Tiên Giả

Chương 695: Ác quỷ nuốt danh tự

"Thuật pháp... không còn." Đối mặt với thế công mạnh mẽ của đám người Viên Minh, nam tử khô gầy khó nhọc hô lên một câu.

Công kích của ba người trong nháy mắt đồng thời mất đi lực lượng, linh quang tán loạn.

Thấy vậy Viên Minh không gấp mà còn cười cười, bởi hắn biết nam tử kia đã là nỏ mạnh hết đà.

Tinh quang trong mắt của hắn lóe lên, thúc giục ý niệm, Bàn Cơ trưởng lão vẫn một mực nằm rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích bỗng xoay người ngồi dậy, trường kiếm màu đen trong tay đột ngột đâm thẳng về phía nam tử kia.

Lúc này đây nam tử kia không kịp phòng bị, lồng ngực bị trường kiếm xỏ xuyên qua.

Kỳ thật một khắc trước Viên Minh đã phát hiện mối liên hệ bị chặt đứt giữa mình và thụ nhân Bàn Cơ trưởng lão đã được khôi phục lại.

Nhưng hắn một mực ẩn nhẫn không phát động chính là chờ cơ hội này.

Trường kiếm đâm thủng trái tim nam tử khô gầy kia, đồng thời cũng có một ánh đao đỏ tươi chém ngang qua phần cổ y.

"Xoẹt!" một tiếng vang lên.

Một cái đầu đen sì bay lên, Ma Vân thụ sau lưng y cũng bị đứt gãy ngang.

Ma Vân thụ sụp đổ trên mặt đất, dây leo lan tràn ra trên thân cây cũng lập tức rụt về rồi biến mất không còn gì nữa.

Viên Minh bước nhanh về phía trước, một phát bắt được đầu lâu đen trên mặt đất, ném vào trong Tu La Phệ Huyết đồ, tạm thời phong cấm lại.

Sau đó hắn mới nhìn về phía thân cây vừa đổ rạp trên mặt đất cùng với phần còn lại đang liên kết với thân thể nam tử kia.

Viên Minh khẽ suy nghĩ, rồi vung tay lên tách chúng ra, thu vào trong hai pháp khí khác hẳn nhau, dự định rời khỏi nơi đây mới bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra qua.

....

Trường Xuân quan.

Mưa đã tạnh, mây đen trên bầu trời cũng tản đi cả, nhưng mặt trời đã sớm hạ xuống mé tây chỉ để lại một mảnh tàn nguyệt cùng điểm điểm ánh sao treo cao trên bầu trời, tản ra một chút ánh sáng leo lắt.

Trong màn đêm, đại trận hộ tông Trường Xuân quan không ngừng hiện lên từng đợt linh quang xanh thẳm như như sóng nước nhộn nhạo, lại như sóng biển gầm gào. Những khe núi bị linh quang này nhồi nhét vào mà như thể biến thành một vùng đất bị nước biển bao phủ, biến cả một dãy núi thành một vùng ngập nước.

Sau trận chiến ở thành Vũ Hóa, đại quân Vu Nguyệt giáo đã không lưu lại thêm tức khắc nào mà bay thẳng đến sơn môn Trường Xuân quan, triển khai tiến công mãnh liệt vào đại trận hộ tông của Trường Xuân quan.

Lúc này đây thế công của bọn họ đã không hề lưu lực lại, tất cả tu sĩ Nguyên Anh Vu Nguyệt giáo đều gia nhập chiến cuộc, ba người Nghê Mục cũng đích thân ra tay thi triển mọi thủ đoạn nhằm công phá đại trận.

Bên phía Vân Hoang Minh cũng sẽ không để bọn họ tùy ý tấn công. Ngoại trừ Thiên Cơ Tử cùng mấy tu sĩ Nguyên Anh chịu trách nhiệm điều khiển đại trận, những tu sĩ Nguyên Anh còn lại cũng tự chọn đối thủ cho mình, bảo hộ đại trận.

Chiến đấu vừa mới bắt đầu đã tiến vào trong giai đoạn gay cấn.

Hai bên hầu như đã chém giết đỏ mắt, đã không còn tính toán, không còn an bài gì, cũng không còn mưu đồ gì khác nữa. Tất cả mọi người cũng chỉ còn một ý niệm duy nhất là có thể giết chết đối thủ mà thôi.

Bên ngoài đại trận, khôi lỗi màu vàng cao lớn trầm mặc vung nắm đấm, dùng lực lượng cực đại oanh kích đại trận. Mỗi một quyền rơi xuống, bộ phận đại trận tiếp xúc với đầu quyền sẽ nhanh chóng hóa thành kim loại, dù linh khí không thực chất nhưng trong tích tắc đó cũng đã bị hóa thành kim loại cồng kềnh.

Nhưng mà đại trận không phải là tử vật, linh quang màu lam như thể sóng nước không lúc nào không lưu động. Mỗi khi có bộ phận đại trận bị hóa thành kim loại thì sẽ lại bị lưu chuyển đi qua nơi khác, tránh bị khôi lỗi vận dụng đến.

Thế nhưng cứ mãi như thế cũng không phải là kế lâu dài, dù đại trận có biến hóa muôn vàn thì cũng vô lực không thể đối mặt với khôi lỗi màu vàng đồng hóa hết thảy mọi thứ này.

Cũng may khôi lỗi màu vàng cực lớn không phải không bị tiêu hao, mà cần có đại lượng linh thạch không ngừng nghỉ cung cấp linh lực cho nó.

Cách đó không xa, một luồng kiếm quang chói mắt phá vỡ bầu trời chém tới Nghê Mục, mà Nghê Mục tức thì nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, linh quang lóe lên bên ngoài cơ thể. Tuy rằng nhìn gã không có thay đổi gì nhưng khi khi kiếm quang chém qua, chỉ có một khôi lỗi bằng gỗ bị chém thành hai khúc rơi từ không trung xuống.

"Ha ha, Nghê Mục ngươi ẩn nấp đủ sâu, thủ đoạn như vậy lại chưa từng bại lộ ra. Hôm nay buông tay tung ra hết khiến ta giật mình không ít, chỉ tiếc đại tài như vậy lại khuất phục Vu Nguyệt thần, cam tâm biến mình làm khôi lỗi, quả thật không khôn ngoan." Ngoài miệng Vạn Thiên Nhân nói vậy nhưng lại liên tiếp chém ra đạo kiếm quang, xuất hiện ở ba phương hướng khác nhau chém về phía Nghê Mục.

"Đã lúc này rồi Vạn Thiên Nhân ngươi còn sính miệng lưỡi làm gì?" Nghê Mục lắc đầu, đưa tay vỗ, dùng dùng pháp bảo ngăn cản kiếm quang lại.

"Nghê Mục, tự ngươi suy nghĩ thật kỹ, Vu Nguyệt giáo dùng hồn tu làm căn bản, dù tương lai chiếm được thiên hạ thì ngươi chỉ là một pháp tu, có thể đạt chức vụ cao gì? Huống chi ta đã nhìn ra khôi lỗi như ngươi còn có thể đề tăng thêm một bước nữa. Ngươi nói xem nếu Trường Xuân quan bị diệt, Vu Nguyệt thần có thể lưu lại một kẻ có khả năng uy hiếp được địa vị mình?" Vạn Thiên Nhân tiếp tục dùng dùng ngôn ngữ nhiễu loạn tâm thần Nghê Mục.

"Uy hiếp được hắn? Ha ha, Vạn Thiên Nhân, ngươi nói ra lời này chứng tỏ còn chưa hiểu rõ hắn." Trên mặt Nghê Mục lại nổi lên tia cười cười chế nhạo.

Thấy vậy Vạn Thiên Nhân nhất thời nghi hoặc. Y đã tiếp xúc với Kim Sào qua nhiều lần nên hiểu sâu về sức mạnh Phản Hư kỳ hơn hẳn tu sĩ khác. Tuy rằng thần thông Vu Nguyệt thần quỷ dị nhưng chưa đến mức khiến người ta phải tuyệt vọng được.

Vậy rút cuộc thứ gì khiến Nghê Mục sợ hãi như thế??

Trong đầu Vạn Thiên Nhân vừa lóe lên suy nghĩ này, chợt cảm thấy tim đập cực nhanh, linh lực trong cơ thể y lập tức hỗn loạn.

Chiến trường Nguyên Anh kỳ chỉ cần xảy ra sai lầm trong tích tắc cũng có thể tạo thành nguy hiểm chí mạng, nhưng lúc này Nghê Mục không nhân cơ hội phản kích mà đột ngột quay đầu nhìn về phía sau, trên mặt cũng nổi lên vẻ kinh ngạc cùng sợ hãi tương tự như Vạn Thiên Nhân.

Cùng lúc đó, trong cung điện màu đen phía sau đại quân Vu Nguyệt giáo đột nhiên bộc phát ra một chấn động thần hồn cực kỳ phẫn nộ. Các tu sĩ Vu Nguyệt giáo lưu thủ tại đại điện gần đó bị chấn động này đảo qua, trên mặt đều lộ ra vẻ phẫn hận, sau đó phẫn nộ nhanh chóng biến thành thống khổ, thất khiếu tuôn ra máu tươi. Tất cả mọi người đồng thời rên rỉ một tiếng, rồi nhao nhao ngã trên mặt đất.

Đúng lúc này cửa đại điện màu đen cũng đột nhiên mở ra, nương theo lấy một cơn gió màu đen cuồng loạn là một bóng người cao lớn bị khói đen bao phủ bay thẳng lên bầu trời.

Chiến trường lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều nảy sinh một cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, khiến tất cả đều vô thức quay đầu nhìn về phía bóng người có hai đồng tử mắt như mặt trăng sáng trên không trung.

"Vu Nguyệt thần? Hắn rốt cuộc muốn đích thân xuất thủ ư?" Bên trong Trường Xuân quan, Thiên Cơ Tử xiết chặt nắm tay, trong lòng đầy cảnh giác.

Bất ngờ là Vu Nguyệt thần hiện thân rồi lại không nói gì, cũng không ra tay công kích đại trận Trường Xuân quan mà quay lưng về phía mọi người, hung hăng nhìn về phương xa.

"Đây là...." Nghê Mục chú ý tới tới phương hướng nơi Vu Nguyệt thần nhìn qua, là chỗ Hắc Vu sơn, tim giật thót lại.

Trong chớp mắt, mọi người đồng thời trông thấy Vu Nguyệt thần đột nhiên đưa tay, dùng ngón tay làm bút vạch một đường ngang qua hư không.

Trong chốc lát gió mây biến sắc, dưới chân Vu Nguyệt thần đột nhiên nứt ra một khe sâu thẳm, cuồng phong gào thét như thể tiếng quỷ gào ầm ĩ chói tai khiến người khác nghe được mà muốn nứt cả đầu.

Cùng lúc đó trong miệng Vu Nguyệt thần cũng phun ra một tràng âm tiết quỷ dị, phàm là người nào nghe được âm thanh này cũng cảm giác thần hồn mình đột nhiên chấn động như thể bị thứ gì trùng kích vào, khiến tất cả trở nên hoảng hốt.

Vào lúc này, thần niệm của tất cả mọi người đều đang điên cuồng báo động, cảnh báo bọn họ không được tiếp tục nhìn chằm chằm. Thế nhưng bọn họ lại cảm nhận được một lực hấp dẫn khó hiểu khiến bọn họ không cách nào chuyển mắt được, chỉ có thể sửng sốt nhìn chằm chằm từng động tác của Vu Nguyệt thần.

"Không, không thể nhìn, che kín thần thức cùng ngũ giác lại!" Nghê Mục dựa vào ý chí lực cưỡng ép mình chuyển dời ánh mắt, phong bế giác quan của mình đồng thời la lớn truyền khắp toàn bộ chiến trường.

Lúc này Vạn Thiên Nhân cũng dời được ánh mắt khỏi động tác của Vu Nguyệt thần, nghe thấy những lời này của Nghê Mục, y căn bản không kịp suy nghĩ, cũng đồng thời phong bế giác quan, lặp lại lời gã lần nữa.

Trong lúc nhất thời, trên chiến trường, dù là tu sĩ tu sĩ Vu Nguyệt giáo hay tu sĩ Vân Hoang Minh đều liều mạng muốn tránh thoát lực hấp dẫn này, phong bế thần thức lại. Thế nhưng ngoại trừ những kẻ có đại nghị lực ra thì hầu hết những người còn lại không chỉ không dời được ánh mắt, mà còn lâm vào như si như mê nhìn chăm chú vào từng động tác của Vu Nguyệt thần.

Lúc này Vu Nguyệt thần lại hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác, chỉ không ngừng viết lên văn tự trong không trung, mỗi một chữ đều dụng hết sức lực. Đồng thời trong miệng hắn cũng phun ra càng thêm nhiều âm tiết cổ quái khác nữa.

Nét bút vẽ nhiều rồi, khe sâu dưới chân hắn mới đột ngột toát ra ngàn vạn cánh tay quỷ dữ tợn ra sức cào cấu ngoi lên trên. Chỉ trong chốc lát đã có từng con từng con ác quỷ dữ tợn mang theo tất cả oán niệm ác ý từ khe sâu kia bò đi ra, chen lấn tranh nhau bay về phía Vu Nguyệt thần.

Nhưng con ác quỷ này chen lấn nhau, không muốn bị chen lấn phía sau cho nên đã xé rách cả thân thể đồng bạn mình ngay giữa không trung, răng cắn vuốt xé, phải cắn nuốt sạch sẽ thi thể đồng bạn mình mới bằng lòng bỏ qua.

Cứ như vậy, những con ác quỷ leo ra từ khe sâu nhanh chóng lâm vào trong vòng tuần hoàn tự giết lẫn nhau. Mà chữ viết của Vu Nguyệt thần càng ngày càng rõ ràng, âm tiết trong miệng thốt ra trong miệng thốt ra càng ngày càng nhiều, lại có càng nhiều ác quỷ hơn nữa xuất hiện. Chúng điên cuồng chém giết nhau, tình cảnh càng ngày càng kịch liệt.

Khi Vu Nguyệt thần viết xong một chữ "Viên" nguyên vẹn, đám tu sĩ chưa thể dời ánh mắt đi hoặc chưa kịp phong bế giác quan đồng thời kêu thảm một tiếng, cả người lập tức rạn nứt, thân thể nổ tung toàn máu là màu, thần hồn lại bay cả về phía khe sâu. Trong quá trình bay đi, thần hồn không ngừng vặn vẹo, cuối cùng hóa thành một con ác quỷ dung nhập vào cuộc huyết chiến giữa không trung kia.

Trong tu sĩ bị chết đi này có tu sĩ Vân Hoang Minh, cũng có tu sĩ Vu Nguyệt giáo. Nhưng Vu Nguyệt thần vẫn không quản tới sinh tử của đám sâu kiến này mà vẫn cứ tiếp tục viết chữ, viết lên chữ thứ hai.

Thời gian dần trôi qua, chữ thứ hai dần dần thành hình, ác quỷ leo ra khỏi khe sâu cũng càng ngày càng ít, tràng cuộc chém giết vô cùng thê thảm cũng sắp đến khâu cuối cùng.

Ngay khi chữ "Minh" hiện ra trong hư không thì đám ác quỷ chui ra khỏi khe sâu cũng chỉ còn bốn con. Bởi cắn nuốt hết tất cả ác quỷ khác nên hình thể của chúng nó đã lớn gấp ba lần lúc trước, còn có vô số vong hồn bao quanh thân thể của chúng, hiện ra từng gương mặt hư ảo tràn đầy vẻ oán độc cùng căm hận.

Lúc này Vu Nguyệt thần mới cúi đầu xuống, nhìn về phía mấy con ác quỷ còn sót lại, trong mắt lại tựa hồ xuất hiện một tia bất mãn nhàn nhạt.

Chẳng qua hắn không do dự, trực tiếp thò tay về phía hai chữ "Viên Minh" trước người, lập tức có một luồng khói đen bao phủ lấy cái tên này.

Bốn con ác quỷ như đã cảm nhận được gì, bèn bay cả lên đám mây, miệng lớn đỏ ngòm há to, nhanh chóng nuốt cả cái tên lẫn với luồng khói đen kia vào.

Ngay dưới cái nhìn chăm chú của Vu Nguyệt thần, mấy con hài lòng nuốt cái tên kia vào hài lòng vỗ vỗ bụng, tiếp đó chúng quay đầu nhìn thoáng qua Hắc Vu sơn nơi phương xa. Sau đó Bành một tiếng nổ tung, hóa thành vô số ác niệm cực thuần túy biến mất giữa không trung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận