Tiên Giả

Chương 743: Vật đổi sao dời

Bảy ngày sau.

Viên Minh tạm dừng tu luyện, sau đó đốt hương đen lên phụ thể Tô Dĩnh Tuyết.

“Tô Dĩnh Tuyết này hóa ra là một tu sĩ Phản Hư.” Vừa mới phụ thể, hắn liền cảm ứng được tình huống tu vi của Tô Dĩnh Tuyết, cũng không khác là bao so với Huyết Ma Lão Tổ, hẳn là Phản Hư trung kỳ.

Thể nội Tô Dĩnh Tuyết cũng có cấm chế pháp lực và giam cầm thần hồn, chỉ là cấm chế này lỏng lẻo hơn nhiều so với Lạc Chu và những người khác, có thể phóng xuất ra một số pháp lực cùng thần hồn.

Viên Minh cũng không kinh ngạc với cái này, phạm nhân ở trong Hư Không Ngục có chút kỹ nghệ đặc thù, ví dụ như luyện đan, luyện khí, thường sẽ có đãi ngộ tốt hơn nhiều so với phạm nhân bình thường, sẽ được phép giữ lại một phần tu vi, để thuận tiện làm việc cho những người ở Hư Không Ngục.

Tô Dĩnh Tuyết chính là nằm trong một nhóm người này.

Hương đen mà Viên Minh dùng lần này là loại không thể khống chế hành động người bị phụ thể, vậy nên Tô Dĩnh Tuyết hiện giờ vẫn đang hiệu chỉnh bản thiết kế pháp trận, cũng chính là pháp trận phòng ngự trước đó.

Phần lớn kế hoạch liên quan đến thôi diễn pháp trận bắt đầu tự hành chuyển động trong ý thức của Tô Dĩnh Tuyết, có chút huyền diệu và phiền phức.

Viên Minh thấy vậy thì đương nhiên là cực kỳ mừng rỡ, vội vàng dụng tâm cảm ngộ những kiến thức trận pháp này.

Chỉ là, sau một lát thì hắn đã ngừng cảm ngộ.

Những thứ pháp trận được tự hành thôi diễn trong ý thức của Tô Dĩnh Tuyết này quá mức cao thâm, hắn xem hoàn toàn không hiểu, thì nói gì đến đề cao tu vi trận pháp của mình.

“Không nghĩ tới bằng tu vi trận pháp của ta, thậm chí ngay cả tìm hiểu ý thức của Tô Dĩnh Tuyết còn không thể làm được.” Viên Minh có chút không cam lòng, sau khi lấy lại bình tĩnh, lại càng thêm cố gắng cảm ngộ.

Nhưng mà dù Viên Minh có cố gắng như thế nào, cũng không có các nào thể ngộ được kiến thức trận pháp thâm ảo tràn ngập trong ý thức của Tô Dĩnh Tuyết, trình độ của hai bên cách nhau cả một khoảng rộng, xa không thể chạm.

Đến mức này thì Viên Minh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận sự thật này.

Hắn không thể không cảm thán Vân Hoang Đại lục thật là danh xứng với thực, hoang vu đến lợi hại, căn bản không có cách nào so sánh với thế giới bên ngoài.

Nhưng mà khó khăn lắm mới phụ thể được Tô Dĩnh Tuyết, Viên Minh cũng không lãng phí thời gian nữa, mà vận khởi thần thức để dò xét bốn phía xung quanh.

Bởi vì thời gian cấp bách nên lần phụ thể trước không nhìn kỹ, hôm nay hắn mới nhìn rõ tình huống trong phòng giam.

Ngoài bàn ghế ra thì trong gian phòng giam này của Tô Dĩnh Tuyết còn có hai cái giá sách, trên đó bày đặt gần trăm quyển sách, cùng nhiều ngọc giản.

Thần thức Viên Minh liếc nhìn tới, phát hiện những sách và ngọc giản này đều là điển tịch trận pháp, chữ viết bên trong và chữ viết trước kia của Tô Dĩnh Tuyết giống nhau như đúc, hẳn là sách do Tô Dĩnh Tuyết tự tay viết ra.

Nhất là những cái ngọc giản kia, bên trong mỗi cái đều ghi chép một môn trận pháp, cùng rất nhiều điểm chú ý khi bày trận đó, thậm chí còn có cả những điểm tâm đắc lĩnh hội của bản thân, giải thích cực kỳ cặn kẽ.

Viên Minh không khỏi kích động lên, kiến thức trận pháp trong đầu Tô Dĩnh Tuyết hắn không cách nào lĩnh ngộ, nhưng nội dung bên trong những thứ ngọc giản này lại dễ hiểu còn cặn kẽ nữa, nên có thể miễn cưỡng tìm hiểu một chút.

Lúc này hắn không dám suy nghĩ lung tung, mà tập trung cố gắng nhìn kỹ, để cố gắng nhớ kỹ nội dung.

“ Thế giới bên ngoài quả nhiên là Vân Hoang Đại Lục không thể so sánh được, còn phân chia trận pháp cẩn thận như vậy.” Viên Minh lẩm bẩm tự nói một mình.

Dựa vào những thứ được ghi trong điển tịch này viết, thì trận pháp tiếp xúc đến trước đây phần lớn là pháp trận cấp ba, lúc đại chiến Đông Hải, Vu Nguyệt Giáo bày ra Xích Huyết Hồng Sa Trận và Sinh Sinh Tạo Hóa Trận kia coi như tính là pháp trận cấp bốn, đại trận hộ tông của Trường Xuân Quan và Ma Lôi Đại Trận mà Vân Hoang Liên Minh chống cự Ma tộc kia, miễn cưỡng được xếp vào pháp trận cấp năm.

Mà đại trận phòng ngự Tô Dĩnh Tuyết đang thiết kế lúc này, lại là pháp trận có phẩm cấp cao hơn cấp sáu.

Đối với Trận Pháp Sư cũng có yêu cầu rất khắc nghiệt, nhất định phải tự mình trù tính một cái pháp trận, mới có thể thu được xưng hào đối ứng với phẩm cấp Trận Pháp Sư.

Tô Dĩnh Tuyết có thể một mình tính toán pháp trận cấp sáu, thì tối thiểu nàng ta cũng là một vị Trận Pháp Sư cấp sáu.

“Tuy nói là tu vi trận pháp trước mắt của ta cũng bắt đầu có thành tựu, nhưng đều chỉ là đàm binh trên giấy, ngay cả Trận Pháp Sư cấp bốn cũng chưa chắc đã được, bảo sao không theo kịp Tô Dĩnh Tuyết.” Viên Minh tự nghĩ lại tự lẩm bẩm.

Hắn cũng không nhụt chí, mà trong lòng lại có một cỗ đấu chí hừng hực trước giờ chưa từng có dâng lên.

Hắn cực kỳ có ngộ tính trên phương diện trận pháp này, tăng thêm Thâu Thiên Đỉnh giúp đỡ, ngày sau chưa chắc đã không đuổi kịp thành tựu của Tô Dĩnh Tuyết, mà thành tựu trận pháp của nàng ta bây giờ có được, cũng giúp cho hắn nhận biết rõ ràng hơn đối với thời gian theo đuổi Đạo trận pháp của chính mình.

“A, đây là pháp trận đưa tin!” Thần thức của Viên Minh dừng lại ở bên trong một khối ngọc giản.

Bên trong ngọc giản này ghi chép một cái trận pháp tên là “Thái Hư Truyện Tấn Trận”, là trận pháp đưa tin cấp bốn, công hiệu của trận này hơn xa Thanh Linh Truyền Âm Phù, có thể truyền tin được ở khoảng cách xa nhau vài vạn dặm.

Chỉ là tài liệu cần thiết để bố trí trận này lại cực kỳ hà khắc, càn tài liệu có hiệu quả cảm ứng cực mạnh mới được.

Mà nếu tài liệu sử dụng để bày trận càng tốt, thì khoảng cách đưa tin sẽ được càng xa, nếu có thể dùng tài liệu cảm ứng cực phẩm, thì thậm chí có thể đưa tin vượt giới vực cũng được.

Viên Minh có hứng thú khá lớn đối với cái trận pháp này.

Hắn và Tịch Ảnh có vị trí cách nhau quá xa, mỗi lần đưa tin đều phải nhờ Lôi Vũ làm người đưa tin, thực sự có chút phiền phức, nếu có thể có một tòa pháp trận đưa tin như này, thì mọi thứ sẽ dễ dàng thuận tiện hơn rất nhiều.

Hắn không hy vọng xa với có thể làm được toàn trận pháp mà có thể đưa tin vượt giới vực, chỉ cần có thể đưa tin từ Đông Hải đến Mạc Bắc là đã thỏa mãn.

Lúc này Viên Minh hết sức chăm chú nhớ kỹ cái pháp trận này, cố gắng thuộc hết nội dung của nó, cho tới trước khi hương đen phụ thể kết thúc .

Sau khi ý thức trở về bản thể, Viên Minh lập tức lấy ra mấy khối ngọc giản trống không, đem nội dung đã xem được trong lần phụ thể này ghi chép hết lại, nhất là cái tòa Thái hư Truyện Tấn trận kia.

Thời gian lặng lẽ, đảo mắt đã qua hai mươi năm.

Trong hải vực ở gần thế giới hải ngoại, bên trên một hòn đảo có linh khí dư dả, một đàn voi núi cùng nhau bước đi trong núi rừng rậm rạp, một con Thanh Vũ cự điểu có sải cánh chừng trăm trượng đang lướt qua trên đỉnh đầu bọn nó.

Bên trên hồ nước phía xa xa, từng đàn rắn cá khổng lồ từ trong nước lao lên, tạo thành những con sóng lớn, toàn bộ hòn đảo tràn ngập linh khí thiên địa nồng đậm.

Ở giữa hòn đảo này, nơi được ví như thiên đường của lũ quái vật và linh thú, ở trên ngọn của một cây cổ thụ cao chót vót hơn trăm thước, có một chàng trai trẻ mặc áo bào màu xanh đang ngồi khoanh chân, đó chính là Viên Minh.

Thân thể của hắn lơ lửng trên ngọn cây, nhìn thì giống như đang ngồi trên đó, nhưng lại cũng giống như đang lơ lửng trong không trung, toàn thân hắn tản ra từng đợt ba động thần hồn tựa như sóng nước, tuy không phải rất mạnh mẽ, nhưng lại liên tục nhưng dòng sông đang chảy mãi.

Sau khi cha mẹ rời đi, Viên Minh không có lý do gì ở lại Bích Không Đảo nữa, nên đã tới hòn đảo ở ngoài khơi này, Tụ Linh Thụ cũng chuyển đến đây.

Linh khí thiên địa nơi này vượt xa Bích Không Đảo, càng có lợi cho việc tu luyện của hắn.

Hai mươi năm khổ tu, pháp lực của hắn bây giờ đã đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, Hỗn Động Bí Thuật tu hành cũng đã đang đường nhập thất, có tiến triển cực lớn, đến cả đan điển cũng mở rộng gấp ba.

Mà lúc trước vì đột phá cảnh giới Ngôn Vu, phải gấp gáp thôn phệ hồn lực hỗn tạp bên trong Trấn Hồn Hồ, hồn lực của hắn bây giờ cũng đã hoàn thành luyện hóa, bài trừ tạp chất, trở nên sạch sẽ không tì vết.

Nhưng mà hắn cũng không tiếp tục mạo hiểm dựa vào thôn phệ sinh hồn để đề thăng cảnh giới Hồn tu của mình, mà nghe theo lời Hạ Hiệt khuyên bảo, những năm gần đây đều thông qua thu nạp nguyệt hoa chi lực tới tiến hành tu luyện.

Hồn lực của hắn mặc dù cũng có chút tinh tiến, nhưng dù sao tốc độ cũng chậm đi rất nhiều, bây giờ khoảng cách tới Ngôn Vu trung kỳ còn khá là xa.

Nhưng mà Viên Minh cũng không sốt ruột, hắn chỉ muốn sự ổn định và cải thiện.

Trong những năm này, phần lớn thời gian hắn đều đoạn tuyệt liên hệ cùng mọi thứ bên ngoài, một mình bế quan khổ tu, chỉ có thi thoảng nghỉ ngơi một chút, thì mới liên hệ đôi chút cùng Tịch Ảnh, tỷ muội Nhan thị và cả Hứa Triệt nữa.

Qua lời bọn hắn kể, thì Viên Minh cũng biết được từ sau khi hắn rời đi, Vân Hoang đại lục có rất nhiều thay đổi.

Bởi vì trong cuộc chiến trước đó với Vu Nguyệt Giáo, Viên Minh đã trở nên nổi tiếng, danh tiếng của Minh Nguyệt Thần gần như lan truyền khắp Vân Hoang Đại Lục, nhờ có đám người Hứa Triệt theo sát mà hiện tại, sự phát triển của Minh Nguyệt Giáo khá là thuận lợi.

Chẳng những gần như tất cả hòn đảo Đông Hải đều có tu sĩ thờ phụng Minh Nguyệt Giáo, mà đa số phàm nhân cũng đều trở thành tín đồ của Minh Nguyệt Thần.

Mà ngay cả không ít địa vực cùng tông môn ở Nam Cương, cũng bắt đầu xuất hiện tín đồ của Minh Nguyệt Giáo.

Trong đó, tín đồ của năm hòn đảo là Hồng Chi Đảo, Thiên Long Đảo, Hồng Diệp Đảo, Vạn Hoa Đảo, Dục Trúc Đảo là thành tín nhất, theo bước tiến cũng kiên định nhất, cho nên cũng đã nhận được sự nâng đỡ rất lớn của Minh Nguyệt Giáo.

Ở giữa những hòn đảo thi thoảng cũng sẽ có chút mâu thuẫn, nhưng mà dù sao cũng đều ở dưới sự bảo hộ của Minh Nguyệt Giáo, nên mâu thuẫn cũng không tới mức quá lớn chuyện.

Ngoài ra, khoảng hai năm trước, Vạn Thiên Nhân vì giữ gìn lợi ích của Phù Tang Đảo, ý đồ tăng cường địa vị của Phù Tang Đảo lên, mạo hiểm cưỡng ép xông cảnh giới Phản Hư kỳ, kết quả trùng kích thất bại, dù chưa bỏ mình nhưng tu vi lại thụt lùi nghiêm trọng.

Mà Tịch Ảnh ở Mạc Bắc cũng truyền tin tức về, nói Tịch Nguyệt Giáo trải qua nhiều năm phát triển như vậy, cũng đã hoàn toàn vững vàng căn cơ, không chỉ tiếp thu toàn bộ thế lực của Vu Nguyệt Giáo, nắm toàn bộ Mạc Bắc trong tay, mà bây giờ đã bắt đầu phát triển sang phía Tây Vực.

Nhưng mà cho dù là Minh Nguyệt Giáo hay Tịch Nguyệt Giáo, thì trước mắt vẫn phát triển rất chậm chạp ở Trung Nguyên.

Khu vực Trung Nguyên có quá nhiều tông môn tu tiên, thế lực quá mức phức tạp, đồng thời phần lớn đều có truyền thừa nhiều năm, muốn tranh đoạt địa bàn cùng bọn họ, cũng không phải chuyện dễ dàng.

Mà nguyên bản vì Vu Nguyệt Giáo xâm lấn, Trường Xuân Quan nguyên khí đại thương, Quán Chủ Thiên Cơ Tử chẳng biết được cơ duyên gì mà đột phá cảnh giới Phán Hư, sau đó thì thanh thế của bọn họ lại lần nữa chấn động, chẳng những khôi phục lại thực lực, mà danh vọng còn vượt qua cả trước đó.

Đã có hai cái nhân tố chính này ảnh hưởng, nên mặc dù thanh danh của Minh Nguyệt Giáo ở đây cũng không tồi, nhưng thực lực thì vẫn còn kém rất nhiều.

Trên đỉnh chóp một cây đại thụ, Viên Minh khép hờ hai mắt, ánh mắt dưới mí mắt lại nhấp nháy mấy lần.

Khóe miệng của hắn câu lên, không khỏi lộ ra một nụ cười.

Lúc này, Thâu Thiên Đỉnh ở bên trong ngực hắn, bên trong không gian của Bạch Ngọc Liên đài, có một vòng xoáy nguyện lực đang không ngừng ngưng tụ rồi xụp đổ, dần dần tạo thành một viên hạt châu màu trắng óng ánh sáng long lanh, đó chính là Nguyện Lực Đan do nguyện lực tinh thuần biến thành.

“Không tiền bối, viên Nguyện Lực Đan này thuộc sở hữu của ta!” chủ hồn của Viên Minh đã tiến vào trong này, đang lơ lửng ở phía trên không gian Bạch Ngọc Liên đài, hướng về chỗ sâu trong nói ra.

Không gian ở trong chỗ sâu kia cũng không có âm thanh, hay bất kỳ động tĩnh gì.

Chủ hồn Viên Minh vung tay lên một cái, một đạo lực lượng thần hồn bám vào, đem viên Nguyện Lực đan kia bao vây lại.

Trong thời gian hai mươi năm này, khoảng chừng mỗi năm hắn đều có thể ngưng luyện cho ra một viên Nguyện Lực Đan, nhưng chín phần trong đó đều bị khí linh Không lấy mất, ngay từ đầy Viên Minh còn chưa tin Không là khí linh của Thâu Thiên Đỉnh, nhưng vô luận hắn ngăn trở thế nào, cũng không đoạt nổi đệ nhị phân hồn bị Không điều khiển, mới bất đắc dĩ thừa nhận nó là khí linh của Thâu Thiên Đỉnh.

Lần này cũng không có ý định hiện ra ngoài, Nguyện Lực Đan thuận lợi bay tới bên cạnh chủ hồn.

Viên Minh nhẹ nhõm thở phào, trong mắt đầy vẻ vui mừng.

Viên Nguyện Lực Đan dưới mắt này, là viên thứ hai mà hắn đạt được trong những năm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận