Tiên Giả

Chương 375: Tốc chiến tốc thắng

Sở dĩ Viên Minh quay lại cũng không phải định cứ thế trở về, mà là muốn trước tới hai khu vực khác xem xét tình hình rồi mới quyết định.

Không bao lâu sau, Viên Minh đi tới trước vườn hoa muôn ngàn sắc màu, khi còn chưa đi vào đã có mười mấy loại hương hoa ngào ngạt pha lẫn nhau xộc vào khoang mũi.

Viên Minh chun chun mũi hít nhẹ một hơi, bỗng cảm thấy hương hoa mê người thấm vào ruột gan.

Hắn chậm rãi đi vào vườn hoa, sau khi đưa mắt liếc nhìn phía dưới một thoáng liền phát hiện trong đó có không ít linh hoa, linh thảo trên trăm năm tuổi, dù không tính là quá trân quý nhưng cầm ra ngoài cũng có thể đổi được kha khá linh thạch. Hắn lập tức khua tay áo, một dải sáng từ đó cuộn ra, cuốn hết tất cả bỏ vào trong túi.

Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nhướng mày phát hiện bao nhiêu hương hoa trước mũi bỗng chốc biến hết thành mùi máu tanh buồn nôn.

Hắn lập tức giương mắt nhìn lên, cả biển hóa ganh nhau đua sắc trong mắt hắn chợt biến thành một mảnh núi thây biển máu, thứ trước đó còn là những đóa hoa hồng, từng phiến lá xanh, giờ rõ ràng là những tay chân quyền chưởng dính đầy máu tươi, còn thứ lắc lư theo gió khi nãy, thực tế chính là những ngón tay ngón chân đang run rẩy.

Trong khi đó, đóa linh hoa vừa hái xuống còn nằm trong lòng bàn tay hắn cũng biến thành dạng bàn tay gãy, phần gốc rễ không ngừng rỉ ra máu tươi, còn những ngón tay thì liều mạng vươn tới trước, giống như muốn chạm vào bàn tay hắn.

Gặp phải tình huống này, Viên Minh nhíu chặt chân mày nhưng vẫn chưa ném linh hoa trong tay ra mà khẽ động tâm niệm, tức thì hồn lực bên trong thức hải dập dờn tuôn ra, thần thức chen chúc lao tới đóa hóa quái trong lòng bàn tay kia, kết quả lại thấy nó vẫn nguyên hình dạng sặc sỡ sắc màu như lúc ban đầu.

Ngoài ra, phàm là đồ vật bị thần thức bao phủ, dẫu ở trong mắt Viên Minh là thứ vô cùng đáng sợ, nhưng khi quan sát bằng thần thực lại thấy chúng chẳng có gì dị dạng gì.

“Không phải là huyễn thuật, là độc thuật sao?” Viên Minh như có cảm giác, lập tức phong bế khứu giác, chặn ảnh hưởng của hương hoa, tức thì cảnh tượng quái dị trước mắt cũng theo đi tan đi.

Nhưng đúng vào lúc này, mặt đất dưới chân Viên Minh đột nhiên trở nên vô cùng xốp mềm, đồng thời một lực hút cực mạnh từ phía dưới truyền đến, chỉ trong chớp mắt đã kéo chân hắn lún xuống một đoạn, hơn nữa còn đang tăng tốc kéo xuống dưới.

Viên Minh thầm rùng mình, lập tức đưa tay thả Hoa Chi và Kim Cương ra, đồng thời cấp tốc kết quyết, cốt đao màu trắng trong nháy mắt bốc lên một mảng hỏa diễm màu trắng, đoạn chém thẳng xuống khoảng đất dưới chân hắn.

Hoa Chi và Kim Cương vừa được thả ra đã nhận ngay lệnh từ Viên Minh, cả hai lập tức cùng nhau hành động.

Hoa Chi cấp tốc cắm hai tay xuống đất, vô số nhánh dây leo từ tay nó vươn ra, phóng nhanh tới chỗ dưới chân Viên Minh, Kim Cương thì bước nhanh về trước, níu cánh tay Viên Minh lại, phối hợp cùng pháp lực đang vận chuyển của hắn, toan kéo hắn ngay ra khỏi lớp đất xốp.

Có vẻ như phát hiện Viên Minh sắp thoát ra, lực hút bên trong lòng đất đột nhiên tăng mạnh, nhưng khi cốt đao màu trắng chém xuống lớp đất, dây leo màu tím cũng theo sát phía sau, bên dưới lớp bùn đất bỗng loáng thoáng nghe có tiếng tru tréo đầy hoảng hốt truyền lên.

Một thoáng sau đó, Viên Minh liền cảm giác được lực hút bên dưới giảm bớt, cả người lập tức từ dưới đất vọt lên, chỉ là do bất ngờ không kịp chuẩn bị nên bị man lực của Kim Cương quăng lên tận tít trên cao.

Viên Minh thân giữa không trung vội vàng thi triển pháp lực ổn định cơ thể, đoạn đưa mắt nhìn xuống chỗ vừa đứng.

Chỉ thấy dưới sự truy đuổi của Hoa Chi, mặt đất vườn hoa không ngừng chập trùng cao thấp, tựa như có một con cự mãng đang trườn dưới lòng đất.

Viên Minh đưa tay triệu hồi cốt đao màu trắng rồi tiếp tục đứng giữa không trung theo dõi hướng “cự mãng” trườn đi, tiếp đó hắn căn chuẩn thời cơ đoạn bất thình lình điểm ra, cốt đao màu trắng xé gió lao đi, phá vỡ mặt đất đồng thời đâm vào đầu con “cự mãng”.

Điều khiến hắn hơi kinh ngạc là khi cốt đao chém lên đầu quái vật kia lại phát âm thanh giòn vang giống như đánh vỡ thứ gì đó, quái vật kia cũng đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó nó lại chui vào trong đất bùn như muốn chạy trốn.

Viên Minh lập tức bấm pháp quyết, tức thì bạch hỏa trên cốt đao như vật sống, tranh thủ lúc quái vật còn chưa chìm hẳn xuống đất liền nhào tới.

Quái vật bị bạch hỏa thiêu đốt, bên ngoài cơ thể nó lập tức xuất hiện vô số băng tinh màu trắng đục, tốc độ hành động của nó cũng giảm đi đáng kể. Nhân cơ hội này, dây leo do Hoa Chi phóng ra bèn thừa thế xông lên, rất nhanh đã lôi được quái vật ra khỏi lòng đất, treo nó lơ lưng giữa không trung.

Mãi tới lúc này, Viên Minh mới nhìn rõ hình dạng con quái vậy kia. Nó không phải là cự mạng, mà là một con thằn lằn kỳ quái thân mọc đầy lông trắng, trên đầu sinh ra một khối giáp xương đen bóng, trên đó có một phần nhỏ bị đánh vỡ, đoán chừng là dấu tích bị cốt đao chém trúng để lại.

Thằn lằn cổ quái bị treo giữa không trung liên tục giãy giụa, theo từng nhịp rung lắc của nó, mấy sợi lông trắng liền rơi xuống. Những sợi lông này vừa chạm đất thì lập tức biến mất như trâu đất xuống biển, ngay sau đó, một vùng hoa cỏ lập tức nở rộ, tỏa ra từng đợt hương hoa đánh về phía Hoa Chi.

Nhưng Hoa Chi có bản thể là dây leo lại còn được Viên Minh ở bên chỉ điểm, nó chắc chắn sẽ không hút hương hoa kia vào, khi ấy đương nhiên sẽ không có phản ứng đặc biệt gì.

Viên Minh từ trên cao quan sát quái vật bên dưới, trong đầu chợt nhớ ra năm xưa từng đọc trong điển tịch có nhắc tới một loại yêu thú gọi là Toản Địa Liêu.

Nói đến thì loại Toản Địa Liêu này khá giống Địa Hành yêu, không những cùng có dị năng đào đất, mà ở một mức độ nào đó còn có thể khống chế độ cứng của đất đá nhằm vây giết địch nhân.

Ngoài việc này ra, đám lông trắng phủ kín thân yêu này cũng có phần kỳ dị, một khi rụng xuống lập tức có thể khiến hoa ở một vùng xung quanh đó tỏa ra hương độc, kẻ hít phải sẽ rơi vào huyễn cảnh, chỉ là loại huyễn cảnh này chỉ tác động tới nhục thể chứ không phải thần thức, không tạo ra uy hiếp quá lớn với tu sĩ, trái lại nó còn bị coi như là một mẹo để tìm kiếm yêu này.

Có điều nội thành Ân Đô vốn bị huyễn trận bao phủ, đúng là bổ khuyết rất lớn cho nhược điểm trong thần thông của con yêu này, khiến cho tu sĩ nào bước vào lãnh địa của nó không phân biệt được hư thực, cuối cùng là bị yêu này thôn phệ.

Nhưng bây giờ huyễn trận đã bị phá, kẻ tới đây lại là Viên Minh thần hồn cường đại, có trình độ trên phương diện huyễn thuật, chỉ bằng chút bản lãnh nho nhỏ của yêu này thì chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, trên thực tế nó chỉ tu vi biểu hiện ra ngoài là của yêu thú cấp ba, chứ sức chiến đấu thực tế còn thua cả yêu thú cấp hai.

Viên Minh đưa tay điểm tới, cốt đao màu trắng lập tức phóng tay chém đứt đầu Toản Địa Liêu, thi thể của nó nhanh chóng bị Hoa Chi hấp thu, chẳng mấy chốc đã biến thành một cái xác khô.

Không còn yêu thú ngăn trở, Viên Minh tiếp tục dò xét vườn hoa, sau cùng lại tìm thêm được mấy gốc linh thảo tương đối lâu năm, ngoài ra chẳng thu thêm được gì khác.

Đổi là một tu sĩ Kết Đan bình thường khác, chỉ tính thu hoạch trong vườn hoa đã được xem là phong phú, nhiều gốc linh dược như vậy bất kể là đổi lấy linh thạch hay dùng để luyện chế đan dược đều cực kỳ khả quan.

Nhưng ở trong lòng Viên Minh, nơi đây chính là bảo địa có thể sánh ngang phủ thành chủ, chỉ là mấy cọng linh thảo Kết Đan kỳ cần dùng, còn xa mới đủ để hắn vừa lòng thỏa ý.

Viên Minh rời khỏi vườn hoa rồi một lần nữa trở lại rừng cây, hắn đưa mắt hết nhìn chỗ giả sơn rồi lại nhìn hồ nước mấy lượt, cuối cùng vẫn chọn bước lên trên cầu.

Năm đại năng Nguyên Anh kỳ dư sức dò xét phủ thành chủ, tốc độ chắc chắn sẽ nhanh hơn hắn, vậy nên hắn nhất định phải nhanh hơn tất cả mọi người, tốc chiến tốc thắng, cầm lấy bảo vật trong lâm viên rồi mau chóng chạy về.

Trong số bốn khu vực ở đây, chỉ có tòa lầu các ba tầng cho Viên Minh cảm giác không tầm thường, lúc trước hắn không tới đó là vì cẩn thận, giờ phát hiện trong hoa viên không có giấu bảo vật, đoán chừng chỗ giả sơn cũng sẽ không có, không cần phải tốn lãng phí thời gian ở đó nữa.

Viên Minh bước nhanh trên cầu, Hoa Chi và Kim Cương theo sát phía sau, một người hai thú đề phòng bốn phía lại tiện đường tìm kiếm bảo vật.

Theo khoảng cách từ chỗ ba bọn hắn tới đảo nhỏ trong hồ càng lúc càng gần, lá sen bên cạnh cầu cũng càng lúc càng dày thêm.

Lẫn giữa những phiến lá xanh biếc, từng đài sen rủ xuống, theo làn gió mát thổi qua, chúng như những đứa trẻ ngủ gật, thỉnh thoảng chạm vào mặt nước, tạo ra một vòng gợn sóng xong liền giật mình bừng tỉnh, cuống quýt ưỡn thẳng người, nhưng rồi lại không nén nổi cơn buồn ngủ, chỉ chốc lát sau lại gục xuống.

Viên Minh ngắm nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy linh khí thuộc tính Mộc xung quanh nồng đậm hơn trước gấp mấy lần, nhất thời hứng chí thi pháp ngắt xuống một đài sen, từ đó móc ra mấy hạt sen hương thơm nức mũi, linh khí nồng đậm.

Hắn dùng thần thức bao phủ hạt sen, sau một hồi dò xét thấy nó không có gì khác thường bèn ăn thử một hạt.

Hạt sen vừa vào bụng, Viên Minh lập tức cảm giác một dòng nước ấm truyền khắp cơ thể, pháp lực tiêu hao trước đó được lấp đầy trong nháy mắt, thậm chí cả tu vi cũng có chút tăng tiến.

Thấy hạt sen này có công hiệu thần kỳ như vậy, Viên Minh sáng bừng hai mắt, lập tức gọi Hoa Chi và Kim Cương tới cùng nhau ngắt lấy.

Trong lúc ngắt đài sen, Viên Minh còn đào luôn cả ngó sen ẩn dưới lớp lá, dù chưa biết nó có công hiệu cụ thể thế nào, nhưng chỉ bằng linh khí trên đó nồng đậm không kém gì hạt sen cũng đủ biết không phải vật phàm.

Một người hai thú vừa càn quét vừa tiến về phía trước, nhưng đột nhiên, Viên Minh phát hiện ở vùng nước sâu cách xa cây cầu, dưới tầng tầng lớp lớp lá sen che phủ, một vầng hào quang năm màu chiếu ra, trông giống như cầu vồng sau cơn mưa, óng ánh chói mắt, lộng lẫy tới cực điểm.

Phát giác linh khí nồng đậm từ phía sau lá sen vọt tới, Viên Minh trong lòng khẽ động, lập tức nhẹ nhàng thả người đáp xuống mặt hồ, di chuyển về phía hào quang.

Hắn rẽ lá sen cản đường bước tới, ngay tiếp đó đập vào mắt hắn là một đóa hoa sen nhỏ năm màu. Đóa hoa sen này đã nở bung, bảy mươi hai cánh hóa máu trắng hồng mềm mịn xếp sát nhau thành ba tầng càng làm nổi bật hơn mấy hạt sen năm màu ở giữa, linh khí quanh đóa hoa dày tới độ ngưng kết thành sương mù, lên lên xuống xuống theo ánh hào quang nhìn giống như đang hít thở.

Viên Minh bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn mạnh, trong lòng không ngừng tán thưởng, toan tiến lên ngắt lấy, nhưng khi mới bước được hai bước, hắn bỗng híp mắt lại, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ trong thần hồn thình lình hiện ra.

Viên Minh thầm giật mình, nhưng khi còn chưa kịp có phản ứng đã cảm giác mắt cá chân đau nhức, tiếp đó cả người bị mất khống chế bay lên, tựa như côn trùng rơi vào mạng nhện, bị treo lơ lửng giữa không trung.

Cùng lúc đó, mặt hồ yên ả bỗng cuộn trào, hai nhanh dây leo màu máu mọc đầy gai ngược từ dưới mặt nước phóng lên, đâm thẳng về phía Viên Minh.

Trong thấy bộ dáng dữ tợn của hai nhánh dây leo kia, Viên Minh vội vàng bấm pháp quyết gọi đỉnh nhỏ đồng thau ra. Đỉnh nhỏ lập tức phun ra một lượng cực lớn hỏa diễm, ngưng tụ thành một tấm thuẫn vuông chắn trước mặt hắn, ngăn hai dây leo kia lại.

Nhưng đối mặt với ngọn lửa hừng hực, bên ngoài dây leo màu màu lại giống như được phủ một lớp màng mỏng, không hề có dấu hiệu gì là sẽ bén lửa, đồng thời dưới những cú quất liên hồi của dây leo, tấm khiên lửa không ngừng nhỏ lại, chẳng mấy chốc đã vỡ vụn.

Mà gần như ngay thời điểm phát hiện Viên Minh bị tập kích, Hoa Chi và Kim Cương đứng trên cầu lập tức cùng có phản ứng, lúc này đã bắt đầu vận dụng thủ đoạn của riêng mình.

Hoa Chi nhanh chóng tiếp cận, đồng thời duỗi thẳng tay ra, dây leo màu tím đen ngưng tụ thành một thanh cự kiếm màu tím sẫm xé gió chém về phía dây leo màu máu.

Dây leo màu máu lập tức đổi đối tượng công kích, thân thể đầy gai nhọn của nó nghênh đón cự kiếm, khi hai bên sắp va chạm, nó lại vặn xoắn thân thể trực tiếp quấn lấy cự kiếm, những cái gai nhọn cứa lên cự kiếm dây leo, thậm chí còn cứa ra không ít vỏ cây và mạt gỗ.

Kim Cương thấy Viên Minh lúc này đang bị hai nhánh dây leo màu mắt quấn lấy mắt cá nhân treo ngược giữa không trung, nó lập tức vận chuyển nội tức dồn xuống mu bàn chân rồi đạp nước lao đi, chỉ sau mấy nhịp lắc mình đã tới chỗ bên dưới Viên Minh.

Kim Cương nhanh chóng tóm lấy hai nhánh dây leo đang quấn cổ chân Viên Minh rồi vận sức hai tay toan dứt chúng thành hai đoạn.

Trong quá trình này, gai nhọn bên trên dây leo liều mạng muốn đâm vào người Kim Cương nhưng hết thảy đều giống như đâm vào tường đồng vách sắt, chỉ để lại vô số hoa lửa chứ không cách nào cắm sâu được.

Có điều dây leo này cũng cứng vượt quá dự đoán của Kim Cương, nó gần như đã vận dụng toàn bộ sức lực nhưng cũng chỉ xé rách được chúng chứ chưa thể dứt đứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận