Tiên Giả

Chương 887: Thiên hoả hiện thế

Viên Minh nghĩ như vậy, lòng bàn tay chớp động hắc quang, toát ra mấy tay nhỏ màu đen dung nhập vào trong yêu hồn Phong Chuẩn, dò xét ký ức gã.
Vào thời khắc này, yêu hồn Phong Chuẩn đột nhiên run rẩy, tiếp theo "Bộp" một tiếng nổ bể ra, hóa thành một đoàn hồn lực tán loạn.
Tam hồn Thất phách Phong Chuẩn sụp đổ, ký ức tiêu tán theo, không cách nào đọc được.
"Bị hạ cấm chế..." Viên Minh nhíu mày.
Lúc này trên không rừng rậm cách đó mấy ngàn dặm, Vu Vũ cầm một lệnh bài màu đen vỡ vụn, vẻ mặt không vui không buồn.
"Phong Chuẩn là một đời thiên kiêu mới của Bằng tộc, cứ như vậy vẫn lạc, chỉ sợ bọn họ lại nháo sự." Huyền Dạ đứng ở bên cạnh, có chút lo lắng nói.
"Không sao, năm Đại Vương tộc gần đây càng thêm kiêu hoành, không chịu quản thúc, vừa vặn dùng cái chết Phong Chuẩn gõ bọn hắn một chút." Vu Vũ ném lệnh bài vỡ vụn đi, từ tốn nói.
Huyền Dạ nghe vậy, không nhiều lời nữa.
Viên Minh rất nhanh từ trong Tu La Cung đi ra, cùng hiện thân còn có Lôi Vũ và Nam Thượng Phong.
"Đi thôi." Hắn phân phó, tay vuốt vuốt một vòng tay trữ vật lóng lánh ngân quang, chính là của Phong Chuẩn.
Đại yêu cấp sáu vốn liếng phong phú vô cùng, thiên tài địa bảo tạm thời không nói, chỉ là linh thạch đã có hai ba ngàn vạn, túi hắn vốn cạn kiệt lập tức được bổ sung không ít.
Lôi Vũ phát ra một tiếng réo vang hưng phấn, vỗ cánh tiếp tục bay hướng Hắc Hổ thành.
Nam Thượng Phong không nói một lời ngồi trên sống lưng Lôi Vũ, ngẫu nhiên đảo qua bóng lưng Viên Minh phía trước, đáy mắt hiện lên một chút kính sợ.
Y không tận mắt thấy Viên Minh và Phong Chuẩn đại chiến, nhưng chiến đấu nhanh như vậy đã kết thúc, Viên Minh lông tóc không tổn hao gì, tựa hồ căn bản không tiêu tốn khí lực, đã đủ chứng minh hết thảy.
Con đường sau đó không còn nổi sóng, hai người một chim mấy ngày sau đã quay về Hắc Hổ thành.
Viên Minh không đi dinh thự Vu Vũ, tìm khách sạn ở, sau đó đi một chuyến đến chi nhánh Vạn Hóa Tiên Hành, tiếp tục dùng thân phận khách khanh trưởng lão, mời chi nhánh hỗ trợ thu mua linh mộc cao giai, và linh tài cần cho Nguyệt Thần Giới.
Quản sự Vạn Hóa Tiên Hành nơi này cũng biết Viên Minh, miệng đầy đáp ứng.
Viên Minh trở về khách sạn, vào gian phòng của mình, tiến thẳng vào trong Tu La Cung.
Tại chỗ hẻm núi, bởi vì thời gian có hạn, mượn nhờ linh mạch lòng đất, pháp lực của hắn chỉ củng cố sơ bộ, nếu có thời gian tự nhiên muốn củng cố thêm một chút.
Trong mật thất động phủ tại dược viên, hắn ngồi xếp bằng, hai tay bão nguyên điều tức, hai mắt khép hờ, nội thị cảnh tượng trong đan điền.
Nguyên anh lúc này đã khôi phục tư thái khoanh chân, lẳng lặng an tọa.
Cách sau lưng nó không xa, vòng xoáy pháp lực nhanh chóng chuyển động, hóa thành một vòng xoáy bạch quang phun ra nuốt vào, ung dung nhấp nhô.
Nhìn qua, quang mang vòng xoáy pháp lực trơn bóng, ổn định phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, trở nên càng thêm hoàn mỹ, phảng phất bầu trời, toàn vẹn không tì vết.
Viên Minh động tâm niệm, tốc độ vòng xoáy Hỗn Động bắt đầu tăng tốc, linh khí thiên địa xung quanh tụ tới, như thôn tính bị nuốt vào.
So với trước đó, đại lượng linh lực sau khi thôn phệ mang tới cảm giác hỗn loạn hỗn tạp đã hoàn toàn không còn bao nhiêu.
Viên Minh gật gật đầu, vòng xoáy pháp lực này thu nạp đại đạo lực, ngược lại càng thêm ổn định, thoạt nhìn về sau cũng sẽ không xuất hiện lại tình trạng bất ổn.
Hắn nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái tu luyện.
Sau bảy ngày, cảnh giới hắn triệt để vững chắc, so với lúc Vân La tiên tử đột phá Pháp Tướng kỳ nhanh hơn không ít.
Hắn không ra ngoài, mà lấy ra Thâu Thiên Đỉnh, đốt Hắc Hương, phụ thể trên thân Quả Quả.
Ánh mắt hắn trên người Ngân Miêu sáng lên, nhìn thấy trước mắt là bầu trời xanh vạn dặm, bên tai nghe được phong thanh gào thét, trong mũi lại ngửi được một sợi mùi thơm nữ tử nhàn nhạt.
Hắn ngắm nhìn bốn phía một vòng, phát hiện bản thân đang được Tịch Ảnh ôm vào trong ngực, đứng trên một chiếc phi thuyền ngự không phi hành.
Tịch Ảnh đang trông về phía xa, cảm ứng được trên thân Quả Quả truyền đến ba động linh hồn dị thường, chậm rãi thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt vừa vặn gặp Quả Quả nhìn lên.
Nàng và ánh mắt Viên Minh giống như xuyên qua khoảng cách vô tận, xa xa nhìn nhau.
Đáy mắt Tịch Ảnh hiện lên mỉm cười, ôm Quả Quả đi về trong phòng, tay vung lên, kích hoạt pháp trận cách ly dò xét.
"Ta đã đột phá Pháp Tướng kỳ." Viên Minh chia sẻ tin tức tốt này với nàng.
Tịch Ảnh nghe vậy, thần tình trên mặt xuất hiện trì trệ một lát, chợt chuyển thành vui mừng.
Tu vi Viên Minh tiến cảnh nhanh nàng vẫn luôn biết rõ, chỉ là không ngờ nhanh như vậy, hắn đã tiến cấp tới Pháp Tướng kỳ.
"So với ta dự đoán nhanh hơn không ít, đây là chuyện tốt, sau khi tiến giai Pháp Tướng lại đối mặt những người Bạch Đế Thành và Thiên Long Điện, sẽ không còn bị động nữa." Tịch Ảnh gật đầu nhẹ, nói.
"Lúc đột phá Pháp Tướng kỳ, Di Hoa Tiếp Mộc đại pháp cùng Vãi Đậu Thành Binh đã ngưng kết ra đạo ấn, uy năng tăng lên, chỉ có Hỏa Nhãn Kim Tinh còn kém chút hỏa hầu. Đồng thời trong khoảng thời gian này ..." Trong bất tri bất giác, Viên Minh đã thành thói quen báo lại tình hình bản thân gần đây cho Tịch Ảnh.
Sau khi đi vào Trung châu đại lục, bọn hắn thành nơi duy nhất có thể dựa vào nhau.
Tịch Ảnh không chen vào nói, lặng yên nghe hắn nói xong, lại kể tình hình bản thân gần đây.
"Ngươi nói là đã đến Toả Quan thành ở tây nam Trung Châu, đang trên đường chạy về Vạn Yêu Sơn mạch?" Viên Minh nghe đến một nửa, ngạc nhiên hỏi.
"Ừm, không tới nửa năm là có thể đến Bạch Đế Thành." Tịch Ảnh nói.
"Quá tốt rồi, vừa vặn ta cũng muốn dừng trăm năm tại Vạn Yêu Sơn mạch, chúng ta rốt cuộc có thể gặp nhau." Viên Minh vui vẻ nói.
"Ngươi muốn dừng lại tại Vạn Yêu Sơn mạch trăm năm?" Tịch Ảnh kinh ngạc hỏi.
Quả Quả nhân cách hoá gật đầu nhẹ, kể rõ yêu cầu của "Không" tiền bối với Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh nghe vậy, chỉ gật đầu nhẹ, không nói thêm gì.
"Về sau, ta chuẩn bị đi Bạch Đế Thành, hẳn là dừng lại ở nơi đó thời gian rất dài, chúng ta tạm thời ước định gặp mặt ở đó đi." Viên Minh nói.
"Được." Tịch Ảnh vui vẻ đáp ứng.
Ý thức trở về, Viên Minh trầm ngâm.
Tịch Ảnh sắp đến, hắn cũng không có ý định tiến về những thành trì khác đi dạo, trực tiếp đi Bạch Đế Thành.
Hắn đứng dậy đi vào nơi ở Nam Thượng Phong, nói kế hoạch cho đối phương biết.
"Đi Bạch Đế Thành, không cần Lôi Vũ cực khổ nữa, trong Hắc Hổ thành có truyền tống trận liên thông Bạch Đế Thành, chúng ta có thể thông qua truyền tống trận, tiến đến bên kia." Nghe Viên Minh muốn đi Bạch Đế Thành, Nam Thượng Phong lập tức đề nghị.
"Có truyền tống trận? Vậy không tệ." Viên Minh như có điều suy nghĩ, gật gật đầu.
"Ừm, truyền tống trận này mới tu kiến gần đây, không phải lúc nào cũng có thể dùng, ta nhớ không lầm, cứ ba tháng mới mở ra một lần. Như vậy ... Ngươi tạm thời an giấc ở nơi này, ta đi hỏi chính xác thời gian lại nói." Nam Thượng Phong xung phong nhận việc.
"Được, việc này làm phiền ngươi." Viên Minh tự nhiên không có ý kiến.
Nam Thượng Phong đứng dậy rời đi, Viên Minh cũng không đợi tại khách sạn, đi vào Vạn Hóa Tiên Hành nhận hàng.
Vạn Hóa Tiên Hành lần này thu hoạch không nhiều, chỉ thu được bốn năm khối linh mộc cao giai, linh tài Nguyệt Thần Giới cũng chỉ có hai kiện.
Viên Minh thất vọng, trả xong linh thạch trở về khách sạn.
Cũng không lâu sau, Nam Thượng Phong trở về, nói cho Viên Minh cách lần truyền tống sau vẫn còn nửa tháng.
Viên Minh không còn sốt ruột việc này, tiếp tục chuyên chú tu luyện.
Nhưng mới trôi qua ngắn ngủi hai ngày, Nam Thượng Phong đã lo lắng vạn phần tìm tới Viên Minh.
"Vạn huynh, sai lầm rồi, sai lầm rồi, chúng ta phải tranh thủ lấy danh ngạch truyền tống." Vừa thấy mặt, y liền nói như thế.
"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?" Viên Minh nhướng mày, hỏi.
"Chỗ sâu Vạn Yêu Sơn mạch truyền đến tin tức Thiên hỏa xuất thế, đã lưu truyền ra Hắc Hổ thành, người nhận được tin tức khẳng định sẽ tiến về Bạch Đế Thành, chỉ sợ không đợi được đến ngày truyền tống, danh ngạch truyền tống sẽ bị cướp sạch." Nam Thượng Phong lo lắng nói.
"Thiên hỏa rốt cuộc hiện thế!" Viên Minh nghe xong, lập tức nghĩ thông suốt các mấu chốt trong đó, không do dự, đi theo Nam Thượng Phong ra cửa.
Quả nhiên, chờ bọn hắn đuổi tới phủ thành chủ, bên ngoài lầu các trận pháp truyền tống, người đến đây đặt mua danh ngạch truyền tống đã xếp hàng dài.
"Danh ngạch truyền tống có bao nhiêu?" Viên Minh cau mày hỏi.
"Truyền tống đại trận mỗi ba tháng mở ra một lần, mỗi lần vận chuyển mười đợt, mỗi đợt chỉ có thể truyền tống ba mươi người, cho nên tổng danh ngạch chỉ có ba trăm." Nam Thượng Phong giải thích.
Viên Minh nghe xong, chân mày nhíu chặt, chỉ nhìn người xếp hàng trước mắt, đâu chỉ ba trăm người.
Hắn đang suy nghĩ tìm tòi, bỗng nhiên cảm giác tay áo của mình bị người kéo.
Viên Minh nghi hoặc nhìn lại, chỉ thấy Nam Thượng Phong đang nháy mắt ra hiệu hắn đi theo.
Sau đó, hắn bị Nam Thượng Phong lôi kéo đi vào một toà đại điện phía sau lầu các.
Vừa mới đi vào, bên trong truyền tới một thanh âm thiếu kiên nhẫn: "Ra ngoài, ra ngoài, nơi này không phải nơi tiếp đãi, muốn mua danh ngạch truyền tống, đi truyền tống điện phía trước."
Theo thanh âm vang lên, một thanh niên lông mày ngắn mặt mũi tràn đầy phiền chán ngáp một cái đi ra.
Nam Thượng Phong không sợ bị xua đuổi, một mặt vui vẻ nghênh đón, trước khi đối phương phất tay đuổi đi, bắt lấy bàn tay của gã, đồng thời dúi mấy khối linh thạch phẩm chất cao vào trong tay áo đối phương.
"Ta quen trưởng lão quản sự các ngươi, có thể mang chúng ta đi gặp mặt không?" Nam Thượng Phong cười hì hì nói.
Thanh niên cảm ứng được vật trong tay áo, sắc mặt đầu tiên cứng đờ, chợt dừng một chút, tia không kiên nhẫn kia tan theo mây khói.
"Ồ ... Thì ra là thế, vậy không sao, ta mang các ngươi đi gặp mặt, giữa các lão hữu nên ôn chuyện cũ." Thanh niên mày ngắn giật mình nói.
Nói xong, gã đi phía trước dẫn đường.
Nam Thượng Phong đuổi theo, lại bắt lấy tay áo của gã, dúi thêm mười mấy viên linh thạch, cười hỏi: "Ta nhất thời quên tên trưởng lão quản sự xưng hô thế nào, có thể đề điểm một hai."
Gã nói câu này đột ngột, Viên Minh nghe mà ngây ngẩn cả người.
Không biết tên, đây gọi là quen biết sao?
Vẻ mặt thanh niên mày ngắn cứng đờ, gương mặt hơi co quắp một lát, nhưng tựa hồ xem ở mặt mũi linh thạch, không trở mặt, thấp giọng nói: "Cái này làm sao lại quên chứ? Đoàn trưởng lão hắn là người tốt đấy?"
"Đúng đúng, không được quên, không được quên, đa tạ." Nam Thượng Phong cười nói.
Sau đó, hai người được đưa tới đại điện Nội đường, thanh niên mày ngắn thông truyền một tiếng, mở ra cửa Nội đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận