Tiên Giả

Chương 605: Tín đồ Nguyên Anh hậu kỳ

“Lần này Vu Nguyệt giáo mưu tính đã lâu, sau khi các ngươi tiến vào Tam Tiên đảo thì Vu Nguyệt giáo đã từ bên ngoài tiến vào phá hủy truyền tống trận cổ tại Chân Không điện, hoàn toàn phong tỏa các ngươi ở trong bí cảnh Tam Tiên đảo. Nhân cơ hội này còn công khai các ngươi giấu giếm bí cảnh Tam Tiên đảo định âm thầm trà trộn vào bên trong, hấp dẫn hầu hết các tu sĩ Nguyên Anh kỳ trên đảo đến Chân Không điện, khơi mào xung đột giữa những người kia với Phù Tang đảo… về sau bọn họ dùng pháp bảo phong tỏa Chân Không điện, một mẻ hốt gọn toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh ở Phù Tang đảo.” Viên Minh nói, ngữ khí không nhanh không chậm.

Vạn Thiên nhân càng nghe mặt mày càng tái nhợt, song quyền nắm chặt, thân thể khẽ run. Viên Minh nói chắc chắn như đinh đóng cột, mọi chuyện ăn khớp từng chi tiết, hoàn toàn phù hợp với phong cách hành sự của Phù Tang đảo nên ông ta hoàn toàn không hề nghi ngờ.

“Viên đạo hữu, chẳng biết hiện nay Phù Tang đảo ta còn có đệ tử sống sót?” Dù sao Vạn Thiên Nhân cũng là Nguyên Anh nên nhanh chóng bình ổn lại, hít sâu một hơi hỏi tiếp.

“Việc này ta không rõ lắm nghe nói có một số ít tu sĩ Phù Tang đảo xông ra khỏi vòng vây Vu Nguyệt giáo trốn về nơi khác, không rõ tung tích.” Viên Minh lắc đầu, nói.

Sắc mặt Vạn Thiên Nhân buông lỏng, thời khắc này có lẽ không có tin tức mới là tin tốt nhất.

Bất chợt ánh mắt ông ta trở nên dữ tợn kinh người.

Lần này Vu Nguyệt giáo thừa dịp vắng người tràn vào, không e dè tàn sát đệ tử Phù Tang đảo, hủy diệt cơ nghiệp Phù Tang đảo. Thù này không đội trời chung, ông ta nhất định sẽ đòi Vu Nguyệt giáo món nợ máu này.

Sắc mặt Vạn Thiên Nhân biến ảo khó coi một lúc, lại hỏi về tung tích của Kim Vân tiên tử. Biết nàng ta đã được Kim Sào mang đi bèn gật gật đầu không nói thêm gì nữa.

“Viên đạo hữu, Kim Ngao đảo có bị Vu Nguyệt giáo tập kích hay không?” Cốc Huyền Dương thấy Vạn Thiên Nhân hỏi xong bèn vội vàng hỏi tiếp.

“Chuyện này tại hạ lại không biết, Minh Nguyệt thần đại nhân không nói cho ta tin tức Kim Ngao đảo.” Viên Minh đáp.

Cốc Huyền Dương nhíu mày, lòng đầy lo lắng cho Kim Ngao đảo, hận không thể lập tức bay về nội hải.

Mấy người Viên Minh không dùng truyền âm nên những người còn lại đã tụ lại, có vài người còn chưa biết được tình hình kịch biến bên ngoài đều hoảng sợ tái mặt, không ngờ trong lúc này lại phát sinh biến cố lớn như vậy.

“Chư vị, thế lực Vu Nguyệt giáo đã ngóc đầu trở lại, hơn nữa lại mang thực lực cường đại còn hơn cả vạn năm trước. Tại hạ to gan phán đoán không có bất kỳ thế lực nào ở Đông Hải có thể chống chọi được với bọn họ, chỉ có chủ nhân ta là Minh Nguyệt thần đại nhân mới có thể chống lại Vu Nguyệt giáo.” Viên Minh nhìn về phía những người khác, cất cao giọng nói.

“Quả thật Minh Nguyệt thần đại nhân thần thông vô lượng, chúng ta bị phong tỏa tại Tam Tiên đảo, không chỉ bảo hộ được chúng ta mà còn có thể đưa vật phẩm từ trong đó ra ngoài và đưa được vật phẩm bên ngoài vào trong bí cảnh, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.” Hắc Trúc Tử phát hiện Viên Minh cố ý mời chào tín đồ, vội vàng phụ họa nói.

Vạn Thiên Nhân cùng Cốc Huyền Dương nghe vậy, trong mắt lần thứ hai nổi lên vẻ kinh nghi.

Tam Tiên đảo là truyền thuyết lớn nhất Đông Hải, tung tích khó tìm, chẳng lẽ Minh Nguyệt thần có thể lui tới tự nhiên!

“Viên đạo hữu, theo ý của ngươi thì Minh Nguyệt thần đại nhân cố ý nhúng tay vào loạn cục Đông Hải này?” Vạn Thiên nhân khẽ trầm ngâm, dò hỏi, không tự chủ đã chuyển danh xưng “tiền bối” sang “đại nhân”.

“Chủ nhân ta quả thật có mục đích này, chẳng qua ngài chỉ vì muốn che chở tín đồ của mình.” Viên Minh đáp.

Lời này không thể rõ ràng hơn được nữa. Muốn được Minh Nguyệt thần che chở nhất định phải gia nhập Minh Nguyệt thần giáo, thành kính cầu nguyện.

“Vạn mỗ nguyện ý gia nhập Minh Nguyệt thần giáo, nghe theo Minh Nguyệt thần đại nhân sai khiến." Vạn Thiên Nhân không do dự nữa, nói thẳng.

Phù Tang đảo đã không còn, ông ta và Vu Nguyệt giáo có huyết hải thâm thù không đội trời chung, nhưng thực lực không đủ nên muốn báo thù Vu Nguyệt giáo chỉ có thể gia nhập Minh Nguyệt thần giáo mà thôi.

“Tại hạ cũng nguyện ý phụng dưỡng Minh Nguyệt thần đại nhân. Chỉ cầu mong Minh Nguyệt thần có thể che chở Kim Ngao đảo.” Cốc Huyền Dương hơi chần chừ, cũng nói.

Y rất rõ ràng đạo lý môi hở răng lạnh. Hiện tại Phù Tang đảo đã bị Vu Nguyệt giáo thừa lúc vắng người mà vào, chỉ sợ việc này chưa kết thúc. Vu Nguyệt giáo tính toán quá lớn, y không tự tin có thể một mình bảo vệ được Kim Ngao đảo.

Nhìn thấy hai người Vạn Cốc bày tỏ thái độ, Viên Minh thầm mừng rỡ. Có tín ngưỡng của hai người này thì nguyện lực cung về không chỉ gia tăng một bước lớn so với lúc trước. Hắn đương nhiên cũng không sẽ phụ lòng tin của hai người, sẽ suy nghĩ thật kỹ càng chuyện đối phó với Vu Nguyệt giáo. Dù sao thì xung đột giữa hắn và Vu Nguyệt giáo đã không có cách nào hòa giải được cả.

Quan trọng hơn là cha mẹ hắn vẫn còn ở Đông Hải.

Lời Cốc Huyền Dương vừa dứt, cảnh sắc trước mắt y cũng đột nhiên mơ hồ. Tiếp theo y phát hiện bản thân đã xuất hiện ở một không gian mịt mờ hơi sương, âm thanh trang nghiêm du dương vang vọng, giữa không trung còn có một mặt trăng tròn thật lớn mà sáng trong.

Bên trên mặt trăng xuất hiện một pho tượng thần như một vị thần linh cao cao tại thượng nhìn xuống mặt đất, tản mát ra uy nghiêm vô tận khiến người ta không nhịn được mà muốn quỳ lạy.

“Đây là tượng ta, mỗi ngày cần phải thành tâm cầu nguyện, người không thành tâm không được che chở.” giọng nói trang nghiêm mà hùng hồn của Minh Nguyệt thần vang vọng trong thức hải Cốc Huyền Dương.

Thần hồn của y lắc lư kịch liệt như thể nếu giọng nói của Minh Nguyệt thần mà lớn hơn chút nữa, không khéo sẽ bị đánh tan mất.

“Uy áp thật đáng sợ, Minh Nguyệt thần này có lẽ phải là Phản Hư, hoặc là một Ngôn Vu!” Trong mắt Cốc Huyền Dương lóe lên vẻ sợ hãi, rồi y cúi đầu xuống.

Ngay lúc này, mắt y hoa lên, không gian màu trắng đã biến mất không còn dấu vết, người lại trở về hiện thực.

Cốc Huyền Dương theo bản năng ngẩng đầu nhìn về giữa không trung, mà Vạn Thiên nhân bên cạnh cũng hành động tương tự như cũng trải qua chuyện giống như vậy.

"Hoan nghênh hai vị đạo hữu gia nhập Minh Nguyệt thần giáo, chỉ là vừa rồi ta cũng đã nói, Minh Nguyệt thần đại nhân chỉ che chở tín đồ của ngài. Cốc đạo hữu đã muốn Minh Nguyệt thần đại nhân che chở Kim Ngao đảo thì cũng cần phải để đệ tử Kim Ngao đảo tin phụng Minh Nguyệt thần giáo mới được.” giọng của Viên Minh từ phía trước truyền tới.

“Chuyện này… ta biết rồi.” Cốc Huyền Dương hơi ngẩn ra, nói.

Viên Minh nhìn mọi người ở đây mộ chút. Mấy người trước mắt đều đã tín ngưỡng Minh Nguyệt thần giáo, những hòn đảo của mấy người cũng chiếm tới một nửa phạm vi tu tiên giới Đông Hải. Chỉ cần ngày sau hắn ra tay chiến đấu với Vu Nguyệt giáo vài lần, hiển lộ ra thần uy thì có lẽ chuyện thu được hết các tu sĩ ở Đông Hải làm tín đồ cũng không phải mơ tưởng hão huyền.

Nếu thật sự có một ngày như vậy, không biết lượng nguyện lực sản sinh ra sẽ khổng lồ thế nào, lúc đó e là tu vi thần hồn của hắn lại một lần nữa tăng lên cực lớn.

Nghĩ tới đây, hắn không khỏi kích động một trận.

“Hiện nay tình thế tu tiên giới tại Đông Hải đã biến đổi cực lớn, các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về hòn đảo của mình để chủ trì đại cục, nếu có khó khăn có thể cầu nguyện Minh Nguyệt thần xin giúp đỡ.” Viên Minh nói.

Mọi người nghe xong đều lộ vẻ sầu khổ.

Nghe Viên Minh nói thì truyền tống trận cổ ở Chân Không điện đã bị phá hủy, vậy thì hẳn truyền tống trận của Chân Hải điện cũng không dùng được nữa. Mọi người dựa vào phi hành trở về nội hải không khéo mất đến mấy năm, về được thì đã trễ mất rồi.

“Chư vị không cần lo lắng, Vạn mỗ có một kiện pháp bảo phi hành tên là Cửu Thiên Lưu Quang toa, là do Uyển Cừ tộc năm xưa luyện chế ra, có thể tiếp dẫn lực lượng ngôi sao mà bay đi, tốc độ kinh người. Nếu là không quan tâm đến cái giá dùng để vận dụng thì có thể mất một tháng là vượt qua được ngoại hải.” Vạn Thiên nhân lấy ra một phi toa màu trắng tinh dài hơn một trượng, thân toa điểm xuyết ánh sáng màu xanh lam li ti, nhìn qua rất thần bí.

“Cửu Thiên Lưu Quang toa! Ta từng đọc qua ghi chép trong điển tịch trên đảo. Toàn lực thục giục có thể ngang với tốc độ của Phản Hư, không nghĩ tới Vạn đạo hữu lại có bản vật bậc này, chẳng biết toa này có thể chở được bao nhiêu người?” Cốc Huyền Dương vui mừng nói.

“Nhiều thì không dám chắc, nhưng hai ba mươi người vẫn có thể được.” Vạn Thiên Nhân bấm quyết định điểm ra, Cửu Thiên Lưu Quang toa dập dờn từng tràng ánh sáng màu bạc rồi nhanh chóng biến lớn ra, thoáng cái đã hóa thành một cự toa màu trắng dài mười trượng.

Từng tia sáng màu xanh lam vờn quanh phi toa, trong đó lấp lóe ra đốm sáng như sao trời, như thể tinh không được triệu hoán đến.

“Đa tạ Vạn đạo hữu, chỉ là hiện giờ Phù Tang đảo đã không còn, sau này Vạn đạo hữu còn phải tiêu tốn rất nhiều, trong tay hẳn sẽ không dư dả. Vậy chi phí vận dụng phi toa này do Kim Ngao đảo ta gánh chịu đi.” Cốc Huyền Dương nhảy lên phi toa, cười khẽ nói.

“Chỉ là một kiện pháp bảo mà thôi, Vạn mỗ cũng không để ý nhiều. Ý tốt của Cốc đạo hữu, ta ghi nhận.” Ánh mắt Vạn Thiên nhân lóe lên, từ tốn nói.

Viên Minh nhìn rõ vẻ mặt hai người, thầm nghĩ Cốc Huyền Dương quả nhiên là dã tâm bừng bừng, Phù Tang đảo vừa mới bị diệt mà y đã bắt đầu ngấp nghé danh hiệu đệ nhất đảo Đông Hải.

Chỉ là chuyện nhỏ này không đáng để hắn lưu tâm, đành làm như không thấy.

Những người khác cũng nhao nhao nhảy lên, nhanh chóng điền hơn phân nửa không gian trong phi toa.

Viên Minh cũng định leo lên phi toa thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tịch Ảnh, bảo hắn ở lại.

Hoa Chi thấy Viên Minh không di chuyển cũng ngừng lại, đưa mắt nhìn hắn.

“Viên thần sứ, ngươi không đi?” Vạn Thiên Nhân thấy thế bèn hỏi.

“Mọi người đi trước đi, Minh Nguyệt thần đại nhân có việc phân phó ta đi làm, tại hạ còn ở lại ngoại hải này một thời gian.” Viên Minh đáp.

“Thật sao? Đáng tiếc, Vạn mỗ còn định làm quen với Viên thần sứ thêm nữa.” Vạn Thiên nhân lộ vẻ tiếc nuối, bay người lên phi toa.

“Vạn đạo hữu, ngươi quen thuộc Đông Hải này, có thể giúp ta tìm hiểu động tĩnh Lộng Triều tán minh và tin tức của Huyết Ma lão tổ được chứ?” Viên Minh hỏi.

“Đương nhiên là được, dù ngày nay Phù Tang đảo ta bị rơi vào trong tay kẻ địch nhưng vẫn còn không ít cứ điểm khác ở Đông Hải, mạng lưới tin tức không dễ bị quét sạch như vậy. Nếu có tin tức ta lập tức liên hệ ngươi.” Vạn Thiên nhân đáp ứng, phất tay vung ra ba tấm truyền âm phù cho Viên Minh, rồi thúc giục Cửu Thiên Lưu Quang toa hóa thành một luồng sáng xanh lam bay đi.

Nhìn thấy Cửu Thiên Lưu Quang toa nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời, Viên Minh mới thu Hoa Chi vào trong túi linh thú, nhìn về Quả Quả hỏi: “Ngươi vừa mới nói có việc cần làm, là chuyện gì?”

“Ngươi quên rồi sao? Lúc trước chúng ta từng nói ra khỏi bí cảnh rồi sẽ đi ra đến ngoài rìa thế giới hải ngoại nhìn qua một chút mà?” Tịch Ảnh hừ một tiếng, có chút bất mãn.

"Ngươi không nói, ta sém quên mất." Viên Minh vội vỗ trán một cái, mới nhớ tới còn có chuyện như vậy.

Hắn lúng túng cười một tiếng, lại phất tay triệu hổi Lôi Vũ ra.

Ba mươi năm ở Tuế Nguyệt động, Lôi Vũ cũng không rảnh rỗi, thực lực tinh tiến không ít, hình thể cũng lớn hơn, lôi văn trên đôi cánh càng thêm rực rỡ.

Đáng tiếc trong không gian Tuế Nguyệt động thiếu lực lượng lôi điện nên nó vẫn không thể đột phá lên cấp ba thượng giai được.

Viên Minh mang theo Quả Quả nhảy lên lưng Lôi Vũ. Lôi Vũ kêu vang một tiếng, sau đó vỗ cánh bay ngược về phía đám người Vạn Thiên Nhân vừa rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận