Tiên Giả

Chương 579: Hậu sinh khả úy

Hóa ra khi Viên Minh biết được kế hoạch phục kích của Tam Tuyệt lão nhân thì đã phân phó đám người thông qua tráng hán mặc áo xanh, tiến hành bố trí Bát Phương Hỏa Nguyên trận ngay tại nơi có khí tức thuộc tính mộc nồng đậm nhất trước một bước.

Cùng lúc đó trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh ngồi ngay ngắn trên đài sen bạch ngọc, dựa vào lực lượng phù văn Chúng Sinh Mộng phủ một lớp huyễn thuật cường đại bao trùm lên Bát Phương Hỏa Nguyên trận ẩn giấu đi.

Thực tế thì khi Tam Tuyệt lão nhân mang theo đám người này bước vào khu vực sườn núi là đã tiến vào trong huyễn thuật của Viên Minh rồi, các phương vị Đông Tây Nam Bắc cũng đã sớm bị nhiễu loạn hết.

Cho nên lúc trước bọn họ bận rộn bố trí Mộc Hoàng đại trận cũng đã bị Viên Minh dẫn dắt tán loạn hết cả, căn bản không theo trình tự nào, đương nhiên cũng không thể bố trí ra được pháp trận chân chính rồi.

Đến khi bọn họ chìm sâu vào trong huyễn thuật thì Bát Phương Hỏa Nguyên trận mới bắt đầu lộ ra răng nanh.

Chỉ thấy cảnh tượng trong huyễn thuật dần rút đi, đám người Ô Lỗ vốn nên ở trong trung tâm đã sớm biến mất không còn thấy nữa.

Ngược lại những thụ nhân Nguyên Anh và Kết Đan kỳ tự cho rằng đã phân tán ra bày trận lại bị Viên Minh dẫn dắt vòng vòng, tụ tập cả ở giữa trận, hoàn chỉnh chỉnh tề đứng đó như bầy dê đợi làm thịt.

Bên ngoài phạm vi trên, đám người Vạn Hoa Cô, Hắc Trúc Tẩu, Thạch Nghiễn Sư, Ô Lỗ, Long Trùng đều lần lượt hiện thân, tay cầm sẵn một tấm phù lục màu vàng kim giơ lên cao.

Mấy người lẩm nhẩm niệm, ánh kim quang trên phù lúc bắn ra từng luồng sáng vàng kim xông thẳng lên không trung, liên kết với nhau tạo thành một pháp trận bằng ánh sáng vàng thật lớn với từng đạo phù văn sáng rực màu đỏ tươi.

Từng quầng lửa to như bánh xe kéo theo đuôi lửa dài thật dài phía sau xẹt qua bầu trời, đập xuống đám thụ nhân tu sĩ Nguyên Anh và Kết Đan trong trận.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tiếp.

Lực va chạm cực lớn khiến cả ngọn núi không ngừng rung chuyển, hỏa cầu bạo liệt mang theo lực va đập cực lớn cùng lửa cháy hừng hực nuốt sống hết toàn bộ thụ nhân Kết Đan kỳ. Bọn họ chưa bố trí xong Mộc Hoàng đại trận nên không cách nào điều động linh lực của cả vùng địa mạch, cho nên thể chất cũng chỉ trở nên cường tráng hơn bình thường một chút, hiển nhiên chưa đạt đến mức thủy hỏa bất xâm, chỉ tích tắc sau đã nhận phải tổn thất nặng nề.

Còn nhóm thụ nhân Nguyên Anh nhao nhao thi triển thủ đoạn ngăn cản hỏa cầu phô thiên cái địa công kích xuống, cũng nhất thời bị áp chế lại.

“Đáng tiếc thời gian có hạn, nếu không có thể chồng thêm mấy tầng pháp trận công kích bên trên Bát Phương Hỏa Nguyên trận này, như vậy có thể diệt sát đám Nguyên Anh kia luôn thể.” Huyết Giới tôn giả nhìn thấy cảnh này, trong mắt có vẻ vui mừng nhưng vẫn không khỏi tiếc nuối nói.

“Còn may mà Hoa Chi đạo hữu sớm bố trí trước, nếu không bị vây trong đại trận hiện tại là chúng ta rồi.” Lan Tiêu trả lời.

"Đều nhờ Minh Nguyệt thần chỉ dẫn. ..” mấy người Hắc Trúc Tẩu thì đầy cảm khái.

Phía sau một tảng đá to, Tam Tuyệt lão nhân đã không còn mang tư thái ù lì vốn có nữa, hiện đang trừng to mắt quét qua quét lại.

Lão cũng bị biến cố bất ngờ này làm giật mình, cũng chẳng thể nghĩ ra bên lão đã bị phục kích.

Chỉ là lão định hiện thân công kích Bát Phương Hỏa Nguyên trận thì dưới chân chợt nặng nề. không biết từ lúc nào mà dưới chân đã có thêm từng ngọn dây leo bò kín hai chân lão như gắn cả người lão với mặt đất bên dưới.

Cùng lúc đó, một cảm giác tê liệt lan rộng từ bắp chân đến đầu gối.

“Có độc!” Tam Tuyệt lão nhân nhíu mày.

Lão quát khẽ, căn bản bàn tay còn không bấm quyết, toàn thân đã có từng đợt kiếm khí lạnh lẽo bắn ra. Hai chân lão như hai thanh kiếm lộ ra vẻ sắc bén dễ dàng cắt đám dây leo quấn quanh thành mảnh nhỏ, cảm giác tê liệt dưới chân cũng giảm bớt.

Cùng lúc đó, trên gương mặt Tam Tuyệt lão nhân hiện ra một chút đỏ ửng, không nhịn được mà ợ lên một tiếng.

Theo tiếng ợ đó, cả người lão toát ra một mùi rượu nhàn nhạt dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường.

Không khí có màu đỏ nhạt, lại có mùi rượu nồng đậm.

Nhưng mà lúc mùi rượu tràn ngập thì cảm giác tê liệt ở hai chân lão cũng đã không còn, ngược lại Hoa Chi ở dưới mặt đất lại cảm thấy đầu óc quay cuồng như thể vừa uống một vò rượu ngon, mắt say lờ đờ mông lung, yêu lực cũng vận chuyển trắc trở.

Tuy nàng có vẻ say, nhung Viên Minh ẩn thân trong Thâu Thiên đỉnh lại không.

Lúc này hắn đang ngồi yên trên đài sen bạch ngọc, lại lần nữa thúc giục thần hồn nhưng không thi triển huyễn thuật với nhiều người mà hết sức chăm chú đối phó với chỉ một mình Tam Tuyệt lão nhân.

Tam Tuyệt lão nhân vừa mới thoát khỏi độc của Hoa Chi, trước mắt lại hoa lên lần nữa, rồi thấy từng sợi xích sắt đen nhánh đâm xuyên qua ngực, bụng và tứ chi của mình.

Thân thể lão bị những sợi xích sắt này kéo căng, treo trên một gốc cổ thụ đen cực lớn, mặc lão giãy giụa như thế nào cũng không thể tránh thoát.

“Lại là huyễn thuật, hồn tu lén lén lút lút thật đáng ghê tởm, đáng giết.” Tam Tuyệt lão nhân mở miệng gầm thét.

Nhưng lúc từ “giết” kia vừa tuôn ra, âm lượng chợt biến to, trong đó bao gồm cả một lường hồn lực cường hoành trộn lẫn với kiếm ý bén nhọn trực tiếp đánh tản huyễn cảnh mà Viên Minh tạo ra như thể một tấm gương vỡ nát tán loạn.

Nhưng Tam Tuyệt lão nhân còn chưa hành động gì thì trước người lão đã lóe sáng lên màu sáng bạc, rồi một bóng người màu xanh lục chui ra, tay cầm một thanh pháp bảo nhọn đâm thẳng vào lão.

Khí tức phô thiên cái địa bắn tới không thua kém gì luồng kiếm ý mà lão vừa bộc phát ra.

Tam Tuyệt lão nhân lắp bắp kinh hãi, trong lúc vội vàng chỉ có thể tế ra một hạt châu màu xanh, chắn ở trước người.

Ầm!

Một cơn gió lốc nối liền trời với đất từ hạt châu bộc phát như muốn thổi bay đại hán áo xanh đi.

Ngọn gió lốc màu xanh như không có tác dụng, đại hán áo xanh trực tiếp đâm xuyên qua gió lốc, cả người cũng trở nên mơ hồ đi, rồi đâm xuyên qua lồng ngực Tam Tuyệt lão nhân, trực tiếp kéo trái tim lão ra ngoài.

Cả người Tam Tuyệt lão nhân chợt mềm đi, sụp đổ ngã xuống đất.

Đại hán áo xanh nắn bóp trái tim lão, từ từ bóp nát bấy.

“Không nên sơ suất, nghiền nát toàn bộ thân thể lão.” Viên Minh nhắc nhở, tiếng nói vang lên trong thức hải y.

Đại hán áo xanh cau mày tựa hồ bất mãn vì bị sai sử. Nhưng nghĩ đến mọi chuyện phát sinh ngay từ đầu đều đã được Minh Nguyệt thần dự liệu trước, đồng thời dựa theo hắn sắp xếp đều đạt được thành quả như hắn nói nên y cũng theo lời, tiếp tục công kích đến Tam Tuyệt lão nhân.

Y giơ tay lên rồi đột ngột vỗ xuống, chợt một bàn tay màu xanh cực lớn hiển hiện từ trong hư không, cuốn lấy theo vô số lưỡi đao gió màu xanh quấn giết tới Tam Tuyệt lão nhân.

Tam Tuyệt lão nhân dậm chân, một luồng sáng màu vàng kim từ mặt đất hiện ra, ngưng tụ thành một tòa kiếm trận hình tròn.

Vô số kiếm quang màu xanh khảm viền vang ào ào mọc lên điên cuồng công kích lên trên.

Tiếng vù vù vang lên, hàng trăm hàng ngàn ánh kiếm bắn lên đâm vào bàn tay màu xanh kia.

Giao phong trong chốc lát nhưng bàn tay màu xanh kia đã không cách nào chống đỡ được, vỡ tan đi mất.

Tam Tuyệt lão nhân chậm rãi đứng dậy ngay chính giữa kiếm trận, mặt vẫn đỏ lừ nhưng trong ánh mắt lại có thêm vẻ hưng phấn và điên cuồng.

Từ ngực đến bụng lão có một vết thương vô cùng đáng sợ gần như móc rỗng toàn bộ vùng ngực bụng có thể nhìn xuyên thấu từ phía sau ra trước.

Nhưng mà mi tâm lão xuất hiện một hư ảnh cây nhỏ màu xám, rồi một trái tim được bao bọc trong quầng sáng màu xanh lục trong thân thể tả tơi đã nhanh chóng được khôi phục lại, vết thương cũng dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khôi phục.

Chỉ trong mấy hơi thở, Tam Tuyệt lão nhân đã khôi phục lại nguyên dạng.

“Đây chính là con rối Bất Tử thụ…” đại hán áo xanh khẽ nhíu mày.

“Đám hậu bối này quả có tiền đồ, không khỏi khiến người ta phải cảm khái một câu hậu sinh khả úy a.” Tam Tuyệt lão nhân lẩm bẩm, cũng không biết là nói với đám đại hán áo xanh hay tự nói với chính mình.

Chỉ là lão vừa dứt lời, phía sau lão chợt lóe sáng ánh sáng vàng xanh chói mắt, một kiếm trận hình tròn to lớn đầy hoa lệ nổi lên.

Trên kiếm trận hình tròn này có thể thấy được từng vòng phù văn rải rác với hơn một ngàn thanh trường kiếm với hai màu vàng xanh chằng chịt bên trên. Từng thanh kiếm rung lên, phát ra từng tràng tiếng kiếm ngân.

Từng đợt kiếm khí sắc bén phát ra từ kiếm trận, hùng hồn như hóa thành thực chất mang đến cho mọi người cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt khó mà miêu tả được.

Vừa nhìn thấy kiếm trận này, toàn thân Ngân Không thụ yêu không khỏi căng thẳng, sắc mặt của đại hán áo xanh cũng trở nên ngưng trọng lại.

Hoa Chi vất vả lắm mới từ cảm giác say rượu tỉnh táo lại. Từ lúc dung hợp với Tử Cực Thái Tuế, năng lực của nàng có thể nhanh chóng tiêu trừ độc tố nhưng loại mùi rượu cổ quái này lại không dễ loại trừ đi.

Đợi đến khi nàng trở lại mặt đất thì đã thấy Tam Tuyệt lão nhân đại phát thần uy, không khỏi giật nảy mình.

“Để ta chặn công kích này của lão, ngươi tốt nhất nên mau khống chế lão. Nếu không ta chắc chắn chỉ có thể bỏ lại các ngươi mà chạy trước.” Đại hán áo xanh nhăn mày, vọt người về phía Tam Tuyệt lão nhân.

Hoa Chi biết đại hán áo xanh là nói cho Viên Minh nghe nên không phản ứng gì.

Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh khoanh chân ngồi trên đài sen bạch ngọc, hai mắt nhắm nghiền, đang toàn lực ngưng tụ thần thức. Phân hồn thứ nhất của hắn lúc này đã trở về trong thức hải, đang cùng chủ hồn thôi động phù văn Mộng Chúng Sinh phát động thần thông Ác Mộng.

Tịch Ảnh cùng Quả Quả thủ hộ ở một bên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ trợ giúp.

Bên ngoài, Tam Tuyệt lão nhân đưa tay bấm kiếm quyết vung về phía trước. Kiếm trận sau lưng lão ra bùng sáng, từng chuôi phi kiếm hai màu xanh vàng kim bắn ra ngoài, như một dòng nước lũ ào ào phóng tới đại hán áo xanh.

“Choang choang choang!”

Từng đợt kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên khiến người nghe không khỏi ê cả răng.

Dòng lũ phi kiếm không ngừng bắn ra từng đạo kiếm ảnh che khuất bầu trời, đánh tới mục tiêu.

Chỉ nghe thấy tiếng một con chim khổng lồ kêu vang lên, rồi luồng sóng âm cuồn cuộn mang theo lực lượng chấn động tâm thần đón đánh dòng lũ phi kiếm, kèm theo đó còn có cả hai ngọn lốc xoáy màu xanh cao tới cả trăm trượng nữa.

Sóng âm chấn động khiến cả tòa núi cao rung chuyển, đám tu sĩ phụ cận cũng bị chấn màng tai đau nhức không thôi.

Kiếm quang va chạm với sóng âm, lực lượng cả hai nhất thời ngang nhau, giằng co mài mòn đối phương.

Chỉ là sau vài hơi thở, sóng âm tiêu tán, kiếm quang cũng bị tản mát hầu như không còn. Nhưng dòng lũ phi kiếm tụ tập đi ra cũng không biến mất mà thuận thế phóng thẳng tới hai ngọn gió lốc màu xanh.

Hai ngọn gió lốc xoắn lấy nhau, như hai cối xay nhanh chóng cuốn phi kiếm vào bên trong.

Từng tiếng “loảng xoảng” vang lên, gần một trăm phi kiếm bị lốc xoáy màu xanh xoắn gẫy, nhưng vẫn còn rất nhiều phi kiếm xuyên qua được lốc xoáy đánh tới đám người đại hán áo xanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận