Tiên Giả

Chương 430: Mất liên lạc

Viên Minh hít sâu một hơi, tản đi lực lượng Ma Tượng Trấn Ngục công, thân thể hắn lại khôi phục lại như bình thường.

Lúc này chấn động pháp lực trên người hắn cũng đã được tăng cường không ít. Ba tháng qua, ngoài việc khổ tu Ma Tượng Trấn Ngục công, hắn cũng không hề lơ là tu luyện Cửu Nguyên quyết.

Lần này chúng tu sĩ vẫn lạc bên trong Tu La cung rất nhiều, để lại một lượng lớn đan dược Kết Đan kỳ. Với hắn mà nói, trong hai ba năm này đã không thiếu đan dược rồi.

Có được một lượng đan dược lớn như vậy cùng với lượng linh khí thuộc tính Mộc nồng đậm bên trong dược viên phụ trợ, pháp lực của Viên Minh tinh tiến không. Chẳng qua hắn còn cách Kết Đan trung kỳ một khoảng nữa.

Về mặt hồn tu, Hứa Triệt bên kia bắt đầu dốc sức mời chào tín đồ Tu Tiên giả, nguyện lực hội tụ đến càng ngày càng nhiều khiến thần hồn Viên Minh được tăng cường không ít, vững bước tiến tới Tình Vu hậu kỳ.

Viên Minh khoanh chân ngồi một chỗ, lấy ngọc giản ghi chép Ma Tượng Trấn Ngục công ra, hàng mày chợt cau lại.

Chỉ cần có được lượng khí huyết dồi dào thì có thể nhanh chóng đạt được tầng thứ nhất của Ma Tượng Trấn Ngục công, nhưng tầng thứ hai lại không dễ đạt tới như vậy.

Cảnh giới thứ hai của thể tu là thân thể thiết cốt, cần phải rèn luyện xương cốt toàn thân. Quá trình này chính là giai đoạn rèn luyện căn cơ quan trọng nhất của thể tu, không cần tiến nhanh mà chỉ cần tiến chắc.

Ma Tượng Trấn Ngục công cũng tương tự như vậy, ghi chép trong ngọc giản cũng nhấn mạnh tầng thứ hai không thể mượn nhờ lực lượng khí huyết để nhanh chóng đột phá mà cần phải tập luyện một bộ Hương Tượng Đoán Cốt thuật, ổn định căn cơ vững chắc mới Mới có thể tiếp tục thu nạp khí huyết.

Viên Minh lại không thấy vấn đề gì, hắn cũng không vội vã cần đến thần thông thể tu đối địch. Hắn đọc mấy lần Hương Tượng Đoán Cốt thuật, nhớ thật kỹ mới bắt đầu tu luyện.

"Hương Tượng Đạp Thiên!"

"Hương Tượng Thổ Thủy!"

"Hương Tượng Độ Hải!"

Viên Minh khoa tay múa chân thi triển quyền cước từng chiêu từng thức, đánh ra một bộ Hương Tượng Đoán Cốt thuật xong, xương cốt khắp người như thể nứt vỡ cả ra, không còn lấy một chút sức lực nào, chỉ nằm nhoài ra đất.

Viên Minh đã có dự đoán trước sẽ có chuyện này nên nằm nghỉ nơi một lát, mới gắng gượng ngồi xếp bằng vận chuyển Cửu Nguyên quyết khôi phục.

Sau một ngày một đêm, Viên Minh mới mở hai mắt ra.

Thân thể hắn đã được khôi phục, xương cốt toàn thân không còn đau nhức nữa mà đã cảm giác được một luồng lực ấm áp.

Viên Minh gật gật đầu, biết mình tu luyện không ra đường rẽ rồi.

Chỉ là hắn không tu luyện tiếp nữa. Hương Tượng Đoán Cốt thuật không phải là công pháp tu luyện trong sớm chiều là sẽ thành công. Hắn cũng đã ở trong Tu La cung khá lâu, cần phải đi ra ngoài rồi.

Tu La cung ẩn sâu dưới lòng đất nên rất an toàn, không phải lo sẽ bị người phát hiện ra.

Viên Minh tế bia đá Tu La ra, điều chỉnh cấm chế Tu La cung đến mức thấp nhất, lại đóng cửa toàn bộ cấm địa trong nội cung, sau đó mới nhoáng người biến mất.

...

Hai tháng sau.

Vào một buổi đêm, Viên Minh khoanh chân ngồi trước cửa sổ của một khách sạn. Bên ngoài, ánh trăng như nước len vào.

Nơi này là là thành Lâm Uyên. Sau khi rời khỏi Tu La cung, hắn không trở về Đại Tấn ngay mà ghé qua thành Lâm Uyên này nhằm tìm hiểu sơ qua tình hình tất cả thế lực lớn trong sa mạc Hắc Phong từ sau sự kiện Tu La cung mở ra.

Lại nói tiếp, sau khi hắn chuyển Tu La cung đi khỏi Táng Hồn uyên, mấy thế lực lớn trong sa mạc Hắc Phong tìm tòi một phen không thu được kết quả gì, đã không thể giải quyết được chuyện gì. Tu La cung ngày nay đã thành đề tài trà dư tửu hậu của các các tu sĩ trong thành này.

Quanh người Viên Minh phủ trùm ánh trăng sáng tỏ, tạo thành một tầng hào quang mông lung. Công pháp Minh Nguyệt quyết tự hành vận chuyển từng vòng.

Bầu trời bên trên u ám, dường như có lời thì thầm thành kính vang lên từ một nơi hư vô mờ ảo tạo thành từng tơ nguyện lực hội tụ về phía hắn, được Viên Minh luyện hóa hấp thu từng chút từng chút một.

Gần đây Hứa Triệt đã mở rộng thêm mười tín đồ Tu Tiên giả, hơn nữa còn có rất nhiều tín đồ phàm nhân nữa, lượng nguyện lực đã hùng hậu hơn trước rất nhiều. Hôm nay, hắn thúc giục Thâu Thiên đỉnh tu luyện như thể được bao trùm trong một dòng suối ấm áp khiến cả nhục thể và tinh thần đều thư thái khó mà hình dung được.

Hai mắt Viên Minh khép hờ, lông mi giãn ra, dốc lòng cảm nhận nguyện lực liên tục không ngừng hội tụ đến.

Tín đồ Minh Nguyệt thần không ngừng gia tăng, hắn cũng đã hiểu về nguyện lực hơn một bước!

Nhìn chung trong phần lớn nguyện lực này đều là từ thành kính tín ngưỡng cùng chân thành ủng hộ hắn. Trong đó tuy cũng có trộn lẫn một chút tư niệm cá nhân của mỗi tín đồ, vì quá nhỏ bé nên chìm sâu vào trong dòng tín ngưỡng cuồn cuộn nên Viên Minh không nhận ra.

Chỉ có vài ý niệm quá mãnh liệt, đến mức gần như trở thành chấp niệm thì Viên Minh mới có thể gỡ ra khỏi dòng nguyện lực, cẩn thận tiến hành dò xét.

Loại tình huống này xảy ra thường là vì bản thân tín đồ nào đó bị lâm vào khốn cảnh hoặc tuyệt cảnh, thật sự vô lực giải quyết mới có thể bộc phát ra ý niệm mãnh liệt thỉnh cầu Minh Nguyệt thần giúp đỡ mình thoát khỏi khốn cảnh, mang theo mục đích rất rõ ràng.

Loại nguyện lực này thường mạnh mẽ hơn kiểu thờ phụng bình thường như khẩn cầu mưa thuận gió hoà, người nhà khỏe mạnh bình an các loại... Khiến hồn lực Viên Minh gia tăng lên không ít.

Mấu chốt nhất là nếu nguyện niệm này được đáp lại, hoặc được trợ giúp thoát khỏi khốn cảnh thì nguyện lực hắn nhận được lại càng trở nên thuần túy hơn nữa.

Chỉ có điều thời gian và sức lực của Viên Minh có hạn, khó có thể làm được cầu gì được nấy, cũng chỉ có thể chọn những việc thuận tay mà thôi. Những chuyện khác thì hắn sẽ liên hệ với Hứa Triệt để gã thay mình xử lý.

Sau này nếu có thêm tín đồ tu sĩ chân thành như gã gia nhập, hắn đương nhiên có thể để bọn họ đại diện mình đáp ứng lời cầu khẩn của các tín đồ.

Căn bản của những chuyện này vẫn cần phải có tài nguyên đổ vào, hoặc là nói cần phải liên tục không ngừng đổ linh thạch vào xử lý. Chỉ là hôm nay hắn vừa trải qua chuyện ở Tu La cung xong, cuối cùng cũng có đủ tư cách hành động.

Viên Minh đắm chìm trong nguyện lực đầy thoải mái dễ chịu, bỗng nhiên thức hải của hắn chợt trở nên trống rỗng. Sau đó trước mắt hắn sáng ngời hào quang năm màu rực rỡ lộng lẫy, hư không xung quanh cũng tràn ra một vùng sương mù màu hồng phấn.

"A, đây là gì vậy!" Viên Minh chợt kinh ngạc.

Chẳng qua còn không đợi hắn xem xét kỹ thì mũi hắn đã ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thơm ngát xộc vào, sau đó là từng tràng cười lảnh lót của thiếu nữ vang lên.

Âm thanh này từ xa dần vang đến gần, chốc lát sau đã dần trở nên trầm bổng cao thấp, xen lẫn là tiếng thở dốc khiến người nghe phải cảm thấy ngượng ngùng.

Cùng lúc đó, trong màn sương mù màu hồng phấn đã xuất hiện từng bóng người mờ mờ.

Viên Minh ngưng thần nhìn lại, mặt mày cứng đờ, chỉ cảm thấy môi khô lưỡi khô lại.

Trong màn sương mù xuất hiện từng người con gái yểu điệu, làn da trắng nõn, dáng điệu lộng lẫy uốn éo đủ loại tư thế kiều diễm trong màn sương khiến người ta phải đỏ cả mặt.

Từng tiếng kêu gọi đầy khêu gợi vang lên khiến Viên Minh muốn đứng dậy tham gia vào cuộc vui với các nàng, dù phân hồn có vận chuyển Hoán Tâm quyết thế nào cũng không có hiệu quả.

"Ta đây là tẩu hỏa nhập ma sao?"

Tuy rằng Viên Minh cũng cảm thấy khô nóng trong người nhưng dù sao hắn cũng là hồn tu, sức hút mức này vẫn không cách nào ảnh hưởng nhiều đến hắn. Tâm thần hắn không thất thủ, trước hết nghĩ lại một lượt.

Hắn thu liễm thần thức đình chỉ tu luyện nhằm giãy giụa đi ra khỏi ảo giác hư vô này, thế nhưng khi hắn ngừng tu luyện Minh Nguyệt quyết lại phát hiện ảo giác xung quanh không vì vậy mà ngừng đi.

Những hình ảnh dẫn động dục niệm kia vẫn không biến mất, không những thế còn trở nên ngang ngược dữ dội hơn nữa.

Viên Minh nhìn những huyễn ảnh nữ tử càng ngày càng tới gần mình, lông mày nhíu chặt.

Tiếp đó, hắn khẽ quát một tiếng, thần hồn lực chấn động phóng ra ngoài, hóa thành một dòng nước xiết tràn ra bốn phương tám hướng.

Dưới sự khuấy động của hồn lực, sương mù hồng phấn xung quanh nhanh chóng tiêu tán, những hình ảnh nữ tử xinh đẹp cũng tiêu tán như bọt biển, tất cả âm thanh cũng biến mất không còn gì nữa.

Viên Minh nhìn quanh, bản thân vẫn ngồi xếp bằng trước cửa sổ trong phòng.

Hắn chau mày trầm ngâm không nói, lại cẩn thận ôn lại nội dung công pháp Minh Nguyệt quyết một lần, cùng những yếu điểm trong lúc tu luyện mà Tịch Ảnh đã từng dặn dò hắn, không phát hiện có nội dung gì liên quan tới dị tượng vừa rồi.

"Công pháp Minh Nguyệt quyết không thể xảy ra vấn đề, tu luyện của ta cũng không xảy ra sự cố gì. Xem ra hơn phân nửa nguyên nhân là ở nguyện lực rồi." Viên Minh suy nghĩ một lúc lâu, mới kết luận như vậy.

Lúc trước hắn từng nghe Tịch Ảnh nói qua, rằng Vu Nguyệt giáo đã từng lợi dụng tà thuật mê hoặc nhân tâm, tạo ra các loại Tà thần để tín đồ cung dưỡng, thu lấy nguyện lực vặn vẹo.

Những loại Tà thần này thường thông qua những mặt trái cảm xúc của tín đồ như giận dữ, oán hận, sắc dục mà khiến tín đồ trầm luân trong đó, sau đó tiến hành khống chế bọn họ.

Nguyện lực kiểu này tuy rằng vặn vẹo nhưng lại mang đến lượng nguyện lực mạnh mẽ hơn hẳn loại tín ngưỡng bình thường.

Nhưng Viên Minh không hiểu là đây đều là những thủ đoạn để hồn tu khống chế tín đồ, hắn lại ở đẳng cấp nhất định, chưa nói đến là mang thân phận thần linh nữa thì làm sao bị ảnh hưởng được?

"Chẳng lẽ có tín đồ nào đã xảy ra vấn đề?" Trong lòng Viên Minh khẽ động.

Lúc này hắn đưa tay nâng Thâu Thiên đỉnh lên, lại lần nữa rút lấy nguyện lực luyện hóa, những nữ tử yêu mị kia lại lần nữa xuất hiện.

Viên Minh vừa chống lại ảnh hưởng của mấy ảo giác kia, vừa dò xét ngọn nguồn dị biến. Kết quả hắn tìm kiếm cả buổi vẫn không hề có chút thu hoạch nào.

Dù không tra ra được kết quả nhưng trực giác của Viên Minh nói cho hắn biết, là chỗ tín đồ xảy ra vấn đề.

Viên Minh động tâm niệm, tiến vào Thâu Thiên đỉnh bắt đầu thử định vị Hứa Triệt.

Một lát sau, Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, lông mày không khỏi nhíu lại.

Không thấy được Hứa Triệt!

Dựa theo tình huống đã xảy ra, mỗi đêm vào lúc này Hứa Triệt đều sẽ cầu nguyện, chuẩn bị để thần niệm của Viên Minh hàng lâm xuống. Nhưng lúc này lại không thấy gã.

Trong lòng Viên Minh dần dần cảm giác không tốt lắm.

Hắn không chần chừ nữa mà đưa thần niệm chìm vào Thâu Thiên đỉnh lần nữa, dốc sức cảm giác tiếp.

Rất nhanh, hắn phát hiện có một tín đồ ở thành Ô Vân.

Trước đó không lâu hắn có liên hệ với Hứa Triệt thì gã đang ở thành Ô Vân.

Lúc này ý niệm Viên Minh khẽ động, trong nháy mắt thần thức hắn trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, dùng tín đồ này làm mốc, hàng lâm xuống thành Ô Vân.

Ở bên trong thành Ô Vân, một lão giả đầy nếp nhăn, da ngăm đen đang quỳ trước pho tượng một người thanh niên, trong miệng lẩm bẩm, thành kính cầu nguyện.

Ông ta không hay biết đã có một luồng thần thức hùng hồn lấy mình làm dấu mốc, khuếch tán ra khắp bốn phương, bao phủ gần như toàn bộ thành Ô Vân vào bên trong.

Lúc này thần niệm của Viên Minh lơ lửng trong hư không, phảng phất như bay trên bầu trời thành Ô Vân, dõi mắt nhìn xuống cả thành trì, nhìn xem từng nhà từng nhà đang thắp sáng đèn, không ngừng tìm kiếm tung tích Hứa Triệt!

Nhưng mà kiểm tra một lượt vẫn như cũ không thu được gì.

Hứa Triệt như thể không có trong thành Ô Vân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận