Tiên Giả

Chương 468: Phát hiện

"Vậy không thể để cho bọn hắn thắng, chỉ cần Hồng Đảo vẫn do Bích Thủy Nhu định đoạt, vậy chúng ta còn có khả năng nuốt trọn nó. Bất quá, đối mặt Nghiệp Hỏa Đảo, bọn hắn có khả năng thắng sao?" La Vạn Sơn liếc ngang, nói.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Chúng ta nhất định phải làm chút gì đó, bất luận thế nào cũng không thể để bọn hắn thắng trận tỷ thí ngày mai." Lưu đảo chủ gật đầu nói.

"Ngươi có biện pháp?" La Vạn Sơn hỏi.

"Ta có một bình bí dược Tô Phong Tán, có thể khiến người ta trong ba ngày pháp lực tiêu tán, không thể ngưng tụ đối địch. Chỉ cần để tiểu tử kia trúng độc này, ngày mai hắn sẽ thua không thể nghi ngờ." Lưu đảo chủ nói.

"Hạ dược? Loại tu sĩ đó sao lại tùy tiện trúng độc?" La Vạn Sơn nghi ngờ hỏi.

"Muốn chúng ta hạ độc là không thể, nhưng nếu Bích Thủy Nhu hạ độc thì sao?" Lưu đảo chủ nhếch miệng cười một tiếng, nhíu mày hỏi.

La Vạn Sơn nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ.

"Việc này mấu chốt thành bại ngay tại Tàm Tâm Cổ của ngươi có thành công khống chế Bích Thủy Nhu hay không?" Lưu đảo chủ nói.

"Ngày nay, ta một mực thử câu thông Tàm Tâm Cổ, đã có một chút cảm ứng, chỉ là muốn không dấu vết điều khiển Bích Thủy Nhu, chỉ sợ còn phải tốn chút khí lực." La Vạn Sơn nói.

"Chờ không được lâu như vậy, chúng ta nhất định phải động tay chân trước trận tỷ thí ngày mai, cho dù không thể giết hắn, cũng phải khiến chiến lực hắn tổn hao nhiều, ngày mai không thể chiến thắng." Lưu đảo chủ trầm ngâm thật lâu, lắc đầu nói.

"Nếu vậy, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần." La Vạn Sơn chau mày, chậm rãi nói.

Đêm khuya.

Chỗ đám người Hồng Đảo đã tắt đèn, trong viện ngoại trừ côn trùng kêu vang, chỉ còn lại từng đợt thanh âm quạ đen kêu.

Bên trong một gian phòng khách, Bích Thuỷ Nhu thật vất vả bình phục nỗi lòng, từ từ thiếp đi, bỗng ngực kịch liệt đau đớn, đột nhiên mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy.

Hai tay nàng gắt gao nắm lấy áo nơi ngực, trên mặt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng lăn xuống, sắc mặt trắng bệch tới cực điểm.

Chỗ ngực truyền đến đau đớn phệ tâm, khiến nàng nghiến chặt hàm răng, ngay cả khí lực há miệng la lên cũng không có.

Đúng lúc này, nàng chợt nghe một tiếng trống không quá rõ ràng từ ngoài viện truyền vào.

Nương theo tiếng trống vang, một hồi tim đập nhanh mãnh liệt từ trong tim nàng truyền đến.

"Thùng thùng..."

Theo tiếng trống kia càng ngày càng rõ ràng, tim Bích Thủy Nhu đập càng mãnh liệt nhanh, đầu óc giống như bị người hung hăng đập một côn, trở nên càng ngày càng choáng váng.

Còn không đợi nàng kịp phản ứng, bỗng một tiếng trống vang bên ngoài cửa phòng, nàng đã mất đi ý thức.

Hai thân ảnh lén lút lặng lẽ chui vào trong phòng, tự nhiên chính là La Vạn Sơn cùng Lưu đảo chủ.

Lúc này, trước ngực La Vạn Sơn mang theo một cái trống nhỏ đen nhánh.

Vị trí trung tâm mặt trống, nhuộm máu đỏ tươi, mà nơi phát ra máu tươi chính là ngón giữa cùng ngón trỏ La Vạn Sơn.

"Tàm Tâm Cổ cùng Nhiếp Trùng Cổ đúng là tuyệt phối, dễ dàng như vậy đã đánh ngã nương môn Bích Thủy Nhu này." Lưu đảo chủ nhìn nữ tử nằm trên giường với tư thái uyển chuyển, đáy mắt hiện lên một tia nóng bỏng.

Bất quá gã vẫn phân rõ nặng nhẹ, trong lòng biết trước mắt không phải lúc xử lý việc vặt vãnh, nên thu hồi tạp niệm.

"Phối cái rắm, thôi động Tàm Tâm Cổ mạnh như vậy, cực kỳ hao tổn máu tươi và thần hồn ta, đợi đến lúc Tàm Tâm Cổ lớn lên, Bích Thủy Nhu nương môn này sẽ bị hủy, biến thành một cái xác không hồn, giữ lại rất có ý tứ?" La Vạn Sơn gắt một cái, nói.

Cuộc mua bán này làm y thua thiệt lớn, không chỉ không đạt được mục đích vốn có, còn không công hao phí tinh huyết và thần hồn, sau đó càng phải xuất ra bí thuật trân quý nhà mình giao cho Lưu đảo chủ, tính thế nào cũng lỗ!

Trước mắt, y chỉ mong có thể độc chết hai người kia mới tốt, bọn hắn tu vi không yếu, trên thân tất nhiên có bảo bối tốt đền bù.

"Đừng nói lời thừa thãi nữa, tranh thủ thời gian làm chính sự đi." Lưu đảo chủ thúc giục.

La Vạn Sơn không nói nữa, hai mắt nhìn chăm chú Bích Thủy Nhu, hai ngón tay nổi lên máu thịt be bét bấm niệm pháp quyết, điểm đến lồng ngực của nàng.

Chỉ thấy nơi ngực nàng có một con côn trùng như ngô công hiện ra, từng nhánh chân nhanh chóng lan tràn, đưa về phía tim Bích Thủy Nhu, chậm rãi quấn quanh nó.

Tiếp theo một cái chớp mắt, cặp mắt của nàng lại mở ra, từ trên giường ngồi dậy.

Chỉ thấy trong con mắt là vẻ thất thần, nhưng nếu không nhìn kỹ, căn bản không thể phát giác.

La Vạn Sơn lấy từ trong ngực ra một bầu rượu bạch ngọc, đưa cho nàng, trong lòng ra lệnh cho nàng.

Bích Thủy Nhu tiếp nhận bầu rượu, từ trên giường bước xuống, đi ra ngoài.

Đến ngoài cửa, vẻ cứng ngắc trên mặt đổi lại thành ý cười nhu hòa, đi thẳng đến phòng của Viên Minh.

"Chỉ mong độc này của ngươi không bị phát hiện." La Vạn Sơn khẽ thở dài một tiếng, cẩn thận đi theo.

Ngày nay Tàm Tâm Cổ chưa trưởng thành, y chỉ có điều khiển ở khoảng cách gần, mới có thể bảo đạm vạn vô nhất thất, bằng không y cũng không muốn mạo hiểm đến nơi này.

Trong viện, Bích Thủy Nhu đi theo hành lang tới ngoài cửa phòng Viên Minh.

"Cốc cốc !"

Hai tiếng gõ cửa vang lên, chờ giây lát, cũng không thấy phòng trong đèn đuốc sáng lên, cửa phòng lại "Kẹt kẹt" một tiếng mở ra.

Viên Minh mới từ trong tu luyện tỉnh lại, nhìn Bích Thuỷ Nhu trước mắt quần áo hơi không chỉnh tề, kinh ngạc hỏi: "Bích Thủy đạo hữu, đã trễ như vậy, có chuyện gì thế?"

"Có thể đi vào nói chuyện không?" Mặt mày Bích Thủy Nhu buông xuống, hỏi.

Viên Minh sau một phen tư lượng, tay vung lên, đốt ánh nến trong phòng, lúc này mới nghiêng người nhường nàng đi vào.

Cửa phòng đóng lại, có hai đạo nhân ảnh, bao phủ bởi một tầng khí tức ngăn cách, lén lén lút lút đi đến, trốn ở dưới bóng tối một gốc cây già trong viện, cẩn thận nhìn về phía trong phòng.

Ánh đèn chiếu rọi cái bóng Viên Minh cùng Bích Thủy Nhu tại cửa phòng, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng mơ hồ.

Cũng không biết hai người nói cái gì, chợt thấy sau lưng Bích Thủy Nhu mơ hồ có một sợi hơi khói xông ra, rất nhanh biến mất không thấy.

"Thế nào?" Lưu đảo chủ không dám lên tiếng, truyền âm hỏi.

"Hẳn là đã xong, hơi khói vừa rồi, hẳn là nàng đã mở ra nắp bình Tô Phong Tán, chắc hai người đều đã trúng độc." La Vạn Sơn nhẹ gật đầu, truyền âm trả lời.

"Đã vậy, chúng ta có thể rút lui." Lưu đảo chủ lộ vẻ vui mừng, muốn đi.

La Vạn Sơn lại chần chừ tại chỗ, không nhúc nhích.

"Thế nào?" Lưu đảo chủ nghi ngờ hỏi.

"Ta cảm thấy vẫn không an toàn, sao không nhân cơ hội này giết tiểu tử kia? Nếu ba ngày sau, hắn khôi phục pháp lực, đối với chúng ta, chẳng phải là thiên đại tai hoạ hay sao? Trên thân tiểu tử này khó tránh còn có không ít gia sản." La Vạn Sơn trầm ngâm nói.

Lưu đảo chủ nghe vậy, cũng trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi gật đầu, làm một huy chưởng giết người.

Hai người quyết định chủ ý, nhanh chóng đi vào trước cửa phòng.

Đang lúc bọn gã chuẩn bị bạo khởi giết người, chợt nghe phòng trong truyền đến tiếng vang: "Hai vị để chúng ta đợi thật lâu."

Hai người nghe vậy giật mình, trong lòng biết không ổn, lập tức muốn đào thoát.

Bọn gã quay người thật nhanh, lại chợt thấy trước người cảnh vật biến đổi, hai cánh cửa tự mở ra, khiến bọn gã va vào trong một gian nhà.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hai bóng người đang ngồi đối diện, còn có một nữ tử dường như hôn mê, nằm ở bàn tròn một bên.

Người ngồi chính là Viên Minh và Tịch Ảnh, mà nằm sấp trên bàn mê man chính là Bích Thủy Nhu.

"Ngươi nói bọn hắn tối nay sẽ đến, ta còn không tin, xem ra ngươi lại đoán đúng." Tịch Ảnh nhìn hai người có chút hốt hoảng, thần tình trên mặt có chút ảo não, tựa hồ đánh cược thua Viên Minh.

"Tối nay bọn hắn không tới, ta sẽ đi tìm bọn hắn. Hôm nay là ngày thứ hai, Tàm Tâm Cổ trên người Bích Thuỷ đạo hữu còn có thể lấy ra được. Nếu sau ba ngày, Tàm Tâm Cổ bọc lại toàn bộ trái tim, hòa làm một thể, sẽ không dễ lấy xuống." Viên Minh cười cười, nói.

La Vạn Sơn và Lưu đảo chủ thấy hai người nhẹ nhõm nói chuyện phiếm, căn bản không để bọn gã vào mắt, trong lòng sợ hãi cùng lo nghĩ, thậm chí phẫn nộ, tất cả đều xông ra.

"Đi." Hai người liếc nhau, đồng thời mở miệng.

Dứt lời, La Vạn Sơn đưa tay hất về phía hai người Viên Minh, hai tấm phù màu huyết hồng thiêu đốt, trong sương khói toát ra hai ác quỷ mặt xanh nanh vàng, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, nhào tới Viên Minh.

Viên Minh nhìn như không thấy, có chút châm chọc nhìn y một cái.

La Vạn Sơn và Lưu đảo chủ căn bản không dám quay đầu nhìn lại, chỉ cho hai con ác quỷ ngăn cản đoạn hậu, bản thân chỉ muốn mau chóng rời đi.

Nhưng bọn y mới chạy ra một bước, cảnh vật phía trước lại biến ảo, trước người khói mù lượn lờ, rơi vào một màu đen kịt.

Chợt thấy phía trước có từng ánh đèn màu lục sáng lên, từng cái đèn lồng u lục trôi nổi huyền không, một đền thờ to lớn màu đỏ đột nhiên từ trong sương mù dựng lên, phía trên thình lình viết ba chữ "Quỷ Môn quan".

"Nguy rồi, là huyễn thuật." Lưu đảo chủ kêu rên một tiếng.

"Dốc hết toàn lực, bất kể là huyễn thuật gì, tranh thủ thời gian thi pháp phá vỡ." La Vạn Sơn cố trấn định, la lớn.

Ngay sau đó trong Quỷ Môn quan kia, từng cái đèn lồng xanh mơn mởn trống rỗng bay ra, theo sát phía sau, mười mấy đầu quỷ vật dữ tợn bộ dáng khác nhau nhao nhao tranh nhau chen lấn lao ra cửa lầu các, phóng đến hai người.

Trong đó một con hoả quỷ hình thể to lớn mặc áo bào đỏ, tay đang nắm chặt hai quỷ vật mặt xanh nanh vàng, nhét vào trong miệng.

Xem bộ dáng kia, thình lình chính là hai quỷ vật từ hai tấm phù mà La Vạn Sơn mới vừa dùng để đoạn hậu.

Hai con tiểu quỷ bị Hỏa Quỷ áo đỏ nhai hai ba cái nuốt xuống bụng, hai người thấy mà da đầu tê dại một hồi.

Bọn gã giờ mới hiểu ra, thanh niên kia vì sao trấn định như thế, thì ra là tà tu tinh thông Quỷ đạo.

Trong lúc nhất thời, dũng khí hai người rét lạnh thêm mấy phần.

Đúng lúc này, đỉnh đầu bọn gã bỗng nhiên tựa như bát vân kiến nhật, hiển lộ ra một mảnh sáng ngời.

Còn không đợi hai người mừng rỡ, bọn gã thấy một màn càng thêm kinh hãi.

Chỉ thấy một bóng người to lớn vô cùng xuất hiện trên không đỉnh đầu cả hai, so sánh thì thân thể của mình đơn giản giống như con rối.

Bóng người cầm một thanh trường kiếm đen nhánh, chém xuống đầu Lưu đảo chủ.

Lưu đảo chủ kinh hoảng, vội vàng khống chế một tấm chắn màu bạc, đưa lên trên đỉnh đầu ngăn cản.

Nhưng thân kiếm kia bắn ra ánh sáng u hắc dài hơn một trượng, ẩn ẩn có một cỗ Man Hoang khí tràn ngập ra, bổ xuống hư không phía dưới, Hắc kiếm phát ra một tiếng quỷ gào.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một đạo hắc mang hiện lên, một sợi kiếm khí màu đen trong nháy mắt xuyên qua tấm chắn màu bạc, trảm trên thân Lưu đảo chủ.

Cùng lúc đó, một cỗ lực nguyền rủa xâm nhập vào trong cơ thể của gã.

"Ách !"

Chỗ sâu yết hầu Lưu đảo chủ phát ra một tiếng vang nhỏ, lúc này toàn thân gã cứng ngắc, ngã trên mặt đất, không còn âm thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận