Tiên Giả

Chương 654: Đàm phán

Viên Minh nghĩ một chút, cuối cùng vẫn dằn lòng nghi ngờ và hiếu kỳ của mình xuống.

Mặc kệ ai đứng sau lưng Bàn Ti đảo nhưng ít nhất bọn họ vẫn là nhất trí đối phó với Vu Nguyệt giáo đấy. Về phần những thứ khác thì lúc này cũng chưa phải lúc để tìm tòi.

"Đoán chừng hai ngày này Sâm La phái sẽ gây rối, lúc đó bọn Tây Môn Duệ nhất định sẽ động thủ, lúc hỗn chiến là thời cơ tốt nhất để thần sứ động thủ." Lạc Chu chắc chắn nói.

"Không sai, vậy lúc đó ta sẽ âm thầm ra tay, chẳng qua Lạc đảo chủ có thể ngăn cản người khác giúp ta một lúc được không?" Viên Minh gật gật đầu, cũng công nhận phán đoán của Lạc Chu.

"Ta sẽ cố gắng hết sức." Lạc Chu đáp.

Viên Minh cũng không trông chờ nàng đảm bảo gì, nghe vậy cũng không nói gì thêm mà chắp tay định mang theo Tiêu Phương Thành và Tịch Ảnh rời đi.

Đúng lúc này, Lạc Chu bỗng nhiên lên tiếng.

"Còn một chuyện mong thần sứ nhớ cho, Vu Nguyệt giáo bên kia đã phát hiện Hình Dung bị người khống chế, mặc kệ thần sứ an bài chuyện gì cũng không nên dựa vào Hình Dung trợ giúp. Kế hoạch sau đó cần phải bài trừ y ra."

"Lạc đảo chủ nói thật chứ?" Trong lòng Viên Minh chợt giật mình kinh hãi, hỏi.

"Nguồn tin vô cùng tin cậy, hơn nữa chuyện này thà tin còn hơn không tin. Vu Nguyệt giáo cực kỳ am hiểu ẩn núp tẩy não dò xét tình hình quân địch, bọn họ đề phòng loại thủ đoạn này là chuyện bình thường. Ngày sau thần sứ nhất định phải cẩn thận đề phòng a." Lạc Chu nói xong, lời nói dịu dàng như căn dặn người trong lòng mình, khiến người khác nảy sinh hảo cảm gấp bội.

Nhưng Viên Minh vẫn giữ vững linh đài thanh minh, căn bản không bị mị công của nàng ta ảnh hưởng. Hơn nữa lúc này sự chú ý của hắn vẫn đặt cả vào tình báo của Lạc Chu.

"Đa tạ Lạc đảo chủ đã thông báo, nhất định ta sẽ cẩn thận gấp bội." Viên Minh chắp tay cảm ơn.

Lạc Chu thấy thế cũng mất hết hứng thú, bèn phất phất tay, đưa mắt nhìn Viên Minh rời khỏi phủ thành chủ.

Viên Minh vừa về đến chỗ ở của mình, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên vẻ mặt Tiêu Phương Thành chợt biến đổi. Lão ta bèn lấy một miếng ngọc phù lớn chừng lòng bàn tay từ trong nhẫn trữ vật ra.

Đây là pháp khí liên lạc mà Hình Dung lưu lại, hôm nay bên trên không ngừng có linh quang màu lam lập lòe, nói rõ có người đang muốn liên hệ với Tiêu Phương Thành.

Viên Minh không do dự, lập tức để Tiêu Phương Thành rót pháp lực vào trong ngọc phù.

"Sau một nén hương, đến Vân Hải lầu."

Trong ngọc phù nhanh chóng truyền ra giọng nói của Hình Dung, sau đó linh quang tắt ngóm.

"Ngươi thấy thế nào?" Viên Minh suy tư một lát bèn nhìn Tịch Ảnh.

"Hẳn không phải là bẫy, mục tiêu của phụ thân cùng Sâm La phái bây giờ là Bàn Ti đảo. Mặc dù tin tức Lạc Chu nói là thật đi nữa thì bọn họ cũng chỉ tương kế tựu kế, hết thảy lấy mục tiêu tiêu diệt Bàn Ti đảo làm trọng, không có khả năng đơn giản ra tay." Tịch Ảnh nhanh chóng đưa ra phán đoán.

"Vậy vẫn theo kế hoạch lúc đầu mà làm, Tiêu Phương Thành ngươi mang theo tử trận bàn này theo, đưa đến tay Sâm La phái đi." Viên Minh gật gật đầu.

Lúc Tiêu Phương Thành thiết kế đại trận cấm chế Trúc Hải phường thị còn cố ý xếp đặt trận bàn này thành tử mẫu song bàn. Cả hai đều có quyền khống chế cấm chế phường thị, chỉ có điều mẫu trận có quyền hạn cao hơn một tầng, có thể tùy thời cướp quyền khống chế trận của tử trận.

Lão ta thiết kế như vậy vốn là để để bảo đảm Bàn Ti đảo tuân thủ lời hứa, đưa hai phần thù lao tiền lời cho Hồng Liên đảo. Nhưng tới bây giờ Bàn Ti đảo cũng chưa từng đổi ý thay đổi phần tiền lời kia, nên bí mật này vẫn luôn một mực giấu trong lòng Tiêu Phương Thành.

Chẳng qua sau khi Viên Minh luyện hóa lão thành con rối thụ nhân, những bí mật này cũng bị lão nói rõ ra.

"Ngoài chúng ta ra, không ai biết còn có tử mẫu trận bàn. Cho dù Sâm La phái phát hiện Hình Dung phản bội cũng sẽ không nghĩ đến trận bàn có sơ hở. Coi như bọn họ bỏ qua một bên không tính toán gì thì chúng ta cũng không tổn thất." Viên Minh sờ cằm nói.

"Phụ thân là người cẩn thận, nếu như ông ấy phát hiện không thể sử dụng được Tiêu Phương Thành nữa thì sẽ cải biến kế hoạch từ đầu rồi, sẽ không có chuyện gây rối trong Trúc Hải phường thị." Tịch Ảnh phân tích.

"Không sao cả, trừ phi bọn hắn trực tiếp rời đi, nếu không quyền chủ động vẫn một mực trong tay chúng ta. Ngày mai nếu bọn họ không gây rối, ta cũng sẽ trực tiếp ra tay với Tây Môn Duệ, nhất thiết phải chặt đứt một cánh tay của Vu Nguyệt giáo tại Nam Cương này." Viên Minh quyết đoán nói.

Nghe vậy Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào Viên Minh một lúc khiến hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, không còn giữ được vẻ nghiêm túc trên mặt nổi nữa.

"Là ghen sao?" Tịch Ảnh khẽ hỏi.

"Có...một chút."

Viên Minh định bác bỏ, nhưng nhìn ánh mắt Tịch Ảnh giảo hoạt như mèo, lời đến miệng rồi không biết thế nào lại đổi.

"Ha ha." Tịch Ảnh nở nụ cười, ánh mắt cong như vầng trăng lưỡi liềm, tựa hồ rất hài lòng câu trả lời của Viên Minh.

"Khục, được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Bây giờ Tiêu Phương Thành ngươi đến Vân Hải lầu đợi Hình Dung đi, nếu chỉ có một mình y thì hỏi rõ ràng tình huống bên kia thế nào. Nhớ kỹ, cần hỏi bóng gió, không nên coi y là người một nhà, bại lộ tin tức của chúng ta." Viên Minh cảm thấy không chịu nổi nữa, bèn ho khan hai tiếng chuyển chủ đề.

Tiêu Phương Thành vâng mệnh rời đi, sau hai nén hương mới trở về.

"Hình Dung nhìn như không có gì khác thường. La Vĩnh Kỳ vẫn rất tín nhiệm y. Y nói lần này liên hệ với ta là theo lệnh của La Vĩnh Kỳ, bảo y nhanh chóng lấy trận bàn cấm chế tới, có khả năng ngày mai sẽ động thủ." Tiêu Phương Thành nói.

Viên Minh trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.

Nếu như Hình Dung đã bị phát hiện thì cũng có khả năng thực lực của hắn không phát hiện ra được đối phương đã bị người hạ xuống cấm chế. Cho nên đây cũng là lý do Viên Minh không đi gặp Hình Dung.

Nếu Lạc Chu có thể nhìn ra Hình Dung là là người của hắn, lời của nàng kia không có khả năng bắn tên không đích. Huống hồ trước mắt song phương đang hợp tác với nhau, giữa hai bên không cần phải có lừa gạt mới phải.

Cũng may dựa theo kế hoạch của Viên Minh, Hình Dung không phải là điểm mấu chốt để phá cục, tình hình chung vẫn không cần phải thay đổi sách lược.

Hết thảy chỉ đợi xem ngày mai thế nào mới có thể rõ được.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Sâm La phái cùng Bàn Ti đảo đã bắt đầu đàm phán gay gắt. Mặc dù chỉ là một linh mạch nhưng lại có rất nhiều chuyện cần bàn bạc. Như phân chia phạm vi thế lực cụ thể thế nào, ai canh gác, tài nguyên xuất ra thống nhất phân phối thế nào...

Trưởng lão Kết Đan hai bên đánh võ mồm với nhau, ngoại trừ động thủ thì bọn họ hầu như đã vận dụng hết thảy các thủ đoạn để tranh thủ kéo lợi ích về cho tông môn.

Ngoài ý định là đại biểu cấp cao nhất tham dự đàm phán bên phía Bàn Ti đảo lại là Tiêu Dao.

Ngay từ lúc bắt đầu đàm phán, Viên Minh mai phục ở một bên cũng nhận ra dụng ý lựa chọn như vậy của Bàn Ti đảo.

Đàm phán, đầu tiên là cần phải xem thử thực lực của hai bên. Hôm nay Vu Nguyệt giáo tiềm phục trong bóng tối, thực lực ngoài sáng giữa Sâm La phái và Bàn Ti đảo tương đương nhau, trọng lượng lời nói của hai bên đàm phán coi như không có gì khác biệt. Như vậy tiếp đến là phải xem năng lực của người đàm phán.

Mà Tiêu Dao có hai điểm vô cùng có lợi cho đàm phán, là nói chuyện được, hơn nữa còn không biết xấu hổ.

Ngồi đây đều là Kết Đan, sau lưng còn có lão tổ Nguyên Anh đứng ngoài quan sát. Tuy bọn họ có dốc sức nhưng chung quy vẫn bận tâm đến thân phận cùng thể diện của mình.

Nhưng Tiêu Dao lại khác, một khi đối phương lộ ra sơ hở nào là hắn có thể xoay quanh điểm này mà thao thao bất tuyệt nửa canh giờ. Nếu đối phương nắm lấy sơ hở của hắn, hắn có thể giả điếc, mặc kệ ai nói gì cũng làm như không nghe thấy.

Có hắn trợ giúp, tình thế đàm phán nhanh chóng đảo hướng về phía Bàn Ti đảo. Nhưng Sâm La phái cũng nhanh chóng thay đổi sách lược, tử thủ mấy điểm mấu chốt không buông tha. Dù trong đó có mấy điều kiện Bàn Ti đảo tuyệt đối không thể chấp nhận được thì bên kia cũng tuyệt đối không hé miệng.

Cứ như vậy, mãi đến xế chiều, đàm phán không thể không rơi vào ngõ cụt.

"La đạo hữu, đây là thái độ đàm phán của Sâm La phái các ngươi sao?" Lạc Chu nhìn La Vĩnh Kỳ đang nhàn nhã thưởng trà, âm trầm hỏi.

Viên Minh thoáng nhìn trộm qua Lạc Chu, chỉ cảm thấy nàng ta diễn không chê vào đâu được. Dù là ai nhìn qua bộ dạng này của nàng ta cũng không đoán ra, kỳ thật nàng đã biết lần này Sâm La phái chỉ giả bộ đàm phán mà thôi.

"Bổn phái có điểm mấu chốt của bổn phái, làm sao có chuyện vì hòa giải mà vứt bỏ đi được?" La Vĩnh Kỳ chậm rãi nói.

"Vậy còn bàn luận cái gì nữa, không bằng ta và ngươi đấu một cuộc, ai thắng thì người đó chiếm giữ linh mạch kia?" Lạc Chu tựa như bị chọc giận mà cười gằn.

"Là đạo hữu ngươi nói đấy!" La Vĩnh Kỳ như đã chờ được đến điều muốn nghe, bèn cười lạnh một tiếng. Tay phải bưng chén nhỏ run lên, nháy mắt hóa ra một cái đuôi con bò cạp đâm về phía Lạc Chu.

Thấy vậy Lạc Chu cũng bày ra vẻ khiếp sợ, chẳng qua tay cũng không ngừng bấm pháp quyết, không có chút chậm trễ.

Ngay sau đó Viên Minh như thấy được có thứ gì đó lơ lửng ở trước người Lạc Chu. Cái đuôi bò cạp bị La Vĩnh Kỳ vung ra như rơi vào trong vũng bùn, tốc độ cực chậm, rồi sau đó đã ngừng lại ngay giữa không trung.

Viên Minh có chút kinh ngạc, lập tức vận dụng thần thức đảo qua hư không trước người Lạc Chu, mới phát hiện lúc này trước mặt nàng chẳng biết lúc nào đã hiện vô số sợi tơ rậm rạp mà mắt thường không cách nào nhìn thấy được. Chính những sợi to này đã ngăn cản cái đuôi con bọ cạp do cánh tay La Vĩnh Kỳ biến hóa thành.

"Tơ Thiên Ti của đạo hữu quả nhiên danh bất hư truyền." La Vĩnh Kỳ tán thưởng một tiếng, cánh tay hóa thành đuôi bò cạp không ngờ lại biến thành một cánh tay vượn lông trắng với đầy hỏa diễm quấn quanh. Cánh tay kia nắm lại, ngọn lửa theo đó lan dọc theo sợi tơ quấn quanh cánh tay mà đi.

"A, bớt nói xàm đi, La Vĩnh Kỳ ngươi hẳn đã mưu tính chuyện hôm nay từ lâu rồi? Cũng tốt, sớm nghe nói ngươi đã dùng Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp hợp toàn bộ bách thú lên người, hôm nay để cho tiểu muội ta mở mang thêm kiến thức nào." Tuy rằng ngoài miệng mở lời trêu chọc nhưng sắc mặt của Lạc Chu cũng đã có chút ngưng trọng, pháp quyết trong tay khẽ động, những sợi tơ bị ngọn lửa đốt cháy đồng loạt bị cắt đứt.

"Chỉ sợ khiến Lạc đạo hữu thất vọng rồi. Hình Dung, động thủ!" Ánh mắt La Vĩnh Kỳ lóe lên.

Vừa dứt lời, Hình Dung sau lưng của y lập tức lấy ra trận bàn mà Tiêu Phương Thành đưa cho hôm qua, điểm một ngón tay lên trên. Đại trận trong phường thị bỗng nhiên tản ra vô số linh quang màu xanh nhạt, rồi từng đạo phù văn huyền ảo cũng lần lượt hiển hiện ra, ngưng tụ thành hàng trăm hàng ngàn con dao gió bắn về phía chúng tu Bàn Ti đảo trong phường thị.

"Lần đầu tiên Phong Lâm Hỏa Sơn đại trận do Tiêu đạo hữu giúp đỡ quý đảo bố trí được vận dụng, lại toàn lực kích hoạt đối phó với các ngươi, cảm giác của Lạc đạo hữu thế nào?" La Vĩnh Kỳ cười lớn, cánh tay phải đã biến trở lại hình dạng ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận