Tiên Giả

Chương 143: Đến đúng nơi

Sau khi rời khỏi Hắc Hỏa các, Viên Minh đi dạo thêm một lúc, quả nhiên phát hiện cửa hàng mà Bách Độc Quật, Thú Vương phái và Thanh Nham hội mở đều tập trung ở quảng trường này, từ đó có được hiểu biết sơ bộ về hoàn cảnh nơi này.

Lấy thương hội làm gốc rễ, cửa hàng của Thanh Nham hội tự nhiên có quy mô lớn nhất ngũ tông, buôn bán đủ thứ đồ, nhưng chủ yếu quảng bá linh tài ở nhiều cấp độ để hấp dẫn tu sĩ qua lại.

Cửa hàng của Bách Độc Quật bán các loại độc vật và độc trùng quý giá.

Về phần Thú Vương phái, họ vốn là tông môn luyện thế nên đồ đem bán là một số linh dịch, đan dược luyện thế, quy mô nhỏ nhất trong số ngũ tông.

Viên Minh cảm thấy khá hứng thú với độc vật của Bách Độc Quật, và đan dược luyện thể của Thú Vương phái, có điều ngại vì ví tiền rỗng tuếch, thêm nữa hắn tới đây để tìm linh tài băng hàn nên dĩ nhiên là phải kiếm được thứ đó trước, những thứ khác đành phải để sau.

“Dạo này chỉ tập trung nghiên cứu lư hương, đợi những việc trước mắt xong xuôi, phải nghĩ cách kiếm nhiều nhiều linh thạch mới được.”

Trước khi tới phường thị này, hắn còn chưa ý thức được linh thạch lại quan trọng như vậy, giờ tới rồi mới biết, bất cứ thứ gì cũng được định giá bằng linh thạch. Linh thạch không chỉ mua được được các loại linh tài quý hiếm, thậm chí còn có thể dùng để thuê tu sĩ khác đi làm một số chuyện.

Xem ra tại tu tiên giới, có linh thạch đúng là muốn làm gì cũng được.

Nghĩ vậy, Viên Minh cất bước đi vào trong cửa hàng gồm ba tầng lầu của Thanh Nham hội.

Tầng một cửa hàng rất rộng rãi xếp rất nhiều quầy hàng, trên đó đặt ngăn nắp các loại linh tài khiến người ta hoa cả mắt.

Viên Minh liếc nhìn xung quanh một lượt rồi đi thẳng tới trước một quầy hàng.

Linh tài trong cửa hàng Thanh Nham hội được xếp dựa theo thuộc tính, quầy hàng mà hắn tới là nơi chuyên để vật liệu thuộc tính Thủy.

Một nam tử râu đen đứng sau quầy đang giằng co quyết liệt về giá cả với một thanh niên mập lùn tướng mạo hiền lành.

Thanh niên mập lùn là một cao thủ trả giá, miệng lưỡi trơn tru mà ánh mắt cũng rất độc, miệng bắn liên thanh một hồi làm nam tử râu đen không cãi lại được, chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận giá tiền của thanh niên.

Viên Minh thấy thế không khỏi tấm tắc khen lạ. Hắn luôn tự cho mình khẩu tài không kém, nhưng để so với thanh niên mập lùn kia thì hoàn toàn không có cửa, đôi bên cách nhau rất xa.

Thanh niên mập lùn kia chỉ có tu vi Luyện Khí ba, bốn tầng, vậy mà lại có khẩu tài cao như vậy, không biết luyện ra bằng cách nào. Tu tiên giới này quả nhiên loại người nào cũng có.

Thanh niên hài lòng mãn ý thu lấy vật liệu, quay người rời đi.

“Vị khách quan này có phải là muốn mua ít linh tài không?” Nam tử râu đen để ý thấy Viên Minh đứng chờ ở bên cạnh, hơi xấu hổ nói.

“Không biết trong cửa hàng mình có linh tài thuộc tính hàn băng không?” Viên Minh không vòng vo, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Ừm, khách quan ngài đúng là tinh đời, đi tới đúng nơi. Vật liệu hàn băng nói sao cũng là vật vô cùng hiếm thấy, cửa hàng khác có lẽ không có, nhưng Thanh Nham thương phô chúng ta chắc chắn có.” Nam tử râu đen khẽ cười nói, ngữ khí lộ rõ vẻ hãnh diện.

“Về mặt phẩm cấp, không biết có trung phẩm không?” Viên Minh nghe vậy cũng thấy vui mừng, trong mắt lộ vẻ chờ mong.

Theo lời Tam động chủ, vật liệu thuộc tính hàn băng phù hợp với yêu cầu tiến cấp của Thanh Ngư kiếm dĩ nhiên là phẩm cấp càng cao càng tốt.

“Mấy món linh tài hàn băng bình thường thôi, bản điếm đã phải tốn cái giá khá lớn mới mua về được, linh tài hàn băng trung phẩm tạm thời không có.” Nụ cười trên mặt nam tử trung niên chợt cứng lại, gã lại lộ vẻ xấu hổ, lắc đầu đáp.

Viên Minh có chút thất vọng nhưng cũng không quá bận lòng. Hắn cũng không kỳ vọng tìm thấy ngay ở cửa hàng đầu tiên, hơn nữa hắn tới đây còn có mục đích khác.

“Chỗ các ngươi có thu mua linh tài không?” Hắn không rời đi mà lần nữa lên tiếng.

“Mua! Giá cả hợp lý, già trẻ không gạt. Khách quan có đồ gì tốt, mời vào nhã gian ngồi một chút, chúng ta từ từ nói.” Nam tử râu đen đáp ngay.

Một khắc đồng hồ sau, Viên Minh từ Thanh Nham thương phô đi ra, gương mặt dưới chiếc mũ rộng vành có thêm một nụ cười.

Linh tài mà hắn lấy được từ trên người Hô Hỏa, Khôn Đồ, cộng thêm những thứ góp nhặt trước khi, ngoại trừ một ít cần dùng tới, còn lại đều bán đi, thu lại ba mươi mấy linh thạch.

Đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ vừa bước vào tu tiên giới chưa được hai năm, đây thực sự là một món tài sản khổng lồ.

Theo hắn tìm hiểu lúc trước, linh tài trung phẩm bình thường có giá dao động từ bốn tới năm mươi linh thạch, linh tài hàn băng cứ coi như đắt hơn một chút thì bảy mươi linh thạch hẳn là đủ.

Đi tới trước thêm một đoạn, phát hiện thêm một cửa hàng bán linh tài trông không tệ, hắn liền bước chân vào trong.

Sau thời gian chưa đến nửa tuần hương, hắn liền đi ra, rồi tiếp tục hướng về phía trước.

Một canh giờ trôi qua rất nhanh.

Trong một quán rượu của phường thị, Viên Minh ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ trên lầu hai, yên lặng ăn thịt uống rượu, xem bộ tâm tình không được tốt lắm.

Trong suốt một canh giờ vừa qua, hắn liên tục hỏi bảy, tám cửa hàng bán linh tài lớn nhỏ, kết quả vẫn không thu được gì.

Hắc Nham thành đã là phường thị lớn số một, số hai Bắc vực Nam Cương, nếu như ở đây vẫn không mua được linh tài hàn băng cần thiết, e là có tới phường thị khác cũng chỉ hoài công.

Viên Minh thầm lo âu, tính toán lịch trình buổi chiều.

Đúng lúc này, một tràng tiếng bước chân từ đầu cầu thang truyền tới, ngay sau đó là hai người bước lên.

Viên Minh khẽ giật mình, bởi hai người kia hắn đều biết. Một trong đó là Triệu Đồng, người còn lại không ai khác, chính là cao thủ mặc cả, thanh niên mập lùn mà hắn từng gặp ở Thanh Nham thương phô lúc trước.

“Bọn hắn sao lại cùng tới đây?” Đang cảm thấy kỳ quái, Viên Minh chợt nghĩ ra là bọn họ cũng tiện đường tới đây ăn cơm. Hắn bèn lấy mũ rộng vành bên cạnh, toan đội lên đầu.

“Ấy, là Viên huynh đây mà! Sao ngươi cũng ở đây?” Triệu Đồng mắt rất tinh nhanh, từ xa đã thấy Viên Minh, lập tức lên tiếng chào hỏi rồi kéo thanh niên mập lùn đi tới.

“Nghe nói nơi này gần đây rất náo nhiệt nên tới dạo chơi, xem xem có thể kiếm được chút bảo bối không. Triệu huynh thì sao?” Thấy né không được, Viên Minh liền lặng lẽ thu mũ rộng vạn lại, đứng dậy chào hỏi.

“Ài, đừng hỏi nữa, mấy ngày trước huynh đệ phạm lỗi, bị tông môn phạt tới nơi này trông coi việc làm ăn của Bích La phô trong nửa năm.” Triệu Đồng than thở.

“Ta trước đây đã cảm thấy Triệu huynh hợp với con đường buôn bán, lần này chuyện làm ăn của Bích La phô chắc chắn phất rồi. Phải rồi, vị này là?” Viên Minh chớp chớp mắt, nhìn về phía thanh niên mập lùn.

“Quên giới thiệu, vị này là Cổ Nguyệt đạo hữu, là lão bằng hữu của ta ở Hắc Nham thành. Lão Cổ, vị này là Viên Minh, sư đệ đồng môn của ta, chính là vị cao thủ tiết kiệm mà ta từng nói với ngươi khi trước. Hai người nhất định phải giao lưu với nhau nhiều hơn chút.” Viên Minh giới thiệu qua loa hai người, xong liền không khách khí ngồi xuống, thoải mái hưởng dụng rượu thịt của Viên Minh.

“Thì ra các hạ chính là Viên Minh, hình như hai chúng ta từng gặp một lần ở Thanh Nham các.” Cổ Nguyệt quan sát hai mắt Viên Minh, vừa cười vừa nói.

“Cổ Nguyệt huynh thật tinh mắt. Tại hạ đội mũ rộng vành mà nhìn một chút thôi đã có thể nhận ra, bội phục, mời ngồi.” Viên Minh cũng mỉm cười nói.

“Sao thế? Các ngươi từng gặp nhau rồi?” Triệu Đồng mới cắn một ngụm lớn đồ ăn, phồng má hỏi.

“Từng gặp ở Thanh Nham các, bản lĩnh mặc cả của Cổ Nguyệt huynh cao minh, Viên mỗ vô cùng khâm phục.” Viên Minh không giấu giếm đáp.

“Điêu trùng tiểu kỹ, không đáng nhắc tới.” Cổ Nguyệt khoát tay nói.

“Lão Cổ là tình báo phiến tử của Hắc Nham thành, kiếm cơm đều nhờ cái miệng, khẩu tài tất nhiên cao minh, tới ta cũng hổ thẹn không bằng.” Triệu Đồng cười ha ha nói, xem ra có quan hệ không tệ với Cổ Nguyệt.

- Giải thích, Điêu trùng tiểu kỹ nghĩa là trò vặt, trong trường hợp tự nói thường mang ý khiêm tốn. Hết giải thích.

“Tình báo phiến tử?” Viên Minh hơi giật mình.

“Xem ra Viên huynh lần đầu tiên tới Hắc Nham thành. Phường thị nơi này có vô số cửa hàng, khách nhân lại tới từ ngũ hồ tứ hải, nếu là khách lạ tới đây, mất dăm ba ngày cũng chưa chắc có thể tìm được đúng nơi. Những tình báo phiến tử hoạt động nhiều năm tại Hắc Nham thành như lão Cổ chuyên phục vụ những người lần đầu tới Hắc Nham thành, giúp bọn họ những việc như nghe ngóng tin tức, tìm kiếm vật phẩm…” Triệu Đồng giải thích.

Nghe tới đây, Viên Minh không khỏi có chút động lòng.

- Giải thích, : Ngũ hồ tứ hải." Nghĩa bóng là đến từ rất nhiều nơi khác nhau. Còn theo một số sách bên Trung đề cập thì tứ hải gồm Đông, Tây, Nam, Bắc hải. Ngũ hồ gồm: Đãng hồ, Thái hồ, Xạ hồ, Quý hồ, Hách hồ. Liệt kê này chỉ để tham khảo, không đảm bảo đúng sai còn tùy quan điểm. Hết giải thích.

“Viên Minh huynh phải chăng cần tìm thứ gì? Nếu còn chưa tìm được thì có thể nhờ lão Cổ tìm giúp ngươi.” Triệu Đồng đề xuất.

“Vẫn chưa tìm được, chỉ không biết Cổ Nguyệt huynh có rảnh không?” Viên Minh mượn chuyện đưa mắt nhìn về phía Cổ Nguyệt. Hắn đúng là mù tịt về Hắc Nham thành, chiều nay nếu vẫn cứ mò mẫm tìm kiếm linh tài hàn băng thì cơ hội tìm được cũng rất thấp, chi bằng thuê gã Cổ Nguyệt này một phen.

Triệu Đồng và Cổ Nguyệt quen biết nhau, có tầng quan hệ này thì Cổ Nguyệt hẳn là đáng tin.

“Viên huynh đã có chỉ thị, ta tự nhiên có thời gian.” Cổ Nguyệt vui vẻ đáp ứng.

“Hai vị đã có chuyện làm ăn cần bàn, vật ta liền không nán lại đây nữa.” Triệu Đồng đứng dậy, lau lau miệng rồi nói.

“Chuyện của ta cũng không gấp, các ngươi nếu có chuyện quan trọng thì có thể bàn trước đi.” Viên Minh nói.

“Chúng ta nào có chuyện gì, đến đây chỉ để uống rượu hàn huyên thôi, các ngươi từ từ bàn đi.” Triệu Đồng cười ha ha một cái rồi cáo từ rời đi.

“Viên huynh cần gì cứ nói đừng ngại. Cái khác không dám nói, về phương diện tin tức trong thành này tại hạ cũng nắm được ít nhiều nguồn.” Cổ Nguyệt nói.

“Ta cần một kiện linh tài thuộc tính hàn băng, phẩm chất càng cao càng tốt, có trung phẩm là tốt nhất.” Viên Minh thử thăm dò.

“Linh tài hàn băng vốn không phổ biến lắm, trung phẩm trở lên thì càng khó tím. Có điều huynh đã tới Hắc Nham thành, sau lại tìm tới ta thì cũng không phải là không có khả năng.” Cổ Nguyệt khẽ nhíu mày, xong lại lập tức giãn ra, nói.

“Vậy thì tốt, việc này liền nhờ ngươi, phí thuê không biết các hạ thu thế nào?” Viên Minh hỏi.

“Một ngày một linh thạch là được.” Cổ Nguyệt đáp ngay.

“Vậy ngươi tìm giúp ta một ngày trước đi.” Viên Minh có chút đau lòng lấy ra một khối linh thạch định ném qua.

“Nếu không tìm được, phải trả lại khối linh thạch này lại cho ta.” Viên Minh nghĩ ngẫm một chút, rút tay nắm linh thạch lại rồi nói.

Linh thạch trên người hắn tuy không ít nhưng đồ muốn mua lại quý giá, nên mỗi một linh thạch đều phải tiêu cẩn thận.

“Thành giao! Mời Viên huynh đi theo ta. Cổ Nguyệt nhận linh thạch xong bèn rời khỏi tửu quán.

“Đi đâu?” Viên Minh lập tức đuổi theo.

“Linh tài hàn băng trung phẩm khó mà tìm được ở Tây thị này, phải tới mấy cửa hàng lớn ở Đông thị xem sao.” Cổ Nguyệt đáp.

“Đông thị, Tây thị?” Viên Minh hơi giật mình.

“Hắc Nham thành tuy rộng nhưng bố cục lại rất đơn giản, chia làm bốn khu vực Đông, Tây, Nam, Bắc. Chỗ chúng ta hiện tại chính là Tây thị, cửa hàng của các thế lực lớn ở Bắc vực Nam Cương đều đặt ở đây, còn Đông thị là chỗ cho Nam Vực, Đông Vực Nam Cương và Đại Tấn quốc Trung Nguyên mở cửa hàng.” Cổ Nguyệt từ tốn giải thích.

Nghe xong mấy lời này, Viên Minh khẽ gật đầu như có điều suy nghĩ.

Hắn từng nghe tới các khu vực Nam Vực, Đông Vực của Nam Cương nhưng chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc, không ngờ trong thành này lại có cửa hàng của những thế lực thuộc vùng đó, một chút nữa là có cơ hội mở rộng tầm mắt.

Lần này đến Hắc Nham thành thực sự là đến đúng nơi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận