Tiên Giả

Chương 1037: Người phía sau

Cùng lúc đó, trong Tử Vân Thiên Cung.
Trải qua ngắn ngủi chờ đợi, hồn lực đến từ tàn thể Minh Nguyệt nữ thần từ trên trời giáng xuống, như thác nước dọc theo cột sáng ở trung tâm trận pháp trút xuống.
Cỗ hồn lực này tinh khiết đến cực điểm, không có nửa điểm tạp chất, phẩm chất rất cao, thậm chí có thể so sánh với Nguyệt hoa lực thuần tuý nhất.
Hạ Hiệt và Tịch Ảnh thấy thế, không chần chừ chút nào, vận chuyển công pháp, bắt đầu thu nạp cỗ hồn lực này.
Trên người của bọn họ, khí tức hồn tu phi tốc tăng lên, cho dù Hạ Hiệt đã đạt tới Mệnh Vu đỉnh phong, hồn lực trong thức hải tại thời khắc này vẫn tăng trưởng, rảo bước tiến lên tầng cao hơn.
Viên Minh đứng ở một bên hộ pháp cho cả hai, mặc dù hắn không chủ động hấp thu cỗ hồn lực này, nhưng vẫn có một phần hồn lực dung nhập vào thân thể của hắn.
Dưới tác dụng của cỗ hồn lực này, thức hải của hắn trở nên thanh minh trước nay chưa từng có, cường độ thần hồn vững bước tăng lên.
Làm người ta ngạc nhiên chính là, hồn lực Minh Nguyệt nữ thần tựa hồ có bản chất khác biệt với hồn lực bình thường.
Dưới cỗ hồn lực này ảnh hưởng, không chỉ ba người bọn họ, ngay cả rất nhiều Linh bảo hắn mang theo trên người cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu chủ động thu nạp cỗ hồn lực này, lực lượng ẩn ẩn có dấu hiệu tăng lên.
Mà trong đó, làm người chú ý nhất chính là Tu La Cung.
Nếu như các Linh bảo khác thu nạp hồn lực là dòng nhỏ róc rách, thì tốc độ Tu La Cung cắn nuốt có thể dùng từ hồng thủy trút xuống để hình dung.
Nó thu nạp số lượng hồn lực Minh Nguyệt nữ thần vậy mà có thể so với hai người Tịch Ảnh và Hạ Hiệt.
May mắn hồn lực Minh Nguyệt nữ thần vô cùng vô tận, tốc độ vọt tới cũng vượt xa tưởng tượng, nếu không Tu La Cung thu nạp có lẽ sẽ ảnh hưởng đến hai người.
Viên Minh cũng thấy được điểm này, mới không ngăn cản Tu La Cung tiếp tục thu nạp hồn lực.
Theo hồn lực không ngừng tràn vào, Thế Giới Thụ trong Tu La cung cũng phát sinh biến hóa kinh người.
Trước đó, Viên Minh mặc dù di thực Thế Giới Thụ vào trong Tu La Cung, cưỡng ép cả hai kết hợp với nhau, nhưng trên thực tế, giữa cả hai từ đầu đến cuối tồn tại một loại bài xích khó nói lên lời.
Mà bây giờ, Viên Minh có thể cảm nhận được rõ ràng, cảm giác bài xích này đang tan rã với tốc độ kinh người.
Thế Giới Thụ đang dần dần hoà làm một thể với Tu La Cung, loại dung hợp này cũng không phải vẻn vẹn mặt ngoài rễ cây bện thành, cành lá bổ sung, mà đi sâu vào bên trong bản chất cả hai.
Cùng lúc đó, phân thân Thế Giới Thụ của Viên Minh cũng bị lặng yên dẫn xuất, bắt đầu dung hợp với Thế Giới Thụ trong Tu La Cung.
Cả hai mặc dù bản nguyên giống nhau, nhưng quỹ tích trưởng thành lại khác nhau một trời một vực, loại khác biệt này cũng không trở ngại chúng dung hợp, ngược lại khiến quá trình này nhanh hơn cả mong muốn.
Vẻn vẹn sau mấy hơi thở, chúng tựa như nước sữa hòa vào nhau, cũng không còn phân chia lẫn nhau.
Dung hợp còn đang tiếp tục, mà Thế Giới Thụ lúc này phảng phất một trái tim to lớn, trong Tu La Cung nhảy lên bịch bịch.
Mỗi một lần nhịp tim nhảy lại khiến Tu La Cung rung động theo, phảng phất toàn bộ không gian đang cộng hưởng theo.
Thần kỳ hơn là, theo mỗi một lần nhịp tim đập, lại có một cỗ thiên địa linh khí khổng lồ bị hấp dẫn đến, chúng như huyết dịch được trái tim bơm đẩy, liên tục không ngừng rót vào trong Tu La Cung, rót vào sinh cơ và lực lượng mới.
Được thiên địa linh khí tẩm bổ, lực lượng Tu La Cung tăng trưởng với tốc độ kinh người, chênh lệch với Tiên thuyền Tam Giới đang nhanh chóng thu nhỏ.
Tựa hồ không bao lâu sau, nó có thể cân sức ngang tài với Tiên thuyền, thậm chí siêu việt hơn.
Mà trong Tử Vân Thiên Cung, ba người còn đang tiếp tục hấp thu hồn lực Minh Nguyệt nữ thần, mà Xuất Vân Giới bên kia, Minh Nguyệt Cung chủ lại bắt đầu cảm thấy một tia bất an.
Nàng nhìn chăm chú hồn lực trôi qua trên bộ thây khô, trong lòng dâng lên một cỗ kinh nghi khó nói lên lời.
"Không đúng, Thánh nữ cho dù mượn dùng lực lượng, cũng không có khả năng rút ra lực lượng khổng lồ như thế. Dựa theo quy luật trước kia, nàng đã sớm bị cỗ lực lượng này ăn mòn, hóa thành chất dinh dưỡng." Sắc mặt Minh Nguyệt Cung chủ dần dần ngưng trọng.
Thế là, nàng không chút do dự bấm pháp quyết, truyền âm ra ngoài: "Lập tức mở ra đại trận hộ tông, phong tỏa không gian quanh tông môn!"
Thanh âm của nàng quanh quẩn trong Minh Nguyệt Cung, như là kinh lôi chấn động khiến chúng đệ tử một mảnh mờ mịt.
Trưởng lão phụ trách đại trận hộ tông cũng trong lòng căng thẳng, mặc dù chẳng biết xảy ra chuyện gì, nhưng lập tức tuân theo lệnh Minh Nguyệt Cung chủ, thúc giục đại trận hộ tông.
Sau một lát, màn sáng màu xanh nhạt chói mắt từ từ dâng lên, bao phủ hoàn toàn Minh Nguyệt cung vào trong.
Đại trận này như một đạo bình chướng không thể phá vỡ, triệt để cách ly không gian trong ngoài, toàn bộ hư không bị một mực khóa kín.
Hết thảy không gian thuật pháp trong phạm vi trận pháp đều mất đi hiệu dụng, như chim chóc bị giam cầm, không thể giương cánh bay lượn.
Đại trận hộ tông Minh Nguyệt Cung trải qua cung chủ Đại Thừa gia cố và hoàn thiện, cho dù trong trận pháp cấp bảy, cũng có thể xưng nhóm đứng đầu.
Song khi đại trận mở ra, sắc mặt Minh Nguyệt Cung chủ lại không hòa hoãn.
Bởi vì ở trước mặt nàng, hồn lực Minh Nguyệt nữ thần phảng phất không bị đại trận hộ tông ảnh hưởng, vẫn như tia nước nhỏ liên tục không ngừng bị rút lấy tiến vào hư không.
Mặc dù tốc độ chậm hơn lúc trước không đến nửa thành, nhưng tổn thất như vậy vẫn khó có thể chịu đựng.
"Có thể bất chấp đại trận hộ tông Minh Nguyệt Cung ảnh hưởng, còn hiểu rõ thi thể Minh Nguyệt nữ thần sâu sắc như vậy, người sau lưng này rốt cuộc là ai?" Minh Nguyệt Cung chủ cau mày, ý niệm trong đầu nhanh quay ngược trở lại, nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Sau nửa canh giờ, trong Tử Vân Thiên Cung, hồn lực Minh Nguyệt nữ thần như dòng suối chảy nhỏ giọt, lặng yên ôn dưỡng ba người Viên Minh.
Hồn lực Tịch Ảnh được cỗ hồn lực này tẩm bổ đã chạm đến Mệnh Vu đỉnh phong, cách Quỷ Vu cảnh chỉ một bước.
Chỉ là một bước này, lại giống như vắt ngang trước vực sâu vạn trượng, chỉ dựa vào hồn lực tăng lên, khó mà đơn giản vượt qua.
Viên Minh cũng được ích lợi không nhỏ, hồn lực hắn trong bất tri bất giác đã kéo lên đến Mệnh Vu trung kỳ, hồn lực bị hắn coi nhẹ bấy lâu, ngày nay cũng vững bước lên cao.
Mà kinh người nhất, không ai qua được Tu La Cung đã thu nạp rất nhiều hồn lực.
Lực lượng của nó đã sớm vượt qua Tiên thuyền Tam Giới, thậm chí càng hơn một bậc, bất luận uy lực xé rách giao diện, hay là trình độ cứng cáp của bản thân, đều đạt đến độ cao trước đó chưa từng có.
Trọng yếu nhất là, phân thân Thế Giới Thụ của Viên Minh đã dung hợp với Tu La Cung, khiến phân hồn tăng lên dần dần chuyển hóa làm khí linh Tu La Cung.
Mặc dù khí linh này không linh động thông minh như Hi Hòa Tử và Không, nhưng nó và Viên Minh tâm ý tương thông, chỉ cần một ý niệm trong đầu hắn là có thể điều khiển tự nhiên, vượt xa khí linh bình thường.
Ba người thu nạp số lượng hồn lực khổng lồ, khó có thể tưởng tượng.
Hồn lực Minh Nguyệt nữ thần phảng phất vô cùng vô tận, liên tục không ngừng tràn vào, tựa hồ vĩnh viễn không hết.
Đang lúc Viên Minh và Tịch Ảnh đắm chìm trong cỗ lực lượng này tẩm bổ, bọn hắn dần dần cảm thấy khó chịu.
Trong thức hải truyền đến từng cơn căng đau không hiểu, phảng phất đã đạt đến cực hạn.
Đúng lúc này, không khí xung quanh bỗng nhiên biến đổi.
Bầu trời trên đỉnh đầu trong nháy mắt trở nên âm trầm, cả người trống rỗng sinh ra lạnh lẽo, khiến Viên Minh và Tịch Ảnh không khỏi rùng mình một cái.
Ngay sau đó, một tiếng vang chấn thiên động địa từ đỉnh đầu truyền đến, hai người lập tức cảm giác khí huyết cuồn cuộn, toàn thân phát lạnh, trong lòng như đặt lên một tảng đá lớn, tâm tình tiêu cực giống như thủy triều tuôn ra.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một viên nguyệt màu xám xanh trống rỗng xuất hiện, vẻn vẹn một cái chớp mắt đã hóa thành một mảnh mây xám đen vô biên vô tận, bao phủ trên không ba người, tiếng thét bên tai kéo dài không dứt.
"Là Âm Nguyệt hồn kiếp!" Ánh mắt Tịch Ảnh ngưng tụ, thấp giọng kinh hô.
Hiển nhiên, đây là dấu hiệu Hạ Hiệt tiền bối sắp đột phá Quỷ Vu.
Thần sắc Viên Minh siết chặt, lập tức ngừng thu nạp hồn lực, cùng Tịch Ảnh bứt ra rời xa.
Chỉ thấy mây đen phía trên, từng đạo Âm Lôi chớp động nhảy vọt, mặc dù không chói mắt, lại cho người ta một cảm giác kinh tâm động phách.
Chỗ sâu tầng mây, tiếng vang ngột ngạt mà đau thương không ngừng truyền ra, phảng phất cổ chung huýt dài.
Âm phong bỗng nhiên nổi lên bốn phía, lạnh thấu xương, trên mặt đất rất nhanh bao trùm một tầng băng sương màu xám tro nhạt.
Trong cỗ phong ý này bao phủ xuống, Hạ Hiệt ngồi ngay ngắn bên cạnh đại trận, huyết khí ngoài thân cấp tốc biến mất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, phảng phất một bộ tử thi.
Mọi người ở đây tưởng Hạ Hiệt sắp bị cỗ hàn ý này thôn phệ, trên trán lão đột nhiên tỏa ra ánh sáng, thần hồn từ trong thức hải nhảy ra.
Chỉ thấy lão vỗ song chưởng, một cỗ ba động hồn lực khổng lồ khuếch tán ra, ngăn cách âm phong xung quanh.
Đúng lúc này, Âm Lôi trong tầng mây đột nhiên nổi dậy, từng cây hồ quang điện từ không trung rớt xuống, thoạt đầu còn thưa thớt xen vào nhau, nhưng trong nháy mắt tựa như mưa to trút nước, dày đặc như màn mưa.
Đồng thời, âm phong xung quanh càng thêm mãnh liệt, phảng phất muốn triệt để chôn vùi Hạ Hiệt.
Mà ngay lúc phong lôi đan xen này, lại có âm hoả bao quanh từ trong tầng mây rơi xuống.
Viên Minh xa xa nhìn một cái, cảm thấy trong thức hải phảng phất cháy lên hỏa diễm, thống khổ do bị thiếu đốt truyền khắp toàn thân.
Hạ Hiệt lại không sợ hãi chút nào.
Tay phải lão chỉ thiên, lấy hồn lực ngưng tụ thành một thanh cự kiếm, đánh tan Âm Lôi rơi xuống, tay trái biến chưởng thành tường đê, ngăn cách âm phong ở bên ngoài.
Tiếp theo, lão lại niệm tụng một trận pháp chú, há miệng hút mạnh, nuốt những âm hỏa kia vào trong bụng.
Mặc dù phần bụng thần hồn lão oánh sáng ánh lửa, nhưng lại không chịu bất cứ thương tổn nào.
Thời gian như nước chảy chậm rãi trôi qua, từ chỗ sâu mây đen tuôn ra kiếp nạn đang không ngừng tăng lên, hóa thành u thủy, minh âm, rất nhiều cảnh tượng quỷ dị, Viên Minh nhìn thấy trong lòng nổi lên hàn ý, không khỏi toát mồ hôi lạnh cho Hạ Hiệt.
Hạ Hiệt giống như đã sớm chuẩn bị, bất luận kiếp nạn nào đến, lão luôn có thể ứng đối tự nhiên, thậm chí toát ra mấy phần tư thái thành thạo điêu luyện.
Không biết qua bao lâu, mây đen mãnh liệt trên bầu trời đột nhiên bắt đầu co vào, ngưng tụ thành một vòng trăng trong sáng.
Cùng lúc đó, Âm Lôi, hàn phong và các kiếp nạn cũng trong nháy mắt tiêu tán, phảng phất chưa hề xuất hiện.
Dưới ánh trăng làm nổi bật, thần hồn Hạ Hiệt chậm rãi dâng lên, hồn thể dâng lên hiện ra quang hoa chói mắt, những quang hoa này dần dần ngưng tụ thành một vòng sáng thần luân, tựa như một đạo bình chướng không thể phá vỡ, bao phủ chặt thần hồn của lão.
Lúc thần hồn Hạ Hiệt và viên luân nguyệt kia trọng hợp lại, một cỗ khí lãng bàng bạc đột nhiên tứ tán ra, viên nguyệt màu xám xanh trong nháy mắt tiêu tán vô tung.
Lúc này, trên bầu trời chỉ có thần hồn Hạ Hiệt treo cao, quang hoa ngàn vạn, tựa như vầng trăng sáng trong bầu trời đêm tháng hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận