Tiên Giả

Chương 139: Cơ hội trúc cơ

Hai ngày sau, Viên Minh trở lại tông môn nhưng hắn không quay về Hỏa Luyện đường, mà đi thẳng tới Hành Chấp đường, dự định tìm một nhiệm vụ phù hợp với bản thân, tranh thủ tích lũy điểm cống hiến.

Nhưng khi tới quảng trường bên ngoài Hành Chấp đường, hắn lại phát nơi này người ra kẻ vào, náo nhiệt khác thường.

Gần trăm đệ tử các đường đang chen chúc vây quanh một bảng thông báo. Không biết trên đó có tin tức hấp dẫn gì mà khiến bọn họ quan tâm tới vậy, ai nấy đều hưng phấn bừng bừng, trò chuyện vô cùng rôm rả.

Viên Minh nổi lòng hiếu kỳ, vất vả chen lấn một hồi giữa đám người mới tới được cạnh bảng thông báo. Khi nhón chân nhìn lên, hắn phát hiện trên bảng có dán một tờ thông báo màu đỏ bắt mắt với nội dung là bố cáo do tông môn đưa ra.

“Bạch Lộc khâu hội minh?” Chỉ mới nhìn lướt qua, lòng hiếu kỳ trong Viên Minh đã dâng lên.

Hắn quay đầu nhìn sang một đệ tử mặt trong đang hưng phấn bừng bừng, hỏi: “Xin chào sư huynh, không biết Bạch Lộc khâu hội minh này là thế nào?”

“Ngay cả Bạch Lộc khâu hội minh cũng không biết, ngươi có phải tu quá hóa ngốc rồi không?” Người kia nhìn hắn một chút rồi đáp với vẻ xem thường.

“Nhập môn chưa lâu, thực sự không hiểu rõ, xin sư huynh giải thích một chút.” Viên Minh cười nói.

“Bạch Lộc khâu hội minh là thịnh sự giao lưu do ngũ đại tông môn Bắc vực Nam Cương phối hợp tổ chức, cứ mười năm tiến hành một lần. Đến lúc ấy lớp tinh anh trẻ tuổi của ngũ đại tông sẽ tụ tập, ngươi vừa nhập tông chưa được bao lâu, hẳn là không có cơ hội tham gia.” Một đệ tử Luyện Lô đường dáng cao gầy nói xen vào.

Bị người khác cướp lời, đệ tử mặt tròn lập tức trừng mắt nhìn đệ tử kia rồi châm chọc: “Ngươi không phải cũng mới tới sao, nói cứ như có cơ hội tham gia ấy nhỉ? Tham gia hội minh là phải xem thực lực.”

“Thực lực của ngươi cao được đến đâu? Kẻ như ngươi chẳng những không có thực lực, ta còn thấy ngươi đến lá gan tham gia cũng chẳng có.” Đệ tử cao gầy không chịu yếu thế, lập tức phản pháo.

“Ngươi thì có bản lĩnh gì, mỗi lần có được cơ hội tốt còn không phải nhờ quan hệ của sư phụ ngươi.”

Thấy hai ngươi mặt đỏ tía tai, trông như sắp đánh nhau tới nơi, Viên Minh liền yên lặng lui ra khỏi đám người.

Trên bố cáo chỉ nói nửa năm sau sẽ tổ chức Bạch Lộc khâu hội minh, người có ý định tham gia chỉ cầm báo danh với quản sự đường khẩu của mình là được, ngoài ra thì không nói gì thêm.

Viên Minh dù khá tò mò về Bạch Lộc khâu hội minh này nên mới đi tìm hiểu một chút, có điều việc quan trọng nhất trước mắt vẫn là nhanh chóng nâng cao tu vi, thực lực, bằng không có biết thêm nữa cũng chẳng tác dụng gì.

Hắn dạo một vòng trong Hành Chấp đường, thấy không có nhiệm vụ nào phù hợp, bèn quay về Hỏa Luyện đường, đi thẳng tới Hỏa Phường, tranh thủ thời gian luyện tập rèn phôi.

Luyện khí nhất đạo chung quy vẫn là công phu trên tay, quá lâu không luyện tự nhiên sẽ thấy ngượng tay.

Lúc này đã qua giờ Mùi, ca làm việc buổi sáng cũng đã kết thúc, hầu hết các đệ tử đều đã rời đi, chỉ còn mình Viên Minh nhóm hố lửa, bắt đầu đinh đinh đang đang rèn phôi.

Hắn hiện tại dù là kỹ xảo hay lực lượng đều ngày càng trở nên thuần thục, hoàn thành việc quai búa ngàn lần cũng không khó khăn gì, vừa bắt đầu không bao lâu đã lấy lại được cảm giác, rất nhanh đã rèn phôi xong.

Khi hắn quai xong một búa cuối cùng, một thanh chế thức trường đao cũng đã được rèn ra.

“Bốp bốp”.

Tiếng vỗ tay từ phía sau lưng vang lên, Phương Cách sư huynh chẳng biết đã tới đây từ lúc nào.

“Có tiến bộ, đường vân trên thân đao rất đẹp, khí hình cũng rất cân đối.” Phương Cách sư huynh khen không tiếc lời.

“Sư huynh quá khen. Ta lâu rồi không luyện, cảm giác hơi bị lụt nghề, còn xin sư huynh chỉ điểm nhiều hơn.” Viên Minh cười nói.

“Không cần khiên tốn, ta đã sớm nhận ra, ngươi làm chuyện gì, dẫu quá trình học tập có thể không ngắn hơn người khác, tốc độ học không nhanh như người khác, nhưng một khi ngươi đã nắm vững thì phát huynh sẽ rất ổn định.” Phương Cách khoát tay áo, nói.

Viên Minh nghĩ ngẫm một chút, chợt cảm thấy hắn đúng là như vậy.

Bất kể là rèn phôi hay vẽ phù, chỉ cần hắn nắm vững được phương pháp, tỷ lệ thành công đều rất cao.

“Đi gặp sư tôn chưa?” Phương Cách hỏi.

“Ta hôm nay vừa về tông môn, còn chưa kịp đi bái kiến, không lẽ phía Tam động chủ có căn dặn gì?” Viên Minh hơi kinh ngạc hỏi.

“Hôm qua Trần Uyển sư muội tới tìm ngươi, nói là sư tôn bảo ngươi tới hậu sơn một chuyến. Có điều không tìm được ngươi mà nàng lại vội đi bế quan, nên giao việc này lại cho ta, nhờ ta thấy ngươi thì nói cho ngươi biết.” Phương Cách đáp.

Viên Minh cân nhắc một hồi, liền biết quá nửa là muốn hắn trông nom Hỏa Sàm Nhi.

“Chút nữa ta sẽ tới hậu sơn. Trước có còn có chút việc muốn thỉnh giáo sư huynh.” Viên Minh nói.

“Có chuyện gì cứ nói đừng ngại.” Phương Cách gật đầu nói.

“Sư huynh, Bạch Lộc khâu hội minh là vụ gì vậy?” Viên Minh hỏi.

“Tới Hành Chấp đường rồi à? Tính ra cũng chỉ còn khoảng nửa năm.” Phương Cách hỏi lại.

“Đúng vậy, ta thấy có không ít đệ tử vây quanh bảng thông báo kia, hình như nói là cái gì thịnh sự mười năm một lần.” Viên Minh đáp.

“Bạch Lộc khâu là một vùng tuyệt địa trong Thập Vạn Đại Sơn, quanh năm bị chướng khí kịch độc bao phủ, cứ sau mười năm, độc chướng ở một số khu vực bên trong sẽ tiêu tán bảy ngày, lúc đó ngũ đại tông môn của Bắc vực Nam Cương chúng ta sẽ liên hợp tiến vào thăm dò Bạch Lộc khâu. Hội mình chính là hoạt động giao lưu của đệ tử Luyện khí kỳ thuộc ngũ đại tông môn, cũng là một lần kiểm tra của các nhà với lực lượng trẻ của mình. Dù sao thì ngũ đại tông môn cũng là đồng khí liên chi.” Phương Cách giải thích cặn kẽ.

“Thăm dò?” Viên Minh có chút động tâm.

“Chính là tìm kiếm các loại linh tài trong Bạch Lộc khâu.” Phương Cách đáp.

“Trong Bạch Lộc khâu có rất nhiều linh tài sao?” Viên Minh truy vấn.

“Cái đó là đương nhiên. Bạch Lộc khâu là một vùng đất đặc biệt trong cả dãy Thập Vạn Đại Sơn, do bị độc chướng bao phủ nên tu sĩ bình thường không cách nào tiến vào bên trong, hơn nữa còn có một lượng hung thú đông đảo ngăn chặn nên trong đó có rất nhiều kỳ trân dị thú, và rất nhiều linh tài đặc biệt mà nơi khác không có, ngũ đại tông môn đều có thể thu được không ít lợi ích từ đó.” Phương Cách giảng giải.

“Kỳ trân dị thứ? Xem ra trong đó cũng không an bình gì.” Viên Minh bình phẩm.

“Dĩ nhiên sẽ có nguy hiểm, trong Bạch Lộc khâu quanh năm độc chướng hoành hành, sản sinh ra đủ loại độc vật phức tạp, hơn nữa còn có các loại hung thú kỳ dị nên thương vong là không thể tránh được. Huống hồ dạng hội minh này vốn đã có nguy hiểm nhất định, các tông sẽ âm thầm phân cao thấp, dùng thu hoạch của mỗi tông ra để sắp thứ tự. Thế nên giữa các tông cũng sẽ xuất hiện tranh chấp, việc xung đột là khó có thể tránh được.” Phương Cách giải thích.

Viên Minh khẽ gật đầu không hỏi gì thêm.

“Sao vậy? Viên sư đệ cũng định tham gia?” Phương Cách hỏi.

“Nào có, ta mới nhập môn không lâu, thực lực còn thấp, cứ thành thật tu hành thì tốt hơn.” Viên Minh nói.

Hắn vốn đã hơi động tâm, nhưng sau khi trao đổi cùng Phương Cách, hắn liền tạm bỏ suy nghĩ tham gia, dù sao vẫn còn nửa năm thời gian, đến lúc đó tùy cơ hành sự đi.

“Ừm, thành thật tu hành mới là chính đạo, huống hồ thời gian nhập môn của ngươi rất ngắn, không cần vội nghĩ chuyện Trúc Cơ nên cũng không nhất thiết phải tham gia.” Phương Cách khẽ gật đầu, cảm thấy rất hài lòng với ý nghĩ thiết thực của Viên Minh.

“Ý của sư huynh là việc này có quan hệ với việc trúc cơ?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

“Tông môn rất coi trọng kết quả của Bạch Lộc khâu, cũng vì khích lệ đệ tử Luyện Khí kỳ, tuyển chọn đệ tử có tiềm lực nên có thêm các loại khen thưởng dành cho đệ tử tham gia. Mọi bảo vật lấy được từ trong Bạch Lộc khâu đều có thể đổi ra điểm cống hiến tông môn, từ đó đổi tiếp lấy các loại pháp khí, linh tài, đan dược, thậm chí là công pháp. Riêng với đệ tử có biểu hiện kiệt xuất, tông môn có thể sẽ bản thượng một cơ hội trúc cơ. Nhưng ngươi thì đừng có nghĩ.” Phương Cách tiếp tục giảng giải.

Khi nghe tới đoạn liên quan tới trúc cơ, hai mắt Viên Minh sáng hẳn lên.

Dù hắn mới bước lên con đường tu tiên nhưng cũng hiểu rõ, với tu sĩ mà nói, trúc cơ được xem là quan ải đầu tiên trên con đường tu hành dài dằng dặc, trúc cơ thành công và không thành công tương ứng với hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau trong tương lai.

Nói vậy bởi, việc trúc cơ hay không trúc cơ có liên quan đến thọ nguyên.

Người bình thường cả đời chung quy cũng chỉ là mấy chục năm ngắn ngủi, đúng như câu nhân sinh thất thập cổ lai hi, nhưng khi bước lên con đường tu hành, chỉ cần tu luyện công pháp tương đối chính thống là có thể kéo dài tuổi thọ.

Vậy nên đại đa số tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ cần không giữa đường bất ngờ chết yểu, có thể sống tới hơn trăm tuổi cũng không phải việc hiếm lạ.

Việc này nếu so với phàm thì đúng là hơn nhiều, nhưng đó cũng chính là điểm cuối, trong khi nếu may mắn trúc cơ thành công, sống tới hơn hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề.

Mà thọ nguyên kéo dài cũng đồng nghĩa với việc có thêm thời gian để tu luyện tới cấp bậc cao hơn, từ đó thu được càng nhiều thọ nguyên.

Viên Minh bây giờ đã tu luyện tới Luyện Khí tầng chín, khoảng cách tới Luyện Khí tầng mười cũng chỉ còn một bước, mà đợi tới khi đặt chân tới Luyện Khí tầng mười là hắn cơ bản đã có tư cách trúc cơ, vậy nên cơ hội trúc cơ mà Phương Cách nói với hắn chắc chắn không phải là thứ có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.

Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh lập tức thay đổi chủ ý. Hắn phải tham gia kỳ Bạch Lộc khâu hội minh này.

Không chỉ là phải tham gia, còn phải sớm chuẩn bị chu toàn mọi thứ, dốc hết khả năng đoạt lấy cơ hội trúc cơ vô cùng quý giá kia.

Làm vậy là bơi muốn trúc cơ thành công mà không có tài nguyên tông môn hỗ trợ, chỉ bằng vào bản thân hắn thì có tu luyện thế nào cũng không có khả năng thành công.

Sau khi từ biệt rời khỏi Hỏa phường, Viên Minh liền đi thẳng tới phía hậu sơn.

Khi tới chỗ bên ngoài tòa tiểu viện của Tam động chủ, Viên Minh bèn sửa sang lại quần áo, đoạn cất cao giọng nói: “Đệ tử Viên Minh bái kiến Tam động chủ.”

Lời vừa dứt, một cái đầu nhỏ bỗng từ trên tường rào của tiểu viện ló ra, hai con mắt như hai hạt đỗ đen quay tít một vòng, nhìn chằm chằm Viên Minh rồi rít lên một tiếng.

Ngay sau đó, cái bóng màu đỏ kia liền nhảy ra khỏi tiểu viện, nhoáng cái đã bò lên đầu vai Viên Minh, đoạn ra sức cọ đầu vào cổ Viên Minh một cách vô cùng thân thiết.

Viên Minh kéo nó từ trên cổ xuống, nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.

Đúng lúc này, cửa tiểu viện “két” một tiếng rồi tự động mở ra.

“Vào đi.” Tiếng Tam động chủ từ trong viện truyền ra.

Viên Minh ôm Hỏa Sàm Nhi bước nhanh vào trong viện, liếc mắt một cái liền thấy Tam động chủ đang ngồi bên bàn đá.

“Viên Minh bái kiến Tam động chủ.” Viên Minh đặt Hỏa Sàm Nhi lên vai, bước tới hành lễ.

Tam động chủ liếc mắt nhìn cử chỉ thân mật của chồn lửa, xong khẽ gật đầu nói: “Nghe Phương Cách nói lúc trước ngươi ra ngoài bế quan tu luyện?”

“Vâng, đệ tử hôm nay vừa mới trở về tông môn.” Viên Minh đáp.

“Sắp tới ta cần bế quan lần nữa, Hỏa Sàm Nhi cần ngươi chăm sóc một thời gian.” Tam động chủ nói thẳng vào vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận