Tiên Giả

Chương 773: Vỏ cây cổ quái

“Cạch!” một tiếng nặng nề vang lên.

Khi song quyền của Viên Minh chạm đến hai chiếc chùy vàng, tác động dữ dội khiến hai chiếc chùy vàng cùng bay ngược trở lại.

Hai tay Viên Minh run rẩy kịch liệt, hắn cảm giác được xương cốt truyền đến kịch liệt rung động, hắn không khỏi lắc lắc cánh tay để tiêu tán bớt lực chấn động.

Tên Ma tu đầu trọc liên tiếp lui về sau mấy bước mới đứng vững được thân hình, nhìn qua tên tu sĩ vừa lỗ mãng xông tới này, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Hai chiếc chùy vàng này của gã chính là được chế tạo từ nhiều loại linh tài cao giai cực kỳ trân quý, bên trong còn phong ấn hai đầu chấn Hồn Thú yêu hồn coi như khí linh, mà cái pháp bảo đẳng cấp cao có thể gần như so được với Linh Bảo này, lại bị người kia cản lại bằng tay không.

Còn chưa đợi gã kinh sợ xong, Viên Minh đã lần nữa giết tới.

Chẳng qua là lúc này đây, hắn đã không còn là tay không tấc sắt nữa, mà hơi lắc cổ tay một cái, trong tay đã có thêm một thanh Tru Tiên Kiếm.

Không phải hắn tay không thì không thể không có cách nào thắng được đối phương, mà là hắn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này.

Hắc Sát Môn bị thua chỉ là vấn đề thời gian, trước đó hắn muốn tranh thủ thời gian, nhanh chóng tìm được miếng Tinh Thạch kia, vì thế nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Mắt thấy Viên Minh rút kiếm ra đánh, tên ma tu đầu trọc kia nổi giận gầm lên một tiếng, pháp lục trong thể nội được gọi ra, rót vào bên tỏng hai chiếc chùy vàng.

Trên bề mặt hai chiếc chùy vàng lúc này có hào quang chợt lóe, rồi trực tiếp ngưng tụ ra hai bóng đen là hai con Ma thú, ngưng tụ xong thì bao vây lấy thân chùy, phát tán ra ba động linh lực mãnh liệt.

Ma tu đầu trọc bước nhanh rồi vọt lên, thân hình nhảy dựng lên một cái, hai cánh tay giơ lên cao, vung hai thanh chùy lên cào rồi đập mạnh xuống.

Trong hư không, tiếng xé gió pha lẫn tiếng thú rống không ngừng vang lên, thanh âm chấn động khiến một vài vị Ma Tu của Hắc Sát Môn ở cạnh đó bị hôn mê, nhao nhao ngã xuống đất, nhưng vẫn không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với Viên Minh.

Hắn ngửa đầu nhìn về phía Ma Tu đầu trọc, trên mặt bình tĩnh, pháp lực từ trong thể nội tuôn ra nhập vào trong trường kiếm trên tay, hướng lên trên chém ra một kiếm xé trời.

“Boong” tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên.

Một đạo kiếm quang đen kịt từ Tru Tiên Kiếm bắn ra xa, giống như một cây loan đao đen kịt bay xéo ra ngoài.

Hào quang đan xen trong nháy mắt, hai chiếc chùy của Ma tu đầu trọc cũng bị gãy sau cú va chạm, chính xác là bị cứng rắn cắt thành hai đoạn.

Hắc nguyệt kiếm quang cũng không dừng lại chút nào, mà tiếp tục bổ chém vào trên người tên Ma Tu đầu trọc.

Trong nháy mắt kiếm quang hạ xuống, trên người tên Ma tu xuất hiện ra một mảnh kim quang, đó là một tầng áo giáp hộ thể hiện rõ ra.

Nhưng mà kim quang kia chỉ sáng lên trong nháy mắt, đã bị vỡ vụn ra, sau đó thì thân thể của tên Ma tu đầu trọng cũng bị nổ thành khối vụn.

Viên Minh thu kiếm vọt lên phía trước, không quên xoay người tháo xuống nhẫn trữ vật trên tay của tên Ma tu đầu trọc kia, hành động cực kỳ mau lẹ, lưu loát nhanh chóng.

Dung luyện yêu hồn của Âm Khâu Thú với tư cách liếm linh của Tru Tiên Kiếm xong, uy năng của nó đã sớm vượt xa không giống trước kia.

Các tu sĩ Hắc Sát Môn khác thấy Viên Minh hung hãn như vậy, tự nhiên là thi nhau né tránh, nhất là cảm thấy vị kia hình như có ý muốn thoát khỏi chiến trường, lại càng không muốn chủ động trêu chọc.

Sau khi từ chỗ đó giết ra, Viên Minh một đường hướng về chỗ sâu bên trong Hắc Ma Đảo di chuyển cực nhanh mà đi, hoàn toàn thoát ra khỏi tầm mắt của tu sĩ Đông Cực Cung một cái, hắn liền ẩn nấp thân hình, hết sức né tránh giao chiến cùng Ma Tu Hắc Sát Môn.

Thời gian ước chừng một nén nhang về sau, Viên Minh dừng ở một chỗ ngoài sơn cốc bên trên đảo.

“Khí linh tiền bối?” hắn lấy Thâu Thiên Đỉnh ra, thử nghiệm kêu gọi.

Đợi một lúc lâu, mới nghe được thanh âm của khí linh vang lên trong đầu hắn : ”Tiếp tục hướng vào bên trong mà đi, ở bên trong kẽ nứt trong cùng của sơn cốc kia, có một gian mật thất ẩn tàng, Tinh Thạch ngươi muốn liền ẩn núp ở trong đó.”

Viên Minh nghe vậy thì rất vui mừng, không chần chừ nữa, lập tức tiến vào bên trong sơn cốc.

Tiến vào được một lúc, Viên Minh có chút ngoài ý muốn phát hiện, nơi này vậy mà không có bất cứ tu sĩ nào đóng giữ, trong sơn cốc cũng chỉ có một vài loại linh dược bình thường sinh trưởng, nhìn qua thì không giống như một chỗ ẩn giấu bí bảo.

Tiến vào sâu hơn bên trong, cũng chỉ thấy được một chút kiến trúc lầu trúc rách nát cũ kỹ, ngay cả linh dược cũng không thấy gieo trồng.

So với bên ngoài sơn cốc, linh khí ở nơi này bắt đầu ngày càng mỏng manh.

Ngay tại lúc Viên Minh đang hoài nghi có phải mình đi lộn chỗ hay không, thì thấy địa thế ở phía trước từ từ thu hẹp, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước chảy rất nhỏ, giống như đã đến chỗ sâu nhất trong sơn cốc.

Viên Minh bước chân nhanh hơn, chỉ chốc lát sau đã đến được phần cuối của con đường.

Vách núi thu hẹp ở phía trước đã tụ hợp đến một nơi, tạo thành một cái vách đá cao khoảng trăm trượng, phía trên mọc đầy rêu xanh, và một số loài dương sỉ có màu xanh đen, căn bản nhìn không thấy bất kỳ dấu hiệu nào là có tồn tại mật thất cả.

Ở một vị trí ngay gần mặt đất của vách đá, trên này có một cái thạch động nho nhỏ, bên trong đang có một cỗ nước suối chậm rãi chảy xuôi ra, mặt đất bên dưới hứng lấy dòng nước nhỏ này, sau bao ngày tích lũy, cũng tạo thành một đầm nước nhỏ rộng khoảng ba thước vuông.

Nước trong đầm trong suốt có thể nhìn thấy đáy, bên trong đáy nước có vài viên đá xanh vặt vãnh, thi hoảng còn nhìn thấy vài con cá nhỏ có đầu ngón tay bơi lội bên trong.

Viên Minh buông ra thần thức dò xét một phen xong, lại cũng chưa phát hiện có cái gì dị thường.

Hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm khí linh một cái, thì thấy có một đạo ánh sáng màu xanh bất chợt từ trong Thâu Thiên Đỉnh trên tay hắn bắn ra, đánh vào bên trên đầm nước nhỏ nhìn rất là bình thường trước mặt hắn.

Đầm nước nhỏ trước mặt bị ánh sáng màu xanh chiếu rọi, trên mặt nước có từng vòng từng vòng gợn sóng nước bị đẩy ra.

Ánh mắt của Viên Minh rơi vào những đường gợn sóng nước kia, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, hắn rất nhanh phát hiện, mặt nước lay động đang tỏa ra hào quang trắng sáng, giống như một tấm giương đồng, khúc xạ một vệt ánh sáng hướng lên trên.

Vệt sáng kia chiếu rọi trên vách đá dựng đứng đối diện, chỗ đó bất ngờ có nham thạch nhô lên, nhìn không kỹ thì cũng không thấy được, vì nó cũng không có chút nào bắt mắt cả.

Viên Minh ngầm hiểu, lúc này phi thân nhảy lên, khẽ đặt tay lên mặt đá, đem pháp lực nhập vào trong đó.

Trong nháy mắt tiếp theo, khối nham thanh nhô lên kia đột nhiên có hào quang sáng lên, dùng chỗ đó làm trung tâm sáng lên một vòng hào quang, từ bên trong đồng thời truyền ra một cỗ lực cắn nuốt, lôi kéo Viên Minh hướng vào bên tỏng.

Viên Minh đột nhiên bị kéo tuột vào bên trong ngã xuống, hai chân hắn vừa đặt xuống đất đã thấy mình xuất hiện ở chính giữa một tòa mật thất.

Diện tích của mật thất không lớn, bốn mặt vách đều có hốc đá khảm vào trong tường, bên trong hốc đặt một cây đèn dầu, mà cũng không biết đang đốt mỡ của một loại quái vật không rõ danh tính nào đó, căn bản không có khói, lại còn cực kỳ sáng sủa.

Bên trong mật thất bố trí cũng rất đơn giản, ngoài bàn làm việc và đệm ra thì không có vật dụng nào khác, nhìn giống như một căn phòng yên tĩnh dùng để tu hành.

Viên Minh nhìn thấy một chiếc lư hương màu đen đặt ở giữa bàn, hai bên có một chiếc hộp gỗ màu đen tím và một chiếc hộp ngọc lục bảo, hai mắt chợt sáng lên, lập tức lao tới.

Thần niệm hắn đảo qua, kiểm tra một phen không thấy bất kỳ dị thường nào, giống như là trong lòng có cảm ứng, một phát bắt được hộp gỗ màu tím đen lên, rồi “đùng” một tiếng xốc lên nắp hộp.

Trong khoảnh khắc nắp hộp mở ra, một tia sáng màu vàng óng ánh chiếu ra, lộ ra một khối Tinh Thạch lớn cỡ bàn tay, ở trên đó trải rộng từng tinh thể hình thoi, chiết xạ ánh sáng từ các góc độ khác nhau, khiến nó trở nên lấp lánh sáng bóng.

Nhưng mà khiến Viên Minh có chút bất ngờ chính là, mặc dù hắn có thể cảm nhận được khối Tinh Thạch này bất phàm, nhưng cũng không cảm giác được bất luận cái gì ba động linh lực từ nó.

“Không cần hoài nghi, cái này là đồ vật ngươi muốn tìm.” giống như đã nhận ra Viên Minh nghi hoặc, âm thanh của Khí Linh tiền bối đột nhiên vang lên trong thức hải của hắn.

“Tiền bối, Tinh Thạch này đến cùng là vật gì, tại sao lại đặc thù như vậy?” Viên Minh không nhịn được hỏi lên.

Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự yên lặng trầm mặc.

Thấy Khí Linh tiền bối không để ý đến mình, Viên Minh cũng không để ý nữa, đang muốn thò tay ra thu hồi Tinh Thạch, thì Thâu Thiên Đỉnh trong tay lại đột nhiên sáng lên hào quang, từ bên trong nó truyền đến một cỗ lực hút vô hình.

Khối Tinh Thạch kia bị lực hút dẫn dắt, tự hành bay lên, đánh vào Thâu Thiên Đỉnh.

Trong khoảnh khắc chạm nhau, Tinh Thạch lại đột nhiên hư hóa, thoáng cái đã bị hút đến bên trong không gian Thâu Thiên Đỉnh, lại tự hành bay đến rồi rơi vào tòa tế đàn, không nghiêng không lệch mà khảm đúng vào một cái lỗ khảm bên trên pháp trận.

Trong nháy mắt tiếp theo, bên trên pháp trận sáng lên một vầng sáng màu vàng, hóa thành một tầng lưu quang, khuếch trương hướng về bốn phía, rồi chợt biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh cảm giác được khác thường, vội vàng xem xét biến hóa của Thâu Thiên Đỉnh.

Sau khi tìm tòi điều tra một phen, hắn liền kinh ngạc phát hiện, không gian phong ấn trong Thâu Thiên Đỉnh lỏng ra không ít, chỉ cần hắn khống chế thêm chút, liền có thể dễ dàng kéo ra một thông đạo thật nhỏ, có thể tùy ý đặt vật phẩm vào bên trong không gian này.

Nhưng mà nếu muốn giống như trước đây, bất cứ lúc nào cũng đều có thể tùy người ra vào, vẫn cứ là khá khó khăn.

Nhưng dù vậy thì Viên Minh cũng đã rất vui vẻ, trước mắt chỉ cần hắn có thể tập hợp đủ tất cả Tinh Thạch, một lần nữa khống chế không gian Thâu Thiên Đỉnh, liền không còn là việc khó nữa.

Sau khi bình phục tâm tình, ánh mắt của hắn lại rơi vào cái hộp ngọc lục bảo kia, thò tay ra đem nó cầm lên.

Hộp ngọc này cầm trong tay có chút nặng, Viên Minh mở ra nắp hộp cũng không có bất kỳ hào quang nào sáng lên, nhưng lại có một cỗ khí tức sinh mệnh nồng đậm tỏa ra ngoài.

Bàn tay của Viên Minh run lên, Mộc hoa văn trên đầu ngón tay mất khống chế, ngay sau đó thì Bất Tử Thụ bỗng kéo dài nhánh cây ra, hướng về chính giữa hộp ngọc kia đưa tới, đến lúc cũng đang sắp chạm tới thì lại đột ngột rụt trở về.

Cùng lúc này, Viên Minh có thể rõ ràng cảm nhận được, Bất Tử Thụ đang run rẩy mất khống chế, đó là một cảm giác bao hàm vui sướng, kính sợ, ước mơ, lại có chút ý vị phức tạp kiểu như …thần phục.

Trong lòng hắn cũng không khỏi giật mình, tốc độ tim đập cũng nhanh hơn.

Ánh mắt Viên Minh nhìn vào chính giữa hộp ngọc, nhìn thấy bên trong này lẳng lặng nằm một mảnh cây lớn cỡ bàn tay, màu sắc giữa xanh lam và xám, mặt ngoài phủ đầy họa tiết cây cối thô ráp, thoạt nhìn dị thường cổ xưa.

Khoảnh khắc đầu ngón tay hắn chạm đến mảnh cây này, Bất Tử Thụ ở trong thể nội của hắn càng chấn động run rẩy dữ dội hơn, tâm tình phức tạp ban nãy đã biến mất không còn nữa, chỉ còn lại cảm giác thần phục.

Nó lại thần phục một mảnh vỏ cây?

Giờ khắc này, Sự khiếp sợ trong lòng Viên Minh cũng khó có thể diễn tả bằng lời, vì hắn cũng bị Bất Tử Thụ ảnh hưởng tới, và sinh ra một tia xúc động muốn lễ bái cái mảnh vỏ cây này.

Chỉ là hắn miễn cưỡng bình phục dòng suy nghĩ của mình, trong lòng vẫn hoang mang như cũ không hiểu chút nào, có thể khiến cho Bất Tử Thụ đều cam tâm tình nguyện thần phục, thì mảnh vỏ cây này là cái dạng tồn tại gì?

Mà còn, vật như vậy vì cái gì lại ở chỗ này?

Rõ ràng có vật như thế ở đây, sao trước đó Khí Linh tiền bối cũng không nhắc tới nửa điểm với hắn?

“Tiền bối, người biết rõ khối linh mộc này tồn tại ở đây sao?” Hắn lại nhịn không được mà mở miệng hỏi ra.

“Biết rõ!” Lần này Khí Linh lại trả lời rất nhanh.

“Này là vật gì, vì sao trước đó người không nói cho ta biết?” Viên Minh nghi ngờ hỏi tiếp.

“Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi là đến tìm Tinh Thạch, cũng không phải đến tìm khối vỏ cây này đấy.” Khí Linh tiền bối hỏi lại hắn.

Viên Minh nghe vậy, trong lúc nhất thời đúng là không phản bác được.

“Tóm lại, đa tạ tiền bối!” Viên Minh nói một tiếng cảm ơn.

Khí Linh lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Hắn đem vỏ cây cổ quái này sắp xếp gọn gàng, rồi cất luôn cả cái hộp ngọc lục bảo này vào, lại nhìn lướt qua cái lò hương tinh xảo trên bàn kia, mặc dù không có phát hiện có chỗ nào đặc thù, nhưng cũng vẫn vung tay lên, đem nó thu vào.

Viên Minh lại kiểm tra mật thất một lần nữa, phát hiện đã không còn vật gì khác, mới muốn rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận