Tiên Giả

Chương 200: Dẫn thú

Sau khi chạy một mạch hai, ba trăm trượng, Viên Minh mới dám dừng lại, trốn sau một khối nham thạch, ngực phập phồng thở hổn hển.

Mới rồi chỉ trong một nháy mắt khi cảm thấy mình sắp bị phát hiện, nếu không phải đã đốt sẵn Mê hương ngăn bước chân đối phương chốc lát, hắn dĩ nhiên không thể nào thoát được.

“Hồn tu Kết Đan kỳ thực sự khủng bố, cũng may có áo choàng Tịch Ảnh đưa, không biết Tịch Ảnh sao rồi?” Viên Minh đưa tay đè lồng ngực, cảm giác như mình vừa đụng mặt tử thần.

Kinh hoảng qua đi, hắn khép hờ hai mắt, bắt đầu xem xét tầm mắt hai con hồn nha được thả ra bên ngoài.

Trong đó chỉ có một con ở lại ở cửa hang chỗ Tịch Ảnh, một con vẫn đang giám thị khu vực quảng trường.

Chỗ cửa Bích La động không còn thấy thân ảnh mèo bạc, chỉ thấy hai tay áo đại trưởng lão lại phồng lên, bắt đầu dùng cuồng phong thổi tan sương mù để tìm kiếm vị trí cửa hang.

Vụ hương không giữ được lâu, lấy tu vi của đại trưởng lão thì hắn và Tịch Ảnh sớm muộn gì cũng bị phát hiện.

Viên Minh cau mày suy tính đối sách. Sau một lát, hắn cắm thêm một cây hương màu đen sẫm lên lư hương đang đốt Vụ hương rồi nhóm lửa châm nó.

Gây ra hỗn loạn, thừa cơ thoát thân!

Sau khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Dẫn Thú hương, Viên Minh lại dùng Khu Vật thuật điều khiển lư hương lần theo phương vị mà hồn nha cung cấp, lợi dụng làn sương dày đặc che đậy, bay về phía đại trưởng lão.

Trên quảng trường phía trước núi, hỗn loạn vẫn còn đang tiếp tục.

Lúc trước huyết bức đã khiến hơn trăm tu sĩ của cả Bích La Động và Phá Hiểu tán minh rơi vào điên cuồng, phát rồ tấn công những tu sĩ khác của Phá Hiểu tán minh.

Một nhóm nhỏ trưởng lão của Bích La Động lúc trước được điều động qua hai mặt Đông, Tây giờ bắt đầu dẫn người chạy về, tụ hợp cùng một ít đệ tử còn sót lại rồi dựa vào địa thể hiểm trở để chống cự.

Sau khi đại trưởng lão thoát khỏi vòng vây bay về phía sau núi, lão giả lưng còng và ba tên tu sĩ Kết Đan kỳ thương nghị một phen xong liền đuổi theo hướng đại trưởng lão. Trong lúc đó, Âu Cát ở lại bắt đầu chỉ huy tu sĩ Phá Hiểu tán minh, một mặt chống cự đợt phản kích của những tu sĩ Bích La Động còn sót lại, một mặt ra tay ổn định các tu sĩ đang rơi vào điên cuồng của phe mình.

Dù gì trong đó cũng có không ít thành viên là người một nhà, lúc này chỉ tạm thời mất thần chí, không thể giết bừa được.

Cục diện vốn hỗn loạn thoáng có chút chuyển biến.

Vì hai vị động chủ bị bắt, những tu sĩ Bích La Động dưới tình huống như rắn mất đầu đã không để ý tới việc ổn định tình hình, thay vào đó bắt đầu thả gần như toàn bộ linh thú ra, giống như những con thú mắc kẹt giãy giụa phản công lần cuối cùng.

Nhưng khi bọn họ đang kịch chiến say sửa, tình huống quỷ dị lại xuất hiện.

Một con sói xanh vốn đang nghe sự điều khiển lao lên tấn công, giữa đường đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía sau núi.

Cặp mắt của nó bắt đầu nổi lên những tơ máu, cái miệng đang nhe ra để lộ những chiếc răng trắng ởn chảy ra nước bọt sền sệt, sau đó bỗng như phát điên hung hăng lao vọt về phía sau núi.

Trong khi đó, đệ tử cưỡi trên lưng Bích La Động đang cưỡi trên lưng sói xanh chẳng biết xảy ra chuyện gì, cuống cuồng thi triển Ngự Thú thuật muốn khống chế lại sói xanh.

Nhưng sói xanh lúc này đã hoàn toàn đánh mất lý trí, Ngự Thú thuật cũng theo đó mất đi tác dụng, nó dựng người điên cuồng vọt lên, hất văng đệ tử kia xuống dưới rồi lao như bay tới phía sau núi.

Tình hình tương tự vậy xảy ra liên tiếp, càng lúc càng nhiều linh thú nhao nhao thoát khỏi khống chế, tất cả đều phát cuồng vứt bỏ chủ nhân của mình, thậm chí có con kéo luôn cả chủ nhân cùng lao nhanh tới sau núi, đến cả linh thú của Phá Hiểu tán minh cũng không ngoại lệ.

Trong lúc nhất thời, linh cầm linh thú quanh dãy núi đều lấy Bích La Động làm trung tâm, vạn thú bôn đằng.

Phía sau núi, sương trắng dày đặc theo Vụ hương cháy hết bắt đầu tan dần.

Đại trưởng lão Trần Thương Khung cũng đã tìm lại được phương hướng, khi đang chuẩn bị xuất phát, chợt nghe bốn phía có từng đợt những tiếng bước chân rầm rập vang lên, lập tức trở nên cảnh giác.

Y đảo mắt nhìn quanh bốn phía, liền thấy trong mảng núi rừng phía xa xa, sương mù đang cuồn cuồn dâng trào, tiếp đó là vô số thân ảnh to lớn từ đó xông ra, tông thẳng qua phía y.

Trong những thân ảnh to lớn kia có tê giác một sừng khổng lồ, có sói lớn lông xanh sau lưng mọc ra hai cánh, có lợn rừng lông đen thân mang vảy giáp, có trăn vảy đỏ lửa người to như thùng nước.

Một phần trong đó là linh thú mà tông môn Bích La Động nuôi dưỡng, nhưng phần lớn là hung thú bên trong Thập Vạn Đại Sơn, tất cả lúc này đều như phát điên lao thẳng về phía y.

“Sao lại có thú triều?” Trần Thương Khung lộ vẻ suy tư pha lẫn khó hiểu.

Hung thú lẫn linh thú từ bốn phía điên cuồng vọt tới khiến y không thể không ra tay ứng phó, kết quả lại bị chặn bước một lần nữa.

Trên không trung, từng con hung thú giống chim hình thể thể to lớn cũng bay vọt qua bên nay rồi bổ nhào xuống chỗ đại trưởng lão.

Trần Thương Khu bị trăm thú bao vây xung quanh, chặn kín lối đi.

“Đáng ghét!”

Trần Thương Khung gầm lên một tiếng hùng hồn, ngay sau đó ấn ký con dời màu máu trên mi tâm y bừng sáng, tức thì huyết ảnh khủng bố sau lưng y liền vung cự trảo như câu liêm quét một vòng xung quanh.

Chỉ thoáng chốc, ánh máu dâng trào khắp bốn phía, hung thú ở phương viên trăm trượng quanh đại trượng lão đều bị huyết trảo xé nát thần hồn, lập tức như bị rút hết sức lực toàn thân, ngả nghiêng ngã vật xuống đất.

Trần Thương Khung giữa trùng vây hung thú, dễ dàng mở ra một con đường máu, xác định phương hướng xong liền chạy lên động phía sau núi.

Ở một phía khác, Viên Minh gọi lư hương quay về, đợi Dẫn Thú hương cháy hết một nửa liền cất lư hương đi.

Lúc này, Viên Minh chợt thấy con chim sẻ của Tịch Ảnh đang xuyên qua lớp sương mù đang dần tan, bay tới chỗ hắn.

“Tịch Ảnh, người ra khỏi Bích La Động rồi chứ?” Không đợi chim sẻ lên tiếng, Viên Minh đã mở miệng hỏi trước.

Chim sẻ đáp lên trên tay hắn, há mỏ nói tiếng người: “Ta ra từ lâu rồi, ngươi mau qua chỗ này.”

“Dẫn đường đi!” Viên Minh dừng bước, ổn định thân hình, quay người nói.

Chim sẻ vỗ cánh bay về một phía nào đó.

Viên Minh lập tức theo sau, trong khi chạy vội, áo choàng đón gió phồng lên, góc áo phần phật bay.

Vừa đi ra chưa được bao lâu, sương mù xung quanh dần tan hết, cảnh vật xung quanh hắn bắt đầu rõ ràng trở lại, từ xa xa liền thấy một lượng lớn linh thú cùng hung thú phát cuồng xông tới khu vực này.

Dù Dẫn Thú hương đã tắt nhưng mùi hương còn sót lại vẫn khiến đám hung thú này phát cuồng, bọn chúng nhất thời mất đi phương hướng, liền bắt đầu phát động tấn công với người, vật sống.

Viên Minh một con người sống sờ sờ dĩ nhiên đứng mũi chịu sào, trở thành mục tiêu tấn công hàng đầu.

Mắt thấy đằng trước có bảy, tám con hung thú đang xung phong lao đến chỗ mình, đằng sau chúng còn lờ mờ thấy một lượng lớn hung thú phát cuồng nhưng Viên Minh không hề hoảng hốt, vừa nhanh chóng ăn giải độc đan vào, vừa đốt mê hương ở trên lư hương.

Có lư hương xúc tác, hiệu quả của mê hương tăng lên gấp bội, khu vực trăm trượng quanh người Viên Minh lập tức biến thành cấm địa của đám hung thú.

Mọi hung thú tới gần hắn trong khoảng trăm trượng đều nhao nhao ngã xuống đất, rơi vào mê man.

Cũng may chim sẻ được hắn nhắc nhở nên sớm đã bay ra ngoài trăm trượng, trước một bước đi sang chỗ Tịch Ảnh.

Viên Minh sải bước chạy một mạch, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Tịch Ảnh ở phía xa xa, nhưng đồng thời hắn cũng bất ngờ phát hiện Tịch Ảnh đang ngồi xổm bên cạnh một người, chính là nữ trận sư của Phá Hiểu tán minh kia.

Ngay lúc Viên Minh đang muốn băng qua đó thì chợt nghe từ sơn động phía sau lưng có tiếng nổ vang truyền tới.

Nhờ hồn nha lưu lại ở chỗ Bích La động nên hắn lập tức thấy rõ cảnh tượng nơi đó.

Chỉ một đạo huyết quang chợt hiện ở chỗ cửa sơn động, cùng với đó là một mảng đá núi sụp xuống, bụi đất nổi nên khắp xung quanh.

“Sa Hạo, ngươi tỉnh lại cho ta, Trần Hồn hồ của ta là kẻ nào lấy đi…” Bóng dáng Trần Thương Khung từ trong đám bụi đất mịt mù thình lình xông ra, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt đầy vẻ tức giận tỏa ra sát ý đặc như nước, miệng hét lớn.

Lời y còn chưa dứt, đã có ba bóng người xông qua sương mù, lần theo âm thanh xông tới chỗ y.

“Trần Thương Khung, định đi đâu?”

“Tính đi sao?”

“Trần Thương Khung, chúng ta từ từ nói chuyện một lát nào.”

Ba giọng nói từ ba hướng khác nhau vang lên, tiếng đó ba tu sĩ Kết Đan kỳ bao gồm cả lão giả lưng còng ở trong đó, nhất tề xuất hiện.

Đại trưởng lão chỉ cảm thấy ánh mắt đều bị sắc màu bao phủ, trong người lúc này chỉ có một bụng lửa giận không chỗ trút, phẫn nộ quát: “Các ngươi muốn chết, thành toàn cho các ngươi!”

Huyết ảnh sau lưng y bốc lên, nhào tới một trong ba người.

Thấy bốn tu sĩ Kết Đan kỳ tiếp tục hỗn chiến, Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, quay qua nhìn Tịch Ảnh và nữ trận sư kia.

Chỉ thấy quanh người hai nàng có bố trí một cái lồng ánh sáng màu xanh, cách ly bọn họ với đám hung thú phát cuồng xung quanh.

Giờ phút này, một con tê giác một sừng cả người mọc đầy vảy giáp màu xanh đang điên cuồng húc mạnh vào lồng ánh sáng màu xanh kia.

Cái sừng thô to tỏa ánh kim cứ liên tục húc mạnh từng đợt lên lồng bảo hộ, đánh cho cả lồng bảo hộ rung lắc dữ dội, ánh sáng chập chờn.

Chim sẻ dẫn đường bay vào trong lồng ánh sáng xanh, đáp lên người nữ trận sư.

Sau một chốc, linh quang trong mắt nó tan đi rồi một lần nữa vỗ cánh bay thẳng đi.

Khi sắp tới gần chỗ mèo bạc, Viên Minh vội vàng dập tắt mê hương trên lư hương, sợ nó gây ra ảnh hưởng bất lợi nào đó cho Tịch Ảnh.

Chợt thấy lại có hai con sói xanh tới gần lồng ánh sáng, do có chuẩn bị sẵn nên hắn lập tức nhấc tay vùng lên, Cửu Hoàn kim đao liền xé gió bay ra, một đao xuyên qua hai con sói xanh, còn hắn thì tay cầm Hàn Tinh Kiếm vọt tới cạnh con tê giác một sừng, đoạn chém xuống một kiếm.

Tê giác một sừng thấy có kẻ tới tấn công, lập tức quay đầu nghênh chiến, đâm thẳng cái sừng nhọn hoắt về phía Viên Minh.

Trường kiếm trong tay Viên Minh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khí lạnh từ thân kiếm tuôn ra, còn chưa rơi lên thân tê giác đã khiến chỗ đỉnh đầu nó kết một mảnh sương trắng.

Tê giác một sừng cảm nhận được khí tức cực hàn, bản năng muốn lui lại nhưng dưới hung tính bộc phát, nó lại gầm lên giận dữ, ra sức nghênh chiến.

Trường kiếm chém xuống, chính diện va chạm với sừng tê giác.

“Kang!” Một âm thanh chói tai như tiếng kim loại va chạm vang lên. Sừng tê giác cực kỳ cứng rắn nhưng cuối cùng vẫn không chống lại được sự sắc bén của Hàn Tinh kiếm.

Ánh kiếm lạnh lẽo lóe lên, Hàn Tinh kiếm trực tiếp bổ đôi sừng tê giác, mũi kiếm chém sâu vào trong đầu nó.

Đầu tê giác một sừng bị bổ làm hai, nhưng thân mình nó duy trì lực quán tính to lớn đẩy Viên Minh lui lại mấy bước xong mới dừng lại.

Cùng lúc này, lồng ánh sáng xanh vốn đã lung lay sắp vỡ cuối cùng cũng đã sụp đổ, hóa thành những điểm sáng tiêu tán trong không khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận