Tiên Giả

Chương 799: Giếng cổ truyền thừa

"Ầm ầm" Một tiếng vang thật lớn.

Pháp tướng dung nham cao lớn tan vỡ, thân thể tàn phế nổ tứ tán trong khói đen cuồn cuộn, dần dần tiêu tán triệt để biến mất trong hư không.

Không gian tràn ngập hỏa diễm cũng nhanh chóng phai nhạt rồi biến mất không còn tăm tích.

Lực lượng còn sót lại của Viêm Hoàng lão nhân rốt cuộc hao hết, Linh Vực vất vả duy trì ra cũng triệt để tan vỡ, thân thể tàn phế cũng từ không trung rơi xuống.

Rốt cuộc bốn vị đại năng pháp tướng Bạch Uyên, Mao Di, Chúc Ngu cùng Âu Dương Sắc cũng thoát khốn ra ngoài. Mao Di phất tay áo vung lên, một sợi dây thừng đen bắn ra nhanh như thiểm điện cuốn lấy thân thể tàn phế của Viêm Hoàng lão nhân.

Chỉ là vào lúc này, cảnh tượng vô cùng quỷ dị xuất hiện!

Thi thể Viêm Hoàng lão nhân đột nhiên bùng cháy, chỉ một hai hơi thở sau đã biến thành tro bụi bay tản đi, còn thừa lại một ngọn lửa màu vàng kim.

Tình cảnh đột ngột khiến Mao Di khẽ giật mình.

Sau một khắc, gã bỗng nhiên đứng dậy, đưa tay chụp vào ngọn lửa màu vàng kim kia.

Nhưng mà ngọn lửa kia chợt bùng lên, rồi nổ ầm lên một tiếng, như pháo hoa nổ tung rồi biến mất.

"Xem ra Viêm Hoàng lão nhân đã tiêu hao hết lực lượng, hoàn toàn tiêu tán rồi!" Mấy người ở đây thấy vậy đều thở phào một hơi.

Viêm Hoàng lão nhân thi triển ra Linh Vực có uy năng cường đại thiếu chút nữa giết chết toàn bộ bọn họ, lưu lại bóng ma ám ảnh quá lớn, lúc này sống sót được đã là vạn hạnh rồi.

Bốn người định thần một lúc mới nhao nhao nhìn về phía đại điện, chỉ thấy là một vùng hỗn độn, đừng nói Đan Vương bí điển mà cả cái bàn dài kia cũng không còn bóng dáng.

Mao Di chau mày, nhìn Hoàng Phủ Quyết cùng Lam Lan phía ngoài điện, quát hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Đan Vương bí điển đâu rồi?"

Sắc mặt ba vị đại năng pháp tướng còn lại cũng khó coi vô cùng, đồng thời nhìn về phía Hoàng Phủ Quyết cùng Lam Lan.

"Các vị tiền bối, chúng ta vô năng, Đan Vương bí điển đã bị người đoạt đi mất, ra tay là Viên Minh cùng Vân La tiên tử...." Hoàng Phủ Quyết lạnh giọng nói qua tình huống phát sinh vừa rồi, còn tiện thể đổ hết sai lầm phát sinh trong quá trình cùng Lam Lan, Điếm Tiểu Tam ám toán Cao Phong và Long Quy màu đen lên người Viên Minh cùng Vân La tiên tử.

"Lại là tiểu tử này..." Trong mắt Mao Di lập lòe tia giận, quay người định đuổi theo.

Lần này thủ hạ của Bạch Uyên toàn quân bị diệt, vả lại Điếm Tiểu Tam cũng biến mất không thu hoạch được gì, trong lòng gã cũng giận dữ mà bay vút ra ngoài.

Nhưng vào lúc này, có một bóng người từ trong mê cung lướt đi, là Long Quy màu đen biến thành đại hán mặc áo giáp đen.

Đại hán nhìn về phía Mao Di cùng Bạch Uyên, trầm giọng nói: “Môn chủ, Bạch Uyên tiền bối, đừng nghe người này nói bậy. Đông Cực cung đã âm thầm liên thủ với Bích Long đàm tính kế chúng ta, khiến Cao Phong tự bạo mà chết, thuộc hạ trọng thương, Viên Minh cùng Vân La tiên tử mới thừa cơ loạn lạc mà cướp đi Đan Vương bí điển!"

"Tốt, không tưởng được các ngươi lại cấu kết cùng nhau." Bạch Uyên cùng Mao Di nghe vậy mà nổi giận, nhìn chằm chằm về phía Chúc Ngu cùng Âu Dương Sắc.

Chúc Ngu không nói gì, tiến đến đứng gần Âu Dương Sắc.

"Bản thân ngu xuẩn, rơi vào bẫy của người khác còn oán hận cái gì?" Âu Dương Sắc đã khôi phục lại không ít, cười lạnh nói, đáy mắt ánh lên vui vẻ.

Viên Minh kia không nói, nhưng Vân La tiên tử là tu sĩ dưới trướng Đông Cực cung, Đan Vương bí điển bị nàng kia lấy được, không dám không giao lên trên. Gã chỉ cần ban thưởng xuống nhiều hơn là được. Đáng lo là không biết lúc này Vân La tiên tử đã trốn ở nơi nào, ngàn vạn lần không thể để nàng ta rơi vào trong tay Bạch Uyên cùng Mao Di, may áo cưới cho người được.

"Cung chủ, Viên Minh cùng Vân La tiên tử kia chỉ sợ có dị tâm. Lúc trước tranh đoạt cũng căn bản không quan tâm đến sự hiện hữu của chúng ta, tay phải của thuộc hạ là bị một kiếm của Vân La tiên tử chặt đứt." Hoàng Phủ Quyết nhìn thấy vẻ mặt của Âu Dương Sắc bèn vội nói.

Âu Dương Sắc nghe vậy, dáng cười trên mặt lập tức cứng đờ.

"Xem ra chúng ta đều bị hai tiểu gia hỏa kia tính toán rồi." Bạch Uyên cười ha ha, vô cùng vui vẻ.

"Tốt, làm tốt lắm! Bổn tọa đã sớm nhìn ra Viên Minh không phải là người tầm thường, còn tài giỏi hơn cả ta dự đoán." Mao Di cũng vỗ tay cười to.

Sắc mặt Âu Dương Sắc lạnh lẽo, không để ý đến bọn hắn.

"Nhị vị cũng đừng ở đó châm chọc, chúng ta liều sống liều chết đánh nhau với cái thây khô của Viêm Hoàng lão nhân, lại bị hai tên tiểu bối Phản Hư nẫng tay trên, không đoạt lại thì mặt mũi tu sĩ pháp tướng chúng ta còn để đâu nữa? Trước hết cứ hợp lực bắt hai người kia lại rồi hãy nói sau." Chúc Ngu tiến lên nói.

"Ai muốn bắt thì tự bắt, ai bắt được thì đồ thuộc về người đó!" Mao Di nói một tiếng, mang theo Long Quy màu đen lướt vào trong mê cung.

Đám người Chúc Ngu nghe vậy cũng chia làm ba đường đuổi theo.

Bên kia, Viên Minh đã lần nữa trốn vào chỗ sâu trong mê cùng, không dám ngừng lại, toàn lực mà đi. Ban đầu có Viêm Hoàng Như Ý bổng chỉ dẫn tiến về trước điện thờ truyền thừa, nhưng lúc trở về lại không dùng đường cũ, cho nên hắn đã hơi loạn phương hướng.

"Không thể gấp gáp, phải tỉnh táo. Đường đi trong mê cung có thể nhớ được đại khái, một khi hoảng loạn sẽ hoàn toàn mất phương hướng mất." Viên Minh hít sâu một hơi, âm thầm tự nói.

Hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, nghĩ lại lộ tuyến lúc đến, bắt đầu di chuyển, nhanh chóng bay đi.

Sau một lát, Viên Minh rốt cuộc tìm được tới được đoạn đường mình từng đánh dấu.

Nhìn thấy dấu vết mình lưu lại vẫn còn đó, hắn thầm vui vẻ. Có lộ tuyến này, hắn có thể một hơi đi ra mê cung rồi. Viên Minh nhớ kỹ lại toàn bộ bản đồ rồi mới phá bỏ dấu vết trên mặt tường, định quay người rời đi.

Nhưng vào lúc này, Viêm Hoàng Như Ý bổng trong nhẫn trữ vật lại đột nhiên truyền đến từng đợt dị động.

Viên Minh cảm thấy nghi hoặc bèn tranh thủ lấy ra xem.

Chỉ thấy Viêm Hoàng Như Ý bổng đen sì như thanh cời lò trở nên nóng bỏng, bên bề mặt lóe lên từng đường vân đỏ thẫm, đầu gậy không ngừng rung động chỉ về một phương hướng.

"Không phải chỉ về phía điện thờ truyền thừa sao?" Viên Minh lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hắn suy nghĩ một chút, vẫn theo hướng chỉ dẫn của Viêm Hoàng Như Ý bổng bước nhanh tới.

Kỳ thật Viên Minh không xác định cách rời khỏi Viêm Hoàng lăng mộ cho nên mới dứt khoát đi theo hướng của Viêm Hoàng Như Ý bổng. Gậy này là pháp bảo bản mệnh của Viêm Hoàng lão nhân, chắc hẳn không thể bắn tên không đích được.

Thật sự nếu không được, hắn lại hóa thành tảng đá ẩn nấp một hồi là được. Lăng mộ Viêm Hoàng lớn như vậy, đám người Mao Di kia có nằm mơ cũng không bắt được hắn.

Rất nhanh, theo chỉ dẫn của Viêm Hoàng Như Ý bổng, hắn quẹo trái quẹo phải trong mê cung, nhanh chóng đi tới một lối rẽ.

Thấy bức tường đỏ nơi cuối đường, Viên Minh không khỏi khẽ giật mình.

Nhưng mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên chú ý tới đoạn rẽ này không giống với lúc trước hắn đi qua. Phía dưới bức tường màu đỏ ngay lối rẽ, thình lình có một bệ đá hình tròn hơi cao hơn mặt đất.

Viên Minh bước nhanh đi qua nơi đó, phát hiện nào phải là bệ đá gì, mà là một miệng giếng hơi cao hơn mặt đất mà thôi.

Hắn đứng bên cạnh, nhìn vào bên trong giếng. Chỉ thấy bên trong đen sì một mảnh, ngoài cảm giác cảm giác thần bí sâu không lường được thì không thấy gì nữa cả.

Hắn lại thả thần thức lần xuống giếng. Cấm chế trong mê cung lại hạn chế thần thức nên thần niệm không cách nào dò xét đến phần đáy.

"Có cổ quái...." Viên Minh trầm ngâm nói.

Viêm Hoàng Như Ý bổng chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ đưa hắn tới trước miệng giếng này, hẳn phải có một động thiên khác.

Viên Minh nghĩ vậy, bèn vung tay gọi Hoa Chi ra, phân phó nói: "Hoa Chi, ngươi điều khiển một phân thân, ném vào trong đó dò xét giúp ta."

Hoa Chi tiến đến nhìn thoáng qua, không chút do dự tách ra một nhánh dây leo màu tím trên cơ thể, nhanh chóng hình thành một cỗ phân thân, rồi khống chế nó phi thân lên nhảy vào trong miệng giếng.

Phân thân kia nhanh chóng rơi vào trong miệng giếng tối om, biến mất không thấy gì nữa. Thế nhưng là đợi đã lâu, bên trong vẫn bình tĩnh như trước, không có chút biến hóa nào, thậm chí còn không nghe thấy được tiếng phân thân rơi vào trong nước hay ngã xuống đáy giếng.

"Làm sao vậy?" Viên Minh hỏi vội,

"Vẫn còn liên hệ, nhìn qua giống như không có nguy hiểm, chẳng qua có thứ gì đó ngăn trở nên liên hệ giữa ta và phân thân yếu đi hẳn." Hoa Chi nhắm mắt cảm ứng, đáp.

Viên Minh nghe vậy, trong mắt lóe lên vài phần do dự.

"Chủ nhân, không bằng ta đi trước dò đường cho ngươi?" Hoa Chi nhìn về phía hắn đề nghị.

"Không cần, ta còn mạnh hơn ngươi, muốn đi cũng là ta đi." Viên Minh khoát tay áo đáp. Dứt lời, hắn không để ý Hoa Chi phản đối, thu nàng vào tay áo.

Sau đó, Viên Minh vận chuyển Ma Tượng Trấn Ngục công, cầm Tru Tiên kiếm nhảy vào miệng giếng sau.

Cả người hắn vừa chui vào trong phần bóng tối dưới miệng giếng, người cũng lóe lên rồi biến mất.

Trước mắt Viên Minh vốn là tối sầm, chợt sáng ngời.

Chờ hắn thấy rõ xung quanh, mắt không khỏi khẽ giật, có chút ngoài ý.

Lúc này hắn đang đứng trong một gian thạch thất bí ẩn, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, trước người không xa là hai thanh Thiêu Hỏa Côn đen sì lơ lửng. Rõ ràng là hai thanh Viêm Hoàng Như Ý bổng của Âu Dương Sắc cùng Mao Di lúc trước từng dùng để mở ra lăng mộ Viêm Hoàng.

Lúc trước bọn họ phá vỡ cấm chế lăng mộ Viêm Hoàng, vì có Bạch Uyên cùng Chúc Ngu quấy rối gây ra chuyện ngoài ý nên tất cả bị truyền tống tiến vào bên trong, hai thanh Viêm Hoàng Như Ý bổng bị thất lạc mất, không nghĩ lại ở nơi này.

Hắn còn chưa nghĩ kỹ thì trong hư không trước người đã hiện ra từng điểm sáng, nhanh chóng hội tụ, hóa thành một ngọn lửa ánh vàng kim lẳng lặng lơ lửng.

Viên Minh cầm kiếm đề phòng, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ánh vàng. Hắn phát hiện một tia khí tức quen thuộc bên trong đó.

"Viêm Hoàng tiền bối..." Hắn hỏi dò.

Ngọn lửa ánh kim khẽ bập bùng, truyền đến tiếng Viêm Hoàng lão nhân thở dài bất đắc dĩ: "Bổn tọa tiêu phí vô số tâm tư mới xây dựng ra lăng mộ Viêm Hoàng này, vốn là định tìm một kẻ có tư chất tuyệt hảo trên đan đạo đến kế thừa truyền thừa Đan Vương các ta. Chẳng qua trong u minh tự có thiên ý, nguyện vọng này xem ra khó mà thực hiện được, Đan Vương các nhất mạch sắp tuyệt ở nơi đây, thật hổ thẹn, hổ thẹn."

Viên Minh cũng không biết an ủi đối phương nên như thế nào, chỉ đành ngậm miệng không nói.

"Mặc dù ông trời không thành toàn, bổn tọa cũng không muốn cứ vậy mà buông bỏ. Viên Minh, vốn dĩ ngươi đã lấy được hơn phân nửa truyền thừa của ta, hôm nay lại được Như Ý bổng chỉ dẫn đến nơi này, có thể thấy là duyên phận cho phép. Dù ngươi không có bao nhiêu thiên phú trên đan đạo, nhưng hết thảy Đan Vương các chỉ có thể giao cho ngươi." Giọng nói của Viêm Hoàng lão nhân có chút mỏi mệt, cũng có tiếc hận nhưng đã không còn uy nghiêm cùng chấp niệm như lúc ban đầu nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận