Tiên Giả

Chương 132: Chế hương

“Chuyện này à…Hôm qua, sau khi cẩn thận nghiên cứu, ta mới phát hiện hương này đúng là khá đặc biệt, vật liệu bên trong nhiều hơn xa ta tưởng tượng, trong đó hình còn có một chút bột khoáng thạch, về phần cụ thể là gì thì nhất thời ta còn chưa nhìn ra.” Ô Tang thở dài đáp.

Dù đã sớm đoán trước, Viên Minh nghe xong những lời này vẫn không khỏi cau mày.

“Hắc hắc, tiểu hữu yên tâm, nhà Ô Tang ta nhiều đời làm hương, cộng thêm kinh nghiệm làm hương ba mươi năm của ta nữa, chỉ cần tốn thêm ít thời gian tiếp tục nghiên cứu thì chắc chắn có thể tra rõ phối phương của nó. Hôm nay ta truyền thụ cho ngươi quy trình làm hương cơ bản trước. Cái này cũng phải thu tiền.” Thấy rõ thần sắc Viên Minh thay đổi, Ô Tang xấu hổ cười cười, đoạn xoa tay nói.

“Chuyện này là đương nhiên, tuyệt học gia truyền cũng là tài sản vô hình, xin hỏi bao nhiêu ngân tệ?” Viên Minh gật gật đầu hỏi lại.

Ô Tang đòi mười ngân tệ, trả tiền xong, một người bắt đầu giảng, một người thì chăm chú nghe giảng.

Ô Tang không hổ là người thừa kế kỹ nghệ gia truyền, có những kiến giải rất độc đáo ở trên phương diện làm hương, dù trông gã bình thường cà lơ phất phơ, nhưng khi giảng về việc làm hương lại như biến thành một người khác, không chỉ có khẩu tài không tồi mà giảng giảng còn rất dễ hiểu.

Viên Minh vốn có trí nhớ khác hẳn thường nhân nên học tập tiến triển khá nhanh, chỉ mất thời gian chưa tới hai ngày đã có thể nắm vững được bảy, tám phần kỹ thuật làm hương gia truyền của Ô Tang.

Quy trình làm hương gồm các bước: Phơi, chưng, nấu, pháo, sao, nướng, sấy khô, mài, và cuối cùng là ép thành hình. Mỗi bước đều cần phải nắm vững một số kỹ xảo nhất định, hơn nữa nếu sử dụng vật liệu khác nhau thì những trình tự này cũng sẽ khác, quả thực là phải học hành qua nhiều năm tháng thì mới có thể nắm vững.

Nhưng thân là tu tiên giả, Viên Minh tự nhiên có thể làm được nhiều chuyện mà thường nhân không thể làm, ví dụ ngay trước mắt là hắn dễ dàng nắm vững quy trình làm hưowng.

Cửu Lý miếu hương hỏa cường thịnh lại có xưởng làm hương riêng, các loại nguyên liệu làm hương chỉ cần bỏ tiền là có nên rất tiện cho hắn.

Viên Minh sau một hồi thử nghiệm, chỉ mấy ngày đã có thể làm ra cây hương đầu tiên, trong đó bao gồm mấy loại vật liệu khả thi mà Ô Tang suy đoán, còn những thành phần khác thì do hắn căn cứ vào suy tính của mình mà thêm vào.

Cây hương này có màu vàng đất, tuy có mùi khá giống cây hương đen kia nhưng ngoại hình lại khác rất xa.

Viên Minh ở trong sương phòng gọi lư hương ra, cắm cây hương vàng vào rồi châm lửa.

Ngọn lửa trùm lên cây hương vàng, rất nhanh đầu cây hương tỏa ra khói xanh, nhưng lư hương vẫn không có phản ứng gì, không khác gì so với những lần thử nghiệm trước đây.

Viên Minh không đặt bất kỳ hy vọng gì vào nó nên lập tức rút ra, ném vào chậu đồng bên cạnh, xong lại tiếp tục thử nghiệm phối phương mới.

Sau khoảng nửa ngày, hắn tạo ra một cây hương hoàn toàn mới mang màu vàng nhạt, tiếp đó lại lần nữa châm lửa, những kết quả cuối cùng vẫn là thất bại.

Trong một gian phòng khác thuộc xưởng làm hương, Ô Tang cẩn thận đổ một loại bột mịn màu đỏ vào trong một cái bát nhỏ, trong bát đã được đổ sẵn khoảng nửa bát dịch nhầy trong suốt.

Tiếp đó, gã lại bỏ thêm một ít bột phấn màu xám, sau đó là phần tài liệu thứ ba.

Chỉ trong chốc lát, dịch nhầy trong suốt đã chuyển sang màu xám đen.

Ô Tang gật gù như có điều suy nghĩ, đoạn lấy cầm ngọn nến đang cháy ở bên cạnh tới, đưa ngọn lửa đầu ngọn nến từ từ tiếp xúc với chất nhầy.

Phừng!

Dịch nhầy màu xám đen lập tức bốc cháy, dâng lên ngọn lửa màu xanh lam.

Ô Tang lấy từ trong ngực áo ra một cái bọc nhỏ, trong bọc là một đoạn hương nhỏ màu đen, chính là đoạn hương mà Viên Minh đã đưa cho gã.

Gã dùng kẹp kẹp lấy đoạn hương, đưa nó tới gần ngọn lửa màu bốc lên từ chiếc bát.

Ngọn lửa màu xanh lam xuất hiện những tia màu tím, trong không khí có thêm mùi cay nhàn nhạt.

“Bên trong loại hương đen này đúng lý thì phải có vật liệu cùng loại với Tân Hương thạch, có điều hình như lại có chút khác biệt…” Ô Tang thu cái kẹp và cả đoạn hương còn dư lại, trên mặt lộ nét phân vân.

Gã cầm cuốn sổ tay ở bên cạnh lên rồi ghi thêm một đoạn.

Trên sổ tay có ghi chép sáu loại vật liệu, bốn trong đó chỉ là suy đoán sơ bộ, hai loại khác bao gồm Tân Hương thạch, dù có niềm tin vững chắc nhưng gã vẫn cảm thấy hơi phân vân.

“Đúng là gặp quỷ! Hương đen này không những cứng như sắt, thành phần bên trong còn cổ quái kỳ lạ, chẳng biết tiểu tử kia móc từ đâu ra.” Ô Tang không cam tâm thầm oán thán đôi câu. Cho tới bây giờ, gã vẫn chưa thể chắc chắn gì thành phần trong loại hương đen này, đây là chuyện trước kia tuyệt đối không thể xảy ra.

Từ lúc chào đời tới giờ, đây là lần đầu tiên gã thấy nghi ngờ khả năng làm hương của mình, cảm giác này khiến gã không khỏi cảm thấy hối hận vì lúc trước đã trót ba hoa.

“Mặc kệ, cứ dùng sáu loại vật liệu thử một chút rồi tính sau!” Ô Tang thong thả đi trong phòng mấy vòng rồi nhanh chóng hạ quyết tâm.

Bằng vào kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với vật liệu làm hương của gã mà suy đoán, vật liệu dùng để chế ra loại hương đen quái dị này hẳn là có khoảng mười hai loại, nếu có thể xác minh được một nửa thì có thể bắt đầu thử phỏng chế.

Hiện tại dù sao cũng đã có phán đoán sơ bộ, không thử một chút thì sao biết có thể thành công hay không, nói không chừng thành công thật thì sao?

Có điều trước khi thử nghiệm, gã phải tới báo cho Viên Minh một tiếng.

Ô Tang đứng dậy, đi tới chỗ Viên Minh đang ở.

“Viên tiểu hữu, về hương đen này ta đã có…” Gã đẩy cửa phòng ra, nói.

Nhưng mới nói được nửa câu, thanh âm của gã chợt nghẹn lại.

Chỉ thấy trong phòng, Viên Minh đang cầm một bó hương màu đỏ rực hơ hơ trên ngọn nến, thực hiện bước tạo hình cuối cùng.

“Hương này là do ngươi làm?” Ô Tang mồm hơi há ra.

Lấy nhãn lực của mình, gã dĩ nhiên có thể nhận ra, bó hương trong tay Viên Minh lúc này rất hoàn mỹ, kỹ thuật gia công đã không kém gã bao nhiêu.

“Ha ha, đọc sách lại được danh sư chỉ điểm, mấy ngày nay đã tương đối quen với việc làm hương.” Viên Minh mỉm cười đáp.

Ô Tang nghe xong thì không biết phải nói gì.

Kết quả khi gã đảo mắt nhìn qua chậu đồng bên cạnh Viên Minh, thấy bốn, năm cây hương nằm sẵn trong đó, tuy chúng bị đứt gãy nhưng có thể thấy được độ tinh tế không khác mấy so với cây trong tay Viên Minh.

Ô Tang không khỏi trợn tròn mắt, Viên Minh làm được nhiều hương như vậy cũng nói rõ người này thông minh dị thường.

Phải biết rằng, bản thân gã dù không phải vất vả như các bậc cha chú, nhưng cũng phải bắt đầu từ nhỏ, tốn trọn vẹn mười nắm mới có một chút thành tựu, sau đó trải qua hai mươi năm nữa mới có được trình độ hiện tại.

Kỹ thuật làm hương dù có vẻ đơn giản, thực tế lại là một kỹ nghệ cần tốn rất nhiều thời gian để học tập nghiên cứu, ấy vậy mà mới qua mấy ngày mà tiểu tử chưa tới hai mươi này đã nắm vững rồi?

Ngoại trừ việc không cách nào tìm ra thành phần chính xác trong hương đen, đây là lần thứ hai gã bị đả kích trong mấy ngày gần đây.

“Ô Tang tiên sinh, ngươi đang nghĩ gì thế?” Tiếng Viên Minh lại lần nữa truyền đến, kéo Ô Tang trở lại từ trong sự ngây ngốc.

“Khục, không có…không có gì. Về vật liệu trong loại hương đen kia, có sáu loại đã có manh mối, trong đó có hai loại ta khá chắc chắn, lấy kinh nghiệm của ta thì có thể bắt thử chế, nên ta đến nói với ngươi một tiếng.” Ô Tang ho nhẹ một tiếng, đưa trang giấy ghi chép thành phần cho Viên Minh.

“Hiểu biết về vật liệu làm hương của Ô Tang tiên sinh quả không tầm thường, có điều việc phỏng chế chi bằng giao cho ta, ngươi cứ tiếp tục nghiên cứu thành phần hương đen, cố gắng có thêm nhiều tiến triển mới.” Viên Minh lộ vẻ mừng vui, lấy một túi tiền nhỏ đưa cho đối phương.

“Cũng được. Lấy tay nghề hiện tại của tiểu hữu thì việc phỏng chế hẳn không vấn đề gì. Như vậy ta cũng có thể tập trung tìm ra thành phần hương đen.” Ô Tang ước lượng số tiền trong túi xong liền khấp khởi mừng vui, dù trong lòng không tự tin lắm với vụ phân tích thành phần tiếp đây nhưng vẫn mạnh miệng đáp.

“Vậy xin nhờ Ô Tang tiên sinh.” Viên Minh nói.

Ô Tang không ở lại lâu. Sau khi nói hết những thứ liên quan tới sáu loại vật liệu, và những tổng kết trong quá trình phân tích thành phần cho Viên Minh, đồng thời để lại cho hắn sáu loại vật liệu kia, gã liền cáo từ rời đi.

Đêm hôm đó, Viên Minh sử dụng hai loại vật liệu có khả năng cao nhất và bốn loại vật liệu mới chỉ là suy đoán kia, chế tạo ra một cây hương mới, nhưng rốt cuộc vẫn thất bại.

Viên Minh không nản chí, vẫn tiếp tục thử nghiệm.

Đảo mắt đã qua gần nửa tháng.

Trong gian phòng của Viên Minh tràn ngập mùi hương liệu, trên mặt bàn bên cạnh là những cây hương bị vứt ngổn ngang, ít nhất cũng có trên trăm cây.

Hắn lúc này đang vô cùng chăm chú chế tạo một cây hương mới.

Sau khoảng thời gian tìm tòi này, việc tìm hiểu thành phần hương đen của Ô Tang dù có chút tiến triển, đưa ra được thêm bốn loại vật liệu khả thi, nhưng gã cũng chỉ tương đối chắc chắn về hai loại trong đó, hai loại còn lại vẫn chỉ là suy đoán.

Riêng về vật liệu chắc chắn trăm phần trăm thì vẫn chưa có được một loại nào.

Tuy vậy, Ô Tang dù gì cũng đã đắm chìm trong việc làm hương nhiều năm, dựa vào màu sắc, hình dạng và mùi của hương đen, gã đã nghĩ rất nhiều cách tìm tới nhiều loại hương liệu cao cấp có phần quý hiếm để thêm vào, từ đó khiến hương được tạo ra ngày càng gần với loại hương đen kia.

Điều này dấy lên trong lòng Viên Minh rất nhiều hi vọng.

Hương mới rất nhanh đã được làm xong, hiện lên một màu đen tuyền, ngoại hình hay mùi đều không khác gì hương đen.

Viên Minh gọi lư hương ra, nhanh nhẹn cắm cây hương mới vào rồi sốt sắng dùng nến châm hương.

Một điểm sáng đỏ hiện lên trên đầu cây hương, đồ án Thái Cực bên trên lư hương cũng theo đó sáng lên.

Viên Minh tim đập thình thích nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, chăm chú nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên đầu cây hương mới.

Chấm đỏ lập lòe một lúc rồi chợt tắt lịm, tựa như sao băng vụt qua.

Viên Minh thở dài một tiếng, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng.

Tốn nhiều thời gian như vậy, hương hắn làm ra vẫn thủy chung không thể khiến đồ án Thái Cực phát sinh biến hóa.

Hắn đã căn cứ theo lời nhắc của Ô Tang, kết hợp với kinh nghiệm tự mình tổng kết, liên tục đổi không dưới ba mươi loại vật liệu cao cấp, gần như thử hết toàn bộ các loại vật liệu làm hương trong miếu mà vẫn không có chút tiến triển nào.

Tuy vậy, thân là một tu tiên giả, nhìn từ một góc độ khác thì Viên Minh cũng có thể hiểu được.

Hắn đoán vật liệu làm hương đen có thể đều không phải phàm vật, trong khi vật liệu ở đây lại đều là tục vật phổ thông, muốn làm ra loại hương giống hương đen trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào.

Nếu có thể xác định chắc chắn một, hoặc hai loại vật liệu trong đó, có lẽ khi ấy mới có tiến triển.

“Sẽ là gì chứ?” Viên Minh cau mày, trầm tư suy nghĩ.

Hắn vô tình có được lư hương thần bí tại đất Nam Cương, vậy thì vật liệu làm hương đen cũng phải là vật của Nam Cương mới đúng.

“Nam Cương bao la, chỗ này Bắc vực Nam Cương, nằm giáp Đại Tấn, Nam vực Nam Cương rộng hơn Bắc vực không biết bao nhiêu lần, chẳng lẽ sau này lại tới các tộc ở Nam vực để tìm kiếm một phen?” Một ý niệm lóe lên trong đầu Viên Minh, nhưng hắn lập tức phủ định.

Thế gian này có ngàn vạn loại vật chất, chẳng lẽ lại đi thử hết từng loại?

Hương đen này sau khi thắp lên lại có uy năng như vậy, vật liệu tạo ra nó nhất định bất phàm, nhưng hắn cũng không thể tìm luyện khí sư lành nghề trợ giúp phân tích, bởi làm thế chỉ sợ cũng khó mà giữ được bí mật.

Trằn trọc suy nghĩ một hồi lâu, Viên Minh lại lấy cây hương đen kia ra, nhưng hắn không cắm vào trong lư hương, mà đặt trước mặt rồi lần nữa cẩn thận xem xét.

Hắn ngưng thần tĩnh khí, mắt nhìn chằm chằm vào cây hương đen, thần thức cũng bao phủ lên nó, không muốn bỏ qua bất kỳ chi tiết nào dù là nhỏ nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận