Tiên Giả

Chương 614: Bất Tử tiên đan

Dưới mệnh lệnh của Viên Minh, phân hồn thứ nhất đã khống chế Tả Khinh Huy ẩn nấp đi khí tức, mang theo cha mẹ rời khỏi Trường Thanh đảo tiến về phía đất liền.

Viên Minh cũng đi vào Thâu Thiên đỉnh, vung tay lên gọi Lôi Vũ đi ra.

"Chủ nhân." Lôi Vũ vừa hiện thân lập tức kêu lên.

"Bây giờ chúng ta cần lập tức trở về Đông Hải. Lần này vất vả cho ngươi, bất kể thế nào cũng phải nhanh chóng bay trở về." Viên Minh đầy ngưng trọng nói.

"Được." Lôi Vũ thấy vậy cũng không hỏi nhiều, lập tức lên tiếng.

Dứt lời nó nhanh chóng giương cánh, cả người lượn lờ tia sét, hiển lộ ra chân thân Lôi Dực điểu.

"Hoa Chi, ngươi mang theo mớ đan dược này, trên đường tùy thời tiếp tế cho Lôi Vũ, nhớ giữ kỹ Thâu Thiên đỉnh, cũng bảo vệ Lôi Vũ cho tốt." Viên Minh đưa hai bình đan dược cho Hoa Chi.

Hoa Chi cũng bị Viên Minh triệu hồi khẩn cấp từ thế giới hải ngoại trở về.

"Chủ nhân yên tâm, ta nhất định bảo vệ tốt Lôi Vũ." Hoa Chi vỗ vỗ cánh Lôi Vũ cam đoan.

"Việc này không nên chậm trễ, lập tức lên đường." Viên Minh khẽ gật đầu, rồi trở về Thâu Thiên đỉnh.

Lôi Vũ thì chở Hoa Chi phóng vút lên trời.

Hai cánh nó giương lên bắn ra từng tia sét cực lớn, phát ra một tiếng "ầm" rồi cả người hóa thành tia chớp vọt đi, kích khởi lên một con sóng nước cao trăm trượng trên mặt biển bao la, thoáng qua rồi biến mất.

Hai ngày sau, trong không gian Thâu Thiên đỉnh.

Tịch Ảnh nghe Viên Minh nói qua về chuyện trên Trường Thanh đảo cũng nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

"Xin lỗi, lần này chỉ sợ vì ta nên Vu Nguyệt giáo mới chú ý tới ngươi, mới tới làm phiền bá phụ bá mẫu."Sau khi Viên Minh nói xong, nàng ngượng ngập nói.

"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, ngươi không nên nghĩ nhiều. Chỉ là ta cần phải nhanh chóng trở về nội hải. Với tác phong làm việc của Vu Nguyệt giáo, nếu đã thất bại sẽ không từ thủ đoạn công kích tiếp, chỉ sợ lần tới lại dùng lực lượng cường đại hơn nữa tập kích vào. Chỉ dựa vào phân hồn thứ nhất của ta thì khó mà bảo vệ bọn họ được." Viên Minh khoát tay áo, không để tâm tới lời Tịch Ảnh.

"Ta có một cứ điểm bí mật ở bên Đông Hải, dù người thân nhất bên ta cũng không biết chỗ đó. Ta cũng đã bố trí pháp trận ẩn nấp và pháp trận phòng ngự vô cùng kín kẽ, người bình thường khó mà phát hiện được, càng không dễ dàng bị công phá. Trước tiên ngươi cứ thu xếp bá phụ bá mẫu ở chỗ đó, vẫn tốt hơn là trốn đông chạy tây khắp Đông Hải." Tịch Ảnh nói.

"Vậy cũng tốt." Viên Minh suy nghĩ một chút, gật đầu nói.

"Đây là chìa khoá mở ra cùng khống chế pháp trận." Tịch Ảnh nói xong đưa tay lấy ra hai miếng ngọc giản hình bán nguyệt màu đen trắng đưa cho Viên Minh.

Viên Minh thấy vậy bèn liên hệ với phân hồn thứ nhất, báo đầy đủ vị trí cứ điểm bí mật của Tịch Ảnh cũng như phương pháp mở ra và thúc giục hai tòa pháp trận cho hắn.

Cuối cùng hắn thông qua pháp trận tế đàn chuyển hai miếng ngọc giản qua.

Viên Minh làm xong hết thảy, tâm tình thoáng thả lỏng chút ít. Nhưng có quan tâm ắt sẽ bị loạn, lại là chuyện liên quan tới cha mẹ hắn nên cũng không ngoại lệ.

"Tốc độ của Lôi Vũ quả thật đã không chậm, nhưng so với không gian lực vẫn kém một chút. Chuyện di chuyển này vẫn nên giao cho Ngân Không thụ yêu đi." Tịch Ảnh thấy hắn thế này bèn nói.

Viên Minh nghe xong, hai mắt sáng lên, vỗ trán một cái nói: "Làm sao ta lại quên nó đi mất? Nó có thể nghe theo hay sao?"

"Yên tâm, yêu thụ này bị ta dùng Kim Quỳ Ngự Thú thuật thu làm linh thú, nó không có bản lĩnh vi phạm mệnh lệnh ta đâu." Tịch Ảnh cười cười đáp.

Dứt lời nàng vung tay lên, Ngân Không thụ yêu hiện ra lơ lửng bên cạnh nàng.

Sau khi hiện thân, nó mang đầy vẻ mất tự nhiên nhìn thoáng qua Viên Minh, rồi cúi đầu chào Tịch Ảnh một tiếng "Chủ nhân". Hiển nhiên nó vẫn còn chưa quen với thân phận mới này cho lắm.

"Ngân Không, ngươi thiện dùng không gian lực, có sở trường chạy trốn. Ta có chuyện cần ngươi mang bọn ta quay về nội hải trong vòng một tháng." Tịch Ảnh nói.

Ngân Không thụ yêu nghe vậy bèn hỏi xem vị trí, có được câu trả lời rồi, nó lập tức lắc đầu như trống bỏi.

"Không được, không được! Khoảng cách này quá xa, nếu ta không ngủ không nghỉ, chạy đến kiệt sức mà chết cũng không cách nào mang bọn ngươi trở về nội hải chỉ trong một tháng cả." Ngân Không thụ yêu vội vàng nói.

Viên Minh nghe vậy bèn thầm thở dài. Hắn cũng biết yêu cầu này quá khó, định mở miệng hỏi Ngân Không thụ yêu mất bao lâu mới đưa bọn hắn về đến nơi.

Còn chưa kịp hỏi thì đã thấy Tịch Ảnh chợt nói tiếp: "Ta là đang ra lệnh cho ngươi, không phải hỏi ý ngươi. Chỉ là ngươi yên tâm, không cần bắt ngươi dùng hết toàn bộ thần thông bản mệnh ra, mà chỗ ta còn có một pháp bảo không gian nữa. Ngươi thúc giục vật ấy thì trong một tháng quay về nội hải không có gì khó cả."

Nói xong, nàng vung tay lên. Lòng bàn tay lóe lên tia sáng, hiện ra một cái bánh xe màu bạc lớn chừng lòng bàn tay có phủ đầy phù văn, tản ra từng đợt chấn động không gian.

"Cái này là.... Ngân Nguyệt phi luân?" Ngân Không thụ yêu nhìn thấy pháp bảo này lập tức kinh hỉ kêu lên.

"Ngươi biết bảo vật này?" Tịch Ảnh nhíu mày hỏi.

"Không giấu gì ngươi... chủ nhân. Ta đi khắp Vân Hoang đại lục cũng vì tìm kiếm vật này, không ngờ lại rơi vào tay ngài. Ngài yên tâm, chỉ cần có vật này thì trong một tháng trở về nội hải không thành vấn đề." Ngân Không thụ yêu lập tức nói.

"Tốt, chỉ cần ngươi không làm gì trễ nải, ta có thể giao Ngân Nguyệt phi luân này cho ngươi giữ." Tịch Ảnh khẽ gật đầu nói.

Ngân Không thụ yêu bèn mừng rỡ, lòng lập tức cảm thán dường như làm linh thú cho Tịch Ảnh cũng không tệ!

Đợi nó luyện hóa xong Ngân Nguyệt phi luân, Viên Minh bèn giao Thâu Thiên đỉnh cho nó giữ, thu Lôi Vũ cùng Hoa Chi về lại.

Thật ra hắn vẫn không yên tâm giao Thâu Thiên đỉnh cho Ngân Không thụ yêu, nhưng có Tịch Ảnh đảm bảo, hắn lại nóng lòng muốn trở về nội hải đón cha mẹ nên cũng đành bất đắc dĩ làm như vậy.

Trở lại bên trong Thâu Thiên đỉnh, thấy Viên Minh vẫn mang đầy lo âu, Tịch Ảnh đành phải khuyên nhủ.

"Yên tâm đi, Ngân Không thụ yêu là yêu thú không gian, lại có Ngân Nguyệt phi luân phụ trợ, nó lại không tiếc sức lực chạy đi hẳn tốc độ sẽ không thua gì Cửu Thiên Lưu Quang toa của Vạn Thiên Nhân đâu."

Viên Minh nghe vậy khẽ gật đầu.

Hắn một mực giữ liên hệ với phân hồn thứ nhất, tùy thời nắm giữ hướng đi của y và cha mẹ mình, biết được quanh đó không có truy binh, lại thấy bọn họ đã cách không xa cứ điểm bí mật của Tịch Ảnh mới tạm yên lòng.

Cho đến lúc này hắn mới tạm bình tĩnh, lại lần nữa bắt đầu động não.

"Tịch Ảnh, lần này tới Tam Tiên đảo, ta một mực không rõ ngươi muốn làm gì? Vừa mới bắt đầu ngươi đã bày nhiều bố cục để đưa rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh vào bí cảnh Tam Tiên đảo. Hiện tại chuyện cũng cơ bản chấm dứt, có thể cho ta biết đến cùng là vì lý do gì?" Viên Minh nhìn về phía Tịch Ảnh hỏi.

Tịch Ảnh nhìn vào ánh mắt của Viên Minh, thấy bên trong không có hoài nghi mà chỉ đầy vẻ hoang mang.

"Ta đến Tam Tiên đảo là muốn lấy được Bất Tử quả kết xuất từ Bất Tử thụ, để luyện chế Bất Tử tiên đan, tìm cách cứu tỷ tỷ của ta. Năm đó nàng vì cứu ta mà bị trọng thương, một mực lâm vào tình trạng chết giả, không sống cũng không chết, chỉ dựa vào một tòa Thất Tinh Đăng trận giữ lấy tính mạng. Thế gian này chỉ có Bất Tử tiên đan may ra mới cứu sống được nàng." Nàng đón nhận ánh mắt Viên Minh, giải thích.

"Bất Tử thụ yêu đã chết, chỉ là lúc trước ta cũng không thấy trên cây có kết trái gì?" Nghe vậy Viên Minh mới cau mày nghĩ lại, rồi nói.

Đại bộ phận Bất Tử thụ yêu đã bị hắn hấp thu, trên cây có kết quả hay không thì hắn cũng có thể nhìn ra được chứ?

"Ta đã lấy được Bất Tử quả." Nghe nói vậy, Tịch Ảnh bỗng nhiên cười cười giảo hoạt.

Nói xong, trong ánh mắt đầy kinh ngạc của Viên Minh, nàng lấy một chiếc nhẫn trữ vật ra, nhẹ nhàng phẩy ra.

Nháy mắt tiếp theo, một đống lớn đồ đạc trút xuống như mưa.

"Lúc ta cùng Quả Quả đi đến cung Quảng Hàn còn dẫn theo một linh sủng nữa, chính là đồng tử do Ngũ Hành Tạo Hóa thụ biến thành. Lúc ấy ta nói cho đám người Nguyên Vô Cực cách phá giải tòa đại trận kia, tuy không sai nhưng thật ra cũng là để kéo dài thời gian, để cho Ngũ Hành đồng tử thay ta đi vơ vét bảo vật trong thành Quảng Hàn." Tịch Ảnh vừa cười vừa nói.

"Là tất cả mấy thứ này?" Viên Minh nhìn một đống bảo vật cao nửa người trên mặt đất, giật mình hỏi.

"Đúng vậy, Ngũ Hành đồng tử rất am hiểu việc này, hầu như vơ vét toàn bộ thành Quảng Hàn, được rất nhiều bảo vật. Trong đó có năm quả Bất Tử quả. Có năm quả này, ta có thể luyện thành năm viên Bất Tử tiên đan." Tịch Ảnh gật đầu đáp.

Dứt lời nàng lấy vòng tay trữ vật của mình ra, cho Viên Minh nhìn xem một trái cây màu đen lớn chừng nắm đấm tay.

Chỉ thấy vỏ ngoài quả sần sùi, hơi xấu xí, lại tỏa ra thiên địa linh khí nồng đậm, kỳ lạ là lại không hề cảm giác được Yêu khí của Bất Tử thụ yêu trong đó.

"Bất Tử quả là vật do Bất Tử thụ yêu kết tinh thành, dùng luyện ra Bất Tử tiên đan, chỉ sợ tai họa ngầm không ít." Viên Minh đánh giá thoáng qua, cảm khái Tịch Ảnh tâm tư kín đảo, cũng có hơi lo lắng nói.

"Ngươi yên tâm, sở dĩ Bất Tử tiên đan trân quý cũng là vì chỉ có một khuyết điểm, đó là người nuốt vào sẽ bị Bất Tử thụ yêu khống chế. Nhưng Bất Tử thụ yêu đã chết, đương nhiên không phải lo lắng chuyện này nữa." Tịch Ảnh cười nói.

Nghe nàng đã tính trước như vậy, Viên Minh cũng không có ý kiến gì nữa.

"Tịch Ảnh, phàm nhân có thể ăn Bất Tử tiên đan này được không? Ăn vào có công hiệu giống với lúc tu sĩ ăn vào không?" Hắn chợt nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi.

"Thẳng thắn mà nói thì ta cũng không biết nữa, ta nghĩ phải thử thì mới biết được." Tịch Ảnh trầm ngâm một lát, lắc đầu nói.

Viên Minh nghe vậy bèn gật đầu, không xoắn xuýt về vấn đề này nữa.

Hắn nhìn qua đống vật phẩm trên mặt đất, phát hiện bên trong đa phần là linh tài, còn lại chủ yếu là những vật phẩm bày trận còn sót lại sau khi các pháp trận bố trí khắp thành Quảng Hàn bị hủy hoại .

Lúc này Viên Minh chợt thấy một thứ đen thui, to như cục than đá, đồng tử hai mắt co rút lại. Hắn đưa tay hút về.

Cục than đá kia to chừng một cục gạch bay lên, rơi vào trong tay Viên Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận