Tiên Giả

Chương 440: Sơn thủy chung hữu tận

“Tộ Trùng, mai ông…” Mẹ Viên Minh vừa nói vừa bước vào trong phòng, thấy Viên Minh đang nhìn lại, lập tức sững người.

Mẹ Viên Minh không có thiên phú tu tiên, trước sau cũng chỉ là một phàm nhân, dẫu đã từng phong hoa tuyệt đại, giờ cũng khó tránh khỏi thời gian bào mòn, làn da bà không còn láng min, thân hình có phần gầy gò, nếp nhăn đã xuất hiện trên trán và khóe mắt, suối tóc đen mượt ngày nào giờ đã có thêm nhiều sợi bạc.

Bà nhìn Viên Minh, thân hình run rẩy không nói nên lời, nước mắt từng giọt chảy xuống thấm ướt khuôn mặt.

Bà chậm rãi đi tới chỗ Viên Minh, cẩn thận từng chút đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, thậm chí còn không dám vuốt mạnh, chỉ sợ hết thảy mình thấy lúc này chỉ là mơ, chạm mạnh một chút bản thân sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Viên Minh nắm bàn tay mẫu thân đang áp lên mặt mình, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng cũng chỉ gói vào một câu đơn giản.

“Mẹ, con về rồi.”



“Bẩm Tra trưởng lão, đệ tử phụ trách giám sát Viên phủ tới báo, nói là Viên Minh đã về nhà.”

Trong đạo quán ở trung tâm thành Khúc Giáng, một nam tử trung niên vận đạo bào tím sẫm cung kính bẩm báo với một nữ tu Kết Đan.

Nam nhân chính là tân nhiệm quốc sư do Trường Xuân quan phát tới, tên là Miêu Khinh, tu vi cao hơn Ngọc Hồ rất nhiều, đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong.

Ở trong Trường Xuân quan, phàm là tu sĩ có chút thiên phú sẽ đều không muốn đảm nhiệm chức vụ này, nhưng dẫu thế thì vị trí này lại rất quan trọng, nói theo một nghĩa nào đó, nó tương đương với thể diện Trường Xuân quan, bởi vậy nếu không có chút bối cảnh và thủ đoạn thì lại không đảm đương nổi chức quốc sư.

Cũng may bên trong Trường Xuân quan không thiếu đệ tử Trúc Cơ có bối cảnh nhưng thiên phú không tốt.

Ngọc Hồ đạo trưởng là một ví dụ, Miêu Khinh cũng vậy.

Có điều khác với dạng Trúc Cơ kỳ bình thường như Ngọc Hồ, Miêu Khinh đã từng có thân phận và địa vị cao hơn rất nhiều.

Gã chính là con trai duy nhất của một trưởng lão họ Miêu trong Trường Xuân quan, vốn dĩ tiền đồ vô lượng, nhưng trong một lần thăm dò bí cảnh chẳng may thân bị trọng thương, từ đó căn cơ bị hao tổn, vĩnh viễn không thể đột phá Kết Đan.

Rơi vào đường cùng, gã cũng chỉ đành bỏ đi suy nghĩ tiến thêm, bắt đầu hỗ trợ xử lý các loại tục sự trong tông môn, nhờ vào thủ đoạn xuất chúng, gã được không ít trưởng lão Kết Đan tán thưởng.

Sau khi Ngọc Hồ chết, nội bộ Trường Xuân quan không ngừng tranh chấp việc ai sẽ đảm nhận vị quốc sư.

Nhất mạch hoàng thất khỏi cần nghĩ tới, bởi vị trí quốc sư vốn được đặt ra để hạn chế hoàng thất, nếu để người bọn họ làm thì khác gì xếp ngược.

Nhưng trong số nhân mạch không phải hoàng thất lại có rất ít người tình nguyện tiếp nhận mớ bòng bong mà Ngọc Hồ để lại.

Chuyện Ngọc Hồ làm, nói là muốn tốt cho tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh, nhưng trên thực tế vẫn là biến tướng của việc chèn ép nhất mạch hoàng thất, nếu làm xong thì cũng thôi, đằng này không những thất bại mà còn bôi xấu thanh danh quốc sư.

Lúc này mà tiếp nhận vị trí đó, không nói tới việc bị người hoàng thất để ý, bất kỳ sơ suất nhỏ nào cũng đều sẽ khiến địa vị Trường Xuân quan trong dân gian giảm xuống một bậc.

Dưới tình cảnh như vậy, Miêu Khinh bất đắc dĩ bị mấy trưởng lão cùng đứng tên khâm điểm, đón nhận củ khoai nóng bỏng tay này.

Mấy vị trưởng lão kia thực sự cũng không phải gây khó dễ với gã, bởi dù sao nếu có thể làm chuyện xấu thành tốt, gã có thể nhận được phần danh vọng và chỗ tốt mà có làm tốt cả trăm việc khác cũng không có được.

Có điều Miêu Khinh thực tế hơn bọn họ rất nhiều, sau khi đảm nhiệm liền thực hành nguyên tắc Không Làm Không Sai, ngoại trừ việc lo tốt chức trách thì mặc kệ hết những chuyện khác, là một miếng Tam Bất Triêm xuất sắc.

- Giải thích, Tam bất triêm nghĩa là ba không dính. Đây là tên gọi một loại bánh làm từ trứng, tinh bột và đường. Bánh này ngoài thơm ngon, mềm mịn thì còn có ưu điểm Không dính đĩa, không dính đũa, không dính răng nên được gọi là Ba Không Dính, nghĩa bóng là để tả người không dính dáng tới chuyện gì. Hết giải thích.

Sự thật chứng minh sách lược của gã rất hữu dụng, sau khoảng thời gian đầu ồn ào, dần dà gần như chẳng còn ai để ý xem tên quốc sư này làm cái gì.

Nếu không có biến cố nào xảy ra, gã chỉ cần tại nhiệm chưa tới ba mươi năm là có thể thông qua điều chuyển, tới quản lý một phường thị tu sĩ ở gần thành Khúc Giáng, đó mới là vị trí có màu mỡ.

Đang tiếc là sáu năm trước lại xảy ra biến cố.

“Sao không nhận thông báo từ đệ tử trông giữ cửa mình, mà lại nhận được tin từ đệ tử phụ trách giám sát trước?” Nghe Miêu Khinh báo cáo, nữ tu Kết Đan mở mắt, lạnh nhạt hỏi.

Nàng này mắt phượng mày ngài, môi đỏ như lửa, thân vận một bộ thanh sam bó sát tôn lên đường cong cơ thể, trông cực kỳ mê người.

Trên hai tai nàng có đeo hai chiếc khuyên tai bằng lam ngọc tỏa linh quang mờ mờ, thoạt nhìn có vẻ bất phàm.

“Chuyện này…Có lẽ Viên Minh đã ngụy trang lúc vào thành nên bọn họ không kịp thời phát giác.” Miêu Khinh cúi đầu đáp.

“Lúc trước không phải đã phát xuống pháp khí phát hiện ngụy trang sao? Nói cho cùng vẫn là lơ là thất trách, truyền lệnh của ta, cắt lương tháng này của bọn chúng, phạt thêm mười roi, lấy đó làm răn.” Tra trưởng lão bình tĩnh nói.

Miêu Khinh vội vàng cúi đầu xưng phải, nhưng trong lòng không khỏi thầm than.

Đệ tử canh gác và giám sát chẳng qua chỉ là Luyện Khí kỳ, trong khi Viên Minh lúc rời kinh đã là Trúc Cơ, giờ tính ra hắn đã lăn lộn bên ngoài gần hai mươi năm, tu vi có thể đã mạnh hơn, dù đám đệ tử kia có pháp khí thì Viên Minh vẫn có thể dễ dàng giấu được, chuyện này làm sao lại đổ lên đầu mấy tên đệ tử đó.

Nhưng những lời này gã cũng dám nghĩ thầm trong bụng, nào dám nói cho vị trưởng lão ‘Thiết diện vô tư’ này nghe.

“Mặt khác nếu Viên Minh đã về tới nhà, vậy thì rút hết nhân thủ ở những chỗ khác đi, điều toàn bộ tới giám sát chặt chẽ Viên phủ, ngươi tự mình đi một chuyến dẫn Viên Minh tới gặp ta.” Tra trưởng lão nói thêm.

Miêu Khinh lặng lẽ thở dài, trong lòng dù không muốn nhưng dưới sức ép từ Tra trưởng lão, chỉ đành bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng, quay người đi sắp xếp.

Màn đêm dần buông xuống.

Viên Minh đưa mẫu thân đã khá buồn ngủ về phòng, xong lại nói chuyện với phụ thân thêm một hồi lâu mới quay về gian phòng nhỏ của mình.

Bài trí trong phòng vẫn y như lúc hắn rời đi, dẫu đã qua hai mươi năm, trong phòng vẫn sạch sẽ không chút bụi bặm.

Viên Minh nhìn quanh gian phong, trong lòng không khỏi thổn thức, nhưng giờ không phải lúc thích hợp để hồi tưởng quá khứ, việc liên quan tới ý đồ và động tĩnh từ Trường Xuân quan mới là thứ hắn phải nhanh chóng tra cho rõ.

Rất nhanh, Viên Minh lấy một tấm phù truyền âm từ trong túi trữ vật ra, yên lặng thi pháp kích phát.

“Bệ hạ, ta đã trở lại kinh thành, phát hiện có trưởng lão Trường Xuân quan vì chuyện Tả Khinh Huy mà bố trí giám sát bên ngoài, không biết người với chuyện này biết được bao nhiêu? Có thể nói nội tình cho ta không?” Viên Minh nhỏ giọng nói với phù truyền âm.

Một tia sáng màu lam nổi lên trên bề mặt tấm phù rồi nhanh chóng tắt đi, có vẻ đã truyền lời của Viên Minh sang một tấm phù tương ứng khác.

Thoáng chốc sau đó, phù truyền âm trong tay Viên Minh lại sáng lên, giọng Lưu Thiên Minh từ trong đó truyền ra, chỉ nghe y nói một câu:

“Hậu viện thư xã Thiên Minh, sơn thủy chung hữu tận.”

Tiếp đó phù truyền âm lập tức hóa thành tro bụi rơi xuống.

Viên Minh khẽ nhếch màu, trong lòng thầm nói một tiếng quả nhiên.

Rất dễ để đặt một tấm thẻ ngọc trong phòng phụ thân, nhưng cũng chỉ có ngươi thân ở trong Trường Xuân quan mới có thể biết tình hình chính xác như vậy, mà ở trong nhất mạch hoàng thất, người thân cận với nhà họ Viên hắn cũng chỉ có một mình tiểu hoàng đế Lưu Thiên Minh.

Bởi cái gọi là nhất triều thiên tử nhất triều thần, dù có là hoàng gia gia của Lưu Thiên Minh thì cũng không quá coi trọng Viên Minh và Viên Tộ Trung.

Chỉ có điều, Viên Minh thực sự không ngờ Lưu Thiên Minh hiện tại cũng ở trong thành, không những sắp xếp địa điểm gặp mặt ở thư xã Thiên Minh mà còn đưa ám ngữ liên lạc, có lẽ y phải lén lẻn ra vì chuyện này nên không tiện công khai gặp hắn.

Ngay khi Viên Minh đang suy tư, ngoài phòng bỗng nhiên truyền vào tiếng gõ cửa.

“Thiếu chủ, quốc sư Miêu Khinh tới chơi, muốn gặp ngài một lần.” Tiếng Phó Khánh từ ngoài phòng truyền vào.

“…Bảo hắn ta tới phường thị có việc, hiện tại không ở trong nhà, nói hắn ngày mai lại tới.” Viên Minh than nhẹ, đoạn lên tiếng căn dặn.

“Vâng.” Phó Khánh nhận lệnh thối lui.

“Chậm đã, nếu hắn không tin, khăng khăng muốn gặp ta, ngươi cứ bảo hắn đợi ở tiền sảnh, bảo rằng đã báo với ta, một lúc sau sẽ quay lại, đừng để hắn kinh động cha mẹ ta.” Viên Minh nghĩ tới một chuyện, vội vàng đẩy cửa gọi Phó Khánh lại rồi dặn thêm.

“Thuộc hạ đã rõ.” Phó Khánh khẽ gật đầu.

Viên Minh nhìn bóng lưng Phó Khánh rời đi, trong lòng suy tính mục đích Miêu Khinh tới lần này.

Sau khi gặp lại cha mẹ, hắn cũng không tận lực che giấu thân phận nên trong phủ cũng có không ít hạ nhân biết được chuyện hắn đã trở về.

Người canh chừng ngoài phòng nếu không bị mù, chắc chắn sẽ chú ý tới tình hình như vậy, huống hồ trong số hạ nhân tại phủ còn chưa biết có tai mắt phàm nhân của Trường Xuân quan không.

Nếu đổi là tu sĩ bình thường có lẽ sẽ không coi trọng tác dụng của phàm nhân, nhưng thân là quốc sư ở trung tâm chính trị Đại Tấn, y chắc chắn sẽ không xem nhẹ những thủ đoạn phàm tục này.

Ngọc Hồ đạo trưởng chính là một ví dụ.

Có điều, bất kể Miêu Khinh từ đâu biết hắn đã trở về, trước khi biết được mục đích y tới lần này, Viên Minh đều không định phản ứng gì y.

Hết thảy ứng đối còn phải đợi sau khi hắn gặp mặt Lưu Thiên Minh mới có thể vạch ra rõ ràng.

Sau thời gian một nén hướng, tại thư xã Thiên Minh.

Viên Minh sau khi cải trang tránh khỏi sự giám sát của tu sĩ Trường Xuân quan quanh Viên phủ, lặng lẽ đi tới hậu viện thư xã Thiên Minh đã đóng cửa.

Trong hậu viện có không ít gian phòng vẫn sáng đèn, đám tiểu nhị của thư xa đang châm nến hiệu đính bản khắc, đặng in ra thư tịch sắp bán ra.

Hắn bước tới gõ cửa một cái, rất nhanh sau đó có một vị chưởng quỷ tuổi chừng hơn năm mươi yên lặng mở cửa phòng ra, thấy bên ngoài có một người xa lạ đang đứng, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc.

“Ngươi là?”

“Sơn thủy chung hữu tận.” Viên Minh không tháo bỏ ngụy trang, bình tĩnh nói ám ngữ.

Nghe thế, vẻ kinh ngạc trên mặt chưởng quỹ nhanh chóng rút đi, y mở rộng cửa ra, dẫn Viên Minh vào trong phòng.

“Hà xử bất tương phùng, quý khách mời qua bên này, chủ thượng chờ đã lâu.” Chưởng quỹ nhỏ giọng nói, đoạn bước nhanh tới cạnh tường, gỡ một cuốn sách từ trên giá xuống.

Theo một tiếng vang rất nhỏ, sàn nhà từ từ tách ra, để lộ một đoạn cầu thang hướng xuống dưới.

Viên Minh bình thản đi xuống dưới tầng hầm, chưởng quỹ thư xã không đi theo mà đợi khi Viên Minh đi xuống hẳn mới đóng lối đi bí mật này lại.

Cầu thang không dài nhưng điểm cuối lại có một cửa đá có khắc cấm chế chặn, không đợi Viên Minh có phản ứng, cửa đá đã từ từ mở ra, Lưu Thiên Minh mặt mày rạng rõ bước tới nghênh đón.
Bạn cần đăng nhập để bình luận