lập tức rời xa cửa đá màu đen, trái tim đập loạn lúc này mới lắng lại. Viên Minh đưa mắt nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt chớp động không thôi.

Thi thể Thiên Xà thượng nhân có vẻ như là chìa khóa mở cánh cửa này ra, chỉ có điều sau cánh cửa đó rốt cuộc là thứ gì mà lại cho hắn cảm giác đáng sợ như vậy?

Lấy thực lực hiện giờ của hắn xem ra không đủ tư cách để mở cửa này ra, tùy tiện đi vào chỉ e sẽ có thứ đó mà bản thân không thể ứng phó nổi đang đợi sẵn.

Viên Minh quay đầu đi đến bên cạnh cóc đen, không để ý tới cửa đá màu đen nữa mà khoanh chân ngồi xuống, khôi phục phần pháp lực mới dùng để thi triển Nhiên Bạo thuật.

Vừa khôi phục được một chút pháp lực, hắn lại lo thi thể Thiên Xà thượng nhân sẽ tiếp tục dẫn phát dị động nào đó, thế là lập tức mang cóc đen rời đi.

Mãi đến khi chân đạp trên mặt đất Xà Vương động, Viên Minh mới hoàn toàn an tâm, đồng thời quyết định chưa có thực lực Trúc Cơ kỳ trở lên thì hắn sẽ không tới đây thăm dò.

Hắn thi pháp che lấp cửa vào động quật dưới lòng đất lại, xong liền quay người rời khỏi Xà Vương cốc, trở về Bích La Động.

Sau ba ngày, Viên Minh đã trở lại tông môn.

Bạch Lộc khâu hội minh đã tới gần, bầu không khí trong Bích La Động sinh động hơn trước rất nhiều, dù là đệ tử không tham gia báo danh cũng mong đợi sự kiện trọng đại này, không ngừng suy đoán xem trong số đệ tử Bích La Động tham gia hội minh, ai có hy vọng đạt được thành tích tốt.

Viên Minh dĩ nhiên không để ý mấy chuyện vặt vãnh này, vừa đặt chân vào tông môn liền quay về chỗ ở của mình, đóng cửa không ra.

Thời gian thoáng cái lại qua ba ngày.

Một ngày này, khi đang tu luyện trong phòng, Viên Minh chợt nghe một tràng tiếng đập cửa truyền vào, nghe có vẻ khá gấp gáp.

Hắn đứng dậy mở cửa, phát hiện người ngoài cửa là người làm chuyên lo vệ sinh khu vực này.

“Thượng tiên, có tin vừa truyền đến, tông môn triệu tập các đệ tử tới tập hợp tại quảng trường Thanh La.”

Viên Minh giật mình hỏi: “Triệu tập các đệ tử? Có nói là có chuyện gì không?”

“Chưa hề nói qua.” Người làm lắc đầu đáp.

“Tốt, ta đã biết, sẽ tới ngay.” Viên Minh im lặng một chút rồi nói.

Người làm kia thi lễ cáo từ, xong liền đi qua gõ cửa một gian phòng của đệ tử khác ở gần đó.

Viên Minh sửa sang quần áo lại một chút rồi đi ra cửa, bước xuống chân núi.

Quảng trường Thanh La mà người làm kia nói là một quảng trường đá xanh cỡ lớn ở dưới núi. Bích La Động thông thường khi có sự kiện trọng đại cần tập hợp đệ tử đều chọn nơi đó.

Khi tới quảng trường Thanh La, Viên Minh thấy đã có không ít đệ tử các đường đến tập trung. Hắn đi đến chỗ của đệ tử Hỏa Luyện đường, phát hiện cả Phương Cách và A Mộc Hợp đều đã có mặt.

“Viên Minh sư đệ, đã lâu không gặp, ồ, tu vi của ngươi?” Phương Cách mỉm cười chào hỏi, trên mặt đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc.

“Ta bế quan suốt khoảng thời gian qua, cuối cùng cũng có chút thành tựu.” Viên Minh hàm hồ đáp.

“Lúc trước khi luyện kiếm, tu vi của ngươi mới Luyện Khí tầng chín, tới giờ mới chưa bao lâu mà đã đạt đến Luyện Khí tầng mười, xem bộ Viên Minh sư đệ có cơ duyên khác.” Phương Cách tán thán nói.

“Nào có cơ duyên gì, chỉ là đoạn thời gian trước ta vô tình có được một bình đan dược cố bản bồi nguyên nên mới may mắn tiến cấp.” Viên Minh khiêm tốn đáp.

“À, thì ra là vậy.” Phương Cách gật đầu nhưng trong mắt vẫn mang nét nghi hoặc, tốc độ tu luyện của Viên Minh thực sự khiến y không thể tưởng tượng nổi.

Viên Minh tự nhiên nhìn ra Phương Cách nghi ngờ, nhưng tu vi của hắn thực sự tăng lên quá nhanh, bất luận có tìm lý do gì thì cũng chỉ khiến cho người nghe càng thêm tò mò, chi bằng dứt khoát không giải thích, Phương Cách sư huynh cũng không phải loại người thích tìm gốc hỏi ngọn.

Dù Bích La Động là một tông môn chân chính, nhưng thực tế ngoại trừ đệ tử nội môn thì cao tầng tông môn, thậm chí là các trưởng lão cơ bản chẳng quan tâm mấy đến đám đệ tử ký danh.

A Mộc Hợp thì tay phải đang nâng một quyển điển tịch phù văn lên chăm chú đọc, không tham gia vào cuộc nói chuyện của hai người.

Càng lúc càng nhiều người tới quảng trường, rất nhanh, ngoại trừ những người đang thi hành nhiệm vụ tông môn, tất cả đệ tử Bích La Động đều tụ tập tại quảng trường Thanh La, ước chừng khoảng bảy, tám trăm người.

Trưởng lão Trúc Cơ kỳ các đường cũng đều tới, đứng đằng trước đám đệ tử.

Đây là lần đầu tiên kể từ lúc nhập môn, Viên Minh được thấy các tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Bích La Động tập hợp, nhân số không lại lên tới bảy, tám mươi người.

Tại chỗ cách xa quảng trường Thanh La, một con mèo bạc ẩn mình trên một cây đại thụ, hứng thú đưa mắt quan sát đám người trên quảng trường như đang xem náo nhiệt.

Đám người đột nhiên nhốn nháo huyên náo, nhất tề đưa mắt nhìn về phía trước.

Hai bóng người từ phía trước đi tới, gồm một đại hán trung niên tai đeo vòng đồng và một lão giả râu đen dáng vóc tráng kiện, làn da nhăn nheo. Hai người cùng leo lên đài gỗ dựng tạm đằng trước đám người.

“Sao lại chỉ có Đại động chủ và Nhị động chủ tới, Tam động chủ và đại trưởng lão không tới sao?” Đám người xôn xao bàn tán.

Viên Minh cũng có chút tò mò đánh giá hai vị tu sĩ Kết Đan kỳ này, có điều hắn đứng khá xa đài gỗ nên không cảm ứng được khí tức của hai vị động chủ.

“Các vị trưởng lão, đệ tử Bích La Động, lần này triệu tập các ngươi tới là bởi chuyện có liên quan đến Bạch Lộc khâu hội minh. Hội minh mười năm một làn này có ý nghĩa thế nào với Nam Cương Bắc vực Ngũ đại tông hẳn các ngươi đều rõ ràng, ta cũng không cần nhiều lời nữa.” Đại động chủ mở miệng nói chuyện, âm thanh chấn toàn trường khiến tất cả mọi người yên lặng lại.

“Hai ngày sau chính là ngày hội minh, do khoảng cách từ tông môn tới Bạch Lộc khâu khá xa, ngày mai Nhị động chủ và Ma Tát trưởng lão của Luật Quy đường, Sở Hùng trưởng lão của Hành Chấp đường sẽ dẫn các đệ tử tham dự xuất phát.” Đại động chủ ngưng lại một chút rồi tiếp tục nói.

Mọi người dưới đài đều đoán được lần tập hợp này có liên quan đến Bạch Lộc khâu hội minh nên cũng không bất ngờ.

Viên Minh đã chuẩn bị đầy đủ từ sớm, mọi đồ đạc quan trọng đều mang bên người, giờ có xuất phát ngay cũng không vấn đề gì.

“Trước lúc xuất phát, có hai việc cần nói rõ với mọi người, việc thứ nhất là tuyên bố phần thưởng mà tông môn chuẩn bị cho hội minh lần này.” Đại động chủ nói, đồng thời thoáng nhìn qua lão giả râu đen bên cạnh.

Mọi người dưới đài ầm ĩ bàn tán, những đệ tử báo danh tham gia đều tỏ vẻ háo hức, Viên Minh cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận