Tiên Giả

Chương 802: Hắc vụ

Trong hai tròng mắt Giang Lưu lưu động u quang, trên thân vang lên tiếng ầm ầm, hai đạo lôi điện dệt thành hai cánh màu đen mở rộng ra, khí thế toàn thân đột nhiên biến đổi.

"Bóng đen vừa rồi hẵng là thần thông không gian ..." Viên Minh xa xa nhìn qua Giang Lưu, thần sắc cũng trở nên càng thêm ngưng trọng.

Hắn vừa rồi gần như thi triển ra toàn bộ thần thông áp đáy hòm, lại còn chưa thể toại nguyện, thậm chí không thể làm bị thương đối phương.

Ý niệm trong lòng hắn chuyển động, tay vung lên, thu hồi Tu La phệ huyết đồ và U Hồn Bạch Cốt Phiên, loại dựa vào số lượng và phạm vi công kích thủ thắng, không dùng được với gia hoả này, dùng cũng uổng phí pháp lực.

Ngay sau đó, hai cánh tay hắn đột nhiên mở ra, thân thể nhanh chóng phồng lớn, trong chớp mắt hóa thành một gốc Bất Tử Thụ cao mười mấy trượng.

"A, các hạ là yêu tộc?" Giang Lưu thấy thế, trong mắt không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc.

Viên Minh không trả lời, rễ cây Bất Tử Thụ chui vào hư không, biến mất không thấy gì nữa.

Giang Lưu thấy vậy cũng không hỏi thêm nữa, hai cánh sau lưng đột nhiên mở ra, thân hình hóa thành một đạo hắc sắc điện quang thẳng đến Viên Minh, trong sấm sét ẩn chứa ba động không gian, tốc độ càng nhanh hơn trước mấy phần.

Ngay lúc này, hư không trước người gã đột ngột toát ra mười mấy rễ cây màu đen, nhao nhao đâm tới gã.

"Thần thông không gian!" Giang Lưu nhíu mày lại, nhưng không bối rối, thân hình thoắt một cái tránh thoát.

Nhưng hư không phía sau gã run rẩy, cũng toát ra mười mấy rễ cây màu đen, giống như mười mấy chuôi lợi kiếm, đánh úp tới sau lưng gã.

Sau lưng Giang Lưu giống như mọc mắt, thân thể lại lần nữa hóa thành một đạo Hắc Sắc Lôi Điện lướt ngang ra, né tránh rễ cây công kích.

"Vậy mà không đánh trúng cái nào, chỉ cần ta công kích trúng một lần, là có thể dùng thần thông Cộng Mệnh." Viên Minh thầm nghĩ, kiệt lực thôi động rễ cây Bất Tử Thụ công kích.

Ánh mắt Giang Lưu lộ ra vẻ hưng phấn, không để ý rễ cây màu đen không ngừng tập kích, thân hình quấn quanh trong điện quang cấp tốc lao xuống, thẳng đến Viên Minh.

Nhưng càng đến gần Viên Minh, trong hư không toát ra rễ cây càng nhiều càng nhanh, Giang Lưu nhiều lần kém chút bị rễ cây đánh trúng, nên không dám áp sát quá gần.

Viên Minh cũng thập phần phiền muộn, hắn đã toàn lực thôi động rễ cây Bất Tử Thụ đâm rách hư không, mặc dù quấy nhiễu được Giang Lưu, nhưng đối phương lại luôn ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc rời đi, cho đến lúc này vẫn không đánh trúng đối phương cái nào.

Trong lúc nhất thời, hai người ai cũng không làm gì được đối phương, tràng diện lâm vào giằng co.

"Chủ nhân, pháp lực của ngài còn thừa không nhiều, tiếp tục như vậy không ổn, để cho ta ra đi!" Trong thức hải Viên Minh vang lên thanh âm Hoa Chi.

"Lấy tốc độ công kích của ngươi, chỉ sợ ngay cả cái bóng Giang Lưu cũng sờ không được." Viên Minh truyền âm trả lời.

"Ta có một biện pháp ..." Hoa Chi nhanh chóng nói.

Viên Minh nghe xong trong mắt lóe lên một vệt kinh ngạc, lập tức trên thân Bất Tử Thụ hiện ra một cỗ hắc vụ, ngăn cách thần thức dò xét.

Giang Lưu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lạnh lùng, lại lần nữa tránh thoát rễ cây Bất Tử Thụ đâm, thân hình quẹo thật nhanh, kéo ra khoảng cách với bản thể thân cây, tay đột nhiên vung về phía thân cây.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay gã tăng vọt ô quang, một đạo hắc sắc điện quang bắn thẳng ra, đánh về phía thân cây Bất Tử Thụ.

Ngay lúc sắp bị đánh trúng, Hậu Thổ Phong lại lần nữa xuất hiện, trong cơ thể dâng lên một mảnh mây vàng nồng đậm, chặn Hắc Sắc Lôi Điện công kích.

"Hừ, lại là món pháp bảo này!" Ánh mắt Giang Lưu trầm xuống, suy nghĩ biện pháp phá giải Hậu Thổ Phong.

Nhưng vào lúc này, hư không sau gã ba động cùng một chỗ, lại có mấy rễ cây toát ra, đâm tới thân thể gã.

Những rễ cây này thô to hơn trước không ít, tốc độ lại không quá nhanh.

Pháp lực Giang Lưu cũng đã tiêu hao hơn phân nửa, không thi triển độn thuật, lách mình né tránh.

Nhưng trên những rễ cây này đột nhiên toát ra một bóng người, chính là Hoa Chi.

Bàn tay nàng đưa ra, hóa thành vô số thanh sắc mộc thiên, bắn nhanh tới Giang Lưu.

Giang Lưu vung tay lên, một đạo điện quang tráng kiện quét ngang qua, đánh cho tất cả mộc thiên thành bột mịn, hóa thành bột phấn màu đen bay đầy trời.

Giang Lưu đang lo làm sao đối phó Viên Minh, nhìn thấy Hoa Chi xuất hiện, con mắt lập tức sáng lên, bên ngoài thân loé lên lôi quang rồi biến mất.

Lúc xuất hiện, gã đã đến sau lưng Hoa Chi, Kim Qua Tiểu Chùy trên tay tăng vọt quang mang, rơi đập xuống Hoa Chi.

Kim Qua Tiểu Chùy chưa rơi ở trên người nàng, Hoa Chi đã cảm giác hư không trước người chấn động, một cỗ áp lực vô hình lập tức khoá lại, làm nàng không thể trốn chạy.

Trong lúc vội vàng, hai tay nàng đan xen trước người, từng chiếc dây leo đan xen sinh ra, tạo thành một hộ thuẫn màu xanh thật dày.

Bất quá nhanh hơn nàng một bước, là rễ cây Bất Tử Thụ của Viên Minh đã hóa thành một lồng dây leo hình tròn, bảo hộ nàng ở giữa.

Kim Qua Tiểu Chùy rơi đập trên lồng dây leo hình tròn, trong nháy mắt nổ tung một mảnh kim quang.

Lồng dây leo và hộ thuẫn màu xanh giữ được được mấy hơi thì sụp đổ vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vụn tiêu tán.

Kim Qua Tiểu Chùy không ngừng chút nào, tiếp tục đánh tới Hoa Chi.

Ngay lúc nó sắp rơi vào tấm thuẫn do cánh tay Hoa Chi kết thành, thân hình Giang Lưu đột nhiên cứng đờ, trên thân toát ra đại lượng sương mù màu hồng phấn, từng đóa từng đóa đại hoa màu đỏ yêu diễm từ quanh người gã mọc ra.

Gã cảm thấy hô hấp khó khăn, toàn thân giống như có vô số sâu kiến cắn xé, kịch liệt đau nhức khó nhịn.

Hoa Chi thấy lúc trước dùng bào tử phân thân gieo xuống bào tử phấn hoa rốt cuộc thành công ký sinh, lập tức đại hỉ, bàn tay đột nhiên đâm tới, hóa thành một thanh xiên gỗ thật dài, đâm tới hai mắt Giang Lưu.

Viên Minh cũng bắt lấy thời cơ này, từng rễ cây Bất Tử Thụ từ trong hư không nhô ra, đâm thẳng tới Giang Lưu.

Thấy nguy cơ đánh tới, thể nội Giang Lưu tích chứa lôi điện lực lập tức bộc phát.

Chỉ thấy gã ngửa đầu lên trời, phát ra một tiếng hét to chấn thiên, từng đạo hắc sắc điện quang từ trong tai mắt mũi miệng gã bắn ra, vô số hồ quang điện vờn quanh thân.

Những lôi điện này cuồng bạo dị thường, trong nháy mắt đánh tan bàn tử thực vật ký sinh trên người gã thành bột mịn.

Hoa Chi vừa mới đâm tới xiên gỗ, cùng rễ cây Bất Tử Thụ trong nháy mắt bị xoắn nát.

Thấy quanh thân gã điện quang vẫn còn lan rộng, Viên Minh từ bỏ tiến công, kéo dây leo một cái, kéo lại Hoa Chi.

Tiếp theo một cái chớp mắt, một đạo điện quang thô to lớn trăm trượng bộc phát, hắc sắc điện quang khuếch tán ra, đánh cho tất cả dây leo đến gần quanh mình gã thành bột mịn.

Cũng may Viên Minh trước một bước kiềm chế lực lượng, kéo lại Hoa Chi, mới không bị tổn thất thật lớn.

Đợi đến điện quang lắng lại, thân hình Giang Lưu lại nổi lên.

Lúc này sắc mặt gã trắng bệch, cổ cứng, bả vai xuội, nhịn không được kịch liệt thở hào hển.

Hiển nhiên, một kích vừa rồi với gã cũng không thoải mái, tiêu hao rất nhiều lực lượng.

Ngay lúc gã một mặt u ám, dự định tiếp tục tiến công, đột nhiên cảm nhận được dị dạng gì, chợt nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn ra nơi xa.

Chỉ thấy chỗ chân trời biển, một đạo hắc tuyến nhìn không thấy giới hạn đột nhiên xuất hiện, cấp tốc lan tràn tới.

"Đây là ... Không ổn!" Sắc mặt Giang Lưu thoáng chốc biến đổi, tiếp theo thu thuật pháp lại, không để ý tới chém giết với Viên Minh, quay người bỏ chạy.

Viên Minh thấy Giang Lưu kiêng kỵ như vậy, cũng không dám dừng lại, bấm pháp quyết, chạy trốn ra xa.

Nhưng tốc độ hắn bay kém xa Giang Lưu, vẻn vẹn không đến nửa nén hương công phu, bóng lưng Giang Lưu đã biến mất ở phía trước.

Cùng lúc đó, "Hắc tuyến" phía sau hắn cũng đuổi theo, triển lộ ra diện mạo thực.

"Hắc tuyến" kia trên thực tế là một mảnh mê vụ màu đen không có giới hạn, nặng nề sền sệt, tựa như tường cao lấp kín chia cắt thiên địa, lấy thế không ngăn cản được cuốn tới Viên Minh.

Hắc vụ lan tràn tốc độ cực nhanh, cho dù Viên Minh liều mạng phi độn, khoảng cách giữa hắn và hắc vụ càng ngày càng rút ngắn, cuối cùng triệt để bị đuổi kịp.

Mà ngay sát na thân thể hắn bị hắc vụ chạm đến, hắc vụ đơn giản ăn mòn tiến vào vòng sáng hộ thể, Viên Minh lập tức cảm giác tứ chi và thân thể mình không bị khống chế bành trướng biến lớn, thiên địa linh khí cũng không bị khống chế rót vào trong cơ thể hắn, so với ngày thường tốc độ tu luyện trọn vẹn tăng trưởng không chỉ gấp mười lần.

Theo lượng lớn linh khí vượt xa ngày thường tràn vào, pháp lực và khí huyết hắn tựa như nấm mọc cấp tốc cất cao. Nhưng ngược lại, các nơi thân thể hắn truyền đến cảm giác thống khổ cắt xé mãnh liệt, tựa như tiếp theo một cái chớp mắt sẽ bị ngũ mã phanh thây.

Hoa Chi bên cạnh cũng xuất hiện triệu chứng tương tự, không chỉ thân thể cấp tốc biến lớn, một thân yêu lực phi tốc tăng lên, chịu thống khổ cũng không nhỏ.

"Hắc vụ này có thể khiến thân thể bành trướng, hẳn đây chính là vật chất trong thâm uyên có thể khiến thân thể yêu thú biến lớn mà Mao Di đã nói?" Trong lòng của hắn hiện lên ý niệm này.

Dưới kịch liệt thống khổ tra tấn, ý thức hắn hoảng hốt, pháp lực cũng mất khống chế theo, làm hắn không thể duy trì phi độn, ngã thẳng xuống biển.

Nhưng cho dù ở trong nước biển, hắc vụ vẫn tồn tại như cũ, Viên Minh vẫn không thể né ra.

Bất quá, nước biển băng lãnh đập vào mặt lại làm hắn khôi phục một tia thanh minh ngắn ngủi, mượn cơ hội này, Viên Minh chống lên một tia khí lực, biến thân thể của mình thành Bất Tử Thụ.

Hình thái Bất Tử Thụ cứng cáp hơn, mà lại có được năng lực tự lành cực mạnh, có lẽ có thể chống đỡ hắc khí quỷ dị này.

Nhưng không như mong muốn, thân thể cứng cỏi Bất Tử Thụ cũng không thể ngăn trở hắc vụ xâm nhập, Bất Tử Thụ vẫn như cũ một khắc không ngừng tăng cao biến lớn, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với hình người.

Không biết có phải do hắn chuyển huyết nhục thành cỏ cây, Viên Minh cảm giác đau đớn giảm xuống không ít, thần trí cũng cấp tốc khôi phục.

Cùng lúc đó, Hoa Chi cũng giống Viên Minh rơi vào trong nước biển, bất quá tình huống của nàng tựa hồ còn nghiêm trọng hơn hắn rất nhiều, lúc này đã triệt để hôn mê, không còn một tia thần trí.

Viên Minh thấy thế, vội vàng thu nàng vào Linh Thú Đại, muốn giúp nàng ngăn cách hắc vụ ảnh hưởng.

Nhưng khi hắn mở ra Linh Thú Đại, lại phát hiện hắc vụ cũng xâm nhập vào trong túi, Lôi Vũ một mực ở trong túi cũng xuất hiện tình huống biến hoá cực lớn, bất quá tốc độ tựa hồ chậm hơn Hoa Chi một bậc.

Viên Minh lập tức ý thức được, không gian có thể ngăn cách làm chậm lại triệu chứng hắc vụ ăn mòn, chỉ bất quá đồ vật đê giai như Linh Thú Đại tạo ra hiệu quả cực kỳ bé nhỏ, có lẽ chỉ có bảo vật cao giai mới triệt để ngăn cách ảnh hưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận