Tiên Giả

Chương 237: Về nhà

Phủ Trấn Nam tướng quân nằm ở phía bắc thành Khúc Giáng, gần hoàng cung.

Viên Minh được thành vệ hộ tống một đường đi về phía trước, dân chúng hai bên dần dần bị bỏ lại phía sau, còn lại là hai bên đường rộng lớn, trạch viện xa hoa thưa thớt đan xen... Hết thảy đều như lúc Viên Minh phụ thân vào Vương Thuận nhìn thấy.

Xa xa, một tòa tháp nhọn bát bảo cao năm tầng xuất hiện trong tầm mắt Viên Minh, tâm tình hắn càng thêm gấp gáp thấp thỏm.

Đột nhiên, thành vệ phụ trách hộ vệ dừng bước, Viên Minh vô thức ngẩng đầu, thấy trước cửa phủ cách không xa đã đứng đầy người.

Đứng đầu là hai người một nam một nữ, nam tử vóc dáng cao lớn, đứng đó không nhúc nhích như một tấm bia đá trấn sơn. Chẳng qua người này đã tóc mai bạc trắng, mắt hổ mờ sương.

Nữ tử ung dung hoa quý, khuôn mặt như phù dung mới nở, chỉ là nước mắt đẫm áo. Hiển nhiên là vừa nhìn thấy Viên Minh đã khóc không thành tiếng.

Viên Minh cảm giác như cổ họng nghẹn lại, hai mắt cũng chợt mơ hồ, môi mấp máy một lúc lâu mới phát ra thanh âm khàn khàn.

"Cha, mẹ, hài nhi đã trở về.."

Nghe thấy Viên Minh nói vậy, mẹ hắn rốt cuộc đã không khống chế được cảm xúc mà bước nhanh về trước, ôm chặt lấy hắn: "Minh nhi, Minh nhi của ta rốt cục đã trở về, để mẹ nhìn xem..."

Viên Minh cảm nhận vòng tay ấm áp đã lâu không gặp, đồng thời nhìn về phía phụ thân mình.

Hắn nhớ phụ thân từ trước đến nay luôn luôn thận trọng ít nói, lúc này cũng lau mặt đi đến cạnh Viên Minh, vui mừng nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Nhìn một màn này, Phó Khánh cùng đám binh sĩ thủ hạ đứng hộ vệ bên cạnh đều thổn thức không thôi, mà những thị nữ bên người mẫu thân hắn lúc này đã là khóc như mưa.

"Được rồi, phu nhân, Minh nhi vất vả lắm mới trở về, đừng để hắn đứng ở ngoài mãi." Viên Tộ Trùng vỗ bả vai mẫu thân Viên Minh.

Nghe vậy, mẫu thân Viên Minh mới ngừng rơi nước mắt. Viên Tộ Trùng cũng đưa ánh mắt nhìn sang bọn bọn thị nữ bên cạnh, ý bảo đưa bà và Viên Minh vào trong phủ.

Tiếp theo, ông gọi Phó Khánh tới, quay đầu nhìn về phía các tướng sĩ thủ thành đã một đường hộ tống Viên Minh: "Đa tạ mấy vị huynh đệ đã hộ tống con ta trở về. Phó Khánh, thưởng cho bọn họ mỗi người mười lượng bạc, lại chuẩn bị thêm một ít đồ đưa tới cửa thành bên kia."

Nghe được có bạc cầm, những tướng sĩ thủ vệ này tất nhiên là thiên ân vạn tạ.

Bên kia, Viên Minh bị mẫu thân lôi kéo vào phủ tướng quân, chỉ thấy phía sau cửa phủ là tiểu viện rộng rãi.

Mà lúc này, toàn bộ tôi tớ thị nữ trong phủ tướng quân cơ hồ đều tập trung lại nơi đây nhìn thiếu chủ nhà mình, trên mặt tất cả đều không giấu được vẻ hiếu kỳ xen lẫn chờ mong.

Ánh mắt Viên Minh quét tới thấy được không ít gương mặt quen thuộc trong đám người. Vương Thuận cũng nằm trong số đó.

Tựa hồ là nhận thấy được ánh mắt của Viên Minh, Vương Thuận vô thức nhìn qua.

Viên Minh thầm mỉm cười. Nghĩ tới lúc trước Vương Thuận chăm ngựa cho mình, quan hệ giữa hai người đã không tệ, huống hồ hắn còn mượn hai mắt y nhìn qua tình huống trong phủ. Cho nên hắn bèn đón lấy ánh mắt y, thoáng gật đầu.

Vương Thuận chợt sửng sốt, sau đó lộ ra vẻ thụ sủng nhược kinh. Viên Minh tiến lên vỗ nhẹ bả vai Vương Thuận, nghĩ tới lúc phụ thân lên Vương Thuận mà chợt cười cười, rồi tiếp tục cùng mẫu thân đi về phía trước.

Hai người một đường đi đến trước tiểu viện chính Bắc mới dừng lại. Lúc này Viên Tộ Trùng cũng đã đi tới, đứng ngay cạnh bên người Viên Minh, hướng hắn đối mặt với đông đảo tôi tớ đứng phía dưới rồi đưa mắt ra hiệu.

Phụ tử tâm hữu linh tê, Viên Minh giật mình. Hắn tiến lên phía trước một bước rồi hắng giọng.

Nhìn những tạp dịch có quen mặt và có không quen mặt, Viên Minh cao giọng nói: "Đều ngẩng đầu lên đi. Hẳn các ngươi cũng biết, hơn ba năm trước Viên mỗ bất hạnh lưu lạc Nam Cương, hôm nay nhờ trời cao chiếu cố mới may mắn trở về, gặp lại cha mẹ quả thật là một chuyện đại hỉ."

"Để ăn mừng, Viên mỗ tuyên bố. Hôm nay tất cả tạp dịch bất luận lớn nhỏ trong phủ đều được thưởng một lượng, năm nay tiền lương cũng được tăng lên thêm ba mươi phần trăm."

Thoáng chốc, đám tôi tớ trong sân sôi trào lên. Bọn họ vốn đã vui mừng vì Viên Minh trở về lại càng thêm kích động, ánh mắt nhìn về phía hắn còn có thêm nhiệt tình không che giấu.

"Đa tạ tướng quân, chúc mừng công tử!"

Trong tiếng hô to của người hầu và thị nữ, Viên Minh cười khoát tay áo, xoay người cùng cha mẹ vào phòng, lưu lại một đám đầy hưng phấn nhấn chìm cả phủ tướng quân trong lời chúc mừng.

Trong phòng, mẫu thân kéo Viên Minh ngồi xuống, vuốt mặt hắn, lại rơi lệ: "Minh nhi cường tráng hơn, lại đen hơn. Mẹ suýt nữa đã không nhận ra con rồi. Con ở Nam Cương phải chịu bao nhiêu đau khổ a."

Viên Minh có chút nghẹn ngào nhưng cũng không đành lòng để mẫu thân lo lắng: "Không có việc gì. Mẹ, con ổn rồi, hơn nữa không phải con đã trở về rồi sao?"

Mẹ hắn lau nước mắt, vẫn đau lòng: "Đầu tóc rối bời. Trước kia có mẹ lo lắng cho, làm sao lại như thế này được."

Nói xong, bà đột ngột gọi đám hạ nhân, bảo bọn họ mang gương đồng tới. Rồi bà lôi kéo Viên Minh đến định chải đầu búi tóc lại cho hắn.

Thấy không lay chuyển được nàng, Viên Minh chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng, tùy ý mẫu thân sửa soạn.

Hắn yên lặng quan sát gương mặt mẫu thân phản chiếu qua gương đồng. So với ba năm trước, mẫu thân gầy đi rất nhiều, trán và khóe mắt đã có nếp nhăn mảnh, tóc mai nhuốm bạc nhiều hơn cả màu bạc tóc mai phụ thân, vệt nước mắt trên gò má còn chưa kịp khô. Thế nhưng lúc này khóe miệng bà lại mang theo nụ cười như thể chải đầu cho nhi tử mình là một chuyện đáng cao hứng cỡ nào.

Phụ thân hắn cũng yên lặng đứng đấy, mắt nhìn Viên Minh mang theo thần sắc cực kỳ phức tạp, như vui mừng, như đau lòng còn có cả tự trách cùng lo lắng.

Rất nhanh, mẫu thân hắn đã chải đầu cho hắn xong. Hắn ngượng ngùng đứng dậy. Rồi dưới sự thúc giục của mẫu thân, hắn rất không tình nguyện xoay trái phải để mẫu thân nhìn rõ bộ dáng hiện tại của mình.

"Minh nhi đã trưởng thành rồi." Viên Tộ Trùng nói.

Mẫu thân hắn gật gật đầu, ánh mắt lại chợt dừng lại trên y phục Viên Minh.

Bà tiến lên vài bước, đưa tay sờ sờ góc áo Viên Minh rồi vội vàng nói: "Đây là xiêm y Minh nhi mua ở Nam Cương? Chất vải kém thế này, trước kia ngươi có bao giờ mặc đâu! Không được, đồ mới đã làm xong hết, để mẹ mang cho con."

Viên Minh cười khổ ngăn bà lại: "Mẹ không cần phiền toái, con quen mặc kiểu y phục này rồi."

"Đứa nhỏ này, y phục này sao có thể mặc ra ngoài gặp người, nghe lời mẹ, không được cứng đầu."

Mẹ hắn nói xong lại như quở trách: "Lúc ấy mẹ đã khuyên con không nên đi sứ, con cố ý muốn đi ra bên ngoài kiến công lập nghiệp, kết quả mới gặp nạn ở Nam Cương. Lúc đó mẹ đã nói qua, trên đời này không chỉ có một tông môn Trường Xuân quan, tông môn nhà bà ngoại con cũng không kém. Bảo con cầm chiếc nhẫn bạch ngọc của bà ngoại truyền lại mà đi, con lại không chịu. Nếu đi thì đã không phải chịu một kiếp này."

Trước kia mỗi lần nghe mẫu thân mình dông dài, Viên Minh đều phản bác lại vài câu, thế nhưng hôm này lại thấy mẫu thân cằn nhằn đặc biệt thân thiết.

Lúc này Viên Tộ Trùng bỗng nhiên ho khan hai tiếng: "Những chuyện này ngày sau hãy nói. Phu nhân, mấy ngày nay bệnh của bà còn chưa hết hẳn, vẫn nên đi nghỉ ngơi trước đi, để ta cùng Minh nhi nói chuyện riêng."

"Mẫu thân không khỏe hay sao?" Tuy rằng lần trước phụ thân lên người phụ thân mình, Viên Minh đã biết mẫu thân sinh bệnh, nhưng không nghĩ tới qua lâu như vậy mà còn chưa khỏi hẳn.

"Đừng nghe cha con nói bậy, mẹ không có việc gì."

Bị Viên Tộ Trùng chen ngang, mẹ hắn cũng đã ngừng càm ràm lại. Tuy rằng bà còn muốn cùng Viên Minh nói chuyện thêm nhưng cũng biết nhất định trượng phu có chuyện quan trọng muốn nói với Viên Minh nên không ở đây lâu, chỉ dặn dò Viên Minh vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Đến lúc này, Viên Tộ Trùng mới nhìn lướt qua một vòng, lại nói: "Các ngươi đều đi xuống trước đi. Phó Khánh, ngươi dẫn người canh giữ bên ngoài, không cho ai tiến vào."

Thấy ông muốn nói chuyện cơ mật như vậy, Viên Minh chợt rùng mình, không rõ trong khoảng thời gian này trong kinh thành lại xảy ra chuyện gì.

Chờ những người khác rời khỏi phòng, Viên Minh mới thả hồn nha ra giám thị toàn bộ vương phủ. Nhìn thấy vậy, Viên Tộ Trùng khẽ kinh ngạc.

"Nghe Phó Khánh nói thực lực Minh nhi đã vượt xa hắn rồi hả?" Viên Tộ Trùng hỏi.

Nghe vậy Viên Minh mỉm cười, lật tay lấy Hàn Tinh kiếm ra, thúc giục Hàn Băng phù văn trên đó, nhất thời khí cực lạnh tràn ngập, nhiệt độ trong phòng chợt giảm mạnh xuống.

Đồng thời hắn triệu hoán Thanh Vân hạc ra, ra lệnh cho nó tách ra đứng yên trong phòng.

"Phụ thân xem qua, đây là pháp khí và linh sủng phi hành mà hài nhi đoạt được ở Nam Cương. Nhờ có chúng nó, hài nhi mới có thể trở về Đại Tấn được." nói xong, tu vi bị Tàng Nguyên thuật ẩn giấu đi cũng bắt đầu biểu lộ ra, đã ở mức Luyện Khí Kỳ trung kỳ.

Viên Tộ Trùng cũng là người biết hàng, thấy hai vật này, ánh mắt chợt lóe sáng lên: "Không tệ, xem ra Minh nhi ở Nam Cương cũng có một phen tạo hóa. Chỉ bằng một kiếm một hạc này, vi phụ đã không phải là đối thủ của con. Tốt, thật tốt!"

Là Trấn Nam tướng quân của Đại Tấn, hiển nhiên Viên Tộ Trùng cũng là người tu hành, tu vi cao hơn Phó Khánh không ít, nhưng thực lực cũng chỉ ở Luyện Khí kỳ tầng bảy.

"Minh nhi, vi phụ đã đọc mật thư mà con nhờ Phó Khánh mang về. Hơn ba năm nay, quả thật con đã phải chịu khổ rồi. Đáng tiếc hiện giờ thế cục trong triều biến hóa, ngay cả báo thù cho con mà vi phụ cũng không làm được." Viên Tộ Trùng thở dài một hơi.

Viên Minh nghi hoặc: "Cớ gì phụ thân lại nói như vậy?"

Viên Tộ Trùng lắc đầu: "Bây giờ Lâm Tuấn Sinh đã là đệ tử của Trường Xuân quan, Lâm gia hiện tại rất được Bát hoàng thúc coi trọng, bởi vậy rất đắc thế, đã dần khống chế triều cương. Hiện giờ đại thế đã thành, vi phụ không động được vào gã."

"Con nhớ tư chất Lâm Tuấn Sinh và con không chênh lệch bao nhiêu, làm sao Trường Xuân quan lại thu nhận gã? Bây giờ bệ hạ thế nào rồi?" Viên Minh nghi hoặc hỏi.

Viên Tộ Trùng giải thích: "Nói đến, chuyện bắt đầu từ sứ đoàn sau khi con mất tích, Lâm Tuấn Sinh đã tự tiện làm chủ thay thế con tiếp tục đi sứ Nam Cương. Sau khi trở về, gã nhờ công đi sứ, lại không biết tìm được cách nào đã trực tiếp bái nhập vào Trường Xuân quan. Về phần bệ hạ, mấy năm nay người trầm mê tu tiên, đã dần không để ý đến chính sự, chuyển toàn bộ chính vụ cho Bát hoàng thúc. Lúc này Lâm gia mới có cơ hội kia."

Viên Minh nghĩ lại, tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh dấn thân vào tiên lộ là vào lúc lần đầu tiên bị hắn sử dụng nhang đen phụ thân lên người, ngoài chuyện bị hắn khống chế hành động, hẳn là còn bị ý niệm của hắn ảnh hưởng không ít.

Thế cục trong triều hiện nay, tính cho cùng ít nhiều gì vẫn là liên quan tới hắn.

Viên Tộ Trùng cũng không biết tâm tư của Viên Minh, chỉ cảm khái nói: "Lại nói tiếp, lúc trước theo phó thác của tiên đế ta mới phụ tá bệ hạ, thấy bệ hạ một lòng tu luyện không để ý tới triều chính, ta cũng dần dần buông bỏ quyền lực, dự định nâng tu vi của mình lên, nếu có cơ duyên không chừng có thể trùng kích Trúc Cơ."

Ông dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Kết quả nhận được mật thư của con, biết Lâm Tuấn sinh hại con, ta dự định đối phó gã nhưng gã đã là đệ tử Trường Xuân quan, thường ngày lại đóng cửa không đi ra ngoài. Ài, khó tìm ra cơ hội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận