Tiên Giả

Chương 177: Cưu chiêm thước sào

Khi Viên Minh về tới tông môn đã là hai ngày sau.

Viên Minh không về thẳng nơi ở của mìn, mà đi tới Hỏa phường trước.

“Viên sư đệ, ngươi gần đây đi ra ngoài quá lâu, bỏ lỡ rất nhiều khóa nghiệp trong Hỏa Luyện đường, điểm cống hiến sợ là không đủ để trừ.” Phương Cách sau khi nhìn thấy Viên Minh, gương mặt vốn nghiêm túc vẫn không khỏi đanh lại.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng hiểu rõ Phương Cách sư huynh xưa nay công chính, y nói ra những lời này không phải có ý làm khó dễ hắn, mà xuất phát từ chức trách hiện tại, thậm chí còn có phần lo lắng cho hắn.

Dù sao, nếu không tham dự khóa nghiệp thông thường của tông môn trong một thời gian dài, chẳng những không nhận được điểm cống hiến, thậm chí còn bị trừ điểm cống hiến đang có.

Tông môn chắc chắn sẽ không nuôi kẻ ngồi không.

“Phương Cách sư huynh, ta gần đây bị chuyện Bạch Lộc khâu hội minh làm trong lòng ngứa ngáy nên cứ mải quan tâm chuyện tu luyện, bỏ lỡ khóa nghiệp bên này khiến sư huynh phải lo lắng thay ta. Nhưng sư huynh yên tâm, ta trước kia cũng đã nhiều lần làm những nhiệm vụ khác, điểm cống hiến vẫn còn dư một ít.” Viên Minh nở nụ cười, bước tới nói.

“Ngươi tự lo liệu đi, ta cũng chỉ là nhắc nhở một chút. Có điều việc luyện khí vốn là công phu trên tay, lâu ngày không luyện sẽ khó tránh khỏi bị ngượng tay.” Phương Cách khẽ gật đầu, không có ý trách cứ mà nhắc nhở.

“Ta hiểu rõ. Hôm qua ta vừa mới ra ngoài, lúc đi dạo trong phường thị phát hiện một loại kim loại rất thú vị, không biết sư huynh có thể xem giúp ta không?” Viên Minh vừa cười vừa nói.

“Lấy ra xem chút nào.” Phương Cách nghe được lời này, rõ ràng rất có hứng thú.

Viên Minh nghe vậy liền lật tay một cái, lấy ra một khối kim loại màu đỏ sậm to bằng nắm tay đưa cho Phương Cách.

“Đây là…Hỏa Xích đồng? Thứ này không dễ tìm nha.” Phương Cách tiếp nhận xong bèn cẩn thận quan sát một lúc, trên mặt lộ vẻ kinh hỉ hiếm thấy.

“Thì ra là Hỏa Xích đồng, Phương Cách sư huynh đúng là kiến thức rộng rãi.” Viên Minh làm bộ chợt hiểu, nói.

“Viên sư đệ, linh tài này ngươi có bao nhiêu, có thể bán cho ta một ít không?” Phương Cách yêu thích không nỡ buông tay, vội vàng hỏi.

Y gần đây đang luyện chế một khối thiết phôi phẩm cấp pháp khí, nhưng vì thiếu loại vật liệu này mà mãi vẫn chưa thể làm xong.

“Thứ này trong tay ta cũng không có tác dụng gì, nếu sư huynh thích thì cầm đi.” Viên Minh sảng khoái đáp.

Nghe lời này, vẻ vui sướng trên mặt Phương Cách chợt ngưng lại, y lập tức hiểu ra, Viên Minh nào có chuyện không biết thứ này, hắn rõ ràng là muốn tìm cơ hội để đưa nó cho mình.

“Viên sư đệ, ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận, nhưng đồ nhất định phải tính giá, giờ ngươi cứ báo một cái giá đi, ta không thể để ngươi chịu thiệt.” Phương Cách nghiêm túc nói.

“Được được, thực không dám giấu sư huynh, đây là món hời ta kiếm được ở phường thị, chỉ mất có hai linh thạch để mua nó.” Viên Minh thở dài nói.

Lời này của hắn vẫn là lời nói dối, thực tế hắn kiếm được thứ này từ túi trữ vật của một gã xui xẻo nào đó.

“Ta trả ngươi ba linh thạch.” Phương Cách ngẫm ngợi một chút rồi nói.

“Hai thôi, đây là lòng thành của sư đệ, nếu huynh cứ nói như mua bán thì ta sẽ không bán nữa.” Viên Minh nhìn y, tự tiếu phi tiếu nói.

- Giải thích câu Tự tiếu phi tiếu. Nhìn giống như cười mà không phải cười. Hết giải thích.

“Được.” Phương Cách sư huynh nghe thế cũng không lằng nhằng thêm, lập tức gật đầu đáp.

Nhìn Phương Cách vui vẻ nhận đồ xong, Viên Minh liền lên tiếng cáo từ rồi đi tới Khí Lư gặp A Mộc Hợp.

Viên Minh cũng chuẩn bị cho gã một phần quà.

Khác với tác phong rạch ròi của Phương Cách sư huynh, A Mộc Hợp rất thoải mái nhận quà, thậm chí một lời cảm ơn cũng không nói.

Nhưng thứ gã quan tâm nhất không phải quà tặng, mà là việc luyện chế Thanh Ngư kiếm của Viên Minh khi trước.

Khi biết được Viên Minh tìm người ngoài luyện khí thành công, gã càng quyết liệt yêu cầu Viên Minh lấy kiếm ra cho mình xem.

Viên Minh từ chối không được đành phải lấy Hàn Tinh kiếm, đưa cho A Mộc Hợp giám thưởng.

Xem kiếm xong, A Mộc Hợp phản ứng còn mạnh hơn Tam động chủ, không nhịn được luôn miệng khen “Tinh phẩm”, nâng Hàn Tinh lên trước ngực ngắm nghía không thôi rồi nằng nặc đòi Viên Minh thể hiện uy lực cho gã xem.

Sau khi vất vả lắm mới thoát khỏi sự đeo bám của A Mộc Hợp, Viên Minh liền rời Khí Lư đi thẳng tới tiểu viện của Tam động chủ.

Có điều Tam động chủ lại không có ở đó.

Không gặp được nàng, Viên Minh liền quay đi đi tới sơn cốc ở giữa hai ngọn núi của Hỏa Luyện đường và Luyện Dược đường.

Ngư ông lúc này đang xắn tay vặn eo vung cốc xới đất trong dược viên, vừa thấy Viên Minh, lão liền vác cuốc lên vai, ưỡn thẳng lưng tạm dừng công việc.



“Ngư ông tiền bối, ta mang rượu cho ngươi, hôm nay không biết còn có thịt ăn không?” Viên Minh hai tay xách hai bình rượu ngon đã được chuẩn bị từ trước giơ lên cao, từ xa xa hô gọi.

“Ngươi tên tiểu tử này, lâu lắm rồi không có tới thăm lão già này đấy.” Ngư ông càu nhàu.

“Dạo gần đây đúng là hơi bận, nhưng mà không phải ta vừa rảnh liền tranh thủ thời gian tới thăm lão nhân gia ngài đây sao?” Viên Minh cười đáp.

Ngư ông vác cuốc đi đến bờ ruộng, thuận tay nhổ một gốc linh dược trong vườn.

“Lần trước bảo ngươi mua gia vị Trung Nguyên, ngươi đã mua chưa?” Đợi Viên Minh tới gần, ngư ông lên tiếng hỏi.

“Chỉ kiếm được chút tiêu với quế, mấy thứ khác đúng là khó tìm.” Viên Minh đáp chi tiết.

“Ừm…Không tệ, không tệ. Có hai thứ này là đủ để tạo ra mùi vị khác biệt.” Ngư ông nghe thế mừng rỡ mỉm cười đi trước dẫn đường, dẫn Viên Minh quay lại gian nhà tranh của mình.

Sau khi sắp xếp chỗ ngồi cho Viên Minh, ngư ông bắt đầu thể hiện tay nghề của mình, xách cần ra ngoài câu cá.

Chỉ sau chốc lát, khi lão quay lại, trong giỏ đã có ba con Ngân lân thải ngư béo mập.

Ngư ông không để Viên Minh làm giúp thứ gì, chỉ nhoáng cái đã làm xong ba con cá rồi bỏ chúng vào nồi ninh nhừ.

Trong thời gian chờ cá chín, Viên Minh mang bát rượu tới, rót cho mình và ngư ông, tiếp đó hai người bắt nhắm rượu với một ít thịt muối và đồ nhắm mà Viên Minh mang tới.

Sau khi bỏ bụng hai bát rượu, ngư ông đầu tiên là lớn tiếng tán thưởng một phen, sau đó khi nhìn thấy động tác uống rượu của Viên Minh liền bất mãn nói:

“Ta bảo này Viên tiểu tử, ngươi thế này là đang thưởng trà à? Uống kiểu gì cứ nhấp nhấp môi thế.” Ngư ông không vui nói.

“Ta thế này chẳng phải là muốn để phần nhiều cho ngài sao.” Viên Minh xấu hổ đáp.

“Ở đây nhiều năm như vậy, khó lắm mới gặp được một kẻ thuận mắt như ngươi, đã tới thì uống cho thoải mái. Đến chỗ của ta, những thứ khác không nói, riêng cá bao ăn no.” Ngư ông nói xong liền làm mẫu “ực” một hớp rượu lớn.

Viên Minh cũng học theo uống từng ngụm rượu lớn.

“Uống rượu đừng câu nệ, cũng đừng có dùng pháp lực tán men say, phải có chút men say mới tốt.” Ngư ông nhấn mạnh.

“Tiền bối có chuyện gì phiền muộn gì sao?” Mơ hồ cảm thấy tâm trạng ngư ông hôm nay có gì đó không đúng, Viên Minh đánh bạo hỏi.

“Ta là một kẻ nhàn rỗi, làm gì có chuyện gì phiền muộn, nào nào nào, ăn cá, ăn cá.” Ngư ông lắc đầu đáp, xong liền dùng đũa gắp một miếng cá lên ăn.

Viên Minh thấy đối phương không muốn nói thì cũng không hỏi thêm nữa, hai người lại tiếp tục ngươi một câu, ta một lời nói chuyện phiếm.

Hiện tại đây là nơi hiếm hoi trong Bích La Động thực sự cho hắn cảm giác thư thái.

“Người tới Bích La Động như thế nào?” Ngư ông đột nhiên hỏi.

Viên Minh ngẫm nghĩ một chút xong cũng không giấu giếm, mà kể một lượt về hành trình từ một Phi Mao thú nô vật lộn để giữ mạng, tới làm sao gia nhập tông cho lão nghe.

Chăm chú nghe xong, ngư ông không nói gì, chỉ cụng bát với hắn rồi uống một ngụm lớn.

Cứ vậy bất tri bất giác trời chiều đã ngả về Tây, trong khe sơn cốc vừa vặn có thể ánh chiều tà dần bị bóng tối bao phủ, hai người Viên Minh đều đã uống tới mặt mũi đỏ bừng, người chuếnh choáng say.

“Viên tiểu tử, nhân lúc ta có ba phần men say, ta cho ngươi biết, nơi này thực ra lúc trước không gọi là Bích La Động.” Ngư ông nhìn về bóng râm phía xa, đột nhiên nói.

“Vậy gọi là gì?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.

“Nơi này vốn không có tên, là ta trông thấy ba ngọn núi kia nằm cạnh nhau, vị trí phân bố lại tương ứng với ba ngôi sao, liền đặt cho nơi này cái tên Tam Tinh Sơn.” Ngư ông nói.

“Người đặt tên?” Viên Minh nghe vậy càng thêm tò mò.

“Ta đặt.” Ngư ông gật đầu đáp.

Viên Minh nghe xong, tay đang bưng bát rượu lên bỗng khựng lại.

“Ngài…Chẳng lẽ là…”

Hắn kỳ thực đó giờ đều có một suy đoán trong lòng, cho rằng lão giả hiền này rất có thể là là đại trưởng lão, vị kỳ nhân chỉ nghe tên không thấy mặt, cây định hải thần châm của Bích La Động kia?

Nhưng về sau khi tiếp xúc nhiều hơn, Viên Minh lại cảm thấy không phải.

Nhưng giờ nghe lão nói như vậy, Viên Minh buộc lòng phải nghĩ lại, bởi dù thế nào thì người có thể đặt hay sửa tên của Bích La Động, ngoại trừ vị đại trưởng lão kia thì hắn không nghĩ ra được người nào khác.

“Ta không phải.”

Ngư ông nhìn thoáng qua Viên Minh liền đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Nghe được lời này, Viên Minh bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Sâu trong tim mình, hắn thực hy vọng ngư ông không phải đại trưởng lão.

“Tam Tinh Sơn đổi tên thành Bích La Động, trong đó hẳn là có một đoạn cố sự không muốn người khác biết?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

Ngư ông không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn, mà lại kể cho Viên Minh nghe một cố sự khác.

“Ngươi biết không, Trung Nguyên các ngươi có một loài chim tên Đỗ Quyên, bọn chúng không xây tổ mà mỗi lần sinh nở đều sẽ đặt trứng trong ổ chim Hỉ Thước, đồng thời vì trứng của mình mà hất nát hết trứng của Hỉ Thước, để chỉ trứng mình được ấp nở rồi chiếm luôn tổ Hỉ Thước.”

Viên Minh dĩ nhiên biết tích cưu chiêm thước sào, bởi thế mà nghe xong liền vô cùng sợ hãi, bao nhiêu men say lập tức tan biến hết.

- Giải thích câu Cưu chiêm thước sào: Trong tự nhiên, chim tu hú tới mùa sinh nở sẽ đẻ trứng vào tổ chim khách tức là thước, rồi phá trứng của chim khách để chỉ trứng nó được ấp, con nó được nuôi. Nhiều người gọi nó là loại chim Mafia vì chim khách tuy biết trứng kia không phải của mình nhưng do chim tu hú đe dọa nên buộc phải nuôi con kẻ khác. Tích này ban đầu để chỉ việc một người phụ nữ kết hôn rồi sống ở nhà chồng, sau này nó là phép ẩn dụ cho việc một kẻ tới chiếm chỗ ở của người khác. Hết giải thích.

“Xin hỏi tiền bối, con Hỉ Thước bị chiếm tổ kia cuối cùng có kết cục thế nào?” Hắn thận trọng hỏi dò.

“Hỉ Thước? Hỉ Thước lại làm một cái tổ nhỏ dưới tàng cây, ngày ngày thưởng hoa câu cá, sống sung sướng.” Ngư ông nghe hắn hỏi thì cười cười, nhẹ nhàng đáp.

“Thì ra là ngài chính là chủ cũ của Bích La Động.” Viên Minh kinh ngạc nói.

“Người rảnh rỗi hay nhớ chuyện xưa, chỉ là hơi nhớ cảnh đẹp thủa ban sơ của Tam Tinh Sơn mà thôi.” Ngư ông thở dài nói.

“Cũng tốt, không tranh không đấu tâm không phiền, tiền bối đúng là nhân gian thanh tỉnh.” Viên Minh an ủi.

Ngư ông không đáp, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu.

“Vãn bối từ lâu đã biết ngư ông tiền bối tuyệt không phải người thường, nhưng thực không ngờ ngài còn có những trải nghiệm quá khứ bực này.” Viên Minh khó hiểu nói.

“Tam Tinh Sơn này là do ta không đủ thực lực, đánh xong một trận liền không giữ nổi nữa. Dù trong lòng trăm ngàn không nỡ, ngàn vạn không cam, nhưng trước đó đã lỡ đánh cược, đánh thua rồi thì phải chấp nhận, thua là thua. Trần Thương Khung khi ấy lòng dạ cũng coi như có mấy phần dung người, không giết ta cũng không đuổi ta đi, trái lại còn muốn thu ta vào dưới trướng, nghe theo mệnh lệnh của hắn.” Bị Viên Minh hỏi tới như vậy, ngư ông liền nói thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận