Tiên Giả

Chương 913: Lựa chọn chính xác

Viên Minh không nói gì mà phất tay, đạo ấn Chúng Sinh Mộng bay về phía đỉnh đầu ba người, tách mà một vầng hào quang nhu hòa kéo hết tất cả vào trong ảo cảnh.
Trong hiện thực, ba người đảo mắt, rồi lâm vào mê man.
Chỉ là trong mộng cảnh, bọn hắn cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất. Trước mắt của bọn hắn là yên tĩnh cùng hắc ám tuyệt đối, bên tai không nghe được bất kỳ âm thanh gì kể cả tiếng hô hấp và tim đập của bản thân mình, dù có há miệng hô to cũng không nghe thấy âm thanh gì.
Chỉ duy nhất còn lại là xúc cảm.
Bọn hắn còn có thể sờ được mình, cũng là chứng cứ duy nhất chắc chắn bản thân còn tồn tại.
Trịnh Hành định dùng thần thức cảm ứng hai người còn lại, truyền âm liên hệ hai người nhưng thần trí của gã đã sớm bị phong cấm, không thu hoạch được gì.
Gã cảm giác mình như bị vứt vào trong một thế giới hoàn toàn là hư không, chỉ có thể cảm giác bản thân mình, chỉ có thể chạm vào được duy nhất bản thân mình.
"Đây chính là khảo nghiệm sao?" Sau khi Trịnh Hành thử nghiệm không có kết quả bèn buông bỏ ý định tìm kiếm hai người khác.
Gã ép buộc mình trấn định lại, sau đó khoanh chân ngồi xuống bắt đầu thử dùng tu luyện tiêu hao thời gian.
Nhưng mà trong thế giới hư vô này không có linh lực, thậm chí gã còn không cảm giác được cả linh lực trong cơ thể mình. Gã như thể biến thành một kẻ câm điếc vậy.
Bọn hắn chỉ có thể làm được hai chuyện, là cứ đi mãi không có mục đích và suy nghĩ tùy ý mãi mà thôi.
Trịnh Hành không muốn đi mãi một cách vô vị, lại không ngăn được bản thân suy nghĩ lung tung. Chẳng qua sau một hồi nghĩ ngợi lung tung, gã cũng đã bình ổn lại, kiềm chế suy nghĩ, bắt đầu nghĩ lại công pháp mình từng tu niệm, định bụng sẽ tiến hành tu chỉnh lại.
Viêm Tuyệt cùng Hà Tu Văn cũng đã trải qua con đường tâm cảnh hệt như vậy, cuối cùng cũng đi tới lúc nghiền ngẫm lại công pháp của mình.
"Không phải đã qua một ngày rồi sao?"
"Ta cẩn thận... cẩn thận xem qua, hình như chưa đến ba ngày...."
Bọn hắn nghĩ vậy.
Viên Minh nhìn ba người đang lâm vào ảo cảnh mà khóe miệng nhếch lên đầy vui vẻ.
Trận thí luyện này từ khi bắt đầu thì hắn đã đứng ở thế bất bại, ba người Viêm Tuyệt tuyệt không có khả năng chiến thắng.
Chỉ vì Viên Minh cấu trúc không gian mộng cảnh này chính là một loại tuyệt cảnh khó giải, thời gian lưu tốc trong không gian ảo cảnh này hoàn toàn khác với bên ngoài. Chỉ cần Viên Minh muốn thì hắn có thể kéo dài thời gian bên trong vô hạn.
Dù bên ngoài chỉ mới lưu chuyển một tích tắc, nhưng trong ảo cảnh đôi khi đã trôi qua mấy năm rồi.
Ngay từ đầu ba người Viêm Tuyệt cũng không quá mức bối rối. Dù sao tu sĩ Phản Hư kỳ thậm chí là Pháp Tướng kỳ thì chút định lực đó không tính là gì cả. Chẳng qua là theo thời gian dần dần trôi qua, bọn hắn dần dần phát hiện sự việc đã có hơi không đúng.
Viêm Tuyệt nhớ lại một lần từ lúc mình sinh ra tới bây giờ, chợt cảm thấy cuộc đời của mình cũng không quá dài bao nhiêu, thế nhưng rất nhiều ký ức trong đó đã mờ ảo đi cả rồi.
Mà gã phân thần lặng lẽ tính toán thời gian cũng chỉ có qua mấy canh giờ mà thôi.
Vì vậy gã bắt đầu tiếp tục xem lại công pháp cùng bí thuật mình từng tu luyện. Dù không thể tu luyện nhưng có thể phân tán tâm thần khiến gã không cần phải thời khắc chú ý tới thời gian lưu chuyển.
Tính tình hai người Trịnh Hành cùng Hà Tu Văn trầm ổn hơn gã, nên hai người vừa phân thần tính toán thời gian, vừa lặng yên tu luyện công pháp của mình.
Hà Tu Văn dứt khoát coi mình như một khôi lỗi, nghiên cứu Thiên Khôi Chân Giải, nghĩ đến lý giải chính bản thân mình, chẳng những không thấy nhàm chán mà còn có thêm thu hoạch.
Trịnh Hành dù không có nhiều cảm ngộ như vậy nhưng cũng vui thích không kém.
Cơ hội để bản thân yên tĩnh như vậy, toàn tâm dừng lắng lại không có nhiều lắm, bọn hắn cũng đã dần dần chuyển biến tâm tính, biến điều này thành một cơ hội ma luyện đạo tâm của mình.
Nhưng mà thời gian không ngừng trôi qua, bọn hắn thầm diễn tính đã lên một mức kinh khủng, phục hồi tinh thần lại thì phát hiện đã trôi qua một số năm.
Lúc này ba người mới hiểu ra thời gian trong không gian ảo cảnh này không tương đồng với ngoại giới, tính toán thời gian trong này không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng mà bọn hắn cũng không vì vậy mà từ bỏ.
Trong ba người, Viêm Tuyệt có tu vi thấp nhất nhưng cũng không vì phát hiện biến cố này mà lựa chọn từ bỏ.
Gã tin chắc dù Vạn Thiên Nhân kia có lợi hại đến thế nào cũng không có khả năng khiến thời gian ngừng lại. Chỉ cần thời gian vẫn còn lưu động thì bọn hắn vẫn có một ngày chiến thắng.
Vì vậy ba người đều không định hướng tâm cầu nguyện Minh Nguyệt thần mà vẫn kiên trì như trước.
Chỉ là tiêu chuẩn thời gian trong ảo cảnh lại quá lớn, vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn.
Vượt qua hơn ba trăm năm trong ảo cảnh, người lựa chọn từ bỏ đầu tiên lại không phải Viêm Tuyệt mà là Hà Tu Văn.
Hà Tu Văn không phải không gắng gượng được thời gian lưu chuyển mà chọn từ bỏ, mà là vì qua khoảng thời gian vừa rồi, gã vậy mà có đột phá trong cảm ngộ Thiên Khôi Chân Giải, nảy sinh ra rất nhiều ý tưởng mới.
Chính những ý tưởng mới này mới là thứ giày vò lấy gã.
Gã không thể chờ được muốn nghiệm chứng những ý tưởng này, muốn thử nghiệm chúng, bị vây trong ảo cảnh này thì chỉ có thể lần lượt tưởng tượng suy nghĩ ra lại không thể làm được gì cả.
Vì vậy gã là người đầu tiên nghĩ tới Minh Nguyệt thần, thành tâm cầu nguyện.
Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh cảm nhận được được một luồng nguyện lực khổng lồ đột nhiên sinh ra, ánh mắt đã rơi vào Hà Tu Văn, trên mặt hiện lên vui vẻ.
Hắn vung tay lên giải trừ ảo cảnh trên người Hà Tu Văn, đưa gã tỉnh lại.
Hai con ngươi Hà Tu Văn run lên, mở hai mắt ra, thấy vẫn là rừng trúc xanh tươi, cảm nhận được gió nhẹ phơ phất.
"Không nghĩ tới người tỉnh lại đầu tiên là ngươi." Viên Minh cười nói.
"Ta đã ở trong ảo cảnh bao lâu?" Hà Tu Văn cau mày hỏi.
Viên Minh cười mà không nói, chìa ra ba ngón tay.
"Ba canh giờ?" Hà Tu Văn dò hỏi.
"Ba mươi tức." Viên Minh lắc đầu, cười nói.
Hà Tu Văn nghe vậy, đồng tử co rút lại, rồi trở nên trầm mặc.
Lúc này trên mặt Viên Minh lại thêm vui vẻ, phất tay gọi Viêm Tuyệt cùng Trịnh Hành tỉnh lại.
"Hai người các ngươi giữ vững lâu hơn Hà đạo hữu thêm mười tức." Viên Minh vừa cười vừa nói.
"Ngươi giỡn mặt sao?" Viêm Tuyệt cau mặt, mơ hồ mang thêm một phần phẫn nộ.
"Không dám, ba vị nhìn xem đồng hồ cát đi vậy." Viên Minh chỉ chỉ qua bên cạnh.
Ba người nhìn sang, đồng hồ cát tính thời gian quả thật hiển thị qua ba mươi tức. Ba người từng bố trí phong ấn lên đồng hồ cát, không có bất cứ gì dị thường, quả thật Viên Minh không giở trò gì.
Sắc mặt ba người Trịnh Hành trắng bệch, đều trở nên trầm mặc.
"Ta không lừa các ngươi, nếu có thể tiếp tục kiên trì không hướng về lừa các ngươi khẩn cầu, Kiên trì đến cùng thì ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa." Viên Minh mang vẻ lạnh nhạt nói.
"Vạn đạo hữu là hồn tu Ngôn Vu, chúng ta sớm nên đoán ra được phần thủ đoạn này mới phải. Ta nguyện ý thần phục, chẳng qua có thể trả lại ta pháp khí trữ vật hay không?" Trịnh Hành thở dài, hỏi.
"Có thể, ngoại trừ linh thạch, ta có thể trả lại cho các ngươi tài liệu và pháp bảo bên trong đó." Viên Minh gật đầu nói.
"Đa tạ." Trịnh Hành khom người ôm quyền.
"Vạn đạo hữu, ta có thể không cần linh thạch nhưng tài liệu khôi lỗi bên trong có liên quan tới việc tu hành của ta sau này, có thể trả lại cho ta?" Hà Tu Văn do dự một chút nói ra.
Ý ở ngoài lời, đương nhiên là lựa chọn thần phục.
"Cũng được, sau này nếu ngươi có khó khăn về phương diện hồn lực có thể tìm ta xin giúp đỡ." Viên Minh đáp.
Hà Tu Văn đại hỉ, quyết định trùng tu Thiên Khôi Chân Giải. Khôi Lỗi sư cũng có yêu cầu cao về thần hồn, độ mạnh yếu của hồn lực trực tiếp liên quan tới việc khống chế khôi lỗi. Nếu ở phương diện này được một Ngôn Vu chỉ điểm, không thể ngờ chính là một phần cơ duyên cực kỳ to lớn.
Đã có hai người tỏ thái độ, tâm tình Viêm Tuyệt cũng nhanh chóng bình ổn lại.
"Viêm Tuyệt đạo hữu, quyết định của ngươi thì sao?" Trên mặt Viên Minh lộ ra vẻ cười mỉm, nhìn Viêm Tuyệt hỏi.
"Ta...." Vẻ mặt Viêm Tuyệt vẫn còn chút mâu thuẫn, chần chừ không lập tức đáp.
"Cũng như bọn họ, ta cũng có thể trả lại cho người pháp khí trữ vật, thậm chí ta cũng có thể cung cấp thêm tài nguyên tu luyện của ngươi sau này." Viên Minh nhìn Viêm Tuyệt, ném ra thêm cành ô liu.
"Được!" Ánh mắt Viêm Tuyệt chớp động, rốt cuộc gật đầu nói.
“Tốt, các ngươi đều đã có lựa chọn chính xác, tin rằng sau này các ngươi sẽ cảm thấy mình may mắn vì chọn lựa hôm nay." Viên Minh cười nói.
Rồi hắn giữ lời trả pháp khí trữ vật của ba người lại.
"Sau này mỗi ngày các người phải hướng về Minh Nguyệt thần cầu nguyện ít nhất một lần, thời gian còn lại tự mình tu luyện là được." Viên Minh phân phó nói.
Ba người im lặng gật đầu, không nói gì.
Viên Minh không nói nhảm thêm với bọn họ. Bởi vì coi trọng bọn hắn nên hắn mới nguyện ý bày trò nhiều như vậy, lúc này bèn nhanh chóng vung tay đưa cả bọn ra ngoài.
Ô Lỗ cùng Nam Thượng Phong đang tĩnh tọa điều tức, thấy ba bóng người xuất hiện lập tức kinh hoảng.
"Không cần lo lắng, ba người bọn họ đã được ta thu phục, sẽ không xuất thủ với các ngươi." Viên Minh nhìn về phía Nam Thượng Phong nói.
Nam Thượng Phong nghe vậy, mắt đã nhìn xuống đám người Hà Tu Văn, trong ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
"Không cần nhìn ta như vậy, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Thực lực không đủ, dù có kế thừa vị trí tông chủ cũng không có bất kỳ ý nghĩa. Hôm nay ta đã không có lòng dạ tranh chấp với ngươi." Hà Tu Văn bình thản nói.
Viên Minh phất tay mở Tu La cung ra, đưa ba người Viêm Tuyệt đi vào, thu xếp ở trong Ân Đô thành.
Hắn đã từng có suy nghĩ thu phục thêm tín đồ Pháp Tướng kỳ nên đã bày ra một đại trận cấp sáu quanh Ân Đô thành để thu xếp cho bọn họ, hôm nay rốt cuộc đã dùng tới.
"Ngươi đã làm thế nào?" Trong mắt hiện lên Nam Thượng Phong hiện ra vẻ khó tin mà nhìn Viên Minh.
"Đương nhiên ta có cách riêng." Viên Minh tùy ý đáp.
"Vạn đạo hữu, lần này đa tạ." Nam Thượng Phong không tiếp tục truy vấn mà ôm quyền nói.
"Được rồi, không cần khách khí thêm, các ngươi tiếp tục điều tức khôi phục, ta còn chuyện muốn làm." Viên Minh khoát tay áo nói.
Dứt lời hắn đi vào trong hỏa hồ có Địa Tâm tịnh hỏa.
Địa Tâm tịnh hỏa vẫn đang yên tĩnh trong đó, không bị đại chiến lúc trước ảnh hưởng tới.
Viên Minh giơ tay lên, với về phía trước.
Chỉ thấy tay hắn nhanh chóng hóa thành rễ cây Bất Tử thụ, như thể một cái xúc tu kéo dài ra đâm thủng hư không, trực tiếp chui vào trong vầng lửa trắng giữa hồ kia.
Trong nháy mắt mà rễ cây Bất Tử thụ đâm vào, một cơn đau đớn bỏng rát kịch liệt theo đó truyền đến.
Tuy rằng Địa Tâm tịnh hỏa lấy biến hóa làm chủ nhưng dù sao cũng là địa hỏa mang nhiệt độ cực cao.
Viên Minh nhăn mi, lông mày giật vài cái, mồ hôi to như hạt đậu theo đó chảy xuống.
Cảm nhận được rễ cây Bất Tử thụ bị nhiệt độ cao đốt bỏng, nhanh chóng khô héo biến đen, đầu mũi rễ cây đã xuất hiện dấu hiệu khô nẻ, Viên Minh bèn thúc giục thêm lực lượng bản nguyên Bất Tử thụ.
Được lực lượng bản nguyên bồi dưỡng, rễ cây khô héo của Bất Tử thụ biến thành màu đen đã lập tức hồi sinh, bắt đầu cầm cự lại hỏa diễm nóng rực, liên tục biến hóa qua lại từ khô héo sang tươi sống. Viên Minh đợi rễ cây Bất Tử thụ vững vàng khống chế được Địa Tâm tịnh hỏa rồi bèn lập tức mở ra Cực Hỏa cảnh trong Tu La cung.
Tại đó, Điếm Tiểu Tam đã đợi từ lâu.
Lúc trước Viên Minh đã truyền âm tới ông ta, bảo ông ta bố trí một tòa pháp trận tụ linh linh lực thuộc tính hỏa sẵn. Ông ta còn không biết để làm gì thì đã nhìn thấy một vầng lửa cháy màu trắng được cách không dịch chuyển đến, rốt cuộc mới tỉnh ngộ ra.
"Đây là... Địa Tâm tịnh hỏa sao?" Ánh mắt Điếm Tiểu Tam bỗng nhiên biến đổi, kinh hô lên.
"Pháp trận bố trí thế nào rồi?" Viên Minh hỏi.
"Bố trí xong, chẳng qua với linh lực thuộc tính hỏa trong Cực Hỏa cảnh này thì khó mà nói có thể bảo trì cân bằng được, chỉ sợ pháp trận tụ linh khó duy trì ổn định được Địa Tâm tịnh hỏa." Điếm Tiểu Tam đã rõ ý định của Viên Minh bèn vội vàng nói.
Viên Minh nghe vậy chỉ hơi chút chần chừ, vẫn đưa Địa Tâm tịnh hỏa vào chính giữa pháp trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận