Tiên Giả

Chương 771: Công đảo

“Phó Cung Chủ? Hoảng Phủ Quyết sao?” Viên Minh hỏi.

“Đúng, hắn chính là tu sĩ Phản Hư cảnh Đại Viên Mãn, chiến lực đã siêu phàm thoát tục, cũng chính là có hắn dẫn đội nên mới có nhiều đảo chủ nguyện ý đi theo như vậy, đổi lại là một tu sĩ Phản Hư hậu kỳ khác dẫn đội mà nói, chỉ sợ cũng không có nhiều người hưởng ứng như vậy.” Vân La tiên tử gật nhẹ đầu, nói ra như vậy.

“Đúng là như thế, nhưng mà này cũng cho thấy, làn này nhất định là một trận đánh ác liệt.” Viên Minh nghe thế thì chậm rãi đánh giá.

“Hặc Hặc, thực lực của Viên đạo hữu ta vẫn biết rất là rõ ràng, lần này đi theo lẫn nhau một dường, Viên đạo hữu cần phải bảo hộ ta nha!” Vân La tiên tử khẽ cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói ra.

Viên Minh cũng không nói tiếp câu gì, chỉ cười cười từ chối cho ý kiến.

Đúng lúc này, mấy dạo độn quang từ trên Đông Cực Đảo bay vút đến đây, rơi vào bên trên thuyền lớn vượt biển.

Độn quang thu lại, hiện ra mấy thân ảnh, đứng ở chính giữa là một người thanh niên mặc cẩm bào long văn trên thân, khuôn mặt có chút tuấn lãng, gương mặt góc cạnh rõ ràng, một đôi tròng mắt hiện ra kim quang nhàn nhạt, lộ ra sắc bén mười phần.

Mấy người khác đứng ở hai bên cạnh người thanh niên, cũng có khí tức trên thân đều không yếu chút nào, một người trong đó chính là người mà Viên Minh nhận biết, đó là trưởng lão Đông Cực Cưng Mạc Tam Thất.

Bọn họ vừa hiện thân, khí thế cường đại cũng lập tức chấn nhiếp toàn bộ người ở trên thuyền, boong tàu vốn đang có chút ồn ào, lập tức lâm vào yên tĩnh hoàn toàn.

Ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên thân của người thanh niên mặc cẩm bào kia, giống như đang chờ đợi hắn ta huấn thị.

“Chư vị, tại hạ Hoàng Phủ Quyết, lần này liền làm phiền chư vị theo ta đi một chuyến Hắc Ma Đảo, công huân ban thưởng gần ngay trước mắt, mặc cho chư quân hào lấy!” ánh mắt của người thanh niên mặc cẩm bào quét qua đám người một chút, lời ít ý nhiều nói ra.

Không có hàn huyên rút ngắn quan hệ, cũng không có khẩu hiệu cổ vũ nhân tâm, lời hắn ta nói ra đều vô cùng tùy ý, thậm chí còn có vẻ hơi viết ngoáy.

Cảm giác kia không giống như là đang dẫn đội đi chinh chiến, mà giống như là dẫn một đám người đi du lịch, chỉ với thái độ như vậy, lại khiến cho mọi người cảm nhận được lực lượng lớn nhất.

Trong đám người, lập tức có người hô lấy lòng : ”Có thể đi theo phó cung chủ xuất chiến, chúng ta cực kỳ vinh hạnh!”

Sau đó, phía trên boong tàu lập tức dấy lên thanh âm hô hoán “Cực kỳ vinh hạnh!” ở khắp nơi.

Chờ cho đám người an tĩnh lại, mấy vị trưởng lão như Mạc Tam Thất liền bắt đầu từ trong đám tu sĩ, phân chia ra từng đội ngũ tác chiến, cũng như bố trí chiến thuật.

Lúc này Viên Minh mới hiểu được chi đội ngũ này mạnh mẽ ra sao, hóa ra ngoại trừ vị dẫn đội là phó cung chủ Hoàng Phủ Quyết có tu vi Phản Hư Kỳ đại viên mãn ra, mấy vị trưởng lão còn lại cũng đều là tu sĩ Phản Hư.

Mà ngoại trừ tu sĩ Đông Cực Cung nguyên bản ra, thì số lượng đảo chủ phụ thuộc có tu vi Nguyên Anh cảnh, cùng nhau tham dự chinh chiến cộng lại cũng phải có tới hai ba trăm người.

Trừ đó ra, vẫn còn càng nhiều tu sĩ Kết Đan Kỳ, với tư cách lực lượng hậu cần đi theo cùng quân xuất chinh.

Những tu dĩ này sẽ không tham dự chiến đấu ngay từ đầu, mà họ đi với tư cách là lực lượng dự khuyết cùng cứu viện, phụ trợ cho các tu sĩ Nguyên Anh ở trong chiến đấu, cũng như sau đó hỗ trợ phụ trách quét dọn chiến trường.

Trong lòng Viên Minh đang âm thầm líu lưỡi, một chi đội ngũ dạng này, nếu đặt ở Vân Hoang đại lục, đủ để quét ngang các tông môn ở đó.

Hắn tự cảm thấy liệu Song Nguyệt Minh của mình chắc chắn là ngăn cản không nổi.

Cự thuyền vượt biển theo gió vượt sóng, tốc độ tiến lên cực nhanh, cũng không gặp phải trở ngại gì, nhưng cũng phải bỏ ra ba tháng ròng rã, vất vả lắm mới chạy tới được phụ cận Hắc Ma Đảo.

Rõ ràng Hắc Sát Môn đã nhận được tin tức Đông Cực Cung đến đây chinh phạt, sớm đã chuẩn bị kỹ càng, đem tất cả các thế lực phụ thuộc, đều co rút về trên Hắc Ma Đảo hết.

Cự thuyền vượt biển đi tới chỗ hải vực cách Hắc Ma Đảo trăm dặm bên ngoài, bỗng nhiên phía dưới mặt biển nổi lên sóng biển cuồn cuộn, như là nước trong nồi sôi lên, bốc lên từng bọt sóng to lớn.

Nhóm tu sĩ trên thuyền đều cảm ứng được ba động truyền tới từ phía dưới hải vực, nhao nhao đi tới hai bên mạn thuyền, rồi nhìn về phía dưới xem xét.

Chỉ thấy ở sâu trong vùng biển hỗn loạn này, có hàng loạt cột sáng màu xanh nhạt từ dưới đáy biển sáng lên, tạo thành một tòa tháp khổng lồ, bao phủ toàn bộ mặt biển, tạo thành một cái pháp trận khổng lồ cỡ chừng ba mươi dặm.

Trong thanh âm vận chuyển “Ù ù” nặng nề kia, từng cột sáng ngày càng tỏa sáng rực rỡ.

Từng cột sáng màu xanh nhạt tựa như thương kích đâm vào trên không, cuốn theo sóng gió động trời, hình thành từng cái lốc xoáy nước khổng lồ, đánh về hướng Cự Thuyền vượt biển.

Rất nhiều tu sĩ vội vàng khống chế chiếc thuyền di chuyển chệch hướng, để tránh khỏi cái lốc xoáy nước to lớn cuồng bạo kia tập kích.

Liên tiếp tránh thoát khỏi ba lượt tập kích như vậy, chỗ sâu đáy biến lại đột nhiên có ba đạo vòi rồng cuồng bạo cùng nhất tề xông lên mặt biển, theo chính phía trước cùng hai cái phía sau, cùng lúc phong tỏa lộ tuyến di chuyển của chiếc thuyền lớn.

Đối mặt với công kích không cách nào trốn tránh, bộ pháp trận hạch tâm của con thuyền đột nhiên sáng lên quang mang kim sắc, sau đó khuếch trương ra toàn bộ con thuyền, từng bộ phù văn tầng tầng sáng lên, những nơi kim quang đi qua, các đạo phù văn cũng nhao nhao thắp sáng.

“Ầm ầm ầm…”

Cột nước màu xanh đánh lên tầng ánh sáng kim sách kia, đã xảy ra nổ tung kịch liệt.

Toàn bộ con thuyền lớn cũng chấn động theo, thân thuyền rung chuyển dữ dội, nhưng tầng ánh sáng kim sắc kia vẫn chắc chắn như cũ.

Chỉ cần màn sáng kim sắc này không bị phá, công kích phía dưới cũng sẽ không thể tổn thương được đám người ở trên thuyền này chút nào.

“Tốt!” không biết là ai hô lên một tiếng, sau đó lan tràn ra khắp cả xung quanh, trên thuyền mọi người cũng đều hô vang.

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai tên trưởng lão Phản Hư kỳ bỗng nhiên bay vút lên, lao ra ngoài mạn thuyền theo hai bên trái phải, trên thân hai người cũng chia ra sáng lên một đạo hào quang màu vàng và một đạo hào quang màu đỏ, nghênh đón lấy con sóng lớn ngất trời kia rồi đâm ghim xuống bên dưới đáy biển.

Lúc đáp xuống, vị trưởng lão bao phủ hào quang màu vàng thì giống như một thanh đao cứng vô kiên bất tồi, mặc cho cột sóng mà xanh kia cuồng bạo cỡ nào, căn bản cũng không hề né tránh chút nào, chỉ tiến lên đụng vào, đánh cho bọt sóng tung tóe, màu xanh phai nhạt.

Còn vị trưởng lão bị hào quang màu đỏ bao phủ, thì trong nháy mắt bay thấp xuống rồi toàn thân bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực, cũng va chạm cùng cột sóng khác, cột sóng này liền biến thành hơi nước màu trắng đầy trời tựa như sương mù, thân ảnh lẫn vào trong đó biến mất không thấy.

Không bao lâu, đáy biển vang lên từng trận ầm ầm, tiếng nổ lớn giống như sét đánh, mọi người chỉ nhìn thấy hai tia sáng màu đỏ và vàng đan xen nhau di chuyển dưới đáy biển, không ngừng xuyên qua xuyên lại, dưới đáy nước cũng bùng lên từng trận những tia sáng chói mắt.

Rất nhanh, những cột sóng không ngừng xông lên biến thành lốc xoáy nước đã nhanh chóng biến mất không thấy.

Chờ đến lúc ánh sáng màu xanh dưới đáy biển hoàn toàn dập tắt, hai vị trưởng lão cũng thuận lợi trở về trên Cự thuyền vượt biển, tiếp tục hành trình chạy về hướng Hắc Ma Đảo.

Chỉ là cũng không lâu lắm, đáy biển lại xuất hiện lên ngàn vạn các loại Yêu thú, toàn bộ đều giống như đang trúng độc gì đó, con nào con đó mắt đỏ au, không ngừng bơi lao lên mặt biển, hướng về cự thuyền vượt biến đâm vào tự sát.

Những Yêu thú này căn bản không có chút lý trí nào, cũng không biết sợ hãi hay mệt mỏi, toàn bộ đều không tiếc mệnh mà phóng tới cự thuyền, sau đó đến sát con thuyền thì khởi phát tự bạo Yêu Đan và Yêu hồn.

Bởi vì số lượng bọn nó thực sự quá nhiều, và cũng có quá nhiều Yêu thú tự bạo ở khoảng cách gần, nên uy năng của vô số vụ nổ chồng chéo lên nhau, cuối cùng cứng rắn xé toang đại trận phòng ngự của cự thuyền vượt biển.

Hoàng Phủ Quyết ra lệnh một tiếng, đại trận phòng ngự trên thuyền được mở ra toàn bộ, rất nhiều tu sĩ cũng bắt đầu nghênh đón trận chiến đầu tiên trong lần xuất chinh này.

Không hề nghi ngờ, tu sĩ có thể đi vào đội hình tới đây chinh phạt, cũng không phải là hạng người vô năng, chống lại những con Yêu thú mất đi lý trí kia thoải mái giống như chém dưa thái rau bình thường, rất nhanh đã đem bọn chúng chém giết sạch sẽ.

Chỉ là sau khi đám Yêu thú bị chém giết sạch xong, thì lại có một nhóm Yêu thú khác lại vọt lên, kéo dài không ngừng, tuy không có hiệu quả sát thương tới tu sĩ Đông Cực Cung, nhưng lại tổn hao rất nhiều pháp lực của bọn họ.

Viên Minh tất nhiên đã nhanh chóng nhận ra điểm này, hắn liền cố ý khống chế Pháp lực tiêu hao, cũng không có xung phong liều chết chém giết quá nhiệt tình nữa.

Vân La tiên tử cũng hiểu ý cười cười, đi theo bên cạnh hắn, hai người giáp lưng đón lấy Yêu thú tập kích hai bên, ăn ý giống như lẫn nhau bảo hộ xung quanh, hai bên hợp tác bình thường.

Sau khi liên tiếp tiêu diệt ba vòng Yêu thú, cự thuyền vượt biển rốt cục cũng chạy tới Hắc Ma Đảo.

Đó là một hòn đảo nhân tạo cỡ lớn đã trải qua cải tạo và khuếch trương rất nhiều, có bán kính hàng ngàn dặm, trên đảo có hai ngọn núi hình chữ thập đan chéo nhau, khắp nơi trên đó đều có thể nhìn thấy những tòa nhà bằng đá, được xây dựng giống như những pháo đài vậy.

Ở khắp nơi trên hòn đảo, cũng có thể thấy được từng cột đá màu đen phóng lên tận trời, phía trên cột đá lóe lên quang mang đen nhánh, phát tán khói đen cuồn cuộn, ngưng tụ trên không của bốn phía hòn đảo, tạo thành một cái pháp trận to lớn dày đặc khói đen.

Viên Minh đứng ở bên trên Boong tàu, phóng tầm mắt từ xa nhìn tới, nhìn chằm chằm vào sương mù màu đen đang quay cuồng trên không của hòn đảo một lúc, chợt thấy con mắt của mình chợt sưng đau ê ẩm một hồi, mơ hồ có thể nhìn thấy được ẩn hiện trong mà sương đen dày đặc kia, vậy mà ngưng tụ ra từng trương mặt quỷ to lớn dữ tợn.

Hắn đang muốn dời ánh mắt đi, thì chợt nghe bên người truyền đến từng đợt kêu thảm. Quay đầu nhìn sang thì phát hiện có không ít tu sĩ đang che hai mắt của mình lại, đồng thời giãy giụa thống khổ trên mặt đất.

Những tu sĩ có tu vi chưa tới Nguyên Anh, càng có nhiều người bị chảy máu từ hai mắt, thậm chí còn phát cuồng, công kích cả đồng bạn trên thuyền.

“Đây là Hắc Ma Họa Tâm Đại Trận, chư vị đừng nhìn chằm chằm vào mây đen trong pháp trận, sẽ bị nhiễu loạn tâm trí.” bỗng thanh âm của Hoàng Phủ Quyết vang lên, giống như sấm nổ vang bên tai tất cả mọi người.

Chỉ là tỏng nháy mắt, âm thanh uy nghiêm có chứa áp lực thần hồn cường đại, đã chấn nhiếp tất cả các tu sĩ bị Hắc Ma Họa Tâm Đại Trận ảnh hưởng đến.

Các tu sĩ Nguyên Anh đang che mắt kêu thảm kia, mặc dù vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt thống khổ, nhưng đều đã dần ổn định lại, về phần những vị tu sĩ Kết Đan bị phát cuồng kia, thì từ hai mắt chảy máu biến thành thất khiếu chảy máu, và tất cả đều đã ngất đi.

“Nam Thiên trưởng lão, Hỏa Chước trưởng lão, Tam Thất trưởng lão, ba người các ngươi thôi động Hạo Thiên Tháp, liên thủ phá trận.” Hoàng Phủ Quyết ra lệnh.

Nam Thiên trưởng lão là một vị tu sĩ có thân hình cao lớn, râu ngắn tóc trắng, mặc một thân kim giáp, Hỏa Chước trưởng lão thì lại là một vị có thân hình thô thấp, đầu báo mắt tròn , vẻ mặt giận dữ, họ chính là hai vị trước đó đã hợp tác để phá vỡ đại trận dưới đáy biển.

Bọn họ cùng Mạc Tam Thất đồng thời đáp vâng, sau đó cùng nhau bay ra khỏi cự thuyền vượt biển, rồi tới không trung ở phía trên của Hắc Ma Đảo.

Chỉ thấy Mạc Tam Thất đưa tay vung lên, một đạo kim sắc quang mang bay vút ra ngoài, hóa thành một cái bảo tháp chín tầng cao khoảng một thước, thân tháp màu đỏ đậm, mái tháp màu vàng óng ánh, toàn thân nó có linh khí lượn lờ, nhìn qua cũng thấy đó là Linh Bảo hiếm thấy có được.

Ba vị trưởng lão đứng ở ba cái phương vị xung quanh bảo tháp, rồi vận chuyển pháp lực cùng lúc, hướng về bảo tháp tên Hạo Thiên kia đánh qua.

Bảo tháp Hạo Thiên rung động mãnh liệt, phát ra tiếng ông ông, thân tháp cũng mau chóng lóe lên, qua thời gian mấy hơi thở, liền hóa thành một cự tháp cao tới mười trượng, đứng lơ lửng ở trên không trung.

Bên trên đỉnh tháp khảm một viên cầu to lớn màu vàng, nó đang bắt đầu hấp thu quang hoa từ ánh sáng mặt trời, và càng ngày càng trở nên chói mắt.

Trong lúc nhất thời, nhiệt độ của phiến hải vực này nhanh chóng tăng lên, bốn phía xung quanh dần trở thành một khu vực trắng xóa.

Rất nhiều tu sĩ cảm thấy ánh sáng có chút nhức mắt, vô thức quay người rời ánh mắt ra khỏi bảo tháp đang sáng chói kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận