Tiên Giả

Chương 502: Huyết Dũng thuật

"Tốn không biết bao nhiêu thời gian, tâm huyết cùng tài nguyên rốt cuộc cũng đột phá đến Kết Đan trung kỳ." Viên Minh chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt sáng ngời.

Lần này đột phá một mạch phá vỡ huyền quan vẫn là nhờ có Địa Tâm Hỏa liên phát huy tác dụng cực lớn.

Chỉ là so với lần trước, pháp lực gia tăng trong lần phục dụng Địa Tâm Hỏa liên này đã yếu hơn rất nhiều.

“Xem ra chỗ hỏa liên còn lại nên dùng để luyện chế thành đan dược tốt hơn." Viên Minh thầm nghĩ.

Ở hồ nước nham thạch lúc trước, ngoại trừ lúc hái được tám chín đóa hỏa liên bị Kim Vân tiên tử, Thiên Bảo đạo nhân nhìn thấy ra thì chừng hơn mười đóa Địa Tâm Hỏa liên còn lại hắn tranh thủ lúc Hồng Lăng, Huyết Ảnh bắt Hỏa Ngạc vương hái đi vẫn còn được cất trong Thâu Thiên đỉnh.

Địa Tâm Hỏa liên vô cùng quý giá, nên dù tỷ thí trong bí cảnh chấm dứt, Viên Minh cũng không dự định lấy ra.

Số Địa Tâm Hỏa liên này đủ để hắn luyện chế ra không ít đan dược có thể tăng pháp lực của hắn lên đến Kết Đan hậu kỳ.

Ngoài da của Viên Minh lại toát ra một ít chất bẩn màu đen, là kết quả tôi thể lần thứ hai của Địa Tâm Hỏa liên.

Khác với hiệu quả gia tăng pháp lực giảm đi, hiệu quả tôi thể của Địa Tâm Hỏa liên vẫn chưa giảm bớt. Vì thế gân cốt nhục thân của hắn lại được cường hóa thêm lần nữa.

Mà một đêm này lại có hai trận tinh vũ rơi xuống, đều được Tử Tinh Cửu Long thương ngăn cản.

Hình ảnh các ngôi sao trên xương cốt Viên Minh lại rõ ràng không ít, còn mơ hồ liên kết với mấy ngôi sao trên trời, thật sự cũng cảm giác được có vài phần Tinh Thần Chi Thể.

Viên Minh phóng pháp lực xuyên qua cơ thể đánh bay tạp chất màu đen đi, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

“Chúc mừng chủ nhân, tu vi đại tiến!” Hoa Chi đã chờ sẵn ở bên ngoài từ sớm, đang quỳ mọp xuống đất, còn Lôi Vũ thì đập đập hai cánh cạc cạc kêu to.

“Các ngươi có lòng, thưởng!” tâm tình Viên Minh cực vui vẻ, phất tay áo vung ra.

Hai hạt yêu đan một lục một lam bay ra, đều là yêu đan cấp ba.

Hoa Chi và Lôi Vũ há mồm ngậm lấy, nuốt vào luyện hóa.

Viên Minh thu Thiên Quỷ tán nhân cùng các quỷ nô vào Bách Quỷ Dạ Hành đồ, lệnh cho Lôi Vũ cùng Hoa Chi bay về trong túi linh thú xong mới thu hồi hai trận pháp bày xung quanh động phủ. Sau đó hắn mới theo đường cũ trở về đáy hạp cốc nơi đám người Long Xung bế quan.

Mấy động phủ mà đám người Long Trùng mở ra vẫn còn lập lòe linh quang của cấm chế, hiển nhiên là bọn họ vẫn còn đang bế quan tu luyện bên trong chưa đi ra.

Cấm chế xung quanh động phủ Ô Lỗ càng thêm tinh diệu, đến thần thức lực của Viên Minh cũng không cách nào xuyên thấu.

Viên Minh động tâm niệm, khống chế thần thức phân hồn thứ nhất hàng lâm, dễ dàng dò xét tình huống bên trong.

Lúc này Ô Lỗ đã trở lại diện mạo như trước, đang tu luyện trong động phủ. Trên người y ẩn hiện ánh sáng đỏ cũng như những người khác đang luyện hóa Địa Tâm Hỏa liên.

Trên vách tường có treo một bộ khải giáp có màu đỏ thẫm được làm từ vô số mảnh ngọc to bằng móng tay.

Viên Minh cẩn thận xem xét, thần sắc hơi đổi.

Phần mặt của bộ áo giáp mơ hồ hiện ra một khuôn mặt người, là Hồng Thường của Huyết Yến đảo mà Ô Lỗ đã huyễn hóa thành.

Vẻ mặt của y cũng thường có biến hóa, hơn nữa con ngươi còn chậm rãi chuyển động như thể là vật sống.

Bộ khải giáp này nhìn như pháp bảo, có chấn động pháp lực, trong đó còn có chấn động thần hồn, thật không rõ là vật gì.

“Ngươi nhìn thấy gì?” Tịch Ảnh thấy cảm xúc của Viên Minh biến đổi bèn hỏi.

Viên Minh bèn kể lại chi tiết những gì đã nhìn thấy cho nàng.

“Bộ khải giáp đỏ thẫm này hẳn là Huyết Dũng giáp trụ. Làm sao lại vậy được? Ngươi chắc chắn là bộ giáp treo trên tường đó chứ?” Tịch Ảnh khó tin hỏi lại.

“Cực kỳ chắc chắn.” Viên Minh đáp.

“Không thể vậy được a...” Tịch Ảnh vẫn rất khó tin.

“Giáp này có lai lịch thế nào lại khiến ngươi giật mình như vậy?” Viên Minh hỏi.

“Huyết Dũng giáp trụ thoát thai từ một bộ Huyết Dũng thuật, tương tự như Phi Mao thuật của Bích La động, luyện hóa người thành một bộ áo giáp, vẫn còn tồn trữ tất cả pháp lực cùng thần hồn của người đó bên trong. Những người khác mặc áo giáp này có thể biến thành bộ dạng người này, nhìn không ra sơ hở nào.” Giọng nói của Tịch Ảnh đã khôi phục bình thản lại.

Viên Minh giật mình, khó trách Ô Lỗ biến hóa mà cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ không nhìn thấu được, thì ra là dùng bí thuật bậc này.

“Huyết Dũng thuật là truyền thừa ở đâu? Chẳng lẽ cũng là Nam Cương?” Hắn lập tức hỏi.

“Huyết Dũng thuật là bí thuật Đông Hải, lưu truyền từ trong Lạn Kha Ngọc Thư. Hiện tại đã thất truyền, không biết Ô Lỗ lấy được từ đâu.” Tịch Ảnh đăm chiêu nói.

“Lạn Kha Ngọc Thư? Lúc trước La Vạn Sơn nói Kim Quỳ Ngự Thú thuật cũng từ Kim Quỳ Thiên Thư xuất ra. Hai thứ này đều có liên quan tới Tam Tiên đảo, chẳng lẽ có lai lịch đặc thù gì?” Viên Minh nghĩ tới một chuyện, bèn hỏi.

“Nói ra rất dài dòng, sở dĩ truyền thuyết Tam Tiên đảo lưu truyền ở Đông Hải lâu đến mấy vạn năm kéo dài không suy là có liên quan đến ba quyển sách Kim Quỳ Thiên Thư, Lạn Kha Ngọc Thư cùng với Bồng Lai Tiên Thư này." Tịch Ảnh nói.

“Kim Quỳ Thiên Thư, Lạn Kha Ngọc Thư, Bồng Lai Tiên Thư...” Viên Minh lẩm bẩm một lần.

“Ba quyển sách này đã có từ rất lâu, từ Tam Tiên đảo lưu truyền tới, trong đó ghi chép rất nhiều pháp thuật thần thông tinh diệu vô cùng, có hiệu dụng không thể tưởng tượng nổi, hơn xa các truyền thừa của các phái Đông Hải. Trong ba quyển sách thì Kim Quỳ Thiên Thư lưu truyền phổ biến nhất, bao gồm hai mươi bốn trang. Mỗi trang ghi chép một bộ bí thuật bao gồm pháp thuật Ngũ Hành, luyện khí, luyện đan, phù lục, ngự thú, trồng trọt linh thực ... Phù Tang đảo từng có được ba trang Kim Quỳ Thiên Thư, trong đó có một trang ghi chép về bí thuật ngự thú, nhờ vậy mới khiến con Kim Ô cấp năm kia định cư tại Phù Tang đảo, trụ vững địa vị đệ nhất đảo Đông Hải.” Tịch Ảnh nói.

“Hai trang Kim Quỳ Thiên Thư còn lại đâu?” Viên Minh khẽ gật đầu, khó trách Lữ Trường Phong lại biết bộ Kim Quỳ Ngự Thú thuật hoàn chỉnh, rồi mới hỏi tiếp.

“Ta đây cũng không biết, nếu ngươi muốn biết thì bắt lấy Kim Vân tiên tử sưu hồn là ra mà.” Tịch Ảnh nói.

“Vừa rồi ngươi chỉ nói Kim Quỳ Thiên Thư, vậy Lạn Kha Ngọc Thư cùng Bồng Lai tiên thư thì sao?” Viên Minh chuyển đề tài, lại hỏi.

“Tin tức truyền lưu của Lạn Kha Ngọc Thư và Bồng Lai Tiên Thư rất ít ỏi. Lạn Kha Ngọc Thư còn đỡ, cuối cùng cũng có vài bộ bí thuật được truyền ra, Huyết Dũng thuật là một trong số đó. Thuật này ban đầu có tên là Ngọc Dũng thuật, công hiệu cũng không phải như vừa rồi ta nói đến."

"Thật ra Ngọc Dũng thuật là một bộ công thức luyện khí, dùng một loại tài liệu cực kỳ quý hiếm là Tiên Thiên cốt ngọc luyện chế thành một bộ Ngọc Dũng giáp trụ. Bộ giáp này có hiệu quả không tưởng tượng nổi, chỉ cần mặc lên thì người kia sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, sinh mệnh cũng được ngưng đọng lại, dù là người sắp chết đi nữa cũng vậy. Sau đó, dù qua bao lâu đi nữa, trải qua ngàn năm vạn năm sau, chỉ cần cởi áo giáp ra thì người bên trong lại lần nữa thức tỉnh, tựa như chỉ là vừa trải qua một giấc ngủ mà thôi.” Tịch Ảnh nói.

“Có thể ngưng đọng sinh mệnh? Thần kỳ vậy sao? Vậy Ngọc Dũng thuật này hẳn là một loại phong ấn thuật siêu mạnh, có thể hoàn toàn phong ấn được cả sinh cơ.” Viên Minh chấn kinh, thử giải thích.

“Cũng có người cho rằng Ngọc Dũng thuật có thể dùng để kéo dài tuổi thọ cho một số tu sĩ đại năng đã hết thọ nguyên, cực kỳ hữu dụng. Bởi vậy một số thế lực lớn ở Đông Hải từng chạy khắp các đại lục điên cuồng thu thập Tiên Thiên cốt ngọc, cũng luyện chế ra được mấy bộ Ngọc Dũng. Chỉ là Tiên Thiên cốt ngọc vốn rất ít ỏi nên đã nhanh chóng bị vơ vét không còn gì. Những người khác không cam lòng từ bỏ nên đã thử dùng tài liệu khác tương tự với Tiên Thiên cốt ngọc để luyện chế nhưng đều thất bại cả. Mặc kệ dùng tài liệu gì đều không thể nối liền thành giáp, kiểu gì cũng sẽ tan rã ngay tại thời điểm mấu chốt. Ngọc Dũng thuật cũng theo đó mà dần dần bị lãng quên.” Tịch Ảnh nói đến đây, tựa hồ cảm thấy khô miệng bèn dừng một chút.

"Sau đó thì sao?" Viên Minh say sưa nghe, hỏi tiếp.

“Mãi đến một ngàn năm trước, Đông Hải xuất hiện một luyện khí sư là Huyết Ma lão tổ, si mê Ngọc Dũng thuật, mất cả đời thử nghiệm đủ loại tài liệu luyện chế Ngọc Dũng mà vẫn không thể thành công."

"Người này cũng là một thiên tài, sau khi sắp hết thọ nguyên vậy mà lại dùng đại lượng tinh huyết, hồn phách cùng hơn mười loại tài luyện thuộc tính âm chế tạo ra một loại tài liệu hậu thiên cực kỳ giống Tiên Thiên cốt ngọc. Hắn gọi là Huyết Ma ngọc. Dùng Huyết Ma ngọc cũng luyện chế ra được Dũng giáp trụ, chỉ là màu sắc lại biến thành đỏ tươi nên Huyết Ma lão tổ mới đổi tên bộ giáp này thành Huyết Dũng giáp trụ."

"Ngọc Dũng thuật cũng bị mọi người đổi tên thành Huyết Dũng thuật. Sau khi mặc Huyết Dũng giáp trụ cũng có hiệu quả ngưng kết sinh mệnh, hơn nữa sẽ không rơi vào ngủ say mà có thể hoạt động bình thường như người thường. Chỉ là giáp này có nhược điểm là sau khi mặc vào người rồi sẽ dung hợp với thân thể thành một thể, không cách nào cởi ra được.” Tịch Ảnh nói.

“Lợi hại vậy sao? Nếu vậy chẳng phải Huyết Dũng thuật còn tốt hơn cả Ngọc Dũng thuật chính tông rồi sao? Tuy nói sau khi mặc vào không cách nào cởi ra cũng phiền toái, nhưng người sắp chết phỏng chừng sẽ không để ý đến chuyện này.” Viên Minh nói.

“Ngay từ đầu các tu sĩ Đông Hải cũng nghĩ như ngươi, chừng bảy tám tu sĩ Nguyên Anh kỳ gần hết thọ nguyên đã thỉnh cầu Huyết Ma lão tổ mua bộ giáp này. Huyết Ma lão tổ cũng thoải mái đáp ứng, luyện ra một lô Huyết Dũng giáp trụ bán ra ngoài với giá cực cao. Những tu sĩ Nguyên Anh kia nhờ có bộ Huyết Dũng giáp trụ mà đã thành công kéo dài thêm sinh mệnh, việc này dấy lên một trận sóng to gió lớn khắp Đông Hải."

"Những người khác vốn nửa tin nửa ngờ đã không thể nào không tin phục được, cũng đua nhau cầu mua Huyết Dũng giáp trụ. Nhưng mà sau đó Huyết Ma lão tổ lại chẳng biết làm sao đã mất tích một cách bí ẩn, không ai tìm thấy, khiến rất nhiều người cực kỳ tiếc nuối. Kết quả mấy chục năm sau, dị biến xuất hiện. Thân thể nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ dựa vào Huyết Dũng giáp trụ kéo dài sinh lệnh vậy mà dần dần bị Huyết Dũng giáp trụ cắn nuốt, hoàn toàn dung nhập vào bên trong áo giáp, thi cốt cũng không còn.” Tịch Ảnh nói.

"Quả nhiên, chuyện gì cũng có giá của nó." Viên Minh cũng không có gì bất ngờ.

“Bạn bè người thân của những tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới cuồng nộ bèn tìm kiếm Huyết Ma lão tổ khắp nơi, nhưng mà lão đã sớm tuyệt tích nhiều năm, bọn họ đành bất đắc dĩ buông bỏ đoạn ân oán này. Chỉ là về sau bọn họ tình cờ phát hiện pháp lực và thần hồn những tu sĩ Nguyên Anh kỳ bị Huyết Dũng giáp trụ cắn nuốt vậy mà vẫn còn tồn tại bên trong áo giáp. Người khác mặc giáp trụ này vào có thể biến thành bộ dáng tiền nhân, cũng kế thừa thần thông pháp lực của người đó."

"Phát hiện này khiến các thế lực của những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia mừng rỡ dị thường. Một thế lực lớn nếu không có tu sĩ cao giai tọa trấn, căn bản không thể uy hiếp bốn phương. Sở dĩ những tu sĩ Nguyên Anh kỳ lúc trước muốn lợi dụng Huyết Dũng giáp trụ kéo dài sinh mệnh cũng là muốn tiếp tục tọa trấn hòn đảo, nếu Huyết Dũng giáp trụ có thể giữ lại được chiến lực của Nguyên Anh kỳ cũng tính là chuyện tốt."

"Chỉ là chuyện lại lần nữa phát triển vượt qua dự kiến của tất cả mọi người. Chủ nhân đời thứ hai của Huyết Dũng giáp trụ đều là tu sĩ Kết Đan kỳ. Sau mấy chục năm nắm trong tay chiến lực Nguyên Anh kỳ, những người này vậy mà lần lượt bị giáp trụ cắn nuốt hết. Mà tình huống bên trong giáp trụ cũng đại biến, chiến lực Nguyên Anh kỳ ban đầu bị phong ấn trong giáp trụ đã bốc hơi không còn chút dấu vết, đã bị thần hồn pháp lực của những tu sĩ Kết Đan kỳ kia thay thế. Những thế lực này chưa từ bỏ ý định, lại thử nghiệm thêm vài lần, cuối cùng mới kết luận Huyết Dũng giáp trụ này chỉ tồn tại thần thông pháp lực của một đời sử dụng trước đó mà thôi.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

“Nói như vậy, Huyết Dũng giáp trụ này cũng chỉ là gân gà mà thôi.” Viên Minh lắc đầu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận