Tiên Giả

Chương 379: Chìa khoá

Đại chiến trong phủ thành chủ vẫn còn tiếp diễn.

Trên đầu năm hư ảnh tu sĩ Nguyên Anh đứng phía dưới Huyết Hà đại trận mờ nhạt đã có thêm một đóa hoa sen vàng rực rỡ, xoay tròn xoay tròn, từ bên trong chiếu xuống bên dưới những tia sáng màu vàng chằng chịt giam cầm chúng tại chỗ, không cho chúng nhúc nhích.

Cách đó không xa, Kim Hi tiên tử nghiêm mặt, mười ngón tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết nhanh chóng bay tới những bông sen vàng rực kia.

Có những thứ này kiềm chế hư ảnh, Vạn Sĩ Hồng cùng bốn tu sĩ Nguyên Anh còn lại đã bắt đầu tập trung vây công bộ xương khô màu đỏ tươi.

Ngoại trừ Vạn Sĩ Hồng, ba người kia hiển nhiên đã đón nhận tất cả thủ đoạn công kích của bộ xương khô, cũng tận lực kiềm chế nó. Còn Vạn Sĩ Hồng lại không ngừng khởi xưởng tấn công bộ xương khô.

Cùng lúc đó, hai pho tượng đá xanh giao thủ cùng Nhan Tư Tịnh và đám tu sĩ Kết Đan đã chỉ còn lại một pho tượng đá báo săn, còn tượng đá gấu lớn thì đã bị biến thành một đống đá vụn.

Trải qua một phen cọ xát, giữa những tu sĩ Kết Đan này dần tạo thành ăn ý nhất định. Bọn họ cũng tựa hồ phát hiện ra bí quyết đối phó với tượng đá này.

Tuy rằng tượng đá báo săn nhanh như chớp nhưng đối mặt với một đám pháp bảo của tu sĩ Kết Đan đồng loạt đánh xuống, trên người nó cũng đã chồng chất vết thương, xem như không bao lâu nữa cũng bị đánh tan.

Vạn Sĩ Hồng há mồm phun ra một đạo kiếm quang vàng kim, biến hóa ra thành gần một trăm bóng kiếm ảnh phô thiên cái địa chém về phía xương khô.

Bộ xương khô đỏ tươi kia vội vàng khống chế huyết hà ngăn cản, miễn cưỡng tiếp được một kích này nhưng huyết hà cũng bị đánh tan không ít, lại trở nên mỏng manh hơn.

Tay áo Vạn Sĩ Hồng run lên, kim quang hiện lên trước người. Một thanh phi kiếm mang theo ánh lửa màu vàng kim chợt hiện ra, xoay chuyển một vòng rồi bắt đầu biến to ra. Trong tích tắc thanh kiếm đã hóa thành một thanh đại kiếm dài năm sáu trượng màu vàng kim chém thẳng về phía nhạt màu nhất của huyết hà.

Xương khô màu đỏ há miệng, bắn ra một luồng ánh sáng đỏ chói mắt nghênh đón phi kiếm lửa vàng kim.

Vào thời khắc này, dị biến phát sinh!

Linh quang trên mặt đất chớp lóe, một tòa pháp trận màu đen cực lớn hiện ra thoáng cái đã bao phủ hết tất cả mọi người.

Trong phạm vi này không ai có thể động đậy được, thậm chí pháp bảo như phi kiếm lửa màu vàng kim cũng bị một lực lượng khổng lồ ngăn cản không cách nào di chuyển thêm một chút nào.

Bọn người Vạn Sĩ Hồng đều kinh hãi, nhìn thấy khô xương cũng kinh hãi như vậy, mới thoáng an tâm lại.

Bên trong pháp trận phun ra luồng ánh sáng đen kịt, bao phủ tất cả mọi người, kể cả xương khô màu đỏ kia vào bên trong. Tất cả lóe lên rồi nhoáng cái biến mất không còn gì nữa.

Trước mắt Viên Minh hoa lên, sau đó hắn xuất hiện trong một không gian sáng ngời.

Bầu trời trong xanh, mấy đóa mây trắng lãng đãng, mặt đất bên dưới là thảo nguyên xanh biếc mênh mông vô tận, xa xa mơ hồ có thể thấy được núi non nhấp nhô liên miên. Không khí trong lành tươi mát không khác gì với thế giới bên ngoài.

Luồng sáng đen hiện lên trên mặt đất gần hắn, một đám người hiện ra. Chính là đám người Vạn Sĩ Hồng.

Xương khô màu đỏ tươi cũng bị truyền tống đến đây, hai hốc mắt đỏ tươi lộ ra thần sắc vô cùng kinh hỉ. Nó vừa liếc mắt nhìn thấy Viên Minh, bèn vọt chạy về phía xa xa.

Vô số sương mù đỏ tuôn ra từ trên người bộ xương khô hình thành nên một đám mây màu đỏ tươi rộng tới vài mẫu, chớp mắt đã vọt bay ra xa tới trăm trượng, lại chợt lóe lên rồi biến mất ở cuối chân trời.

"Chạy đi đâu?" Tô Tử Mạc khẩn trương hô lên định đuổi theo.

"Tình huống nơi này thế nào không rõ, giặc cùng đường chớ đuổi!" Lôi Minh lão tổ đưa tay ngăn Tô Tử Mạc lại.

"Đáng chết, sắp bắt được bộ xương khô, cướp được bảo vật trong phủ thành chủ rồi, sao lại đột nhiên bị truyền tống đến nơi đây?" Tô Tử Mạc phẫn hận không thôi.

"Chuyện này e là phải hỏi Viên Minh rồi. Sao ngươi lại ở đây? Vì sao trước khi bộ xương khô kia phi độn đi còn cố ý liếc nhìn ngươi?" Lôi Minh lão tổ nhìn về phía Viên Minh.

Những người khác cũng đều nhìn lại.

Sắc mặt Viên Minh khẽ biến, trong lòng nghĩ ngợi đủ điều, ngoài miệng đáp: "Tại hạ không biết. Chư vị tiền bối cùng các đồng đạo tiến về phủ thành chủ tầm bảo, tại hạ thực lực nhỏ yếu không dám đi vào trong đó nên chỉ đi dạo lung tung trong thành, không biết làm sao dưới chân lại xuất hiện một pháp trận màu đen. Lúc ta phục hồi phục hồi tinh thần lại thì đã thấy đến đây."

"Đúng không?" Ánh mắt Lôi Minh lão tổ chớp lóe, hiển nhiên không tin lời Viên Minh, đang muốn truy hỏi tiếp.

"Ồ, đây là?" Vạn Sĩ Hồng như quỷ mị xuất hiện trước mặt Viên Minh, trảo một phát vào hư không.

Một lực hút cường đại truyền đến, chìa khoá màu đen trong tay Viên Minh bay vèo một cái, thẳng hướng tới Vạn Sĩ Hồng.

Viên Minh cả kinh, tay phải vô thức vươn về phía trước, chiếc nhẫn trắng đeo trên ngón tay bắn ra một tia khói trắng vào hư không phía trước chìa khoá đen.

"Xoẹt!" Một tiếng vang nhỏ, một mảng lớn không khí trước chìa khoá đã bị đóng băng, hấp lực mà Vạn Sĩ Hồng phát ra cũng bị đóng băng lại.

Chìa khoá màu đen tiếp tục bay về phía trước, đánh lên tầng băng cứng phát ra tiếng keng thật lớn rồi bắn ngược về lại.

Viên Minh duỗi tay ra cầm lấy chìa khoá màu đen về.

Hắn mừng thầm. Quả nhiên hàn khí trong chiếc nhẫn màu trắng rất lợi hại, không chỉ đóng băng cấm chế của pháp bảo mà còn có thể đóng băng cả công kích hữu hình vô chất như lực hút này nữa.

Động tác giao thủ giữa Viên Minh và Vạn Sĩ Hồng vô cùng mau lẹ, thoáng cái đã chấm dứt, nhưng mọi người ở đây không ai là kẻ yếu, đều nhìn rõ cảnh này. Trên mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, đánh giá chiếc nhẫn màu trắng không ngừng.

Vạn Sĩ Hồng trầm mặt, đang định ra tay lần nữa thì một luồng ánh sáng vàng kim rơi xuống trước người Viên Minh, hình thành nên một màn sáng màu vàng ngăn cách giữa hắn và Vạn Sĩ Hồng ra.

Kim Hi tiên tử hiện ra bên cạnh Viên Minh, nhíu mày hỏi: "Vạn Sĩ đạo hữu, tại sao vô cớ cướp đồ của Viên Minh?"

Lúc này lực chú ý của người khác mới chuyển dời qua chìa khoá màu đen kia.

"Chìa khóa này...." Độc Cô Phong vốn đứng đằng xa cũng đã lách mình bay tới, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chìa khoá màu đen, ánh mắt đầy vẻ hưng phấn.

Những người khác nhìn thấy biểu cảm của Độc Cô Phong, trong lòng cũng khẽ động.

Chìa khoá màu đen này dường như rất quý giá, đến Vạn Sĩ Hồng và Độc Cô Phong đều muốn có được.

Lôi Minh lão tổ cùng Tô Tử Mạc cũng thả thần thức tràn qua, nhưng chỉ là tra xét rõ ràng chiếc nhẫn màu trắng.

Nơi này đã không còn ở bên trong cấm chế thành Ân Đô, thần thức có thể thoải mái tản ra.

"Kim Hi đạo hữu hiểu lầm. Ta chỉ thấy chìa khoá này kỳ lạ, định lấy nhìn kỹ một chút." Vạn Sĩ Hồng tức giận liếc nhìn Độc Cô Phong, nói.

Độc Cô Phong không thèm để ý chút nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chìa khóa đen.

Nhìn thấy thế này, Viên Minh thầm hối hận lúc nãy không kịp cất chìa khóa này đi, hiện tại muốn giấu thì đã muộn rồi.

Trong lòng hắn khẽ động, dùng phân hồn thứ nhất câu thông với Tịch Ảnh.

"Tịch Ảnh, ngươi có biết lai lịch chìa khoá màu đen này không?"

Nhưng mà Tịch Ảnh cúi đầu đứng yên tại chỗ, không trả lời Viên Minh, như thể không nghe được câu hỏi của hắn.

"Thật sao? Chỉ là chìa khoá này là đồ của Viên đạo hữu, mặc dù Vạn Sĩ đạo hữu muốn xem cũng phải được hắn đồng ý trước đã. Thiếp thân không hy vọng lại có chuyện không vui khác phát sinh." Kim Hi tiên tử nói, cuối cùng còn liếc mắt ra hiệu với Viên Minh một cái.

Viên Minh hiểu ý thu chìa khóa kia vào.

Sâu trong mắt Vạn Sĩ Hồng lập lòe một tia hung ác nhưng bị đè xuống, vẻ mặt y cũng trở nên hòa ái hỏi: "Viên đạo hữu, chìa khoá màu đen này là ngươi lấy được từ đâu?"

"Từ một tòa nhà bình thường trong thành, ta thấy vật này có vài phần đặc biệt mới cầm lên." Viên Minh nửa thật nửa giả đáp.

"Nếu chìa khóa kia là tiểu hữu vô tình nhặt được, hẳn ngươi cũng không để ý nhiều đến nó. Vật này cực kỳ quan trọng với ta, không biết tiểu hữu có thể bán chìa khóa này cho ta hay không? Dùng linh thạch hay linh tài, pháp bảo đổi lấy đều được." Vạn Sĩ Hồng nói.

"Ta cũng vừa lúc cần đến chìa khóa kia, nếu Viên tiểu hữu muốn bán, cũng nên tính đến phần ta." Độc Cô Phong cũng nói.

"Độc Cô đạo hữu, ngươi thật muốn tranh đoạt với ta?" Trong mắt Vạn Sĩ Hồng xét qua một tia lạnh lẽo.

"Nếu chìa khoá này do Vạn Sĩ huynh lấy được, tại hạ đương nhiên không dám si tâm vọng tưởng. Nhưng vật ấy lại bị Viên đạo hữu đoạt được, tại hạ đương nhiên cũng muốn tranh thủ." Độc Cô Phong cười nói.

Vạn Sĩ Hồng hừ lạnh một tiếng không để ý người này nữa, mà chuyển hướng qua Viên Minh nói: "Viên tiểu hữu thấy đề nghị vừa rồi của ta thế nào?"

Viên Minh đã có quyết định xong, bèn suy nghĩ một chút rồi lấy chìa khoá màu đen ra, nói: "Vạn Sĩ tiền bối nói rất đúng, chìa khóa này do ta tình cờ lấy được, không dùng đến nó. Nếu hai vị tiền bối đều muốn có, tại hạ cũng sẽ không giữ riêng."

Hôm nay hắn đã thu được nhiều rồi, chìa khoá màu đen này có lẽ quan trọng, nhưng có đám người Vạn Sĩ Hồng nhúng tay vào, dù hắn có tâm tham cũng tám phần không chiếm được thứ tốt, vẫn kịp thời thoát thân ra vẫn hơn.

"Tốt, tiểu hữu cần gì? Linh thạch? Pháp bảo? Linh tài đan dược? Cứ việc nói." Vạn Sĩ Hồng vui vẻ nói.

"Trước mắt thì vãn bối cũng không thiếu linh thạch đan dược. Chỉ là tại hạ muốn luyện chế một kiện pháp bảo thuộc tính Âm, một mực tìm kiếm Cửu U Minh thiết. Nếu nhị vị tiền bối có thần thiết này, chỉ cần số lượng không quá ít mà nói thì tại hạtình nguyện đưa hai tay dâng chìa khoá này qua." Viên Minh đáp.

Diệt Hồn kiếm dung nhập Cửu U Minh thiết trong hồ lô đen vào, uy lực thanh kiếm được đề thăng, tiếp nhận được cả phù văn Nguyền Rủa.

Nhưng chỉ thế này còn lâu mới đủ, Viên Minh không chỉ muốn như vậy. Hắn còn muốn tìm thêm nhiều Cửu U Minh thiết để có thể khắc thêm hai đạo phù văn khác nữa, rèn ra được một thanh thần kiếm uy lực thông thiên triệt địa.

Vạn Sĩ Hồng nghe xong, dáng cười cứng đờ.

Đương nhiên y biết đến linh tài đỉnh cấp thuộc tính Âm hiếm thấy này, không những có dị năng khôn lường mà còn vô cùng hiếm thấy.

Tuy rằng Cửu U Minh thiết hiếm có nhưng Trường Xuân quan hùng bá Trung Nguyên hơn vạn năm, góp nhặt không ít. Vạn Sĩ Hồng cũng từng thấy qua mấy khối, có điều trên người y lại không có.

"Ha ha, ha ha, thật trùng hợp, trên người ta vừa hay có một khối Cửu U Minh thiết, lại còn khá nặng." Độc Cô Phong hặc hặc cười cười, lật tay lấy ra một khối khoáng thạch màu đen to chừng nắm tay.

Trên khoáng thạch này còn lộ ra ánh sáng đen u ám, xung quanh nó cũng trở nên u ám hơn, tựa hồ như tất cả ánh sáng đều bị khoáng thạch đen này hút cả rồi.

"Cửu U Minh thiết!" Viên Minh mừng rỡ, cầm lấy khoáng thạch màu đen.

Một khối Cửu U Minh thiết lớn như vậy, nếu dung nhập vào Diệt Hồn kiếm có thể khắc thêm được phù văn thứ hai Tàn Kiếm lên rồi, mà cho dù chưa đủ thì cũng không thiếu bao nhiêu nữa.

Hắn đang định nói chuyện thì đã thấy hai mắt Vạn Sĩ Hồng lạnh lẽo, hàn ý tản mát.

Mí mắt Viên Minh khẽ động, ngừng lời lại.

"Như thế nào, Vạn Sĩ đạo hữu định trắng trợn cường đoạt? Vậy phải hỏi xem kiếm của tại hạ có đáp ứng hay không đã!" Độc Cô Phong nhìn sang, lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen.

Ba người Hắc Mạc Tán minh khác cũng đã đi tới, đứng sau lưng Độc Cô Phong.

Vạn Sĩ Hồng không hề lùi bước, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Độc Cô Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận