Tiên Giả

Chương 610: Ba đạo phù văn

Viên Minh trầm ngâm nhìn thanh hắc kiếm trong tay.

Kiếm này là kiện pháp bảo chín đạo phù văn đều là thuộc tính Âm, cũng không phải là phù văn bình thường mà hiển nhiên được Thất Dạ chọn lựa kỹ càng. trong đó lợi hại nhất là phù văn Âm Lôi, có thể hóa Âm khí thành Âm Lôi có lực công kích kinh người.

Lúc trước đại chiến ở Tam Tiên đảo, Bất Tử thụ hồn bị thương tổn cũng là vì phù văn Âm Lôi này.

Sau khi dung nhập hắc kiếm có chứa Cửu U Minh thiết vào Diệt Hồn kiếm, có lẽ còn có thể khắc vào thêm một hai đạo phù văn nữa ngoại trừ Cuồng Huyết, Âm Lôi.

Viên Minh nhìn vào những phù văn thuộc tính âm khác trong kiếm, nhanh chóng chọn ra được hai loại.

Một là phù văn Hóa Ảnh có thể khiến pháp bảo khắc phù văn này hóa thành bóng mờ, làm tăng tính ẩn nấp, còn có thể ẩn dưới bóng của địch nhân tiến hành công kích đối phương.

Một phù văn khác tên là Tán Hồn có năng lực ly tán ba hồn sáu phách của địch nhân, chẳng qua pháp bảo cần phải đụng chạm trực tiếp vào cơ thể địch nhân mới có hiệu quả.

Viên Minh đã có quyết định, bèn phái phần hồn thứ nhất của mình ra ngoài coi ngó Lôi Vũ tu luyện, đảm bảo xảy ra tình huống đặc biệt gì thì hắn có thể nắm giữ trước được. Sau đó hắn mới lấy Nhật Nguyệt Viêm Hi lô ra bắt đầu dung luyện hắc kiếm.

Thời gian trôi qua, đã hơn một tháng.

Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Viên Minh ngồi xếp bằng ở một chỗ, có một thanh trường kiếm đen thui chừng hai thước đang lơ lửng trong hư không trước người hắn.

Thân kiếm đen mờ, nhìn không sắc bén, mặt ngoài mơ hồ như có một tầng sương đen bao phủ, hoàn toàn không nhìn ra được bảo vật đáng giá gì.

Đây chính là pháp bảo bản mệnh của Viên Minh, Diệt Hồn kiếm.

Viên Minh đưa tay ra, thân kiếm nhẹ nhàng bắn đi.

" Keng..."

Tiếng kim loại va chạm vang lên, thanh kiếm đen không có gì thu hút lập tức nổi lên từng vòng gợn sóng mà mắt thường không nhìn thấy được. Tiếp đó tầng sương mù trên thân kiếm cũng chấn động theo.

Trên thân kiếm, lần lượt từng đạo phù văn sáng lên, đạt tới chín đạo.

Sau khi dung luyện Cửu U Minh thiết trong hắc kiếm vào Diệt Hồn kiếm, âm lực của thanh kiếm đã gia tăng cực lớn. Có Thất Dạ trợ giúp, kiếm có thêm ba đạo phù văn nữa là Cuồng Huyết, Âm Lôi và Hóa Ảnh.

Về phần phù văn Tán Hồn, sau khi hắn khắc xong ba đạo phù văn Cuồng Huyết vào thì Diệt Hồn kiếm đã không còn khả năng thừa nhận thêm âm lực nữa nên đã không thêm vào.

"Lên." Viên Minh quát khẽ một tiếng.

Phù văn Âm Lôi trên Diệt Hồn kiếm bỗng nhiên sáng lên, thân kiếm vang lên từng tiếng ầm ầm, lập lòe từng tia điện li ti vô cùng nhỏ.

"Đi."

Viên Minh vung tay lên, tia điện nhỏ trên thân kiếm bỗng biến lớn, hóa thành từng tia sét bắn ra xa hơn mười trượng tốc độ với cực nhanh, lập loè giữa không trung vài hơi thở mới tiêu tán đi.

Viên Minh thấy vậy mới lộ ra vẻ hài lòng, không khỏi âm thầm gật đầu.

Một kích này nhìn như uy năng bình thường nhưng tia chớp kia không chỉ là lực lôi điện đả thương người mà là thần hồn lực tinh thuần biến thành, có thể đâm thẳng tới thức hải đối thủ, là thủ đoạn trọng thương thần hồn đối phương.

Sau đó hắn lại bấm kiếm quyết, miệng niệm một chữ "Ẩn".

Diệt Hồn kiếm lơ lửng giữa không trung lóe lên một đạo phù văn, rồi một tia sáng kỳ dị từ phù văn này lan ra bao phủ toàn bộ thanh trường kiếm.

Diệt Hồn kiếm chấn động nhộn nhạo một hồi, toàn bộ hào quang trên thân kiếm đều bị thu liễm cả lại, tất cả khí tức cũng trở nên yếu ớt đi, thân kiếm cũng từ thực chuyển sang hư, biến thành một bóng đen vô cùng mảnh nhỏ.

Khi hắn vung tay lên, trường kiếm lướt đi, chui vào bóng đen bên dưới tế đàn rồi biến mất, rất nhanh sau đó lại từ phía khác của cái bóng chui ra.

Đây là diệu dụng khác của phù văn Hóa Ảnh, có thể di chuyển từ cái bóng này qua cái bóng khác.

"Không tệ, căn cơ thanh Diệt Hồn kiếm này của ngươi còn tốt hơn thanh Hắc Yên kiếm của ta, có thể hoàn toàn phát huy hết uy lực của hai đạo phù văn Âm Lôi cùng Hóa Ảnh." Thất Dạ từ trong Tu La Phệ Huyết đồ hiện thân ra nói.

Viên Minh cũng cảm thấy hai lòng với hiểu quả mà hai phù văn Âm Lôi cùng Hóa Hình mang đến.

Chẳng qua hắn còn để ý đến phù văn Cuồng Huyết nhất, lúc này bèn vận pháp lực.

Một chấn động vô hình tràn ngập ra thoáng cái đã bao phủ toàn bộ không gian Thâu Thiên đỉnh.

Viên Minh mừng rỡ, bất kể là phù văn Nguyền Rủa, phù văn Diệt Thức hay phù văn Cuồng Huyết thì đều vô thanh vô tức cả, tốt hơn phù văn khác nhiều.

Hắn bình ổn tâm thần, cảm ứng ba đạo phù văn này, nhanh chóng nắm vững tác dụng của phù văn Cuồng Huyết.

Như hắn từng phỏng đoán, phù văn Cuồng Huyết có thể khiến huyết dịch lưu động nhanh hơn, khiến người ta trở nên khát máu hiếu chiến.

Chẳng qua huyết dịch lưu động nhanh hơn chỉ là hiệu quả cơ bản của phù văn Cuồng Huyết. Phù văn này còn có thể khiến pháp lực cùng hồn lực lưu động nhanh hơn, khiến tâm tình người ta trở nên không ổn định, nếu phối hợp sử dụng kèm năng lực Tình Động thì không thể tốt hơn.

"Hả? Đây là gì? là hiệu quả của đạo phù văn thứ ba sao?" Thất Dạ khẽ biến sắc mặt, nhìn quanh khắp nơi.

Rất nhanh, huyết quang quanh người y bắt đầu dao động kịch liệt, từng quầng huyết vụ tràn ra ngoài, trên mặt cũng hiện lên vẻ thống khổ.

"Mau dừng tay, hình thể của ta sắp tán loạn rồi." Thất Dạ quát to một tiếng, trốn vào trong Tu La Phệ Huyết đồ.

Viên Minh nghe vậy vội vàng ngừng thúc giục phù văn Cuồng Huyết lại, lúc này dị biến của Thất Dạ mới dừng lại. y khẽ thở phào.

"Đạo phù văn cuối của ngươi có lai lịch thế nào? mớ vừa rồi linh quang huyết đạo cùng hồn thể trong người ta sém chút đã tan vỡ rồi!" Thất Dạ hỏi.

"Đây là ta một đạo phù văn ta ngẫu nhiên có được, cũng không biết tên là gì, ta gọi là phù văn Cuồng Huyết." Viên Minh không giấu giếm.

Phù văn Cuồng Huyết có thể nhiễu loạn lưu động của khí huyết, thần hồn, pháp lực địch nhân. Thất Dạ là khí linh Tu La Phệ Huyết đồ, là do linh lực huyết đạo cùng hồn thể ngưng tụ mà thành, lại không có thân thể nên mới hoàn toàn không có sức chống cự lại phù văn Cuồng Huyết kia.

"Cuồng Huyết, cái tên này thật chuẩn xác, tựa hồ làm nhiễu loạn vận chuyển của huyết khí cùng hồn lực, với khí linh như ta hay với thể tu mà nói sẽ tạo thành tổn thương vô cùng đáng sợ. Ngươi lấy phù văn lợi hại này từ đâu vậy?" Thất Dạ còn sợ hãi hỏi.

"Thể tu cũng bị phù văn Cuồng Huyết khắc chế?" Trong mắt Viên Minh xẹt qua một tia kì dị.

"Đương nhiên, thể tu có khí huyết dồi dào, thần hồn lực lại khá yếu không chống lại được đạo phù văn cổ quái này của ngươi." Thất Dạ đáp.

Viên Minh gật gật đầu, uy lực phù văn Cuồng Huyết vẫn vượt quá phán đoán của hắn.

Hắn giơ lên khẽ vẫy, Diệt Hồn kiếm quay ngược vào tay, khẽ vỗ lên thân kiếm.

Ở mọi phương diện, hiện thanh kiếm này đã không thua gì linh bảo phỏng chế bình thường, thậm chí còn lợi hại hơn. Có thể nói đã trở thành một con át chủ bài của hắn sau này.

Viên Minh thu Diệt Hồn kiếm về, nhìn Ngũ Hành Tạo Hóa thụ nơi xa.

Khe hở dưới cây cổ thụ ngũ sắc vẫn còn, Tịch Ảnh vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan.

Viên Minh không quấy rầy nàng mà lách mình ra khỏi Thâu Thiên đỉnh.

Cùng lúc đó ở trên mặt biển bao la phía trên.

Hôm nay ngoài biển bình yên hiếm có, chẳng qua trên mặt biển dập dềnh sóng cả có một cái bè gỗ cũ bằng cây đan xen loạn xạ bện thành, đang lẳng lặng trôi trên mặt biển.

Mũi bè có một cành cây dựng cao, nở một đóa hoa lớn diễm lệ, cánh hoa đón gió phấp phới như thể là một cánh buồm của cái bè gỗ này.

Một con chim biển từ đằng xa bay vút đến, đáp lên bè gỗ, đầu nhỏ nghiêng qua nhìn đóa hoa diễm lệ đang nở bung kia.

Nó bay tới, mỏ nhọn chọc xuống, cánh hóa lớn lệch qua khiến nó mổ hụt vào không trung.

Chim biển nghiêng đầu, lại mổ qua, cánh hoa đột nhiên lệch sang trái, nó lại mổ hụt.

Con chim biển tựa hồ không hiểu đóa hoa trước mặt này là thể nào bèn bay dạo quanh một vòng, Rồi lại mổ bông hoa. Cánh hoa vẫn nhẹ nhàng lắc lư tránh thoát.

Chim biển lại không từ bỏ ý định, không dự định buông tha. Một chim một hoa như thể đang chơi đùa với nhau, ngươi mổ ta tránh không ngừng lặp lại.

Đúng lúc này, dưới mặt biển yên ả bỗng nhiên có một mạch nước ngầm vọt lên.

Trên mặt biển lập tức dâng lên thành những cơn sóng cả lao đến mặt biển bằng phẳng bên này.

Cái bè gỗ cũ vừa vặn đón con sóng này, thoáng cái đã bị nhấc lên cao.

Chim biển kinh hãi, lập tức giương cánh bay xa.

Bè gỗ lại nghênh đón con sóng biển dập xuống, để lộ ra mặt dưới bè là một thứ như thể rễ cây một mực kéo dài xuống hơn trăm trượng dưới biển.

Ở một đáy biển hỗn tạp đầy đá ngầm và bùn đất cách mặt biển hơn trăm trượng là một quái vật đầu bò thân cá đang bị vô số rễ cây và dây leo trói chặt, không ngừng giãy giụa.

Thân thể to lớn của nó không ngừng vặn vẹo, miệng kêu vang, đuôi lại điên cuồng vùng vẫy như đuôi cá bình thường, quấy nát bùn đất và đá ngầm dưới đáy biển khiến nơi đây vốn mờ đục lại càng thêm tĩnh mịch đen tối.

Nhưng mặc kệ nó giãy giụa thế nào thì cũng không thoát khỏi rễ cây kia được, càng quẫy càng bị siết chặt, trên người bắt đầu bong tróc từng miếng vảy lớn, máu tươi tản khắp xung quanh.

Rất nhanh rễ cây kia không chỉ siết vào da nó mà đã đâm vào huyết nhục của nó, rồi sinh ra thêm nhiều nhánh rễ nhỏ đâm sâu vào thân thể nó.

Cự thú đầy huyết khí lực đã nhanh chóng bị hút cạn, thân thể cũng trở nên khô quắt lại.

Không lâu sau, dây leo dưới đáy biển bắt đầu co rút lại, nhanh chóng rút về trên cái bè gỗ cũ trôi nổi trên mặt biển.

Bè gỗ cũ lóe lên ánh hào quang, rồi hóa thành một thiếu nữ có khuôn mặt nhu hòa, là Hoa Chi.

Nàng ta gối hai tay sau gáy, bắt chéo hai chân, nhìn mặt biển dần trở lại yên ả, mắt nhìn trời rồi quyệt miệng như vô cùng nhàm chán.

Viên Minh đưa phân thân Bất Tử thụ yêu cho nàng mang đến tác dụng cực lớn, giúp nàng dễ dàng đột phá lên cấp bốn trung giai, đã cách cấp bốn thượng giai không xa.

Mà Viên Minh cũng đang bận luyện chế Diệt Hồn kiếm nên chỉ truyền âm nói với nàng vài câu đơn giản, cũng không hiện thân gặp mặt khiến nàng có hứng thú mà không người chia sẻ.

Trong lúc này, nàng không chịu nổi cô độc nhàm chán bèn săn giết Yêu thú bốn phía củng cố nâng cao tu vi.

Thế là yêu thú hơi có chút tu vi ở quanh vùng hải vực này gặp phải xui xẻo, bị nàng đồ sát không còn sót lại bao nhiêu con, còn lại không bỏ chạy sang hải vực khác thì cũng trốn kỹ vào hang ổ dưới đáy biển.

Con yêu thú cấp hai vừa rồi cũng bị nàng kéo từ trong hang ổ dưới đáy biển ra ngoài đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận