Tiên Giả

Chương 1033: Kỳ hoa

Sau một lát, biến hóa trên người Viên Minh mới ngừng lại, hắn chậm rãi mở to mắt, trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Tam Hoa Ngũ Khí đan này quả thật không uổng phí." Hắn thấp giọng lẩm bẩm.
Sau khi cắn nuốt phần lớn đạo ấn cùng đại đạo thần thông của Bát Dực hỏa giao, thực lực của hắn lại nhảy lên cao thêm một tầng nữa, đã có tự tin đối mặt với Đại yêu cấp bảy rồi.
Sau đó Viên Minh bắt đầu thu thập chiến trường.
Hắn cẩn thận từng li từng tí móc yêu đan Hỏa Giao ra, cất riêng xương và thịt giao, thu hết vào trong Tu La cung.
Mãi đến lúc này mà Vương Phục Long cùng Đại Nhật Lưu Ly viêm còn chưa trở về.
Viên Minh cảm ứng thoáng qua vị trí của Vương Phục Long, rồi điều khiển Tu La cung nhanh chóng chạy về phía đó. Chỉ chốc lát sau, Viên Minh đã tìm thấy được Vương Phục Long cùng Đại Nhật Lưu Ly viêm còn đang dây dưa với hai hỏa linh.
Hắn động niệm, Tu La cung lập tức hạ xuống, lực lượng không gian vô cùng to lớn lập tức chế trụ hành động của hỏa linh.
Lúc này Viên Minh mới thúc giục Hỗn Nguyên Đạo ấn, vòng xoáy Hỗn Động hiện ra, phạm vi đã lớn gấp đôi so với lúc trước. Lực cắn nuốt tản ra của nó cũng càng khủng bố, như có thể thôn phệ hết thảy.
Hai hỏa linh kia hoàn toàn không có lực phản kháng nào trước lực lượng này, nhanh chóng bị cắn nuốt không còn gì.
Viên Minh lấy Diệt Hồn kiếm ra, kéo thiếu nữ kiếm linh đi ra ngoài.
"Thế nào, đã tiêu hóa hết hồn lực cắn nuốt lúc trước chưa?" Viên Minh nhẹ giọng hỏi.
Thiếu nữ kiếm linh cảm ứng thoáng qua chấn động hồn lực của hạt châu đen được luyện hóa từ hai hỏa linh kia phát ra, chợt ợ một cái, sau đó nói: "Chủ nhân, ta còn ăn được!"
Viên Minh chợt do dự, chỉ là nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của thiếu nữ mà có chút chần chừ, sau đó nhét cho nàng một hỏa linh.
Thiếu nữ nhào tới há miệng nhai nhai cắn nuốt, tướng ăn thật khiến người ta khó mà nhìn nổi.
Đến lúc nàng thật vất vả ăn xong, đưa mắt nhìn về hỏa linh thứ hai thì Viên Minh mới cười hỏi: "Làm sao, còn ăn được nữa?"
"Không, không, không ăn được." Thiếu nữ vỗ vỗ bụng tròn vo, khoát tay nói.
Viên Minh nhìn gương mặt trẻ con mập mạp của nàng, đột nhiên cảm giác nàng ta trưởng thành lên chút ít.
"Đi vào luyện hóa hấp thu cho tốt đi."
Viên Minh nói xong rồi vung tay lên, đưa nàng ta vào trong Diệt Hồn kiếm.
Lúc này Đại Nhật Lưu Ly viêm đã triệt để khôi phục, hỏa linh thứ hai thuận lý thành chương vào tay Hi Hòa Tử. Nàng ta nhanh chóng hấp thu, cả người cũng càng thêm ngưng thật, tản mát ra khí tức chấn động cũng càng mãnh liệt.
"Lần này được bổ sung lớn a." Trên mặt Hi Hòa Tử lộ ra nụ cười hài lòng, kinh hỉ nói.
Nói xong nàng bèn bay trở về trong Hi Hòa bia. Ngay sau đó Hi Hòa bia hóa thành một luồng sáng đỏ bay vào trong ngọn núi màu đỏ, dung hợp lại với nhau, bắt đầu hấp thu linh lực ẩn chứa bên trong.
Viên Minh thấy thế cũng bay trở về, thu xếp Tu La cung ở trong hư không bên cạnh núi.
Làm xong hết thảy, hắn mới quay về Cực Hỏa cảnh trong Tu La cung, nhìn nửa ngọn núi màu đen sừng sững nơi đó. Hắn phi thân lên, nhẹ gỡ một hồ lô hỏa linh trong đó xuống, lấy Chu Thiên Linh Lung đỉnh gọi Điếm Tiểu Tam đi ra.
"Quả nhiên ngài đã tìm được linh vật bản nguyên thuộc tính hỏa, như vậy ta đã có thể thử luyện chế Nhập Đạo đan rồi." Điếm Tiểu Tam tiếp nhận hồ lô hỏa linh trên tay Viên Minh, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
"Nhập Đạo đan... ngươi nắm chắc mấy thành luyện thành công?" Mặc dù biết Viên Minh biết không nên tạo quá nhiều áp lực cho Điếm Tiểu Tam nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Hiện nay ta đã là khí linh của Chu Thiên Linh Lung đỉnh, dung hợp với nó đã không tệ rồi. Hơn nữa ta cũng có cảm ngộ với đan đạo chân ý, tin rằng nắm chắc năm thành luyện thành công." Điếm Tiểu Tam chần chừ một chút rồi đáp.
Năm thành, với loại Nhập Đạo đan quý hiếm này mà nói thì đã là xác suất thành công cực cao.
Viên Minh mừng rỡ, đang định nói chuyện thì chợt Không đột nhiên xuất hiện.
"Ngươi chỉ cần yên lòng luyện chế, ta sẽ dùng Phụng Thiên bí thuật phụ tá ngươi, hẳn có thể tăng thêm hai phần tỷ lệ thành công nữa cũng không khó lắm." Không vừa cười vừa nói.
"Vậy làm phiền hai vị tiền bối rồi." Viên Minh liền ôm quyền, trịnh trọng nói.
Sau đó hắn thấy hai người bận rộn nghiên cứu chi tiết luyện đan, không ai ngó ngàng tới mình bèn tự động rời đi.
Vừa tới bên ngoài Tu La cung, Viên Minh nhìn ngọn núi linh tài hỏa thuộc tính màu đỏ này, động tâm niệm, thúc giục Tu La cung đi vào đỉnh núi bắt đầu luyện hóa trọn ngọn núi này, chuyển vào bên trong Cực Hỏa cảnh.
Thời gian qua rất nhanh, thoáng cái đã hơn nửa tháng.
Ngọn núi màu đỏ cao ngút tầng mây lúc này đã bị cắt ngang, nửa phần trên đã bị chuyển vào trong Tu La cung. Một nửa thân núi còn lại vẫn đứng sừng sững chỗ cũ, mặt ngoài lập loè ánh hào quang đỏ như thể có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Viên Minh đứng ở một bên, nhìn từ xa xa, chỉ thấy linh lực trong ngọn núi này đang dần dần hội tụ lại vào sâu bên trong lòng núi. Nửa ngọn núi còn sót lại kia nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng nhận thấy được.
Cảnh tượng này như thể có một con cự thú thôn thiên vô hình đang từng miếng từng miếng cắn nuốt sạch nửa thân núi còn sót lại này. Mỗi một lần cự thú cắn nuốt lại khiến ngọn núi càng thu nhỏ lại, cho đến cuối cùng, thân núi chỉ còn chừng một gian phòng.
Vào lúc này, tất cả hào quang quanh nó đột nhiên biến mất không thấy gì nữa, từ bên trong bắn ra một luồng sáng đỏ, hóa thành một tấm bia đá màu đỏ.
Linh văn trên tấm bia đá lóng lánh, tản mát ra chấn động linh lực mãnh liệt như thể một ngoi sao sáng chói.
Ngay sau đó bóng dáng một nữ tử hiển hiện ra trên tấm bia đá, nàng ta ngồi trên tấm bia đá bay tới trước người Viên Minh.
"Chúc mừng, cuối cùng ngươi đã khôi phục được cấp bậc đạo bảo." Viên Minh thấy vậy mà lộ ra vẻ vui mừng, thật lòng chúc mừng.
"Cùng vui cùng vui. Đợi ta củng cố cảnh giới một lúc sẽ lại tiếp tục ngưng luyện Tu La cung rồi. Hôm nay thực lực cấp đạo bảo được khôi phục, lực lượng của ta tăng nhiều, tế luyện Tu La cung sẽ là làm chơi ăn thật." Hi Hòa Tử cười mỉm đáp lại.
Nói xong, cả người nàng dung nhập vào trong tấm bia đá, bay trở về bên trong Tu La cung. Viên Minh thì bước chân vào không gian Thâu Thiên đỉnh, đi tới trong đại điện màu vàng.
Hắn hỏi thăm pho tượng màu xám vị trí Âm Hồn hoa, qua một phen thương lượng, bỏ ra năm mươi hạt Nguyện Lực đan rốt cuộc đã được đáp án như nguyện.
Hắn lập tức khống chế Tu La cung, vội vã phóng về hướng Âm Hồn hoa.
Đợi hắn rời đi một lúc, biển lửa trên mặt đất đột nhiên cuồn cuộn cả lên, trong ngọn lửa ngưng tụ ra một con chim lửa thần dị.
Con chim này có thân hình trên trăm dặm, lông đuôi dài chừng một nửa chiều dài thân mình, lông vũ lửa đỏ mơ hồ hiện ra ánh sáng ngũ sắc, bên trên trải rộng đường vân huyền diệu.
Đây rõ ràng là một con Du Thiên Hỏa phượng, khí tức dị thường khủng bố, không kém gì con Bát Dực hỏa giao đã chết kia.
Ngay lúc Du Thiên Hỏa phượng Du Thiên Hỏa phượng hiển hiện ra, phía trên vòm trời bỗng nhiên có một cơn gió lốc màu xanh vòng tới.
Trong gió lốc kia có một con chim lớn, toàn thân bao phủ bởi gió lốc xanh, thân hình còn lớn hơn Du Thiên Hỏa phượng không ít, bộ dáng cũng tương tự nhau nhưng lông vũ trên người nó có màu xanh biếc của khổng tước, mặt ngoài cũng bao trùm lấy ánh sáng ngũ sắc, nhìn qua thần tuấn dị thường.
Đây cũng là một con yêu thú cấp bảy thực lực vô cùng mạnh mẽ.
"Thanh Loan, lần này may mà nghe lời ngươi, chúng ta không tùy tiện ra tay là chính xác. Không chỉ người nọ có thực lực sâu không lường được mà tấm bia đá màu đỏ kia cũng có thực lực không thể khinh thường. Bát Dực hỏa giao kia chết không oan." Du Thiên Hỏa phượng nhìn về con chim màu xanh, nói tiếng người.
"Tuy rằng chúng ta cùng Bát Dực hỏa giao không hợp nhau, nhưng những kẻ từ bên ngoài đến cướp đoạt của chúng ta càng thêm đáng hận. Mỗi lần đặt chân đến nơi đây đều nhấc lên gió tanh mưa máu, tùy ý giết chóc khắp nơi. Lần này chúng ta không thể đơn độc tự chiến được nữa." Thanh Loan cũng cất tiếng người đáp lời.
"Ngươi nói rất đúng. Ta và ngươi tách ra đi liên lạc với mấy gia hỏa còn lại, phải đổi ngược lại, là chúng ta tới săn giết đám người cướp của không biết trời cao đất rộng này mới được." Trong đôi mắt của Du Thiên Hỏa phượng hiện lên một tia sát ý.
Sau khi rời khỏi Thiên Sát Hỏa Vực, một nhóm Viên Minh bay đi mấy ngày mới xa xa trong thấy một dãy núi tràn ngập ánh sáng màu tím.
Bên trong dãy núi là những cột đá cao dựng đứng như răng thú bén nhọn, lại sáng long lanh như thủy tinh, dưới ánh sáng tím chiếu rọi lại càng nổi bật lên vẻ đẹp mê huyễn.
Ngẫu nhiên có những lưu ảnh màu xám chợt lóe lên giữa những cột đá, như sương như khói, khó nắm bắt được, như thể tinh linh ẩn giấu trong dãy núi thần bí này.
Giữa những tảng đá này là những gốc đại thụ mảnh màu tím cao ngút tầng mây, thân cây trong suốt dần tối mờ xuống dưới phần gốc. Từ xa nhìn lại chúng tựa như những ảo ảnh u hồn khiến người ta như cảm giác huyễn ảo khó hiểu.
Trên không dãy núi, khí tức hồn lực nồng đậm tràn ngập như thể mỗi tấc không khí nơi đây đều ngập tràn một loại lực lượng thần bí nào đó. Thậm chí loại lực lượng này còn ảnh hưởng tới tới chính Viên Minh đang phi hành, nhấc lên từng đợt gợn sóng trong thức hải hắn.
"Trong núi đá nơi đây tựa hồ như có chứa hồn lực phong phú, đối với hồn tu mà nói thì hẳn phải là thánh địa tu hành. Căn cứ tin tức pho tượng đưa cho thì có lẽ Âm Hồn hoa ở bên trong sơn mạch này." Viên Minh quay đầu nói với Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh gật đầu, ánh mắt nhìn về dãy núi đầy kinh hỉ như phát hiện có thứ gì đó ngoài dự đoán.
"Ngươi biết nơi này?" Viên Minh nhìn ra tâm tư Tịch Ảnh, hỏi.
Tịch Ảnh nhìn Viên Minh, không trả lời thẳng mà chỉ duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng chỉ chỉ môi mình, ý bảo mình không thể nói được,
Viên Minh chợt tỉnh táo, đây là Tịch Ảnh bị cấm chế trong cơ thể hạn chế không thể để lộ ra chân tướng cho hắn được. Cũng có nghĩa là dãy núi này có liên quan trọng đại nào đó với Minh Nguyệt cung, có lẽ cũng là mục đích thực sự của bọn họ trong chuyến đi lần này.
"Đã như vậy chúng ta cứ đi tiếp tìm kiếm Âm Hồn hoa vậy." Lúc này Tịch Ảnh mới nói.
Viên Minh gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Tuy rằng hắn không rõ Minh Nguyệt cung mưu đồ gì nhưng nếu Tịch Ảnh biết rõ nội tình thì cứ đi theo ý kiến của nàng là được.
Đoàn người tiếp tục đi vào trong dãy núi, đi thẳng theo phương hướng mà pho tượng cung cấp.
Sau đó không lâu, bọn hắn đi đi tới một bờ vực hiểm trở.
Phía dưới vách núi là một vực sâu đen kịt không thấy đáy, hào quang màu tím bên trong đó phiêu đãng xoay chuyển như mây mù, như thể lối vào của một huyễn cảnh nào đó đầy thần bí cùng biến hoá kỳ lạ.
Mà ở dưới vách núi cách chừng mười trượng, có một đóa hoa màu xám nhạt đang nở rộ. Mỗi cánh hoa đều có hình đạo nhân từ những điểm ti li màu tím tạo thành. Trong nhụy hoa thì phun nhả linh quang màu tím như những sợi tơ quấn quanh cành lá, nhìn đẹp như mộng như ảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận